Long Đô Binh Vương

Chương 4: Vả mặt



Dương Thiên còn chưa nói xong, tên cầm đầu cũng chưa kịp phản ứng, gã chỉ cảm thấy có một bóng đen lóe lên trước mặt thì đã thấy Dương Thiên quét qua một cú đá, cả người gã giống như một quả bóng, thân thể chợt nhẹ bãng, trực tiếp bị Dương Thiên đá bay ra ngoài!

Với sức mạnh bùng nổ đó, Hồ Đại Pháp nặng hai trắm cân gần như trong chớp mắt “Bùm” một tiếng bay lộn ngược ra ngoài theo hình cánh cung. Sau đó đâm sầm vào bức tường phía sau, phảng phất mặt đất đều chấn động khi Hồ Đại Pháp phát rơi xuống đất!

Hơn nữa, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Dương Thiên không hề dừng lại, tiếp tục ra tay!

"Không trả tiền thì bồi thường bằng người? Cái miệng này cũng nên phế đi!"

Dương Thiên nói xong, cơn giận càng khiến toàn thân run lên, mỗi một bước tới gần Hồ Đại Pháp, sát khí và địch ý trong mắt anh càng ngày càng lan rộng, khiến không khí dường như: đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng!

Ngay lập tức...

Dương Thiên đấm ra một đấm, hai mắt Hồ Đại Pháp mở †o, gã muốn kêu cứu nhưng chưa kịp phát ra âm thanh thì đã bị cú đấm đấm ngã xuống đất. Hai má trực tiếp bị trật khớp lệch ra sau... Máu đỏ tươi lập tức phun ra!

"Bếp!"

“Bốp BốpII"

Năm đấm của Dương Thiên giống như sấm sét từ trên trời rơi xuống, tốc độ cực nhanh, mỗi cú đấm đều hung ác hơn lần trước!

Tất cả đều rơi lên mặt Hồ Đại Pháp, giống như trời giáng!

"A, đừng..." Hồ Đại Pháp đã bị dồn vào chân tường, hơn chục cú đấm trong chớp mắt nện vào đầu gã, da tróc thịt bong, Hồ Đại Pháp bị đấm đến mức máu thịt be bét!

Thế nhưng Dương Thiên không hề dừng lại, cuối cùng dồn hết toàn lực tung ra một đấm, tròng mắt Hồ Đại Pháp “phụt” một tiếng phun ra khỏi hốc mắt...

Toàn bộ quá trình chỉ mất mười giây.

Dương Tố Tố nhìn thấy cảnh tượng này, bị dọa giật mình:

"Bà ơi, cháu sợ..."

"Đừng sợ, đừng sợ, bà đây.." Chủ nhà nhanh chóng ôm Dương Tố Tố vào lòng, không cho cô bé nhìn thấy cảnh này.

Nhìn thoáng qua Hồ Đại Pháp một chút, lưng gã dán vào tường, trượt xuống từ từ, toàn thân xụi lơ như thịt nát, không. còn hơi thở...

Mười giây sau, hơn mười người sững sờ tại chỗ mới phản ứng lại, hai mắt mở to, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng này, toàn thân bọn chúng run rẩy, hai chân yếu ớt...

Từng tên đều bị dọa tới mức mặt xám như tro. Gậy bóng. chày, ống thép, chân ghế và búa trong tay bọn chúng chuyên dùng để đe dọa người khác đều rơi xuống đất, bọn chúng gần như khó mà hô hấp nổi, ngạt thở!

"Anh Pháp chết rồi!"

Không biết là ai trong đám đàn em rống lên một tiếng, lúc này khí thế của hơn mười tên này lập tức mất đi, lũ rác rưởi chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu này Dương Thiên hoàn toàn không đặt vào mắt!

"Tên này là đồ điên!!"

"Sao nó lại mạnh như vậy..."

"Mau gọi anh Tiêu, gọi anh Tiêu!!"

"Người anh em, chúng ta không oán không thù đúng không? Anh rốt cuộc là ai, tôi khuyên anh không nên can thiệp vào chuyện này, đụng tới mạng người thì không có lợi cho ai hết...

Uy hiếp nhưng không đủ lực, nhóm người này đã sớm bị dọa tới nhữn cả chân, suýt tè ra quần.

Mà dì chủ nhà chất phác, cả đời làm việc vất vả cũng chưa từng thấy loại cảnh tượng như thế này, tính mở miệng khuyên Dương Thiên đừng gây thêm phiền phức nữa, nhanh chóng rời đi đi, nhưng khi bà mở miệng thì phát hiện mình đã sớm bị dọa, không nói nổi lời nào.

Tuy nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc, Dương Thiên xưa nay không thích để bản thân khó chịu. Bây giờ trở về, anh lại càng không muốn vợ con mình chịu oan ức.

"Đây là các người tự tìm tới cửa, khi dễ người khác tới tận cửa nhà người ta, các người nói xem, có đáng chết không?"

Dương Thiên hỏi: "Ông chủ của các người là ai?" “Anh Tiêu... Không, là Tiêu Thiên Long..."

