Long Đô Binh Vương

Chương 1: Cuộc chia ly đau đớn



Vào buổi trưa, tại một căn phòng nào đó trong khuôn viên quân khu.

Một người phụ nữ có dáng người không chê vào đâu được, mặc một chiếc áo gió trơn, mang đôi tất màu da che kín bắp chân, nhìn ông già tóc trắng với ánh mắt ngập ngừng.

"Ông ơi, anh ấy thực sự phải rời đi sao?"

Ông lão cau mày bất lực: "Hơn ba năm nay, cậu ấy đã lập vô số chiến công, bị đạn bắn hơn 20 chỗ trên cơ thể, có 47 vết đâm từ 5mm trở lên. Thậm chí vẫn còn một vài mảnh đạn chưa được lấy ra, khắp cơ thể, ngoại trừ phần đầu, không có bộ phận nào còn nguyên vẹn. Con nói xem, bây giờ cậu ấy tự mình nộp đơn xin xuất ngũ, nói muốn về nhà đoàn tụ với vợ con, tổ chức có thể không phê duyệt sao?"

"Nhưng mà anh ấy đã nói sẽ chăm sóc con suốt đời, anh ấy cũng nói rằng người anh ấy yêu nhất là con mà?!" Nam Chiêu Hà căm hận siết chặt nằm đấm:

"Anh ấy chưa từng nói bản thân còn có vợ con! Đồ lừa đảo, anh ta là một tên khốn nạn!!"

"Thằng nhóc này nói trước khi nó nhập ngũ cũng không biết việc vợ mình đang mang thai... Cho nên ta mới phải để nó rời đi! Ta cũng tin tưởng năm đó nó đột nhiên rời gia đình mà tham gia quân ngũ là có khó khăn khó nói..."

"Ông! Ông đứng về phía anh ta hay về phía con!? Con là cháu gái ruột của ông!" Nam Chiêu Hà dậm chân hỏi.

Ông lão lắc đầu: "Ta đứng về phía con, nhưng ta tin thăng nhóc đó. Lính của ta, ta biết."

"Vậy con sẽ ở đây đợi anh ta, đợi anh ta nói rõ ràng với con!!" Người phụ nữ mặc áo gió quật cường nói trong nước mắt.

Năm phút sau, ở một căn phòng khác. Ông lão nhìn người đàn ông chỉ mới ngoài hai mươi tuổi đã đạt vô số chiến công hiển hách trước mắt này với vẻ mặt phức tạp, miễn cưỡng, không cam lòng, không vui.

"Dương Thiên, đơn xin xuất ngũ của cậu đã được duyệt, nhưng chuyện giữa cậu và Chiêu Hà tôi đã nhịn rất lâu, ban đầu tôi không có ý định nói, thế nhưng bây giờ thật sự không nhịn được!" Lão thủ trưởng sờ soạng điếu thuốc, châm lửa.

"Sáu năm trước cậu nói cậu nhập ngũ bởi vì cửa nát nhà tan, không còn nhà để về, nhưng cậu chưa từng nói với tổ chức là cậu còn một người bạn gái ở nhà đúng không?" Lão thủ trưởng hỏi.

"Vâng." Dương Thiên gật đầu.

Sau nửa hơi thở, lão thủ trưởng lại hỏi: "Tôi sẽ không nói đến chuyện bây giờ cậu nói đi là đi thì có xứng đáng với công bồi dưỡng của tổ chức hay không. Là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, việc cậu muốn trở về gặp vợ con của mình, tôi hiểu, nhưng... Con bé Chiêu Hà trong lòng chỉ có cậu thì phải làm sao bây giờ? Đó là cháu gái ruột của tôi!!"

Nói đến đây, sắc mặt lão thủ trưởng thay đổi, cổ tay gần như run rẩy: "Cậu nói đi! Con bé phải làm sao bây giờ?!"

Nam Chiêu Hà là cháu gái của lão thủ trưởng, Dương Thiên tòng quân đến đây, ban đầu chỉ là một tân binh nho nhỏ, từng bước một trưởng thành, cực kỳ thuận lợi, từ sức chiến đấu cấp B, từng bước một đạt tới S6!

Dương Thiên trở thành một con dao sắc bén đâm vào tim kẻ thù, khiến cho địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, đồng thời cũng lay động cả trái tim của đứa cháu gái quý báu của ông.

"Cậu và Chiêu Hà yêu đương với nhau, tôi chưa bao giờ ngăn cản! Cậu là quân lính ưu tú, Chiêu Hà là cháu gái của tôi, tôi không phản đối, thế nhưng cậu đột nhiên lòi ra một cô vợ và đứa con gái? Cậu nói xem, cậu muốn tôi nói gì về cậu!? Cậu xem Chiêu Hà là gì?! Cậu nói vợ cậu chờ đợi sáu năm, không phải Chiêu Hà cũng ở bên cạnh cậu sáu năm sao?! Thanh xuân của người khác là thanh xuân, còn thanh xuân của cháu gái tôi thì không phải thanh xuân à? Mẹ nó... Tôi thực sự rất muốn đập chết cậu!!"

Nói đến đây, thấy Dương Thiên vẫn im lặng, giọng nói của lão thủ trưởng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dừng lại.

Ông không biết mình còn có thể nói gì nữa.

Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, sống không thể ruồng bỏ quá khứ, chối bỏ vợ con, trong đơn xin xuất ngũ, Dương Thiên đã viết rất rõ ràng.

Trên thực tế, lão thủ trưởng cũng biết những gì Dương Thiên làm căn bản không sai! Nếu là ông, sợ là ông cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống vậy, chỉ là ông không cam lòng thay cho. cháu gái của mình!

