Lồng Giam Và Dương Cầm

Chương 16



Edit: Thỏ

Tại khách sạn.

“Anh gọi nhiều đồ ăn thế làm gì?”Sầm Lệnh Thu từ toilet trở ra, chỉ thấy Mạc Độc Chước gọi thật nhiều món, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh xách mỏi tay.

“Bổn đại gia muốn khao em một chầu, lát nữa em  phải ăn nhiều đó.”

Sầm Lệnh Thu nhìn Mạc Độc Chước khẽ cười, tuy rằng bên ngoài có hơi trách cứ nhưng đôi mắt lại không ngăn được vẻ sung sướng dưới ánh đèn pha lê: “Nên khao anh mới đúng, dám bỏ 10 triệu Euro để mua đàn mà.”

Mạc Độc Chước nghĩ thầm, ông đây gọi nhiều món như thế là để tối nay em đủ sức trên giường, bởi ông muốn-tăng-ca. Tốn 10 triệu Euro không phải mua dương cầm, mà là mua trái tim em đấy. Bổn đại gia soái chứ đâu có ngu, đương nhiên Mạc Độc Chước không dám nói thẳng thắn như vậy.

“Chỉ cần em thích, tốn bao nhiêu cũng được.” Mạc Độc Chước duỗi tay chạm vào tay Sầm Lệnh Thu, thấy y không rụt về, xem ra đêm nay thật may mắn.

“À phải em yêu, em có thể gọi điện khuyên nhủ tay trợ lý của mình, bảo cậu ta đối xử tốt một chút với Du Lâm không? Đừng luôn dùng thái độ thù địch chứ.”

Sầm Lệnh Thu vừa bấm điện thoại vừa bình thản đáp lời: “Anh biết lần trước Đường Niên Chỉ về nhà là vì nhà cậu ta mai mối cho một cô gái không, cậu ta rất thích cô ấy.”

“Biết.” Mạc Độc Chước thầm nghĩ cô ta do anh giới thiệu chứ đâu. “Nhưng cô ta không thích cậu ta.”

Nghe xong, Sầm Lệnh Thu ngạc nhiên nhìn hắn: “Anh cũng biết à?”

“Du Lâm gọi điện thoại tố khổ với bổn đại gia, rằng Đường Niên Chỉ mỗi ngày mong Du Lâm bị xe đụng chết. Em yêu, em là sếp cậu ta thì hãy khuyên nhủ đi. Làm người đừng quá hẹp hòi, đừng so đo với tình địch, cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà. Bỏ cô ta thì sẽ có được một người chồng tốt.”

“Hả? Vừa rồi anh bảo tôi khuyên nhủ cậu ta đừng so đo với tình địch?”

“Đúng đúng, ý của anh là muốn…”

Sầm Lệnh Thu ngắt lời ngay: “Anh còn nhớ rõ ngày đầu tiên anh đấm tôi vì cái gì không?”

Mạc Độc Chước run rẩy trong lòng, sao Sầm Lệnh Thu lại nhớ dai như vậy, dù sao cũng đã qua một quãng thời gian rồi mà. Hắn cảm thấy khó xử ghê gớm, hắn sợ nhất là Sầm Lệnh Thu đề cập đến chuyện này, sợ bảo bối nhà mình cứ ghim nợ mãi. Hiện giờ thái độ của y đối với hắn đã chuyển biến rõ rệt, có khi nào lại trở thành công cốc không?

“Xin lỗi em yêu, anh vẫn luôn thấy ân hận vì hành động lúc đó của mình, anh vẫn luôn dằn vặt. Một quyền đấm vào gương mặt ngọc ngà của em, đau biết bao nhiêu. Mỗi khi nhớ lại anh khổ muốn chết, đánh em mà tim anh đau vô cùng.”

“Thế này đi, hôm nay anh tự trừng phạt bản thân.”

Mạc Độc Chước đứng dậy gọi nhân viên phục vụ mang cho mình một con dao gọt hoa quả.

Hắn còn chưa mở miệng, Sầm Lệnh Thu đã biến sắc cầm lấy con dao: “Anh định làm gì? Anh chê vết thương trên người quá ít sao?”

