Long Đô Binh Vương

Chương 26: Sao lại xoay ngược rồi?!



Sức mạnh của một quyền lên đến sáu trăm kgI!!

Dương Thiên là lính đặc chủng đỉnh cao, khi có thực lực S6 thì một quyền đã đạt tới một ngàn một trăm năm mươi kgl

Mà bây giờ, mặc dù thụt lùi đến thực lực S3, nhưng nắm đấm của anh cũng lên đến sáu trăm kg!

Dùng thực lực sáu trăm kg tiêu diệt hai tên rác rưởi một quyền một trăm bảy mươi lăm kg trong nháy mắt quả thực là quá nhẹ nhàng vui sướng!

Dương Thiên khẽ cười một tiếng: "Rất nhanh anh sẽ biết hai chữ vô tri viết như thế nào!"

"ÁỊ" Khi Dương Thiên đấm ra một quyền, Thiện Tả kêu thảm một tiếng, hắn ta không kịp chuẩn bị đã trợn to hai mắt, con ngươi bỗng co rụt lại, ý thức... Bỗng rơi vào bóng tối!

Ngay sau đó, một chất lỏng chảy xuống từ lỗ tai, lỗ mũi, đôi mắt, miệng cứ như vỡ đê...

Chỉ dùng một quyền! Một quyền đã giết chết hắn ta ngay tại chỗ! "Bịch bịchII!"

Cả người Thiện Tả mềm nhữn quỳ xuống đất giống như mì sợi! Thất khiếu (1) chảy máu! Tất cả đều là máu tươi đỏ thăm!

(1) Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng

Sau khi hắn ta quỳ xuống thì ngã bệt xuống đất, không còn hơi thở và sự sống nữa.

Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện xương cổ và xương đầu của hắn ta đã lệch chỗ, xương sọ bị một quyền đập ra vô số vết nứt chỉ chít giống như pha lê vỡ ngay tức thì!

Một giây thôi!

Thậm chí còn chưa đến một giây mà Thiện Tả đã chết!

"A!!!"

Hiện trường không có cảnh đầu rơi máu chảy như trong dự đoán...

Lam Nguyệt và Hồng Tuyết thấy cảnh này thì vô thức lui lại một bước, răng cắn vào ngón tay ngọc tỉnh tế của mình!

Các cô quá sợ hãi!

Dương Thiên thật độc ác!

Nhưng hiện tại các cô mới hiểu... Câu nói chuyên đánh người nhập ngũ đê tiện vô tri vừa rồi của Dương Thiên là có ý gì!

Phản bội không có điểm mấu chốt, phản bội quốc gia, phản bội lời thề ngày xưa của bản thân đều đáng chết! Đây là ranh giới nguyên tắc và khí phách cuối cùng của Dương Thiên!

Thiện Hữu lập tức giật mình!

Trái tim hắn ta căng cứng lại, bắt đầu đập mạnh liên hồi! "Thiện Tả! Thiện Tả!!! Em thế nào rồi, em đừng dọa anhi!I"

Thiện Hữu điên cuồng rống to, tiến lên quỳ xuống đất điên cuồng lắc người, nhưng Thiện Tả không còn đáp lại được nữa.

Vương Minh nghe Thiện Hữu rống lên thì vô thức quay người!

Chuyện gì đã xảy ra!?

Hắn ta sợ hãi đến mức bàng quang căng cứng, hoa cúc siết chặt, suýt đã phun ra ngụm máu!

Chuyện gì đã xảy ra?!

Một tiếng "Đùng!" vừa rồi không phải nắm đấm của Thiện Tả nện lên đầu Dương Thiên sao?

Sao lại xoay ngược rồi?!

"Thiện... Thiện Hữu?" Vương Minh thử hô lên một câu: "Em trai anh làm sao vậy?"

Thiện Hữu không trả lời mà từ từ đứng lên...

Cơ bắp toàn thân hắn ta đều đang run rẩy, tinh thần sục sôi, sau đó ánh mắt dần dần tập trung lên người Dương Thiên!

"Thằng nhãi!!! Mày xuống tay thật ác độc!!! Em trai tao bị một quyền của mày đập chết!!!" Thiện Hữu nghiến răng nghiến lợi, bờ môi trực tiếp ứa máu!

Dương Thiên cảnh cáo Thiện Hữu: "Cho anh một giây, lập tức biến mất khỏi mắt tôi, có thể bảo đảm anh lành lặn không tổn hại gì!"

"Mẹ mày nằm mơ giữa ban ngày đi!" Thiện Hữu mắng to một tiếng: "Thằng nhãi! Tao và mày không đội trời chung, hôm nay mày không chết thì tao xuống mồi!"

Tiếng nói vừa dứt, Thiện Hữu không quan tâm gì mà trực tiếp điên cuồng đấm ra một quyền!

Ẩm ầm...

Không khí cứ như bị nắm đấm điên cuồng của Thiện Hữu trực tiếp xé rách, phát ra âm thanh lốp bốp.

Dương Thiên lắc đầu. Anh lập tức đón lấy quyền này! Một quyền nhẹ nhàng, hai nắm đấm đối đầu!

Chỉ nghe "Soạt soạt!"

Một tiếng... Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên rõ ràng!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.