Long Hồn Hành Giả

Chương 30: 30: Để Tôi




Làn da và dáng người khiến đàn ông mê mẩn của Vệ Lam đều lọt vào mắt Tả Long.

Giây tiếp theo, anh lập tức quay đầu đi, đồng thời nhắm mắt lại.

Má ơi, đúng là yêu tinh mà, quyến rũ quá đi mất, không thể nhìn thêm đâu!
Chín giờ sáng, lúc Tả Long đến nhà kho, Kiều Mãnh đang đứng đó thở lấy thở để.

Tả Long gật đầu, không nói mà đi ra ngoài luôn.

Kiểu huấn luyện thân thể như vậy bắt buộc phải kiên trì mỗi ngày mới có hiệu quả.

Đến phòng làm việc, anh lại phát hiện Vưu Mẫn Giai đã đứng đợi ở cửa rồi.

“Chào phó hiệu trưởng Vưu!”
Vưu Mẫn Giai như đang suy nghĩ chuyện gì đó nên bị âm thanh đột ngột vang lên của Tả Long làm cho giật mình.

Đi vào phòng, Tả Long nhìn Vưu Mẫn Giai đang có chút biểu cảm ngượng ngùng của con gái hiếm thấy trên mặt, anh cười nói.

“Phó hiệu trưởng Vưu có chuyện gì thế?”
Vưu Mẫn Giai mím môi.

“Thầy Tả, chuyện hôm qua là lỗi của tôi, tôi không nên…”
“Quên đi, tôi biết cô cũng là bất đắc dĩ.

Nhưng có một chuyện cô sai thật rồi, nếu trước đó cô hỏi ý kiến tôi thì tôi có thể cự lại tên nhà giàu kia giúp cô rồi, giờ biết rõ sai ở đâu rồi chứ!”
Lời này vừa được nói ra đã khiến Vưu Mẫn Giai lúng túng, cô ta quay người muốn ra ngoài, nhưng khi đi đến cửa thì lại dừng.

“Thầy Tả, nói chung vẫn phải cám ơn cậu, gia đình Kỷ Minh kia rất giàu có, lần này khiến cậu bị liên lụy, sau này vẫn nên cẩn thận chút”.

Tả Long bĩu môi.


Ông đây thích nhất là hành hạ cái loại con nhà giàu tự cho mình là bố thiên hạ kia.

Trong lúc rảnh rỗi, Tả Long lại chạy đến phòng dạy nhạc.

Chơi nhạc cụ một lúc rồi nghe bài hát, thời gian dường như lại trôi qua nhanh hơn một chút.

Chợt có hai học sinh chạy ngang qua cửa.

Nhìn dáng người thì tám phần là học sinh thể thao tuyển thẳng, nhưng chủ đề bọn họ bàn luận lại khiến gợi lên hứng thú Tả Long.

“Cậu mau lên, có lẽ sắp bắt đầu rồi”.

“Biết rồi! Nhưng mà Kiều Mãnh kia cũng trâu bò thật, lại dám khiêu chiến cả Nhậm Minh, Nhậm Minh này đã lên đến đai đỏ thật sự rồi đấy”.

Cuối cùng, Tả Long cũng đi ra ngoài, dù sao Kiều Mãnh hiện tại cũng xem như nửa đồ đệ của anh rồi, đi xem một chút cũng là chuyện nên làm.

Nhưng những học sinh thể thao này cũng nhàn rỗi thật!
Nghe Kiều Mãnh nói có mấy lớp tự chọn đều mở cả ngày từ thứ hai đến thứ sáu, học sinh gần như đều là chuyên thể thao.

Có Taekwondo, Karate, đấm bốc, ba môn khá phổ biến hiện tại.

Lúc trước, trường học hình như cũng muốn tìm thêm một giáo viên võ thuật truyền thống Hoa Hạ.

Tả Long không quan tâm đến chuyện này, mấy kiểu giáo viên có thể mời đến trường đa phần đều là loại chỉ có cái mác, cao thủ thật sự làm gì có thời gian đến trường dạy mấy tên nhóc ranh này chứ.

Phòng học Taekwondo rất lớn, hiện tại đã có không ít người vây quanh, ai ai cũng cao lớn.

Trên tấm đệm chính giữa, Kiều Mãnh và một người cao gầy đang đứng đối mặt với nhau.

“Kiều Mãnh, nếu bây giờ cậu chọn rút lại câu nói kia thì lát nữa tôi có thể dùng ít sức lại”.

Lời như vậy khiến Kiều Mãnh hừ lạnh một tiếng.

“Nhậm Minh! Cậu dùng ít sức lại thì cũng chẳng khác gì! Nếu cậu không sỉ nhục võ thuật Hoa Hạ trước thì sao tôi lại nói như vậy? Đừng quên, cậu cũng là một người Hoa Hạ”.

Nhậm Minh hừ lạnh một tiếng.

“Hồ đồ cố chấp, tôi đường đường là đai đỏ, có tư cách nói câu đó, ra tay mới biết được bản lĩnh”.

