Long Hồn Hành Giả

Chương 42: 42: Ấm Ức




Nếu không phải Mai Quế cứ muốn trị thương cho anh, có lẽ anh cũng không làm lỡ nhiều thời gian như vậy.

Đẩy cửa đi vào, Tả Long giật mình.

Không hổ là thứ sáu, cả quán bar chật kín.

Lúc này đội nhạc đang biểu diễn bài không còn do dự của Beyong, cũng tính là làm nóng toàn hội trường.

Đầu tiên là anh lên văn phòng tầng hai, Chị Béo và Vệ Lam đang ngồi bên trong không biết nói chuyện gì, sau khi điểm danh xong, anh liền ra phía sau thay quần áo.

Vừa đi đến quầy rượu, Hoàng Mạn đưa cho Tả Long một cái khay, sau đó lấy năm chai bia nói.

“Anh Long, đây là bia của băng ghế số hai”.

Tả Long trêu chọc nói.

“Bạn học Hoàng Mạn, to gan thật, lại dám sai cả thầy”.

Hoàng Mạn rụt cổ, sau đó nhỏ giọng nói.

“Không phải đâu anh Long, phó hiệu trưởng Vưu ngồi một mình ở băng ghế số hai, đã uống mười chai bia rồi, em không khuyên được, cho nên bảo anh đi thử xem”.

Vưu Mẫn Giai? Mươi chai bia?
Cơ bản là đã đủ độ với một cô gái rồi.

Cầm năm chai bia, Tả Long đi về phía băng ghế số hai.

Ngước mắt nhìn, quả nhiên xuất hiện bóng dáng của Vưu Mẫn Giai.

Hôm nay Vưu Mẫn Giai cởi bỏ trang phục vest chuyên nghiệp, mặc một chiếc váy liền thân màu đen.


Khuôn mặt đỏ ửng sau khi uống bia vô cùng quyến rũ.

Nhìn thấy Tả Long, Vưu Mẫn Giai cười ngốc nghếch, sau đó kéo mạnh Tả Long vào ngồi bên cạnh.

“Thầy… thầy Tả, uống với tôi đi”.

Say thật rồi.

Đây là phản ứng đầu tiên của Tả Long.

Phản ứng thứ hai chính là mềm thật.

Lúc này Vưu Mẫn Giai gần như dính sát vào người Tả Long.

Sau khi thầm đọc mấy câu thần chú tĩnh tâm, Tả Long vội vàng nói.

“Chủ nhiệm Vưu, cô uống nhiều rồi, để tôi đưa cô về nhà”.

Vưu Mẫn Giai gần như bị câu nói này kích thích, bưng ly rượu uống cạn một hơi, sau đó tự chế giễu nói.

“Nhà ư? Vưu Mẫn Giai tôi không có nhà, không có bố…”
Vừa dứt lời, điện thoại của cô ta đổ chuông.

Vưu Mẫn Giai nhận điện, chỉ nghe mấy giây đã lớn tiếng hét lên.

“Không! Con không nghe, mẹ! Mẹ đừng nói với con nữa, để ông ấy chết ở Ma Cao đi”.

Tắt máy, Vưu Mẫn Giai không kiềm chế được nước mắt, bò lên bàn thút thít.

Tả Long lúng túng, khuyên nhủ người đang khóc không phải là sở trường của anh.

“Chủ nhiệm Vưu…”
Bốp!
Bỗng nhiên Vưu Mẫn Giai thay đổi tư thế, trực tiếp gục lên vai Tả Long, dường như nói với Tả Long, lại như tự lẩm bẩm.

“Tại sao? Tại sao ông ấy vẫn đi đánh bạc, chẳng lẽ hai năm trước thua năm triệu ở Ma Cao vẫn chưa đủ sao? Hu hu, tôi thực sự không gánh nổi, tôi chỉ là phụ nữ thôi”.

Tả Long nhẹ nhàng vỗ lưng Vưu Mẫn Giai, thở dài.

Người phụ nữ mạnh mẽ cũng có lúc yếu đuối.

“Tôi muốn gặp Tả Long, tôi muốn uống với rượu với cậu ta…”
Nói mãi nói mãi, Vưu Mẫn Giai lại thở ra âm thanh đều đặn.

Ngủ luôn rồi.

Đặt Vưu Mẫn Giai lên sofa, Tả Long nâng hai chân của cô ta lên ghế muốn để ta ngủ với tư thế thoải mái.

