Trước kia lần nào về nhà Vạn Nguyên đều kích động tới mức không ngủ được, nhưng lần này càng gần đến nhà trong lòng hắn càng nặng trĩu. Không có cách nào đối mặt với bố đã đành, ở quê còn không có người khiến hắn nhớ da diết.
Xe tuyến dừng dưới cây dành dành ở đầu cầu, khi Vạn Nguyên xách vali một lần nữa đứng ở nơi quen thuộc này hắn hơi xúc động, cũng chỉ có một năm, năm ngoái về nhà vào thời điểm này là lần đầu tiên gặp được Hứa Tấn Vân.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tấn Vân mình chỉ nghĩ sao lại có tên con trai đẹp như thế, nhưng đẹp đến mấy thì cũng có ích gì. Gương mặt trắng nõn tinh xảo kia quá gầy, cơ thể gầy yếu không làm căng được quần áo trên người, một người đẹp ngồi trên xe lăn nửa bước khó đi, còn bị thím Hồ sỉ nhục.
Lúc đó mình chỉ cảm thấy Hứa Tấn Vân xinh đẹp còn đáng thương thế này quả là đáng tiếc, lúc giúp đỡ cậu ấy đâu nghĩ đến những chuyện sau này.
Trong một năm lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, người trong sân đã ra khỏi sân, ra khỏi núi lớn, đứng lên được. Tốt quá, đây vốn là điều Vạn Nguyên luôn muốn nhìn thấy.
“Ơ, Vạn Nguyên về rồi à.”
Giọng nói này nghe quen tai kéo suy nghĩ của Vạn Nguyên lại, ngẩng đầu nhìn lại theo giọng nói, quả nhiên là thím Hồ đứng bên trên.
Kể cũng khéo, lần nào trở về cũng gặp được thím Hồ, bây giờ nhìn thím Hồ vừa đáng trách nhưng cũng chẳng đáng trách lắm.
“Úi chà.” Thím Hồ đi đến bên cạnh Vạn Nguyên, đi quanh Vạn Nguyên một vòng với ánh mắt quan sát, “Nhìn cách ăn mặc này xem, ông chủ lớn kiếm không ít tiền nhỉ?”
Sống ở huyện đều sẽ chịu ảnh hưởng ăn ở một cách vô tri vô giác, Vạn Nguyên không cố tình theo mốt, nhưng bây giờ ăn diện quả thực hơi không ăn nhập với thím Hồ và quê nhà mộc mạc.
Tâm trạng nặng nề của Vạn Nguyên đã được xoa dịu một chút vì sự xuất hiện của thím Hồ, cảm giác này rất quen thuộc, cãi lộn rất nhẹ nhàng, hắn khiêm tốn nói: “Đủ dùng.”
Thím Hồ không tin, người lên thành phố làm việc cũng chỉ có Vạn Nguyên có triển vọng nhất, mấy ngày trước ông Vạn và chị gái của Vạn Nguyên còn lên huyện, lúc về mang rất nhiều đồ. Vừa về nhà ông Vạn đã sắp xếp xem mắt cho Vạn Nguyên, chắc chắn Vạn Nguyên kiếm không ít.
Vạn Nguyên ngậm miệng không nói, hắn biết lần này trở về chắc chắn không tránh được chuyện xem mắt.
Thấy Vạn Nguyên không nói gì, thím Hồ tưởng hắn ngầm thừa nhận, lại cằn nhằn chuyện của Hứa Tấn Vân, “Mày nói xem cái thằng Tấn Vân này cũng thế, nói là lên thành phố họp, họp lâu như thế cũng không về, sắp sang năm mới rồi.”
Biết thím Hồ lười biếng, Hứa Tấn Vân không ở đây thím ta vẫn nhàn hạ, chắc chắn chưa từng bước vào sân nhà Hứa Tấn Vân, cho dù thím ta vào dọn dẹp phòng một lần sẽ biết Hứa Tấn Vân ra ngoài không ngồi xe lăn.
Vạn Nguyên không tiếp tục lải nhải với thím Hồ nữa, “Cháu về trước, bố vẫn đang chờ.”
Tuy chuyện của Hứa Tấn Vân luôn là khúc mắc trong lòng Vạn Phúc An, nhưng thấy con trai trở về ông vẫn mừng.
Sau khi trở về từ huyện mới biết được Hứa Tấn Vân lên huyện họp, đợi mấy ngày cũng không thấy y về, Vạn Phúc An còn lo lắng y tiếp tục quấy rầy Vạn Nguyên, bây giờ Vạn Nguyên đã về, vậy mọi chuyện đều dễ xử lý.
Bà nội vừa thấy Vạn Nguyên đã kéo mãi không buông, lúc nói chuyện còn khóc, “Sao con không nói gì?”
Vạn Nguyên im lặng hơn trước kia nhiều, đến khi bà nội khóc xong, đôi tay phủ đầy nếp nhăn sờ lên mặt hắn.
Đừng thấy mọi người giấu bà mọi chuyện mà lầm, bà cụ cực kỳ nhạy cảm, tưởng Vạn Nguyên ở ngoài chịu thiệt thòi gì đó.
