Long Đô Binh Vương

Chương 60: Vậy thì lên xe



Đáng tiếc La Tranh vừa xuống xe đã nhìn thấy Dương Thiên cũng ở đó, sắc mặt hän lập tức tái xanh.

Quả nhiên là nhà ở ven hồ được hưởng trước ánh trăng, Dương Thiên đi bộ thế mà còn đến nhanh hơn cả người lái xe sang, đến bên cạnh Ninh Thanh Thanh trước!

Tuy nhiên đám con gái xung quanh bu lại tâng bốc đã giúp La Tranh tăng thêm không ít điểm. Những cô gái này từ lâu đã chán ngấy với việc thức khuya tăng ca, vì thưởng chuyên cần mà không dám đến muộn, và thời gian khổ cực bị cấp trên chèn ép!

Nếu như có thể gặp được một thanh niên tài tuấn, một lang quân như ý, chớp mắt là có thể thoát khỏi cái cảnh đó rồi!

Sẽ tuyệt vời biết bao nếu được sống cuộc sống làm vợ của một người giàu có, không cần lo lắng cơm ăn áo mặc, có thể tùy tiện đi mua sắm đi đánh bài? Để có được một cuộc sống như vậy, họ thậm chí có thể trả bất cứ cái giá nào, kể cả lừa dối con cái, lừa gạt cha ruột và quay lưng lại với bạn bè!

Cho nên dù đám người này biết rõ tâm tư của La Tranh với Ninh Thanh Thanh nhưng vẫn chạy theo như vịt thế này cũng hợp tình hợp lý.

Chỉ là, đáng tiếc chính là trong mắt La Tranh chỉ có Ninh Thanh Thanh, mà trong mắt Ninh Thanh Thanh... Chỉ có Dương Thiên.

"Ây dô, La Tranh, anh lái xe đến đây là để đón ai?" Một người cố ý nói.

La Tranh cười lúng túng: "Cô là Vương Thiên đúng không? Tôi đón cô, được không?"

"Hi hi... Đương nhiên là được! Tôi biết ngay anh đến đây là để đón tôi!" Vương Thiên chanh chua cười một tiếng rồi lập tức dẫn đầu bước vào chiếc xe Land Rover sang trọng.

Hai người còn lại, một người tên là Lý Manh Manh, người kia là Phương Na.

Cô gái Phương Na mũm mĩm này gần như không hề thay đổi, vẫn giống như lúc còn đi học, tốt bụng nhưng lại có chút rụt rè, không dám gây rắc rối, bây giờ vẫn như vậy.

Về phần Lý Manh Manh và Vương Thiên, hai người này quả thực là người sau so với người trước còn chanh chua hơn, so với lúc còn đi học chỉ có hơn chứ không kém!

Thấy Vương Thiên lên xe, Lý Manh Manh nói là cái gì cũng không thể để Vương Thiên nhanh chân đến trước, một nhân tài trẻ tuổi lại còn đang độc thân như La Tranh đầu năm nay thật sự là càng ngày càng ít, cho nên cô ta cũng vội vàng lên xe.

"Phương Na, các cô cũng có thể lên xe. Vừa vặn tôi đưa tất cả mọi người đến buổi họp lớp, đã n‹ ¡ nay sẽ cùng tụ lại, không thiếu người nào!" La Tranh thúc giục.

Phương Na liếc mắt nhìn hai người Ninh Thanh Thanh và Dương Thiên, không biết có nên lên xe hay không.

La Tranh cười nhẹ: "Ha ha, lên xe đi, lên xe đi, chúng ta cùng đi, nào, Thanh Thanh, em dẫn Tố Tố lên xe, đêm nay gió rất lớn, bên ngoài trời lạnh..."

"Nào Tố Tố, dì ôm con ngồi ở ghế sau..." Sau khi Phương Na lên xe, cô nàng vẫy tay gọi Dương Tố Tố đến.

Ninh Thanh Thanh muốn nói gì đó nhưng La Tranh lại thúc giục: "Thôi nào, Thanh Thanh, tất cả lên xe đi, chỗ này rất dễ bắt xe, qua hai ngã tư là đến rồi, đạp ga một cái là tới..."

Lúc này, Ninh Thanh Thanh nhìn Dương Thiên.

Cô đang hỏi ý kiến của Dương Thiên.

Nói cách khác, cô đã lặng lẽ tiếp nhận Dương Thiên, những chuyện trong cuộc sống mà cô không thể quyết định đã bắt đầu để Dương Thiên làm chủ.

Lúc này, trong lòng Dương Thiên cảm thấy ngọt như ăn mật.

Anh mỉm cười và nói: "Vậy thì lên xe... Đi thôi, cùng đi, chúng ta đi chơi mà, chơi thì phải chơi đến vui vẻ!"

"Ha ha ha, đúng!!"

La Tranh cười lạnh một tiếng: "Anh Dương nói đúng, nếu đã chơi thì phải chơi đến vui vẻ! Tối nay tôi bao hết! Chỉ cần là bạn học cũ là có thể tùy ý chơi! Đi thôi, đi thôi, Thanh Thanh, em ngồi phía trước..."

"Này... Được."

Ninh Thanh Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, Dương Thiên đã đồng ý rồi nên cô lên xe.

Chẳng mấy chốc, Dương Thiên cũng chuẩn bị lên xe. Ở đây chỉ còn lại Dương Thiên chưa lên xel

Thế nhưng... Vào lúc này, Dương Thiên đã bị chặn lại! Là La Tranh!

"Cậu Dương, chờ một chút." La Tranh trực tiếp ngăn Dương Thiên lại.

"Có chuyện gì?" Dương Thiên hỏi.

La Tranh cười lạnh, vỗ đầu một cái, làm ra vẻ mặt áy náy ngăn Dương Thần lại rồi nói:

"Ha ha, cậu Dương, coi đầu óc của tôi này, chỉ biết có Thanh Thanh, Na Na, Vương Thiên và Manh Manh đang làm việc ở đây nên tôi đi xe năm chỗ đến mà quên mất cậu cũng đã trở lại, nhìn này... Không còn chỗ ngồi cho cậu nữa, là lỗi của tôi, thật là..."

"Ồ?" Dương Thiên vui vẻ nhìn chăm chăm vào mắt La Tranh: "Thú vị đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.