Long Đô Binh Vương

Chương 30: Tôi không về



"Anh đã nói phải tra ra hung thủ để lộ bí mật mà? Không làm nữa?”

Không đợi Dương Thiên đáp lại, Phượng Hoàng lại nói: "Đã nói sẽ gây dựng lại trung đội Thần Long mà, không làm nữa?"

Dương Thiên trầm mặc một hồi.

Sau đó anh trả lời không liên quan: "Hiện tại tôi đã không phải quân nhân, cũng đừng nói nhiều bí mật quân sự với tôi, bây giờ cô trở về đi, nếu cấp trên biết cô còn sống thì nhất định sẽ bổ sung vinh dự cho cô, trở về đi.". truyện kiếm hiệp hay

"Tôi không về!!!" Giọng Phượng Hoàng bỗng cao lên tám đội

"Tôi biết anh không muốn làm vợ con gặp nguy hiểm, nhưng sáu mạng người thì làm sao? Đó là anh chị em của chúng ta! Không báo thù nữa sao? Đội trưởng, trước kia tôi luôn kính trọng anh, địa vị của anh trong lòng tôi là cao nhất, không ai có thể thay thế, nhưng đêm nay tôi nhìn thấy cái gì? Nhìn thấy con người rắn rỏi ngày xưa thảm thương ưu sầu, yếu đuối nhu nhược! Còn... Hoà mình với mấy tên lưu manh rác rưởi trong đô thị, Thần Long vương bài như anh ra tay với họ không cảm thấy buồn cười à?"

Dương Thiên xoa xoa đôi tay.

Trên thực tế cũng vì gia đình và tín ngưỡng đều quan trọng như nhau nên anh mới lựa chọn bỏ qua một cái, năm chặt một cái.

"Tùy cô nói thế nào thì nói." Dương Thiên đưa tay nắm vai Phượng Hoàng, nghiêm túc nói: "Trung đội Thần Long chỉ còn lại tôi và cô, nhưng đối thủ biết trung đội Thần Long chưa chết hếtnn sẽ nhìn chăm chằm vào hai cái mạng này, trước khi thực lực của cô triệt để khôi phục thì cố gắng hạn chế lộ diện, OK?"

"Phản đồ!!!" Phượng Hoàng nghiến răng nghiến lợi nhìn chăm chằm Dương Thiên, khóe mắt lại ửng đỏ, khó chịu đến cùng cực.

"Dương Thiên, anh cũng là phản đồ, đúng không?!"

"Đúng."

Dương Thiên ngẫm nghĩ rồi nói, khẽ gật đầu.

"Tôi nhất định sẽ gầy dựng lại trung đội Thần Long!" Tuy Phượng Hoàng là phụ nữ, nhưng lúc này lại không thua kém đàn ông, trên người mang đầy sự chính trực, không có chút yếu đuối nào!

"Đến lúc đó tôi xem anh còn mặt mũi đi cùng tôi đến nghĩa trang thăm các anh chị em đã chết hay không!"

Lời còn chưa dứt, Phượng Hoàng đã biến mất khỏi đầu cầu Minh Nguyệt với tốc độ cực nhanh, không còn thấy bóng dáng cô trong bóng đêm nữa...

Làn khói đã tàn lụi.

Suy nghĩ của Dương Thiên trôi dạt lên chín tâng mây.

Mộng cảnh trong hiện thực, chiến hỏa bay tán loạn.

"Đội trưởng, tôi không muốn chết..."

"Đội trưởng, cứu tôi..."

"Đùng!"

Một vụ nổ mạnh, tứ chỉ đều bị nổ bay, chân cụt tay đứt, máu thịt văng tung tóe...

Hình ảnh kia làm Dương Thiên nhịn không được run lên, hai nắm đấm siết chặt, giây phút đó sát khí lan toả từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu!

"Các anh em... Tôi nhất định sẽ báo thù cho mọi người! Chỉ là... Tôi cũng hi vọng mọi người hiểu được hành động hiện giờ của tôi."

Dương Thiên yên lặng thề với mặt sông, sau đó lắc lắc đầu, nhanh chóng đè nén sát khí bừng bừng xuống rồi lên đường về nhà.





Đường hẹp quanh co hết sức bình yên, ngẫu nhiên có tiếng chó sủa vang lên, nghe thật yên tĩnh ấm áp.

Mười giờ. Dương Thiên đi bộ trở lại cổng tiểu khu.

Trong phòng vẫn còn sáng đèn, ở cổng lại có một chiếc Land Rover Range Rover nhập khẩu đang đậu.

Đồng tử của Dương Thiên co rụt lại, anh cấp tốc bước vào sân nhà.

Còn chưa đến nơi đã nghe giọng của Ninh Thanh Thanh truyền đến...

"La Tranh, chúng ta chỉ là bạn học, thời đại học là bạn, sau tốt nghiệp cũng là bạn, về sau mãi mãi chỉ là bạn, anh có hiểu không? Con gái của tôi đã lớn thế này, anh lại là thanh niên độc thân tài giỏi, tôi mãi mãi không có khả năng đi với anh, anh phải hiểu điều này!!!"

Giọng nói của một người đàn ông mang theo khí thế hùng hồn, còn có chút đắc ý vang lên: "Thanh Thanh, anh không quan tâm em có con gái, em đi với anh đi, anh sẽ đối xử với Tố Tố như con gái ruột... Cái gì là thanh niên tài giỏi, anh không để ý, vì em, anh có thể từ bỏ tất cả!!! Đi với anh đi được không? Thời đại học anh đã thích em rồi, sau đó em theo thằng rác rưởi Dương Huyền Cơ kia thì anh cũng không còn gì để nói, nhưng bây giờ anh ta đã biến mất sáu năm, anh ta sẽ không trở về!!! Em cần gì phải chịu khổ như thế chứ..."

"Không..." Ninh Thanh Thanh lắc đầu: "Anh ấy đã trở về, hơn nữa mặc kệ anh ấy có về hay không thì Ninh Thanh Thanh này sống là người của Dương Huyền Cơ, chết là ma của Dương Huyền Cơ, anh đi đi..."

Ninh Thanh Thanh rất kiên định, trong mắt không có chút dao động nào cải

Đáy lòng Dương Thiên đứng ngoài cửa bất giác tràn ra một dòng nước ấm, thì ra Thanh Thanh lạnh lẽo với anh chỉ vì tức giận, mà không phải từ chối...

La Tranh cười ha ha: "Trở về rồi? Em nói đùa cái gì vậy, sáu năm không trở lại, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện? Làm sao có thể..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.