Có lẽ là vì Vưu Mẫn Giai uống nhiều nên cử động lung tung, váy dài co lên trên sofa, vừa nâng chân đã coi như nhìn thấy hết những thứ cần nhìn.

Tả Long ngạc nhiên xong lại bật cười.

“Chủ nhiệm Vưu, không ngờ cô còn có trái tim thiếu nữ”.

Bởi vì anh đã nhìn thấy chiếc quần bên trong hình hello kitty.


Dọn dẹp xong, Tả Long đi ra khỏi băng ghế.

Lúc này bên ngoài rất đông người, có thể có học sinh của trường cấp ba Thự Quang.

Nếu bế Vưu Mẫn Giai đi ra ngoài, có lẽ sẽ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ta, chỉ có thể để cô ta chịu thiệt nằm ngủ trên sofa.

Vừa mới kéo rèm lại, vừa quay người ra, Tả Long đã sợ giật thót mình.

Chỉ thấy Vệ Lam không biết xuất hiện phía sau anh từ lúc nào, đang nhìn anh với ánh mắt hài hước.

“Chị Lam, tôi không uống rượu”.

Vệ Lam chỉ vào băng ghế.

“Ồ? Tôi nhớ trong băng ghế này là một mỹ nữ, anh đi vào ngồi hết năm phút, có thể nói với tôi đã xảy ra chuyện gì không?”
Tả Long bất lực, cười rồi đi ra ngoài.

Lúc đi sát qua người Vệ Lam, tay phải của Tả Long nhanh chóng vỗ lên mông của Vệ Lam, đồng thời để lại một câu.

“Chị Lam, theo dõi việc riêng của người khác là thói quen không tốt, lần này coi như là phạt chị”.

Vệ Lam nhìn bóng dáng Tả Long với ánh mắt trách móc, ngay cả bản thân cô ta cũng không phát hiện khuôn mặt mình hiện lên sắc đỏ ửng.

Về đến quầy rượu không lâu, Tả Long nhìn thấy hình như Hoàng Mạn đang cãi nhau với một người, nên vội vàng đi đến.

“Nói cho tên nhóc cậu biết, tôi uống rượu ở quán bar này chưa từng phải trả tiền”.

Vừa đi đến thì nghe thấy lời nói hống hách của thanh niên đó.

Lúc này, Lý Minh, một nhân viên phục vụ có thâm niên lâu nhất nhanh hơn Tả Long một bước, đến trước mặt hai người.

Đầu tiên là kéo Hoàng Mạn ra, sau đó cười nói với thanh niên đó.

“Anh Trương, nhân viên mới đến chưa hiểu chuyện, anh đi thong thả”.

Anh Trương đó nhìn cũng chỉ gần hai mươi tuổi, nghe thấy vậy lại ngồi xuống.

“Tôi vẫn chưa đi, cậu, tiếp tục lên rượu cho tôi, tôi muốn mười thùng”.

Hoàng Mạn hơi ấm ức, nhưng vẫn bị Lý Minh kéo ra, vừa hay đụng phải Tả Long.


“Anh Long”.

Nói ra cũng buồn cười, trước đây Lý Minh cứ mở mồm là gọi Tiểu Long, bây giờ sau khi trải qua mấy lần cũng đổi thành anh Long.

“Có chuyện gì thế? Cô quen biết à?”
Lý Minh thở dài nói.

“Cụ thể tôi cũng không rõ, tóm lại bà chủ đã dặn dò, hóa đơn của người này đều tính cho cô ấy”.

Tả Long đang định tiến lên, đột nhiên Vệ Lam xuất hiện, đồng thời kéo cánh tay của Tả Long.

“Tiểu Long, nể mặt chị Lam, chuyện này cậu đừng quản”.

Vệ Lam nhìn thấy cảnh này từ xa, chỉ sợ người đó sẽ chọc đến Tả Long.

Trầm ngâm một lát, Tả Long gật đầu.

Nhưng hình như có người không muốn.

Anh Trương đó thấy Vệ Lam xuất hiện, ánh mắt sáng lên đi đến.

“Chị dâu, đã đến rồi thì uống với tôi hai ly đi”.

Chị dâu?
Tả Long hiểu ra, là em trai của người chồng quá cố người ta.

“Được, chuyện nhà của chị, tự giải quyết đi”.

Tả Long nói xong, định kéo Hoàng Mạn đi, nhưng Hoàng Mạn vẫn nhìn anh Trương với ánh mắt vô cùng ấm ức..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.