Long Đô Binh Vương

Chương 18: Đám người này lập tức mờ mịt!



Dương Thiên nói xong, đột nhiên hành động!

Vai và khuỷu tay hợp lại!

"Bang!"

Ngay từ đầu Trương Uy đã tấn công mạnh mẽ, ra một chiêu cầm nã thủ, muốn đánh phủ đầu để chiếm thế thượng

phong, khống chế Dương Thiên.

Thế nhưng còn chưa kịp chạm vào cánh tay của Dương Thiên, Dương Thiên thuận thế nghiêng người tránh khỏi!

Một kích không trúng, không còn cơ hội.

Thậm chí có thể nói, cho dù đánh trúng cũng chưa chắc có cơ hội, với cấp bậc của Trương Uy mà đối mặt với lính đặc chủng có sức chiến đấu cấp S3, kiểu như học sinh lớp ba thi với sinh viên đại học!

"Dương Thiên cười lạnh một tiếng! Chỉ nghe thấy!

"Rắc!"

"Rác!"

"Rác!"

Ba âm thanh giòn tan lọt vào tai, âm thanh không lớn, nhưng lại vô cùng xuyên thấu!

Giây tiếp theo!

Trương Uy không khống chế được, quỳ trên mặt đất!

Giống như đầu gối của gã không còn gì có thể chống đỡ, đừng nói đến người khác, ngay cả bản thân Trương Uy cũng không nhìn rõ Dương Thiên đánh vào chỗ nào!

Sau một giây dừng lại, cơn đau lan ra khắp cơ thể, tê tâm liệt phế, đau đớt truyền thẳng tới não, Trương Uy trực tiếp kêu lên thảm thiết, run rẩy thống khổ lăn lộn trên mặt đất!

"AII". Truyện Đoản Văn

"Đau quá... Tay tôi... Chân tôi, An thiếu, An thiếu cứu tôi, tôi không đứng dậy được, đau quá...

"Cái gì?"

Chuyện gì thế này!

Mọi chuyện thay đổi!

Quay ngoắt một trăm tám mươi đội

An Đạo vô thức lùi lại một bước, gần như đâm vào mui xe Buick!l Hắn mở to hai mắt không thể tin nổi mà nhìn Trương Uy đang lăn lộn rú lên trên mặt đất, hoài nghi lẩm bẩm: "Chuyện này... Sao có thể như thế?! Trương Uy, anh bị sao vậy?! "

Hai mươi người của Quyền quán An Đạo há to miệng, cằm sắp rơi xuống đất!

"Cái này... Đang đóng phim à?I"

"Thằng nhãi này là cao thủ võ lâm?!"

"Không thể nào?"

Ngay cả Trương Uy tàn nhẫn cũng bị diệt trong nháy mắt?!

Dù đã nhìn thấy kết quả nhưng những người này vẫn không tin nổi!!

Vào lúc này...

Họ thế mà lại nhìn thấy Dương Thiên thoải mái xắn tay áo, ánh mắt đảo qua đám người, giọng điệu cực kỳ thờ ơ lạnh nhạt:

"Còn ai muốn lên thì cùng nhau lên đi, nhưng, để tôi nhắc nhở các người một câu, một lần hai lần thì được, đừng có tới lần ba lần bốn! Không biết tốt xấu, từ hôm nay trở đi, tôi muốn Quyền quán An Đạo biến mất!!"

Biến mất?

Muốn Quyền quán An Đạo biến mất, giải tán ngay tại chỗ?

Lời này có ý tứ rất rõ ràng.

Ngụ ý là nếu An Đạo còn chưa muốn dừng tay lại, anh cũng không có ý định lãng phí thời gian nữa.

Đám người này lập tức mờ mịt!

Tình huống ban đầu là họ tới để khi dễ người ta, nhưng bây giờ, hơn hai chục người lại bị một tên nhãi ăn mặc rách rưới uy hiếp? Đảo ngược cũng đừng nhanh như vậy chứ?

"Được, được, được! Mày được lắm!"

An Đạo dữ tợn nhe răng như sói đói: "Nhãi ranh, mày thật sự quá thật ngông cuồng! An Đạo tao xin chỉ giáo!!"

Nói xong, An Đạo như đang làm ảo thuật đột nhiên rút một con dao găm từ thắt lưng ra: "Vốn dĩ tao còn nghĩ chừa cho mày một hơi thở, nhưng cơ hội này mày không có phúc hưởng!"

"Cậu định đánh cược mạng sống của toàn bộ Quyền quán An Đạo đúng không?" Giọng nói của Dương Thiên rất lạnh lẽo, giống như băng sâu ba thước, không thể đóng băng chỉ trong một ngày! Nói cách khác, đây là lời cảnh cáo cuối cùng!

"Lên!"

An Đạo không chút do dự hét lớn một tiếng: "Xuống địa ngục đi! Tất cả, lên! Một hơi cũng không cần lưu cho nó, lên!

Tất cả lên hết đi!"

Sau khi dùng tới dao thì tình thế đã khác, rõ ràng An Đạo đã phát điên!

"Vâng, An Thiếu!" "Vâng! Tất cả lên, hành động!"

Đám người nhao nhao ra tay, đằng đằng sát khí...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.