Long Đô Binh Vương

Chương 27: Thiện Tả Thiện Hữu



Mắt thường có thể thấy được sau khi hai nắm đấm của Thiện Hữu và Dương Thiên va nhau thì cả cánh tay phải của Thiện Hữu từ đầu ngón tay, đốt ngón tay đến cánh tay, khuỷu †ay, cuối cùng là bả vai... Tất cả đều bị lồi lên cao, giống như bị máy ủi đất cưỡng chế xúc lên!

Một giây sau, khi cánh tay Thiện Hữu rũ xuống thì nó đã không còn là cánh tay, mà là một thứ giống như sợi bún mất đi cả xương cốt và gân tay! Không có chút sức lực chống đỡ nào nữa!

Toàn bộ xương cốt đã vỡ vụn, gân mạch đều bị trực tiếp cắt đứt!

Chỉ là nắm đấm một trăm bảy mươi lăm kg lại dám đối kháng với nắm đấm sáu trăm kg, thật là quá buồn cười, nói một câu lấy trứng chọi đá cũng không quá đáng!

"A!!!"

Thiện Hữu tạm dừng ba giây mới nổi điên nằm rạp xuống đất, tay trái năm lấy cánh tay phải của mình mà điên cuồng gầm rúi

"A!! Tay tôi, tay tôi bị phế rồi... Vương thiếu, cứu tôi, Vương thiếu... Tay tôi không dùng sức được, tay tôi không còn cảm giác!!!"

Nhưng cơ bắp trên dưới toàn thân Vương Minh đã sớm bắt đầu co rút...

Vương Minh lo cho bản thân còn chưa xong thì làm sao còn thời gian cứu hắn ta? Vương Minh không còn sức lực nói ra một câu, đã bị Dương Thiên dọa khiếp đảm điếng hồn!

Vương Minh há miệng nhiều lần mà vẫn không phát ra được âm thanh nào, cả Lam Nguyệt và Hồng Tuyết cũng lảo đảo một bước, thất hồn lạc phách tựa vào nắp động cơ phía trước của chiếc Bentley, không biết tại sao chuyện này lại xảy ra chuyển biến lớn như thết

Thiện Tả Thiện Hữu - Cường giả siêu cấp trong mắt Vương Minh, những kẻ ghê gớm dùng một quyền có thể dập nát đá hoa cương, thế mà... lại không chịu nổi một kích!

Đúng thế.

Trên thực tế hắn ta sớm nên đoán được.

Một chân của người này có thể đá một chiếc xe việt dã trượt về phía sau tận mười mấy mét, có thể thấy được cần đến sức mạnh lớn đến cỡ nào, hai phút trước chuyện này đã có kết quả rồi, chỉ là Vương Minh không chịu tin mà thôi.

Dù đến bây giờ hắn ta cũng không dám tin! Nhưng lại... Không thể không tin! "Bịch bịchII!"

Vương Minh không nhịn được nữa, không để ý cái gì mà quỳ xuống!

"Đại ca... Đừng giết tôi, tha mạng..."

Ánh mắt Dương Thiên dừng lại trên người Vương Minh, trong nháy mắt đó, trái tim hắn ta đập mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Lúc này đang đêm hôm khuya khoắt, chung quanh hoang tàn văng vẻ, nước bẩn chảy ngang ngõ cụt, không có camera, không có người qua đường!

Vương Minh biết nếu kẻ hung ác Dương Thiên này tùy tiện vung tay lên thì hôm nay mạng mình coi như xong, sau đó người này có thể mai danh ẩn tích giết người vứt xác, vĩnh viễn không còn manh mối!

Đây là kết cục Vương Minh không muốn nhìn thấy nhất!

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi... Cũng không chờ Dương Thiên mở miệng nói chuyện, Vương Minh đã quỳ xuống đất xin tha!

"Đại ca, đại ca Dương Thiên, hiểu lầm hiểu lầm, đều là hiểu lầm, là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn quấy nhiễu anh, lỗi của tôi, tôi có thể đền bù, tôi có tiền, tôi có thể đền tiền, hoặc là anh muốn cái gì tôi cũng thỏa mãn anh..."

"Hô!"

Dương Thiên bỗng đá ra một chân!

Vương Minh kêu thảm một tiếng, đầu như cái trống lúc lắc lay động mạnh rồi cả người trực tiếp lăn ra ngoài.

Dương Thiên nói: "Nhớ kỹ, lần sau đừng xuất hiện trước mặt tôi, chướng mắt lắm, hiểu không?"

"Vâng vâng vâng..."

Nhưng Vương Minh không cảm thấy uất ức tý nào cả!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.