Mạc Độc Chước bị hành động của Sầm Lệnh Thu làm cho ngẩn ngơ, hắn không nghĩ y sẽ phản ứng mạnh như vậy. Em ấy đang quan tâm mình sao? Nghĩ thế Mạc Độc Chước chỉ thấy lâng lâng trong lòng, cho dù hắn bị đánh bị chửi cũng chẳng hề chi.

Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.com

“Hê hê, em đừng nóng giận, anh chỉ muốn tạ tội với em thôi mà!”

Sầm Lệnh Thu vẫn còn ấm ức liếc hắn một cái, sau đó ngoảnh mặt đi.

“Em yêu, anh sai rồi. Thôi để anh quỳ xuống cho em đánh, khi nào nguôi giận thì thôi. Em không tha thứ anh sẽ quỳ đây mãi.”

Nói xong, đúng thật Mạc Độc Chước quỳ gối, không ngại dơ, không ngại mất mặt.

Có lẽ Sầm Lệnh Thu không ngờ hắn quỳ thật, hơn nữa còn quỳ một cách vô cùng quyết đoán, tâm trạng y dường như… vui vẻ lên. Y muốn đỡ hắn dậy, nhưng không muốn cho qua dễ dàng. Y vẫn còn để bụng, hơn nữa Mạc Độc Chước đã tạo cho y một bóng ma tâm lý suốt khoảng thời gian qua.

Sầm Lệnh Thu đưa tay ‘tát yêu’ hắn một cái. Lúc xuống tay cảm thấy hơi mạnh nên hai tát tiếp theo chẳng khác nào gãi ngứa. Hơn nữa người xung quanh đều nhìn khiến y không cảm thấy thoải mái, vì vậy ngượng ngùng rút tay về.

“Anh đứng dậy đi, tôi nguôi giận.”

Mạc Độc Chước nghe xong vội vàng cọ vào người Sầm Lệnh Thu, bảo bối của hắn rõ ràng giận dỗi như vậy, thế nhưng chỉ đánh hắn ba cái nhẹ tênh, thật vất vả cho em ~

“Cảm ơn vợ, vợ tốt nhất!” Dứt lời hôn lên má Sầm Lệnh Thu một cái.

“Nhưng tôi chưa nói về sau sẽ cho qua chuyện này.”

Mạc Độc Chước muốn khóc thật sự, hắn cảm thấy bảo bối hết thương hắn rồi.  (눈_눈)

Màn đêm buông xuống, lúc bọn họ tiến vào nhà, Mạc Độc Chước vào bếp pha trà, Sầm Lệnh Thu ngồi bên dương cầm đầy mãn nguyện. Y muốn lên giường ngủ sớm một chút, ngay khi vừa mở cửa phòng đã thấy cánh hoa hồng đỏ trải đầy trên chăn nệm trắng tinh, có hương thơm ngọt ngào trong không khí, tựa như hương hoa hồng pha lẫn mùi thơm dịu nhẹ khác.

Mạc Độc Chước sai khách sạn bố trí sao? Sầm Lệnh Thu nghĩ, đừng nói là hắn muốn…

Ý niệm ấy bật ra khỏi đầu, phản ứng đầu tiên của Sầm Lệnh Thu là cảm thấy khá phù hợp, bởi vì những cặp tình nhân đều làm những chuyện lãng mạn thế này. Suy xét xong, y nhận ra mình đã bất tri bất giác đón nhận mối quan hệ người yêu từ Mạc Độc Chước, hơn nữa cũng có thể tiếp xúc ái ân.

Sầm Lệnh Thu bỗng nhiên hoảng sợ, y muốn chối bay chối biến nhưng lại không giấu được lòng mình. Nếu y đã hạ quyết tâm thích Mạc Độc Chước, những chuyện thân mật sớm muộn phải làm thôi. Y đứng im tự vấn một hồi, rốt cuộc đã bị suy nghĩ của bản thân khuất phục.

“Em yêu, sao đó?”

Câu hỏi của Mạc Độc Chước khiến y hoàn hồn: “…Không sao.”

Hắn nhìn chằm chặp Sầm Lệnh Thu: “Anh muốn tặng em một sự bất ngờ, nhưng hình như em hơi sửng sốt hả?”

“Không phải, cảm ơn anh, tôi rất thích. Tôi đi tắm trước đây.” Nói xong Sầm Lệnh Thu đến vali, lấy ra một chiếc áo ngủ cổ điển.

