Nghĩ rằng buổi chiều khách sẽ ít hơn, mình có thể làm xuể nên Vạn Nguyên cho cô gái nghỉ nửa ngày. Sau khi nghe nói buổi chiều không cần đi làm, cô gái thậm chí không ăn cơm trưa đã xách túi lên chạy nhanh như bay, giống như sợ Vạn Nguyên lại lật lọng.
Trong cửa hàng bớt một người ngoài, còn một mình Vạn Nguyên lại trở nên lúng túng không giải thích được. Hắn vẫn mua cơm hộp trước, quay lại cửa hàng mỗi người một hộp với Hứa Tấn Vân.
Đến gần mới nhìn thấy một bên má Vạn Nguyên hơi thâm tím, vết bầm rất nhạt, nếu không phải khoảng cách gần sẽ rất khó phát hiện ra.
Hứa Tấn Vân muốn chạm tay vào má Vạn Nguyên, “Chỗ này của anh bị sao vậy?”
Vạn Nguyên vô thức tránh đi, “Lúc chuyển đồ bất cẩn bị va phải, ăn cơm đi.”
Nói là bất cẩn khi chuyển đồ, Hứa Tấn Vân lại quan sát Vạn Nguyên thêm vài lần, ở trán hình như cũng có cục u nhỏ, nhưng không rõ ràng.
Phát hiện ra ánh mắt của Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên vội vàng quay mặt đi, thúc giục: “Không thích ăn cơm hộp đúng không?”
“Hả?” Hứa Tấn Vân lắc đầu, mấy ngày trước gọi điện thoại mình đã cảm nhận được sự khác thường của Vạn Nguyên, nhưng cảm giác xa cách này bây giờ mới có, rốt cuộc Vạn Nguyên làm sao? Đến cùng đang nghĩ gì?
Vạn Nguyên cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, hắn sợ Hứa Tấn Vân nhìn ra gì đó sẽ nghĩ nhiều bèn chủ động chuyển chủ đề, “Mấy hôm nay trong cửa hàng hơi bận, cuối năm mà, lại nghe nói chợ đầu mối sẽ phá dỡ, muốn làm tòa nhà bách hóa gì đó, cũng không biết có thật không. Nếu là thật, đến lúc đó sẽ tự xây một cửa hàng.”
“Thiếu tiền à?” Hứa Tấn Vân biết tâm nguyện lớn nhất của Vạn Nguyên đó là có cửa hàng của riêng mình, bây giờ bán quần áo đang rất tốt, nhưng suy cho cùng đang làm thuê cho người ta.
Chắc chắn là thiếu tiền, nhưng lúc trước đã lấy tiền của Hứa Tấn Vân, bây giờ Hứa Tấn Vân lại sắp thi đại học, chuyện tiền bạc chắc chắn sẽ không để y nghĩ cách.
Vạn Nguyên cầm đũa, úp tay lên trán Hứa Tấn Vân, “Chuyện tiền bạc không cần em quan tâm, anh chỉ nói với em thôi.”
Nhiệt độ đầu ngón tay truyền đến trán Hứa Tấn Vân, cảm xúc chân thật này khiến y sinh ra ảo giác, cảm thấy Vạn Nguyên đang ở trước mặt, giữa hai người họ không có khoảng cách gì cả.
Hứa Tấn Vân bất động, hưởng thụ tiếp xúc tứ chi này, “Chú Viễn Văn bảo em mấy tháng còn lại đừng về dạy học nữa, chú nói tìm một lớp cấp ba ở huyện, ôn tập cho tốt.”
Đây nhất định là chuyện tốt, Vạn Nguyên ước gì có thể đồng ý giúp Hứa Tấn Vân.
“Quá tốt còn gì, em đồng ý chưa?”
Hứa Tấn Vân thở dài một hơi, “Em nói em sẽ suy nghĩ thêm.”
“Chuyện này có gì phải nghĩ? Đồng ý đi!” Không phải Vạn Nguyên không tin năng lực tự học của Hứa Tấn Vân, nhưng có giáo viên kèm chung quy vẫn có lợi.
Có rất nhiều nguyên nhân, một là tạm thời vẫn lo lắng bị cha mẹ biết, hai là thực sự không muốn làm phiền chú Viễn Văn quá nhiều, bà la… Nghe thấy Vạn Nguyên thiếu tiền, vậy y vẫn cần số tiền sinh hoạt của cha mẹ, cho dù không nhiều y cũng muốn giảm nhẹ chút gánh nặng giúp Vạn Nguyên.
“Nếu em đi nhất định thím Hồ sẽ nói cho bác của em, đến lúc đó…”
Vạn Nguyên biết trong lòng Hứa Tấn Vân đang nghĩ gì, không có tiền nửa bước khó đi, “Nếu em muốn đi, bây giờ họ có thể quản được em à? Em đừng lo chuyện tiền bạc, anh đã nói rồi, anh sẽ lo tiền em học đại học.”
Lên huyện tất nhiên là tốt, chẳng những có thể đến trường học, mà còn có nhiều cơ hội gặp Vạn Nguyên.
