Long Đô Binh Vương

Chương 17: Chuyện gì xảy ra với anh vậy?



Trong con hẻm nhỏ, không biết từ khi nào, sắc trời dường như càng ngày càng tối, gió lạnh buốt.

Nước bẩn chảy ngang qua con đường, thỉnh thoảng thổi đến mùi thối nhàn nhạt.

Dương Thiên không có ý định lãng phí thời gian với những người này, một đám gà vườn chó làng, lúc này Dương Thiên còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Trương Uy vội vàng lao tới bên cạnh Lưu Xuyên, không thể tin được mở to hai mắt nhìn Lưu Xuyên:

"Lưu Xuyên! Chuyện gì xảy ra với anh vậy? Thực lực của anh chạy đi đâu rồi? Ngay cả một tên rác rưởi cỏn con cũng đánh không lại?!"

Lưu Xuyên bị diệt trong nháy mắt! Trong lòng Trương Uy cảm thấy rất khó chịu!

Mặc dù hai người bọn họ không phải là anh em ruột thịt, nhưng còn thân hơn cả anh em ruột thịt.

Lúc Trương Uy bắt đầu ra ngoài lăn lộn đã làm một số việc khiến gã suýt phải vào tù ngồi xổm, nếu không phải trong nhà Lưu Xuyên có chút quan hệ, móc nối một số con đường, Trương Uy làm gì được như ngày hôm nay? Có lễ lúc đó gã đã bị tống vào tù! Tới bây giờ vẫn đang ngồi xổm trong tùi

Trương Uy vẫn luôn nợ Lưu Xuyên phần ân tình này! Trương Uy vẫn luôn muốn tìm cơ hội để báo đáp ân huệ, nhưng Lưu Xuyên không thiếu tiền, không thiếu đàn bà, địa vị hay bạn bè cũng không thiếu, Trương Uy hoàn toàn không tìm được cơ hội!

Nhưng hôm nay, cơ hội đã tới!

Hai mắt Trương Uy đỏ như máu, thề với Lưu Xuyên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh Lưu Xuyên, không nói nhiều, hôm nay tôi sẽ giúp anh phế thằng đó!!"

"Tốt!"

Không đợi Lưu Xuyên lên tiếng, An Đạo đã trực tiếp nói với vẻ mặt hung ác!

Bởi vì giờ phút này, mặt An Đạo có cảm giác nóng rát đau rát!

Có rất nhiều câu lạc bộ võ thuật khắp Long thành này, nhưng chỉ có một vài nhà nổi danh, và Quyền quán An Đạo là một trong ba vị trí đầu. Mà Lưu Xuyên và Trương Uy với tư cách là cánh tay phải của Quyền quán An Đạo, hôm nay đối mặt với một tên rác rưởi vô danh, thế mà bị đánh bại ngay lập tức?!

Nói thật, An Đạo cảm thấy trên mặt nóng bừng.

An Đạo siết chặt nắm đấm: "Trương Uy! Anh biết phải làm gì rồi đó! Tôi không muốn thằng nhãi này có thể tiếp tục đứng nói chuyện với tôi! Hắn không đủ tư cách! Không xứng!!!"

"Đã hiểu, An Thiếu."

Giờ phút này, hai mươi người của Quyền quán An Đạo đang ở phía sau đều hưng phấn! Khoa tay múa chân!

"Anh Uy ra tay rồi, hôm nay thằng nhãi này phải nhận thua. Tao không tin nó ăn hên được với anh Lưu Xuyên rồi còn có thể ăn hên lúc đấu với anh Uy!"

"Đương nhiên, kẻ đi chân trần không sợ người mang giày, Quyền quán An Đạo chúng ta, ngoại trừ An Thiếu, chỉ có anh Uy là liều mạng nhất..."

Trương Uy đúng thật là loại người liều mạng.

Người của ở Quyền quán An Đạo dù không nghề nghiệp không học vấn thì đều có gia cảnh không tồi, chỉ duy nhất một mình Trương Uy là đến từ nông thôn, sở dĩ có thể trưởng thành là vì gã tàn nhẫn, không từ thủ đoạn!

Đổ máu? Người khác có thể sợ, nhưng Trương Uy không sợi Máu, chính là nền tảng lót đường để gã từng bước một nâng cao địa vị của mình!

Trương Uy đã nghĩ kỹ rồi.

Đêm nay, nhất định phải giết thằng nhãi này!

Nếu giết được thằng nhãi này, vị trí phó giám đốc Quyền quán An Đạo sẽ là của gã!

Một mặt trả lại ân tình của Lưu Xuyên, mặt khác lại nâng cao địa vị của gã! Cơ hội một mũi tên bắn trúng hai con chim này về công về tư đều không thể bỏ qual!

"An Thiếu, anh Lưu Xuyên, hai người yên tâm, tôi chỉ cần một phút là được!!"

Trương Uy nói xong liền nhanh chóng hành động! Lúc này, nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống ba phần, nhìn thấy bộ dạng hung ác muốn giết người của Trương

Uy, mọi người vô thức hít một hơi, siết chặt tay áo.

Mà Dương Thiên từ đầu đến cuối không hề nói nhảm câu nào!

Nói những lời tàn nhẫn hù dọa trước khi ra tay, quá thấp kém!

Mà sau khi ra tay mới nói những lời tàn nhẫn hù dọa thì vừa thấp kém vừa lãng phí thời gian!

Thời gian của Dương Thiên rất quý giá.

"Lãng phí nhiều thời gian với lũ chó mèo các người như vậy đúng là quá sai lầm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.