“Ở bên ngoài chịu thiệt thòi đúng không?”
Vạn Nguyên ép buộc mình nở nụ cười, “Thiệt thòi gì ạ, chỉ là bán quần áo mệt quá thôi.”
Bố vẫn ngồi bên cạnh hút thuốc lá hút tẩu của ông, ông có chuyện muốn nói với Vạn Nguyên nhưng sợ hai cha con bất đồng ý kiến lại cãi nhau, chỉ có thể nháy mắt với Vạn Nguyên sau lưng bà nội.
Vạn Nguyên hiểu ý: “Bà ơi, con mang đồ về phòng con, lát nữa con dẫn bà lên phố thăm chị con.”
Hai người một trước một sau ra ngoài, xoay người rẽ vào căn phòng bên cạnh.
Vạn Phúc An gõ tàn thuốc vào góc tường, “Bà vẫn chưa biết chuyện của con, không nói với bà, bố xem giúp con rồi, chúng ta xem mắt từng nhà một kiểu gì cũng có người vừa ý.”
Cho Vạn Nguyên thời gian dài như vậy chắc hẳn hắn đã xử lý tốt mọi thứ, cho dù chưa xử lý xong cũng không thể kéo dài nữa, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Vạn Nguyên lại không từ chối: “Bố quyết định đi.”
Vạn Phúc An sững sờ, vốn tưởng phải tốn thêm nước bọt, không ngờ Vạn Nguyên sẽ nói như vậy, “Con… cắt đứt với Hứa Tấn Vân rồi?”
Chưa cắt đứt, nhưng thời gian dài kiểu gì cũng đứt.
Vạn Nguyên hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Bố đừng đi tìm cậu ấy, thi đại học xong đương nhiên cậu ấy sẽ đi, không cần ai cắt đứt với ai.”
Nhìn Vạn Nguyên xoay người dọn đồ, Vạn Phúc An chưa kịp phản ứng, ý là sao? Hứa Tấn Vân thi đại học?
Vài ngày sau đó Vạn Nguyên lại nghe lời bố hắn, lần nào xem mắt cũng đi nhưng sau khi gặp cô gái đều không có kết quả.
Cắt đứt với Hứa Tấn Vân là chuyện không thể, xem mắt chỉ để đối phó với bố hắn. Bây giờ Vạn Nguyên không có ý định kết hôn, vừa ý ai đó đâu dễ như thế, cũng không phải mua thức ăn ngoài chợ, cứ chọn cái nào nhìn đẹp là được.
Buổi xem mắt hôm nay cũng không có kết quả gì, Vạn Nguyên ăn xong liền ra ngoài, sát giờ đến cửa hàng chờ điện thoại.
“Lại đến chờ điện thoại à.” Ông chủ thấy Vạn Nguyên bèn chào một câu, cũng vì sắp đến Tết, người về đông vui cho nên thời gian mở cửa hàng cũng kéo dài hơn, ngày thường giờ này đã đóng cửa lâu rồi.
Vạn Nguyên “Vâng” một tiếng rồi kéo ghế đẩu ngồi trước quầy, mắt nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, vừa đến 7 giờ điện thoại bàn trong cửa hàng đúng giờ đổ chuông.
“Alo?”
Mình và Hứa Tấn Vân gọi điện thoại một lần sẽ ít đi một lần, Vạn Nguyên vô cùng trân trọng mỗi cơ hội nói chuyện.
“Về nhà vẫn mệt thế à?” Nghe giọng Vạn Nguyên không có tinh thần gì cả.
Vạn Nguyên nằm sấp trên quầy, “Ăn tết mà, nhiều chuyện, mệt hơn bán quần áo.”
“Không mệt vì chuyện gì khác chứ?”
Vạn Nguyên nhướng mày một cái, tưởng Hứa Tấn Vân đã biết gì rồi, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, “Đúng rồi, còn có thể vì chuyện gì nữa, đơn giản chỉ là tiền, sầu vì tiền cũng sầu không hết.”
Hứa Tấn Vân biết “mệt” mà Vạn Nguyên nói chắc chắn không chỉ vì về ăn tết nhiều việc vặt, chắc chắn không chỉ vì tiền. Vạn Nguyên không muốn nói, tại sao không muốn nhỉ? Cảm thấy mình không đáng để anh ấy tâm sự, hay là chuyện có liên quan đến mình?
Hai người trò chuyện như trước kia, Vạn Nguyên hỏi han Hứa Tấn Vân có đủ tiền không, Hứa Tấn Vân nói cho hắn biết mùng Hai sẽ về núi, hắn không hề tỏ ra quá ngạc nhiên.
“Lấy đồ xong sẽ phải đi, dạo này không học gì nhiều, ăn tết xong phải ôn tập, đến lúc khai giảng mới có thể theo kịp tiến độ dạy học.”
Cũng tốt, Hứa Tấn Vân sẽ không ở lại chỗ họ quá lâu cũng tốt.
“Còn anh? Lúc nào quay về huyện?”