Hứa Tấn Vân cười một tiếng, y tin mỗi câu nói của Vạn Nguyên, dù chỉ là dỗ y vui vẻ y cũng có thể xem là thật, chưa bao giờ nghi ngờ ý tốt của Vạn Nguyên đối với y.
“Được, quay về em nói với chú Viễn Văn.”
Vạn Nguyên vẫn lo nơi ở của Hứa Tấn Vân, nơi này của mình có thể thêm một người ở, nhưng nằm ở phố xá sầm uất, thực sự không phải địa điểm tốt để học. Với lại hắn sợ bố hắn sẽ đến, không đợi Hứa Tấn Vân thi đại học đã gặp nhau, nhất định sẽ rất khó xử lý.
“Chỗ ở…”
Vạn Nguyên định thuê một căn phòng gần trường cho Hứa Tấn Vân, không ngờ Hứa Tấn Vân đã có chỗ, “Chú Viễn Văn nói nếu em ở lại huyện, có thể cho em ở căn nhà hiện tại.”
“À? Thật sao… Thế thì tốt quá…” Vạn Nguyên nuốt suy nghĩ thuê phòng vào bụng, Trần Viễn Văn rất thích Hứa Tấn Vân, có sự giúp đỡ của Trần Viễn Văn, con đường phía trước của Hứa Tấn Vân sẽ thuận buồm xuôi gió. Nếu như thân hơn nữa, tất nhiên sẽ là một chuyện hay, “Cô gái.. Vừa rồi là cháu gái của chủ nhiệm Trần đúng không…”
Hứa Tấn Vân gật đầu, “Đúng, Trần Bình Bình, em ra ngoài cùng cô ấy, mua tài liệu học tập xong cô ấy còn muốn đi dạo hồ.”
“Cô ấy cũng học cấp ba trên huyện hả?” Vạn Nguyên nghĩ nếu Hứa Tấn Vân ở lại huyện, cô gái kia cũng học cấp ba ở huyện, sau này chẳng phải sớm chiều ở chung.
Hứa Tấn Vân đáp: “Cô ấy học trong thành phố, không ở huyện.”
Không ở huyện, vừa tốt vừa không, tốt là vì cách xa Hứa Tấn Vân, không tốt là vì cách quá xa.
Vạn Nguyên muốn Hứa Tấn Vân có thể sống tốt hơn, con đường tương lai có thể suôn sẻ hơn, có người giúp đỡ một bước lên mây, đường tắt là điều hầu hết mọi người đều mơ ước. Mình có thể giúp cậu ấy bao nhiêu, cùng lắm là làm thuê cho người ta, nhiều lắm cũng chỉ trả phí học đại học.
Còn Hứa Tấn Vân, sau khi học đại học còn cố chấp ở bên mình chẳng phải quá lãng phí à. Cậu ấy nên có tương lai tốt hơn, có điều kiện tốt hơn.
Có thể là trước kia Hứa Tấn Vân quá chật vật, cũng có thể là vì nơi họ quá vắng vẻ, lúc ấy vẫn chưa cảm giác được nhật biết giữa người và người sẽ lớn như vậy, sẽ ngày càng lớn. Tóm lại không phải người cùng một thế giới, chắc chắn sẽ có lúc mỗi người một ngả.
Hứa Tấn Vân cụp mắt nhìn cơm hộp trong tay Vạn Nguyên, chẳng ăn bao nhiêu, suy nghĩ cũng đã bay xa.
Vạn Nguyên, anh đang nghĩ gì?
“Không có chuyện gì khác muốn nói với em à?”
Giọng Hứa Tấn Vân khiến Vạn Nguyên sững sờ một lát, hắn mờ mịt “A” một tiếng, cầm đũa liên tục chọc hộp cơm, cho đến khi cơm xuất hiện từng lỗ thủng.
Sắp đến Tết, Vạn Nguyên sắp xếp lại sổ sách của cửa hàng quần áo, lấy lợi nhuận, hắn cũng phải về nhà ăn tết, trước khi đi Hứa Tấn Vân đến bến xe tiễn hắn.
Cho dù hầu hết người đã trở về quê nhưng người ở bến xe vẫn đông, may mà trước đó bố và chị gái đã mang về một phần, Vạn Nguyên cũng không cần mua đồ tết. Hắn không mang nhiều đồ, chỉ có mấy bộ quần áo của mình.
“Đi vệ sinh đi.” Xe vẫn chưa đến, Hứa Tấn Vân dặn dò Vạn Nguyên như trước đây Vạn Nguyên dặn dò y.
Vạn Nguyên đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, không ngờ Hứa Tấn Vân cũng theo sau, hắn tưởng Hứa Tấn Vân cũng muốn đi tiểu nên không hỏi nhiều.
Lúc vào nhà vệ sinh đúng lúc có hai người bên trong đi ra, Vạn Nguyên đột nhiên cảm nhận được phía sau có một lực đẩy hắn, hắn lảo đảo về phía trước, chỉ nghe một tiếng “Két”, hắn nhìn lại, Hứa Tấn Vân thuận tay khóa cửa nhà vệ sinh.
