Long Hồn Hành Giả

Chương 18: 18: Tôi Làm Nhà Họ Phó Biến Mất




Phó Đào không nói gì, mà chỉ cười lạnh nghĩ:
“Nếu có phó hiệu trưởng Vưu ở đây có lẽ bố tôi còn nể tình một chút, còn anh sao? Ha ha!”
Ước chừng nửa tiếng sau.

Một nam một nữ chẳng hề gõ cửa mà trực tiếp đi vào.

“Con trai!”
“Mẹ!”
Còn người đàn ông trung niên kia thì nhìn trái ngó phải giọng điệu ra lệnh mà hỏi.

“Tiểu Vưu đâu?”
Là điện thoại do Vưu Mẫn Giai gọi đến nên Phó Vân Bằng mới đích thân đến một chuyến, thậm chí trong điện thoại, cô ta còn nói con trai mình phạm lỗi cực kỳ nghiêm trọng.

Bản thân Vưu Mẫn Giai thì không đáng ngại, nhưng Phó Vân Bằng lại không dám đắc tội một trong những người theo đuổi Vưu Mẫn Giai.

Bằng không, với một giáo viên quèn như Tả Long, ông ta hoàn toàn chẳng thèm liếc mắt, chứ đừng nói là đích thân đến.

Tả Long vẫn đang ngồi trên ghế như cũ, giơ tay chỉ vào Phó Đào.

“Con trai ông xúi giục học sinh lan truyền tin đồn thất thiệt về giáo viên và học sinh trường, thân là phụ huynh, ông nghĩ nên xử phạt thế nào?”
Phó Vân Bằng cười khinh một tiếng.

“Tôi còn nghĩ là chuyện gì lớn! Ha ha, tôi thấy cậu là giáo viên mới nhận việc, đúng chứ? Thế thì cứ ngày qua ngày cầm chút tiền lương là được, còn chuyện lần này các người gọi tôi đến gấp như thế, tôi có thể coi như không có gì xảy ra”.

“Con trai, chúng ta đi”.

Ông ta vừa mới quay người, giọng nói có phần lạnh lẽo của Tả Long đã vang lên.

“Nếu ông đã biết, vậy tôi cũng nói luôn, quyết định xử phạt là đuổi học”.


Phó Vân Bằng còn chưa nói gì thì vợ ông ta đã giơ tay phải đeo nhẫn kim cương lên chỉ vào Tả Long mà chỉ trích.

“Giáo viên quèn, ai cho cậu cái gan này, tôi thấy người nên bị đuổi là cậu đấy”.

Phó Vân Bằng gật đầu.

“Bây giờ chỉ cần một cuộc điện thoại là tôi có thể làm cậu cút ngay lập tức!”
Phó Vân Bằng đường đường nằm trong ban quản trị trường, muốn đuổi một giáo viên quèn cũng không phải chuyện gì to tát.

Ông ta tập trung gọi điện thoại lại không chú ý đến gương mặt tươi cười quỷ dị của Tả Long.

Nhưng Phó Đào đã thấy, trong lòng hắn cười lạnh.

Tên ngốc, cứ cười đi! Hôm nay anh phải cuốn gói cút đi thôi.

Bên kia điện thoại đã bắt máy.

“Hiệu trưởng Vương, một giáo viên trong trường muốn đuổi học con trai tôi, ông thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Vương Trình ở bên kia cảm thấy đau cả đầu, tên ngốc nào lại đi kiếm chuyện với Phó Vân Bằng rồi.

Mặc dù giữ cổ phần ít nhưng nếu người ta không vui,hiệu trưởng ông ta cũng có thể lập tức bị kéo xuống.

“Giám đốc Phó nguôi giận đã, ông nói giáo viên nào vậy, tôi đây đi phê bình cậu ta”.

Phó Vân Bằng vênh váo lên mặt liếc nhìn bảng tên Tả Long trên bàn làm việc, lạnh nhạt trả lời.

“Không cần, trực tiếp đuổi đi, là một giáo viên dạy âm nhạc tên Tả Long”.

“Ông yên tâm, tôi đây….

Đợi đã, giám đốc Phó? Tên là Tả Long sao?”
Phó Vân Bằng có chút bực mình rồi.

“Lảm nhảm nhiều quá, sao? Cậu ta rất nổi tiếng à?”
Vương Trình lập tức đau đầu, sao hai người này lại đụng nhau rồi, chuyện này thì ông ta không thể quyết định được đâu.

“Giám đốc Phó, Tả Long này là do cậu Lãnh Diệc Hàn chào hỏi đưa vào, ông xem?”
Phó Vân Bằng nhíu mày, vì vấn đề mặt mũi nên ông ta vẫn phải khoe mẽ một chút.

“Ông đợi một lát, tôi gọi Tiểu Lãnh một tiếng, sau đó lập tức đuổi đi”.