Vạn Nguyên xem lịch từ sớm, mùng Năm là ngày đẹp, mùng Bốn nên xuất hành, mùng Bốn hắn sẽ về huyện, “Mùng Bốn về, mùng Năm khai trương.”
Nếu Vạn Nguyên không muốn nói thẳng, Hứa Tấn Vân cũng không muốn ép hắn, “Đêm ba mươi chắc chắn không có thời gian ra ngoài gọi điện, chúc mừng năm mới anh trước.”
Vạn Nguyên cười khẽ một tiếng, nửa đùa nửa thật: “Làm sao đây? Em chúc tết anh nhưng anh chưa chuẩn bị lì xì cho em.”
Cứ phải được lời ngoài miệng, vẫn có thể nói đùa, Hứa Tấn Vân cũng yên tâm hơn.
“Lại nói trước với anh một tiếng, nhớ anh.”
Vạn Nguyên ngước mắt nhìn ông chủ, ông chủ đang ngồi bên kia quầy hàng mày mò linh kiện kim khí của chú, Vạn Nguyên xúc động, hắn hạ giọng đáp lại, “Anh cũng thế.”
Hôm 30, nhà Trần Viễn Văn trở nên đông người, vợ ông dẫn đứa con bảy tuổi vội trở về, còn có cha mẹ Trần Bình Bình, gia đình họ vẫn rất nhiệt tình với Hứa Tấn Vân.
Ăn tết khó tránh khỏi sẽ uống một chút, sau khi qua ba lần rượu, Trần Viễn Văn nói với Hứa Tấn Vân, nếu tương lai hai người thi đậu cùng trường đại học, làm phiền Hứa Tấn Vân giúp đỡ Trần Bình Bình nhiều hơn.
Hứa Tấn Vân cũng không ngốc, luôn cảm thấy trong lời nói có hàm ý, trước khi y lên tiếng Trần Bình Bình đã tỏ vẻ bực bội, “Chú, giờ là thời đại nào rồi, không thịnh hành ép duyên. Hơn nữa lên đại học con đã trưởng thành rồi, có thể tự chăm sóc tốt cho mình.
Nếu nói Trần Viễn Văn giúp Hứa Tấn Vân không có chút tư lợi nào là điều không thể. Ngoài báo ơn ông nội Hứa Tấn Vân ra ông thực sự cảm thấy Hứa Tấn Vân là cậu thanh niên tốt, người làm cha chú như họ dù tư tưởng cởi mở đến đâu kiểu gì cũng dự định chuyện này cho con cháu.
Cũng không phải họ gượng ép hai người đến với nhau, bây giờ Trần Bình Bình còn nhỏ, cũng không nghĩ xa như thế, chậm rãi tiếp xúc thôi, không ngờ Trần Bình Bình sẽ từ chối thẳng thắn như vậy.
Trò chuyện mấy ngày nay, Trần Bình Bình đã thay đổi cái nhìn với Hứa Tấn Vân, biết y không phải đồ vô dụng, nhưng Hứa Tấn Vân đã có bạn gái, mình cũng sẽ không xen vào tình cảm của người khác.
Mấy người lớn liếc nhau, người trong cuộc không muốn thì họ cũng không nói thêm nữa, cười rồi nói đến chuyện khác.
Sau khi ăn cơm tất niên lại lấy tiền mừng tuổi, cuối cùng con cháu có thể tự do hoạt động, Hứa Tấn Vân thấy Trần Bình Bình ra sân bắn pháo hoa với em trai cũng đi theo.
“Cảm ơn.”
Trần Bình Bình vui vẻ tiếp nhận, thuận miệng hỏi: “Người trong cửa hàng lần trước là bạn gái anh đúng không?”
Cô chỉ “liếc nhìn” bạn gái Hứa Tấn Vân một cái, lần đó vội quá nên chưa nhìn rõ mặt mũi thế nào.
Hứa Tấn Vân trả lời rất thản nhiên, “Ừ.”
“Cô ấy đang bán quần áo.”
“Đúng.”
Trần Bình Bình dừng một lát, “Đầu tiên tôi tôn trọng mỗi nghề, nhưng sau khi anh đậu đại học, hai người cách xa như thế, nếu anh tốt nghiệp đại học S chắc chắn sẽ có tương lai tốt hơn. Đến lúc đó khẳng định sẽ có rất nhiều mâu thuẫn, tôi không có ý chia rẽ hai người, có đôi khi ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Anh là đàng trai phải suy nghĩ toàn diện hơn, cân bằng một vài vấn đề ở tương lai.”
Không chỉ là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Trần Bình Bình đã nghe rất nhiều ví dụ này, ban đầu tình cảm hai người rất tốt, sau đó khoảng cách ngày càng lớn, cuối cùng đều sẽ mỗi người mỗi ngả.
Hứa Tấn Vân sững sờ một lát, có lẽ bản thân y chưa bao giờ nghĩ như vậy, nhưng Vạn Nguyên thì sao, biết đâu Vạn Nguyên sẽ nghĩ như vậy.