Hứa Tấn Vân tiến lên một bước, một tay kéo Vạn Nguyên vào lòng, cúi đầu hôn môi Vạn Nguyên.
Những ngày ở huyện thực sự thuận tiện hơn rất nhiều, chỉ cần Hứa Tấn Vân muốn thì có thể tìm Vạn Nguyên bất cứ lúc nào. Vạn Nguyên luôn hùa theo sự thân mật của Hứa Tấn Vân, hắn thậm chí đã quen với sự đến gần của Hứa Tấn Vân, vô thức ôm lấy eo Hứa Tấn Vân.
Vạn Nguyên chưa từng nghĩ Hứa Tấn Vân sẽ bừa bãi tới mức hôn môi với hắn trong nhà vệ sinh công cộng thúi hoắc, xuyên qua cửa sổ mờ của nhà vệ sinh còn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người qua lại.
Nước bọt chảy ra từ khóe miệng, Vạn Nguyên đẩy Hứa Tấn Vân một cái, cúi đầu dùng mu bàn tay lau khóe miệng, “Được rồi, em cũng không nhìn xem đây là đâu, không thấy bẩn, không thấy thối à.”
Đương nhiên Hứa Tấn Vân biết đây là bến xe, nhưng qua hôm nay y muốn hôn Vạn Nguyên thì phải chờ sau tết. Y chỉ cần người trước mắt là Vạn Nguyên là đủ rồi, đâu nghĩ nhiều như thế?
Nhân lúc không có ai, Vạn Nguyên nhớ đến một chuyện, hắn kéo khóa áo khoác, lấy túi tiền từ túi bên trong ra, đếm mấy tờ to rồi nhét vào tay Hứa Tấn Vân.
“Em ở nhà chủ nhiệm Trần chắc chắn cần dùng tiền, cầm trước đi.”
Hứa Tấn Vân dùng một tay gấp đôi tiền giấy sau đó nhét vào túi, “Lần nào anh gặp em cũng cho tiền, cứ như em tới tìm anh đòi nợ vậy.”
“Còn phải nói?” Vạn Nguyên nhớ lời đàm tiếu của những ông chủ kia, ông chủ nào lại bao nuôi người tình, hắn cũng không có nhiều tiền như vậy, có lần nào gặp Hứa Tấn Vân mà không bỏ ra chút tiền, “Em đến đòi tiền mà.”
Hứa Tấn Vân hơi mím môi, Vạn Nguyên vỗ nhẹ lên mặt y, “Nói em còn không vui…”
Vẫn chưa nói xong thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, “Ai vậy? Sao lại khóa cửa nhà vệ sinh, còn cho người ta đi tiểu không!”
Vạn Nguyên liếc mắt ra hiệu với Hứa Tấn Vân, dùng khẩu hình nói: “Mở cửa.”
Thấy Hứa Tấn Vân bất đắc dĩ xoay người mở cửa, lúc này Vạn Nguyên mới cởi quần, đi vào bồn tiểu bên trong cùng.
Tiểu xong vừa đúng giờ, lúc quay lại phòng chờ xe tuyến đã dừng ngay bên ngoài.
Lần nào cũng là Vạn Nguyên đứng dưới cửa sổ xe tiễn mình đi, lần này cũng đến lượt y, “Ăn Tết xong em vẫn phải về núi một chuyến, nói rõ tình hình với hiệu trưởng, làm xong thủ tục bàn giao còn phải lấy một vài thứ.”
Vạn Nguyên nghĩ trong lòng, hắn hy vọng đó là lần cuối cùng Hứa Tấn Vân quay về nơi hang cùng ngõ hẻm của họ, sau này nên đến thành phố lớn hơn xa hơn.
“Được.”
Sắp đến tết rồi, chắc chắn sẽ rất bận, nhà Vạn Nguyên cũng không có điện thoại bàn, hai người muốn liên lạc với nhau chắc chắn phải hẹn trước.
“Bảy giờ tối mùng một, ba năm em sẽ gọi điện thoại vào cửa hàng trên phố, anh nhớ đến chờ.”
Vạn Nguyên gật đầu, hóa ra ngồi trên xe được Hứa Tấn Vân tiễn là cảm giác này, “Được.”
“Không chờ được thì anh về sớm đi.”
“Ừ.”
Tài xế cầm ấm trà bước lên xe, chiếc xe tuyến này đã đến giờ xuất phát, trong nháy mắt động cơ khởi động, tạp âm chói tai ồn ào khiến Hứa Tấn Vân lùi lại một bước.
Mùi nhiên liệu của xe tuyến rất gay mũi, trong lòng Hứa Tấn Vân rối như tơ vò, cứ cảm thấy không thể cùng nhau ăn cái tết này sẽ xảy ra một vài chuyện không ngờ đến, y vội vàng gọi, “Vạn Nguyên! Chờ em trở về.”
“Được!” Cũng không biết Hứa Tấn Vân có nghe được câu trả lời của mình không, tiếng xe tuyến chuyển động rất to, chậm rãi lái ra khỏi bến xe.