Mấy ngày nay Vạn Nguyên bận tiếp đãi bố và chị hắn, cũng không hay đến cửa hàng, thời gian trong cửa hàng cũng không ổn định như trước, đến khi hắn nhớ ra gọi điện cho Hứa Tấn Vân đã qua giờ nghỉ trưa.
Thời gian thoáng qua, hắn tính toán trường cũng nghỉ đông rồi, người không ở trường, Vạn Nguyên gọi Hứa Tấn Vân cũng không nghe được, hắn chỉ có thể trông chờ Hứa Tấn Vân chủ động gọi điện cho hắn. Nhưng chậm chạp không nhận được điện thoại của Hứa Tấn Vân, nghĩ tới nghĩ lui, Vạn Nguyên dự định viết thư về.
Vạn Nguyên liếc qua nhà vệ sinh, chị đang tắm, đúng lúc hắn có thể dùng phòng ngủ vào lúc này mãi, bố ngồi trên sofa xem TV rất say sưa, Vạn Nguyên im lặng đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ cho chị gái ở xem như cho đúng người, chị gái đã sắp xếp đồ đạc gọn gàng giúp hắn, Vạn Nguyên đi thẳng đến trước bàn.
Vạn Nguyên quen thuộc với sự bố trí trong phòng, dù không bật đèn hắn cũng có thể tìm chính xác công tắc đèn ngay lập tức. Trong nháy mắt đèn bàn sáng lên, ánh mắt hắn dừng lại trên bảng chữ mẫu bên cạnh đèn bàn.
Bảng chữ mẫu luôn được hắn để ở vị trí này, không nhúc nhích tí nào đến mức hơi cố ý. Hắn không biết tại sao cảm thấy cổ họng siết chặt, có vài thứ kẹp trong bảng chữ mẫu, thư Hứa Tấn Vân viết cho hắn, thư hắn chưa kịp gửi đi, có đôi khi là tiện tay kẹp luôn vào trong bảng chữ mẫu.
Vạn Nguyên lưỡng lự một lát, tiện tay lật bảng chữ mẫu, thật ra hắn không nhớ rõ mỗi lá thư kẹp ở trang nào, cũng không nhớ rõ vị trí mỗi lá thư kẹp bên trong. Chỉ là bảng chữ mẫu và thư đều ngay ngắn đến độ khiến hắn hoảng sợ.
Sao hắn lại quên bỏ bảng chữ mẫu vào ngăn kéo, cứ đặt trên bàn như thế chỉ cần chị hắn lật bừa một cái, cho dù không cố tình cũng sẽ thấy nội dung bên trong.
Chị có nhìn thấy không?
Vạn Nguyên bị dấu chấm hỏi trong lòng đè tới mức khó thở, cầm bảng chữ mẫu không biết làm thế nào, hắn có nên cất vào trong ngăn tủ không? Trước không cất giờ lại cất càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi. Có lẽ trước đó chị không chú ý đến, mình bịt tai trộm chuông liệu có khiến chị chú ý hơn không.
Không nhìn thấy thật hả?
Vạn Nguyên cẩn thận nhớ lại biểu hiện của chị gái mấy hôm nay, ngoại trừ hơi mệt, chị nói lạ giường cho nên không ngủ được ra thì hình như không có gì khác thường.
Lạ giường?
Tim Vạn Nguyên siết lại, nhiều ngày như thế chị vẫn lạ giường sao?
Hắn lại nhìn những lá thư này, không khỏi nảy ra một suy nghĩ khiến hắn hãi hùng khiếp vía, lỡ như chị đã nhìn thấy thì sao? Nhưng chị không nói gì cả, tại sao chị ấy không nói?
“Vạn Nguyên?”
Giọng nói vang lên sau lưng khiến Vạn Nguyên giật mình xoay người lại, giấu tay sau lưng, chị đứng ngược sáng trước cửa phòng.
Vạn Linh tắm xong đi ra đã phát hiện Vạn Nguyên không ở trong phòng, trong phòng ngủ tỏa ánh sáng vàng nhạt, chị đến gần nhìn, Vạn Nguyên đứng trước bàn đưa lưng về phía chị.