Tả Long đứng ở ngoài cùng, xem như cũng tìm được khe hở ngó vào bên trong.

Bên cạnh có một người đến sau, nhỏ giọng giải đáp nghi hoặc trong lòng Tả Long.

“Sao Kiều Mãnh lại chọc phải chuyện này vậy?”
“Nhậm Minh nói võ thuật Hoa Hạ không bằng Taekwondo, sau đó Kiều Mãnh tức giận, nói Taekwondo chỉ đơn thuần là khua chân múa tay, câu này có vẻ đã khiến giáo viên được đặc biệt mời đến từ nước Cao Ly không vui rồi”.

Tả Long suýt bật cười to.

Vốn dĩ Taekwondo chỉ là khua chân múa tay, đến lúc đánh nhau sống chết thật thì chẳng có tác dụng gì.

Anh liếc mắt nhìn bóng dáng đứng thẳng người bên ngoài tấm thảm.


Tuổi tác hơn ba mươi, hai tay đan chéo làm ra vẻ ngầu lòi, theo suy đoán thì đó chính là giáo viên Taekwondo kia.

Lúc này, trận đấu trong sân chính thức bắt đầu.

Trình độ đai đỏ của Nhậm Minh quả thực không đơn giản, hai chân di chuyển, lập tức tung ra đòn tấn công dữ dội về phía Kiều Mãnh.

Kiều Mãnh không ngừng vung tay tới, vô cùng bình tĩnh.

Tả Long gật đầu.

Lúc này Kiều Mãnh đang đánh Quân Thể Quyền mới nhất do quân đội Hoa Hạ nghiên cứu ra, là bộ quyền pháp không tệ.

Khi chấp hành nhiệm vụ ở châu Phi, lúc nhàn rỗi anh đã từng đấu mấy chiêu với một người của bộ an ninh đặc biệt Hoa Hạ, cũng xem như biết chút ít về quyền pháp này.

Mặc dù Kiều Mãnh chưa hoàn toàn hiểu rõ nhưng muốn hạ đo ván một người cấp bậc đai đỏ thế này thì cũng không khó.

Vừa suy nghĩ xong, quả nhiên Kiều Mãnh đã chớp lấy sơ hở, đánh một quyền vào ngực Nhậm Minh.

Nhậm Minh lùi về sau năm, sáu bước mới khó nhọc dừng lại được.

Sau đó, sắc mặt hắn đỏ bừng giống như khó thở, lập tức quỳ một gối giây sau đó, căm phẫn nhìn Kiều Mãnh.

“Hừ! Taekwondo? Nực cười”.

Một vài học sinh Taekwondo lập tức không vui, la hét ầm ĩ, nhưng không ai dám tiến lên.

Dù sao Kiều Mãnh đã khiến Nhậm Minh đai đỏ quỳ xuống, còn bọn họ cao nhất cũng chỉ mới đai xanh thì sao đánh lại được.

Kiều Mãnh đang định quay người, đột nhiên sau lưng vang lên âm thanh lạnh lẽo.

“Bạn học Kiều Mãnh, em có thân thủ như vậy thì nhất định là có sư phụ, tôi chân thành mời người đó đại giá quang lâm”.

Kiều Mãnh ngây người chốc lát, sau đó ánh mắt nhìn đối phương biến thành thái độ đang nhìn tên ngốc.

Thầy muốn lấy lại mặt mũi phải tìm cho đúng người chứ, nếu anh Long tới thật, cái thân thể yếu ớt này của thầy cũng chưa đủ để anh ấy thổi nữa là.

“Thầy Phác, sư phụ em không rảnh rỗi đến vậy”.


Tả Long đã quay người muốn rời đi.

Kiều Mãnh quả thật nói đúng rồi, cái loại công phu mèo cào này cũng muốn anh lên sao? Đúng là buồn cười.

“Ồ? Thầy biết rồi, võ thuật Hoa Hạ cũng chỉ mạnh trong suy nghĩ mà thôi, hiện thực cũng khoác lác phóng đại cho có”.

Phép khích tướng!
Hiển nhiên lời của thầy Phác này đã có tác dụng, bởi vì Kiều Mãnh đã bừng bừng lửa giận quay người lại.

Còn có một người nữa cũng đã đứng lại.

Đó chính là Tả Long đứng sau đám đông.

Đại ca à, anh sỉ nhục ông đây thì không sao, nhưng dám sỉ nhục võ học Hoa Hạ thì tự rước họa vào mình rồi.

Được, ông đây thỏa mãn anh!
Kiều Mãnh bên kia hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn thầy Phác.

“Em tuyên bố khiêu chiến với thầy!”
Thầy Phác khẽ lắc đầu.

“Em không phải đối thủ của tôi, huống hồ tôi cũng không thể ra tay với một học sinh”.

Kiều Mãnh không cam tâm, còn muốn nói tiếp, một âm thanh đột nhiên vang lên cướp lời anh ta.

“Để tôi”.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.