Lộng Gió

Chương 17: Đại hội võ thuật – Hàn Mộ Ngọc với Hắc Lưu



Trận tiếp theo cũng là một trận không kém phần hấp dẫn: Hàn tiểu thư cũng Hắc tam công tử Hắc Lưu.

Nàng thầm nghĩ, nhìn vị Hắc Lưu này có khi còn già hơn Hắc Viêm Doanh, vì cớ gì lại là em? Nàng đem điều mình thắc mắc nói cho hắn,thì nhận được câu trả lời: “ Ta cùng đại ca, là song sinh. Hắc Lưu kém 1 ngày.” Hắc gia này cũng giỏi quá đi?

Rồi nàng nghe thấy Lãnh Dạ Mạc nói với mình: “ Nhớ khống chế.”

Nàng gật đầu cảm tạ.

Đang định nói tiếp thì thấy đến lượt thi đấu của mình, nàng bước lên sàn đấu.

Vị Hắc Lưu công tử này nàng có thăm dò qua, thấy thực lực cũng chẳng có gì, bất quá người ta đã vào đến vòng sau, thì phải cẩn thận.

Hai người chào nhau vô cùng lịch sự, rồi đứng nhìn nhau, đầy vẻ thăm dò.

Khác với Hắc Lưu tỏ vẻ thanh cao khí chất nam thần nhưng không bằng một góc Lãnh Dạ Mạc, Hàn Mộ Ngọc lại khiến người ta rét lạnh vì vẻ mặt vô cảm, tóc che mất một bên mắt, hiện lên đầy sự tàn độc. Nếu Hắc Viêm Doanh là vẻ cợt nhả, thì vẻ mặt này, là muốn lấy mạng người, còn làm người ta cảm giác như muốn băm thây vạn đoạn!

Vốn dĩ, cổ đại không bằng hiện đại. Năm Hàn Mộ Ngọc sinh ra là năm 3xxx, đương nhiên, sẽ có những loại vũ khí vô cùng tân tiến.

Tất cả mọi người đều đột nhiên nghe thấy tiếng chim hót, theo bản năng quay đầu về nơi đó. Nhưng Hắc Lưu lại để ý thấy Hàn Mộ Ngọc không có phản ứng, thì đương nhiên sẽ quay về phía nàng, và trước mặt hắn lúc này, là một mũi tên xé gió lao về phía hắn đã tẩm sẵn TXT, trúng vào tim là chết chắc không phải bàn. Hắc Lưu vội vàng tránh, nhưng mũi tên này được gắn chip định vị mục tiêu nàng làm gấp gáp trong đêm qua, để nó giống như Vạn Phiến, nhưng nâng cấp hơn. Nó chỉ thực sự dừng lại, khi đâm xuyên qua kẻ đã được mặc định là bị đâm trong trận đấu. Cuối cùng, nó sượt qua vai của Hắc Lưu, rơi xuống đất. Vết thương nhanh chóng biến đen, cả người hắn khó chịu, đầu óc không thanh tỉnh.

“ Độc?” Hắn hỏi người đang ở trước mặt, khi nàng ta đã nở một nụ cười tàn nhẫn.

“ Đó là nọc độc cá nóc tetrodotoxin, TTX. Độc của nó đủ giết chết 30 người, đun ở nhiệt độ 1000C trong 3 canh giờ cũng chỉ giảm một nửa độc tố của nó. Đây là nọc độc thiên hạ này mình ta có . Di chuyển càng nhiều càng nhanh ngủm, nhưng yên tâm đi, trong đó ta cho nhiều loại kềm rồi, trong vòng 15 canh giờ nữa nếu không có thuốc giải, cùng lắm, liệt toàn thân mà thôi.” Giọng điệu này khiến nhiều người ở đây sợ hãi. Bọn họ không biết cái đó là cái gì, nhưng đúng là lần đầu nghe thấy, hơn nữa nghe nàng ta nói kìa, thật đáng sợ. Đây đúng là một thiên tài độc dược mà.

Đến mấy đám bất cần đời như Cao Lãng cùng phải cảm thán: “ Kinh khủng.”

Hắc Lưu bỗng chốc cả người lạnh đi, đầu óc không thanh tỉnh, run run vận nội lực đẩy độc ra ngoài, nhưng chưa được bao lâu thì đã phun ra một ngụm máu.

“ Ta nói rồi, càng vận động nhanh càng dễ chết, nếu huynh chết thì không phải tại ta đâu nhé, ta đã cảnh báo rồi, huynh còn không nghe.”

Hắc Lưu cười lạnh: “ Vậy mũi tên của cô, di chuyển theo mục tiêu, trông rất giống Vạn Phiến.”

Mọi người lại xôn xao.

Nàng vội thanh minh: “ ấy chết, đừng nhầm lẫn thế - rồi nàng nhặt mũi tên lên – nhìn đây, ở đây có một cái chấm, đúng chứ, chấm này tức là bộ dụng cụ định vị, nghĩa là nếu nó đâm vào một tảng đá hay gì thì nó cũng sẽ xuyên qua cái đó, đến chỗ mục tiêu đã được mặc định từ trước. Mà thôi, đằng nào huynh cũng sẽ ngất sớm thôi nên là trận này, xong rồi nhỉ?”

Một bộ phận người thấy nhàm chán kiểu: “ thế thôi à?” Một bộ phận lại thán phục trước tài năng của vị tiểu thư họ Hàn này.

Riêng Hắc gia vô cùng tức giận: “ Hắc Viêm Doanh, xem kìa, bạn ngươi đó, nó có nể nang gì ai đâu?”

Còn Hàn Quân thì lạnh lùng hỏi Hàn Ôn: “ Nó làm mấy cái đó khi nào?”

“ Con, thực sự cũng không biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.