Đúng lúc bảng chữ mẫu của Vạn Nguyên đặt ở đó, chắc không phải Vạn Nguyên nhìn bảng chữ mẫu tới mức mê mẩn, mà là nhìn thư kẹp trong bảng chữ mẫu tới mức mê mẩn.
“Sao không xem TV với bố?” Trong lúc nói chuyện Vạn Linh vô thức đi vào phòng một bước.
Vạn Nguyên như có tật giật mình, quay đầu nhét bảng chữ mẫu vào ngăn kéo, “Em… em tìm đồ…”
Vạn Linh thản nhiên liếc ngăn kéo, chị không hỏi Vạn Nguyên giấu gì và muốn tìm gì.
Chỉ là một ánh mắt này, trái tim Vạn Nguyên lập tức nâng lên cổ họng, hắn luôn cảm thấy chị mình đã biết gì đó.
“À, em tìm được chưa?”
Vạn Nguyên vội vàng gật đầu, “Tìm được rồi! Tìm được rồi!”
Lần này Vạn Linh không nói gì, chỉ nhìn Vạn Nguyên với ánh mắt sáng quắc, giờ phút này, cảm xúc phức tạp trong ánh mắt chị khiến Vạn Nguyên suýt không đứng. Những phỏng đoán trong lòng hắn dường như đã xác thực vào lúc này.
Không có thời điểm nào tốt hơn bây giờ, Vạn Linh cũng không thể luôn giả vờ như không biết, “Em tìm được thật chưa?”
Vạn Nguyên nuốt nước bọt một tiếng, tay hắn áp chặt lên ngăn kéo, như thế chỉ cần hắn hơi thả lỏng bí mật của hắn sẽ lộ ra.
“Chị không cố ý… chị đã đọc thư của em và Hứa Tấn Vân.” Đây là điều đã giấu trong lòng Vạn Linh rất nhiều ngày, dù hỏi ra nhưng chị cũng không thấy nhẹ nhõm như tưởng tượng, “Chuyện khi nào?”
Tảng đá trong ngực Vạn Nguyên chưa rơi xuống đất mà nghiền nát tim hắn, quả nhiên, chị hắn đã nhìn thấy.
Vạn Nguyên biết không thể lừa dối được nữa, cụp mắt, hắn vừa căng thẳng, trong cổ họng không ngừng tiết nước bọt, hắn chỉ có thể cố sức nuốt xuống.
Chuyện khi nào.
Bản thân hắn cũng không nói rõ được, mới đầu rõ ràng hắn đã quyết đoán từ chối Hứa Tấn Vân, kéo giãn khoảng cách với Hứa Tấn Vân. Sau đó Hứa Tấn Vân chống nạng bôn ba trong huyện vì chuyện của hắn, sao hắn có thể không mềm lòng cho được?
“Hai đứa là ai bắt đầu?”
Vạn Linh thấy Vạn Nguyên im lặng nên hơi sốt ruột, “Vạn Nguyên!”
“Cậu ấy.”
Nói ra cứ như Hứa Tấn Vân là người bắt đầu, ai bắt đầu thì người đó có tội à? Hắn không có thái độ kiên quyết, hắn không bắt đầu nhưng hắn đã tham gia, hắn đáp lại Hứa Tấn Vân, bắt đầu như thế nào đã không còn quan trọng nữa.
“Nhưng mà… là em ngầm đồng ý…”
Vạn Linh như gặp sấm sét giữa trời quang, nghe thấy Hứa Tấn Vân là người bắt đầu chị vốn còn thấy may mắn, là Hứa Tấn Vân dạy hư Vạn Nguyên, Vạn Nguyên chỉ ham mới mẻ nhất thời. Nhưng bây giờ câu trả lời của Vạn Nguyên có khác nào nói với mình hắn cam tâm tình nguyện? Hứa Tấn Vân có thể bắt đầu, Vạn Nguyên cũng “nối giáo cho giặc” mà.
“Em thích đàn ông từ khi nào? Sao chị không biết?”
Vạn Nguyên nín thở chạy nhanh đến cửa, thấy bố đắp chăn ngủ gật trên sofa, hắn thở phào đóng cửa phòng lại, quay đầu nhìn chị gái.