Cúp điện thoại, Phó Vân Bằng dùng vẻ mặt cười lại như không cười, nhìn Tả Long.

“Tôi nói mà, một giáo viên quèn sao lại cậy mạnh như thế, hóa ra là do Lãnh Diệc Hàn đưa vào.

Ha ha, nhóc con, cậu nghĩ thế giới này đơn giản quá rồi đấy”.

Tả Long vươn tay, làm ra động tác “mời”, cứ tiếp tục màn biểu diễn của ông.

Trong lòng anh bật cười.


Mẹ nó, ông tự mình chuốc khổ thôi!
Ông lão ăn xin, là thằng cha này là tự mình tìm đường chết, không thể coi là tôi dùng quan hệ đâu đấy.

Điện thoại Phó Vân Bằng được kết nối, bên trong truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

“Chú Phó, có chuyện gì sao?”
Phó Vân Bằng không dám qua loa, lập tức cười nói.

“Tiểu Lãnh à, hôm nay đến nhà ăn bữa cơm chứ, đã lâu không gặp cháu rồi”.

“Khi nào rảnh đi ạ, gần đây cháu rất bận, chú Phó có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì lớn cả, chỉ là trong trường Thự Quang có một giáo viên muốn đuổi học con trai chú, cậu ta tên là Tả Long, nghe hiệu trưởng Vương nói là do cháu giới thiệu vào?”
Sau đó là một khoảng im lặng ngắn ngủi.

Và rồi âm thanh của Lãnh Diệc Hàn hoàn toàn không còn chút tình cảm nào.

“Này ông già họ Phó, nghe cậu đây nói này, Tả Long là anh tôi, ông dám động đến anh ấy một chút thôi thì tôi sẽ khiến nhà họ Phó ông hoàn toàn biến mất khỏi Thanh Châu, hiểu chưa?”
Phó Vân Bằng trợn tròn mắt.

Ông ta tin Lãnh Diệc Hàn có thực lực làm được việc này, nhà họ Phó ông ta mà so với nhà họ Lãnh thì quả thực như trời với đất, mà Lãnh Diệc Hàn chính là người đứng đầu nhà họ Lãnh trong tương lai.

“Còn nữa, nên làm thế nào, trong lòng ông tự biết rõ rồi, nếu tôi nghe thấy anh Long nhắc lại chuyện này, nhà họ Phó các ông sẽ biến mất!”
Tút tút tút!
Nghe thấy âm thanh cúp máy điện thoại, Phó Vân Bằng hoàn toàn sững sờ, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Phó Đào bị Tả Long nhìn chằm chằm nãy giờ, trong lòng chợt sợ hãi, lúc này cuối cùng cũng rống lớn một tiếng.

“Nhìn cái con mẹ mày, sau này mà thấy ông đây…”
Bốp!
Đột nhiên Phó Vân Bằng tát vào mặt cái bốp khiến Phó Đào ngây cả người.

“Bố…”
Mẹ Phó Đào thấy con trai bị tát chảy cả máu mũi thì chỉ vào Phó Vân Bằng, rống lên như điên dại.

“Ông lên cơn gì vậy?”
“Im miệng!”
Quát xong, Phó Vân Bằng lạnh lùng nhìn con trai đang tỏ ra oan ức kia.


“Xin lỗi thầy Tả”.

Phó Đào lau máu mũi, căm hận liếc nhìn Tả Long đang trong dáng vẻ như đang coi kịch hay bên kia.

“Tại sao mà con phải…”
Bốp!
Lại thêm một cái tát.

“Xin lỗi thầy Tả!”
Tả Long đứng dậy, lạnh nhạt lên tiếng.

“Tôi nói rồi, con không dạy, là lỗi của cha!”
Phó Vân Bằng hiểu ý, khom lưng chín mươi độ với Tả Long.

“Thầy Tả nói đúng, là do tôi bình thường ít khi ở nhà, thầy đại nhân khoan dung độ lượng, bỏ qua cho Tiểu Đào lần này đi ạ!”
Nếu Phó Đào vẫn không nhìn ra được gì thì đúng là tên ngốc, đến ông già mình cũng phải cúi đầu thì hắn còn có thể làm gì.

Sau đó hắn cũng lập tức cúi đầu khom lưng.

“Thầy Tả, em sai rồi, em không nên kích động mọi người lan truyền tin đồn về thầy”.

Hai mắt Tả Long dần rét lạnh.

“Cậu có biết lời đồn của cậu sẽ khiến Mục Lâm bị tổn thương nặng nề không?”
Nói xong thì anh nhìn sang Phó Vân Bằng.

“Ông Phó, tôi tin con trai ông vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của việc này nên sau khi về nhà, mong ông vẫn có thể nghiêm túc dạy dỗ một chút như khi nãy, được chứ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.