Bầu không khí trong phòng vẫn ngột ngạt, chỉ có điếu thuốc đang cháy, một điếu thuốc hút xong, đến điếu thứ hai, điếu thứ ba... Chẳng mấy chốc, căn phòng tràn ngập khói thuốc.

Cuối cùng vẫn là lão thủ trưởng phá vỡ cục diện bế tắc. này.

"Thôi, Chiêu Hà đang chờ cậu ở ngoài, tự cậu giải thích chuyện này đi..."

"Ngoài ra, tôi phải nhắc nhở cậu, tối qua con bé nghe nói cậu đã có bạn gái trước khi yêu đương với nó, còn có cả con gái năm tuổi. Nó một hơi đánh nổ sáu bao cát, còn măng cậu là một tên khốn hơn một ngàn lần, tôi nghe hết, cháu gái của tôi đó giờ chưa bao giờ vì ai mà như thế này đâu! Lát nữa có lẽ nó sẽ đánh cậu, cậu phải chuẩn bị tinh thần."

Dương Thiên không nói nên lời: "...Được, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy"

Dương Thiên dập tắt điếu thuốc, đứng dậy chào tạm biệt.

Sáu năm trước, vào lần đầu tiên anh nhìn thấy Nam Chiêu Hà, cô mặc một thân quân phục, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, giống như một mỹ nữ phương bắc, độc lập vô song, mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, miêu tả như vậy là thích hợp nhất.

Nam Chiêu Hà lớn lên trong quân khu, nhận thức và hành vi từ nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi quân nhân, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, năm đó lúc Dương Thiên rời đi cũng không biết bạn gái vẫn đang đợi mình... Anh sinh ra lòng ái mộ với Nam Chiêu Hà là chuyện hợp tình hợp lý, quan hệ của hai người cũng càng lúc càng gần, việc bàn đến chuyện cưới gả cũng không còn xa nữa.

Ai có thể nghĩ răng sau ngần ấy năm lại xảy ra chuyện như thế này?

Với đủ loại cảm xúc như áy náy, bất an, tự trách, Dương Thiên đi đến đội ngũ của Nam Chiêu Hà nhưng Nam Chiêu Hà không có ở đó.

Anh lại đến chỗ ở của Nam Chiêu Hà, nhưng cũng không gặp cô.

Dương Thiên đã sớm nghĩ kỹ, cô muốn chém giết muốn róc thịt gì cũng theo ý cô hết, quả thực là anh có lỗi với cô. Nhưng sau khi liên tiếp tìm bốn chỗ cũng không thấy bóng dáng của Nam Chiêu Hà, Dương Thiên cuối cùng cũng hiểu ra cô gái này đang trốn tránh, không có ý định gặp anh.

Dương Thiên đứng thẳng trước cửa nơi Nam Chiêu Hà ở hai tiếng đồng hồ, thời gian của anh không nhiều lắm. Trong vòng bốn tiếng đồng hồ sau khi đơn xuất ngũ được duyệt phải rời đi, đây là quy định.

Cuối cùng, Dương Thiên xé toạc quân hàm duy nhất mà anh có thể mang ra khỏi quân đội, trịnh trọng đặt ở cửa phòng Nam Chiêu Hà.

"Chiêu Hà, cô nhi quả phụ Thanh Thanh đã đợi anh sáu năm, nếu anh không trở về, thực sự là lương tâm khó có thể bình an. Ít nhất, đợi anh trả lại món nợ sáu năm này. Sáu năm sau, nếu anh còn có cơ hội có thể một lần nữa đứng bên cạnh em, muốn chém giết muốn róc thịt, muốn đánh muốn mắng gì, anh đều nghe eml"

Ánh mặt trời sắp lặn hảt lên vai Dương Thiên, kéo dài bóng người anh, trên người càng thêm tỏa sáng...

Sau khi trịnh trọng chào bằng nghỉ thức quân đội, Dương Thiên xoay người rời đi, lúc này, Nam Chiêu Hà đang trốn ở góc lầu ba nhìn cảnh này, dùng ngón tay ngọc trắng nõn che miệng, nhịn không được nữa mà khóc lên. Vai cô run lên vì khóc, nhưng cô không để mình phát ra bất cứ âm thanh nào! Kiên cường, cố chấp, cô không muốn Dương Thiên nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.

Nam Chiêu Hà khóc đến đau lòng, dần dần ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu vào đầu gối, lẩm bẩm:

"Dương Thiên, Thanh Thanh của anh đợi anh sáu năm, Nam Chiêu Hà tôi không phải cũng ở cạnh anh sáu năm sao? Anh thực sự nghĩ rằng con nhà binh như Nam Chiêu Hà tôi lại không biết nghịch súng mà cần anh dạy sao? Cho rằng tôi không biết cách chơi dao mà cần anh dạy sao? Thật sự cho rằng Nam Chiêu Hà tôi là người mà tên đàn ông nào cũng có thể đến gần sao. Cho rằng ai cũng có thể làm cho tôi nóng ruột nóng gan sao? Anh sail! Anh quá sai rồi..."

Trên thực tế, Nam Chiêu Hà không phải là người duy nhất nhìn Dương Thiên rời đi...

Lão lãnh đạo quân khu năm nay đã sáu mươi tuổi, ông cũng siết chặt năm đấm và đỏ vành mắt.

"Thằng nhãi thối, ra ngoài kia tốt nhất đừng làm tôi mất mặt, phụ bạc cháu gái của tôi thì thôi đi. Nếu cậu lại phụ bạc cô nhi quả phụ kia nữa, cuối cùng để tôi phát hiện ra nhân phẩm của cậu đúng là có vấn đề, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu! Chỉ là, khổ cho đứa cháu gái quý báu của tôi..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.