“Em không thích đàn ông… Bản thân em cũng không biết, nếu đổi lại là người khác chắc chắn em không đồng ý, nhưng Hứa Tấn Vân…”
Vạn Nguyên không nói được nữa, hắn chợt hiểu ra từ lâu hắn đã cảm thấy Hứa Tấn Vân khác với những người khác, thậm chí khác với Kim Dân. Nếu khi đó phát hiện Hứa Tấn Vân là người đặc biệt trong lòng hắn, chắc chắn hắn sẽ kiềm chế hơn.
“Có chuyện em chưa nói với mọi người, vì Kim Dân nên em bị giam một khoảng thời gian.” Vạn Nguyên chậm rãi kể chuyện Kim Dân bán thuốc lá giả hại mình bị điều tra, vì thế Hứa Tấn Vân đã lên huyện tìm hắn, “Em biết cậu ấy hối hả ngược xuôi vì chuyện của em, trong lòng em rất khó chịu. Vừa nhìn thấy cậu ấy, em chẳng quan tâm gì nữa.”
Vạn Linh chưa bao giờ nghĩ rằng ở giữa lại có chuyện này, muốn hỏi Vạn Nguyên có thể cắt đứt hay không, lời đến bên miệng lại bị chị nuốt vào. Chị hiểu đứa em này, trông thì cẩu thả nhưng rất mềm lòng, nếu không lúc trước sẽ không giúp Hứa Tấn Vân.
“Hai đứa đến mức nào rồi?”
Vạn Nguyên không ngờ chị hắn hỏi trực tiếp, trong lòng rối như tơ vò, ngay cả nói dối cũng có vẻ không làm được. Chỉ do dự trong thời gian ngắn đã bị chị hắn nhạy bén bắt được.
Vạn Linh tự do yêu đương, là người đã kết hôn, sự dừng lại của Vạn Nguyên đã trả lời câu hỏi của chị.
“Em nói với bố thế nào?”
Đây là chuyện Vạn Nguyên sợ nhất, hắn kéo cổ tay chị, “Chị, em sợ bố giận, chắc chắn bố sẽ không đồng ý…”
“Em biết bố sẽ không đồng ý còn cùng Hứa Tấn Vân…” Vạn Linh không nói được nữa, em trai chị hiếm khi thích một người, nếu đối phương là con gái chị sẽ thuyết phục bố. Cho dù chị không cần chị lên tiếng, bố cũng không phản đối, nhưng bây giờ là Hứa Tấn Vân.
Vạn Linh vẫn chưa từ bỏ ý định, “Vạn Nguyên, em nói với chị xem em có thể cắt đứt không?”
Vạn Nguyên đã nghĩ hết rồi, sau khi đến với Hứa Tấn Vân hắn cũng có đủ loại lo sợ, sợ người ta nói những lời đáng sợ, sợ gia đình không chấp nhận được, sợ biến cố sau này. Rõ ràng mình cũng không chắc chắn, rõ ràng trước mặt mình khó khăn trùng điệp, hắn sợ rất nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc cắt đứt với Hứa Tấn Vân.
“Chị ơi… Em thích cậu ấy thật rồi…”
Hứa Tấn Vân vốn định ở lại hai ngày rồi tìm cơ hội rời đi, nhưng rõ ràng Trần Viễn Văn đã chuẩn bị vì mình có thể đến. Dọn phòng này, mấy ngày tiếp theo đều có tiệc, tuy chỉ là bữa cơm nhà ngày thường nhưng cũng có nhiều đồng nghiệp của Trần Viễn Văn, cũng xem như bề trên của mình, Hứa Tấn Vân không có cách nào mở lời.
Nếu không thể rời đi ngay, Hứa Tấn Vân lựa chọn an phận ở lại, chỉ là không thể ở bên Vạn Nguyên. Hai người đều ở huyện, dù sao cũng tiện hơn trên núi, muốn gặp nhau cũng dễ hơn nhiều.