Dương Thiên: "Gọi điện thoại cho ông chủ của các người, chỉ cần nói là người đàn ông của Ninh Thanh Thanh đang nợ tiền hän đã trở lại, bảo hẳn mang theo hợp đồng tới tìm tôi, tôi sẽ đích thân đưa tiền cho hắn!"

"Anh..." Khóe miệng của tên đàn em co giật, nằm rạp trên mặt đất mà run rẩy nhìn chăm chằm Dương Thiên, rồi run rẩy nhìn chiếc điện thoại di động mà Dương Thiên đá từ phía Hồ Đại Pháp đến, nhặt lên cũng không được mà mặc kệ cũng không xong, chân tay gã luống cuống, không biết phải làm sao bây giờ.

Thật ra ai mà không biết Tiêu Thiên Long hoàn toàn là đang lừa gạt Ninh Thanh Thanh?

Trên thực tế, Tiêu Thiên Long chỉ là ỷ vào thế lực giang hồ của chú mình để thành lập một công ty ma thôi, điều này cũng không phải là bí mật gì.

Công việc kinh doanh chính của hản là cho vay nặng lãi. Sở dĩ hắn dính líu đến Ninh Thanh Thanh là vì hắn thấy Ninh Thanh Thanh xinh đẹp nhưng lại không có ai để dựa dẫm, cũng không có ai chống lưng nên mới cả gan làm loạn thôi.

Trong chớp mắt mất đi một mạng người, nhưng tên điên này lại chưa chịu buông tha, nếu ông chủ Tiêu Thiên Long thật sự đến, chuyện ngày hôm nay thật sự sẽ náo loạn lớn mất!

Không, không phải là “sẽ náo loạn” mà là đã náo loạn rồi!

Dương Thiên lấy ra một điếu thuốc rồi thoải mái châm lửa, ánh mắt lướt qua đám người: "Gọi đi!"

"Được, được! Tôi gọi, tôi gọi..."

Giọng của tên điên này không lớn nhưng lại khiến người khác kinh hoảng, tựa như có thể xuyên thủng lòng người! Cả đám rùng mình một cái rồi run rẩy cầm điện thoại di động lên,

vội vàng gọi điện thoại cho Tiêu Thiên Long!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
3. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
4. Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
=====================================

Dù sao cũng phải chết, không quản được nhiều như vậy!

Cùng lúc đó, trong một câu lạc bộ cao cấp, một người đàn ông mặc vest đang trêu chọc nhân viên lễ tân mặc bộ sườn xám màu xanh lam.

Đây chính là Tiêu Thiên Long.

Tiêu Thiên Long thấy lễ tân xinh đẹp mặc sườn xám trong. câu lạc bộ liền lập tức tới gần: "Người đẹp, ở đây có dịch vụ đặc biệt nào không?”

"Có ạ, mời ngài vào trong gặp quản lý của chúng tôi..."

"Không, tôi muốn cô!"

"Thưa ngài, công việc của tôi không..."

"Hai mươi ngàn!"

Mười phút sau, trong một căn phòng cao cấp, Tiêu Thiên Long đang đứng, hai tay ôm đầu mỹ nhân sườn xám đang chuyển động, đúng lúc này, điện thoại di động reo lên...

Là số điện thoại của Hồ Đại Pháp.

Đang làm chuyện tốt thì bị cắt ngang, Tiêu Thiên Long không vui, lúc nhận điện thoại cũng không có giọng điệu tốt: "Mẹ kiếp! Hồ Đại Pháp, tao nói rồi, nếu mày không lấy được tiền thì mang Ninh Thanh Thanh đến đây cho ông, đừng mẹ nó có việc gì cũng gọi cho tao ngắt ngang chuyện tốt của tao, nghe không?”

Lúc này, ở đầu bên kia điện thoại, tên đàn em mang theo tiếng khóc nức nở ấp úng nói: "Tiêu, anh Tiêu... Anh Pháp chết rồi...

"Mày nói gì?" Động tác của Tiêu Thiên Long đột ngột dừng lại, hắn dùng vai kẹp lấy điện thoại rồi ra hiệu cho người phụ nữ sườn xám tránh ra. Hắn kéo quần lên rồi nghiêm túc cầm điện thoại:

"Xảy ra chuyện gì? Tụi mày đang ở đâu?"

"Ở.. Ở nhà của Ninh Thanh Thanh. Tên đàn ông của Ninh Thanh Thanh đã trở lại, hẳn... Hắn một đấm đập chết anh Pháp, còn, còn chỉ đích danh muốn anh tự mình đến gặp hắn để lấy tiền..."

Lời này có chỗ nào giống bảo Tiêu Thiên Long đến lấy tiền? Rõ ràng chính là uy hiếp Tiêu Thiên Long đến đây chịu chết!

Nghe vậy, Tiêu Thiên Long đột nhiên bật cười, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, đấm mạnh vào tường, bức tường bong tróc, đá vụn bay khắp nơi: "Thú vị, hóa ra Ninh Doanh Doanh còn có đàn ông..."

"Muốn tao đích thân đến lấy tiền? Ở Long Thành này tao chưa từng gặp tên nào ngông cuồng như vậy đâu. Thú vị, quá thú vị, được, mày nói với nó, bảo nó chờ tao!"

"Dạ, dạ, anh Tiêu, tụi em đợi anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.