Thời gian Sầm Lệnh Thu tắm có hơi lâu, y vừa bước ra thì Mạc Độc Chước đã vọt vào. Ngay khoảnh khắc bọn họ lướt ngang nhau, mùi hương thanh mát từ cơ thể Sầm Lệnh Thu đã lan tràn trong khoang mũi của Mạc Độc Chước khiến hắn nhức nhối cả người.

Hắn thèm thuồng Sầm Lệnh Thu, hắn cố tắm rửa cho nhanh rồi trở ra ngoài, khi đó hắn thấy Sầm Lệnh Thu đang lặng yên nhắm đôi mi lại, ngồi tựa vào chiếc gối mềm mại ở đầu giường. Y đang thư giãn với những khúc dương cầm cổ điển, tai đeo tai nghe, hoàn toàn không biết Mạc Độc Chước đang đến gần mình.

Mà cánh hoa đỏ trên giường vẫn chưa bị Sầm Lệnh Thu phủi xuống, chúng vẫn rực rỡ trên nền khăn trắng. Đôi chân dài của Sầm Lệnh Thu lộ ra, lọt vào tầm mắt Mạc Độc Chước chẳng khác nào đang mời gọi.

Mạc Độc Chước không dài dòng, hắn bước tới có chút thô lỗ mà bắt lầy đôi cổ chân mảnh khảnh kia, đột nhiên kéo về phía hắn.

Sầm Lệnh Thu bị dọa cho trợn mắt, nhưng vừa rồi không hề phòng bị nên bị hắn kéo từ gối dựa trượt xuống khăn trải giường, vạt áo ngủ phất lên, theo đó là thịt da trắng trẻo.

Mạc Độc Chước nửa quỳ trên giường, với tư thế ấy mà hôn lên chân Sầm Lệnh Thu, bàn chân thon thon ấy có thể ôm trọn chỉ với một bàn tay. Khi cảm nhận được đầu lưỡi ướt át đang đùa giỡn ngón chân mình, Sầm Lệnh Thu vội giãy lên như phản xạ có điều kiện.

“Mạc Độc Chước, anh làm gì… Thôi ngay!”

Nhưng cổ chân của y vẫn bị giữ chặt, bởi y vốn không phải là đối thủ của Mạc Độc Chước.

Phản kháng bất thành, y có cảm giác mình hóa thành một con dê béo vào miệng sói.

Sự khiêu khích đầy nhạy cảm của Mạc Độc Chước khiến Sầm Lệnh Thu chấn động vô cùng, bởi vì nhột nhạt và kích thích nên y bất giác thở hổn hển. Bộ dạng của Mạc Độc Chước khiến y xấu hổ quá, thế nên trong tình huống cấp bách bèn đá một phát xem sao, nào ngờ cú đá yêu này lại…tiếp tục đưa chân vào miệng sói.

Mạc Độc Chước dần thôi trêu chọc nữa, hắn thâm tình hôn lên mu bàn chân đẹp đẽ kia, vừa thành kính, vừa tôn sùng như thể đó là một tín ngưỡng cao quý nhất.

Dưới ánh mắt nóng bỏng và thái độ kính cẩn kia, tim Sầm Lệnh Thu như lệch đi một nhịp. Y muốn từ chối nhưng không thể nói thành lời, cũng không có cách nhìn sang chỗ khác. Y thấy mặt mình nóng rần lên.

Nội tâm Sầm Lệnh Thu rung động theo từng chiếc hôn phập phồng ấy, vừa bủn rủn, vừa trầm mê. Con tim y bồi hồi và xao xuyến, lại có chút vui mừng, tất cả những cảm xúc ập đến tâm trí y. Sầm Lệnh Thu biết, mình không thể cự tuyệt một đêm như thế nữa.

Một người đàn ông hung hăng, ngang ngược, thích đứng trên đỉnh cao mà sai khiến, rốt cuộc đã biến thành kẻ hèn mọn hôn lấy chân y. Hắn khát cầu tình yêu, hắn hiến dâng linh hồn của chính mình.

Tuy rằng Mạc Độc Chước đã từng rất quá quắt, nhưng giờ đây trong cơn hoảng hốt, Sầm Lệnh Thu chỉ nhớ những việc tốt của hắn thôi…

Mạc Độc Chước yêu Sầm Lệnh Thu, thứ tình cảm này đã không thể tưởng tượng được nữa, sâu trong tâm hồn của người đàn ông ấy, như run lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.