Không phải y chưa từng gọi điện cho Vạn Nguyên, gọi điện trong nhà Trần Viễn Văn không tiện, mỗi lần y đều đến cửa hàng tạp hóa ở đầu phố, tiếc là lần nào cũng do nhân viên cửa hàng nghe máy, lần nào cũng nói sẽ bảo Vạn Nguyên gọi lại, nhưng Hứa Tấn Vân chưa đợi được dù chỉ một lần.
Hôm qua, Trần Viễn Văn dẫn y và Trần Bình Bình lên huyện ăn bữa cơm rau dưa với mấy bậc cha chú, bữa cơm này có bố và anh trai Hứa Tấn Vân đến.
Chỉ nói bố y xảy ra chút chuyện, luôn nghỉ ngơi ở nhà, anh trai y vì không làm hết chức trách, tự ý bỏ việc đã phạm sai lầm lớn, bây giờ bị điều đến một huyện nghèo khác. Tóm lại tình huống của hai cha con không quá lạc quan.
Hứa Tấn Vân im lặng nhớ lại nơi anh trai y hiện đang làm việc, thất trách lớn như vậy cũng chỉ đổi bộ ngành, như vậy sao được chứ?
Ăn tối xong vẫn chưa muộn, nhưng tối nay chắc chắn không thể quay về, phải ngủ lại ở đây. Mấy bậc cha chú không làm khó đám trẻ, cho họ tự do hoạt động.
Nhân lúc không ai chú ý đến mình, Hứa Tấn Vân đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đến y đã thấy bên đường có điện thoại công cộng, đã lâu y chưa được nghe giọng Vạn Nguyên, y thực sự rất nhớ Vạn Nguyên. Cho dù chưa chắc Vạn Nguyên có thể nhận được điện thoại của y, y cũng muốn gọi thử một lần.
Hứa Tấn Vân đã thuộc số điện thoại ở cửa hàng quần áo, sau khi điện thoại quay số, một lúc lâu cũng không có ai nghe máy. Ngay khi y dự định cúp máy, cuối cùng điện thoại cũng được nghe, tiếc rằng bên trong vẫn là giọng của con gái.
“Xin chào, anh tìm ai?”
“Vạn…”
Có vẻ nhân viên cửa hàng rất bận, lập tức ngắt lời: “Anh chủ ơi, anh xem sổ sách mấy hôm nay trước đi.”
Vạn Nguyên ở cửa hàng!
Hứa Tấn Vân mừng như điên, “Tôi tìm Vạn Nguyên!”
Đầu kia điện thoại không ai trả lời y, y nghe thấy Vạn Nguyên đang nói chuyện với nhân viên.
“Mấy ngày nay em vất vả rồi.”
“Hay là em về trước đi.”
“Anh tự đối chiếu là được.”
Hứa Tấn Vân lại nghe thấy nhân viên nói được, sau đó lại là tiếng bước chân sột soạt, hình như cô ấy đã quên cuộc điện thoại.
“Vạn Nguyên!” Hứa Tấn Vân gọi to, y không biết Vạn Nguyên có thể nghe được không, nhưng nếu cuộc gọi này đã bị cúp, ống nghe chưa đặt xuống máy bàn chắc chắn sẽ không gọi được nữa, khó lắm y mới chờ được Vạn Nguyên, “Vạn Nguyên ơi!”
Cửa hàng sát đường nên rất ồn, bên ngoài nào là xe nào là người, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng rao hàng, Vạn Nguyên ngồi dựa vào tường, tập trung xem sổ sách.
“Vạn Nguyên ơi!”
Giọng nói rất nhỏ khiến Vạn Nguyên vô thức ngẩng đầu lên, hắn mờ mịt nhìn xung quanh một vòng. Có phải hắn xuất hiện ảo giác không, hình như nghe thấy giọng Hứa Tấn Vân?
“Vạn Nguyên!”
Âm lượng của tiếng này vẫn rất nhỏ, nhưng Vạn Nguyên nghe rất rõ. Hắn vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, bên ngoài không có Hứa Tấn Vân, lại vòng vào bên trong chồng hàng, vẫn không có ai.
“Vạn Nguyên!”
Vạn Nguyên kinh ngạc nhìn về phía âm thanh, ống nghe máy bàn nằm ngang trên tủ, là cuộc gọi của Hứa Tấn Vân.