Long Hồn Hành Giả

Chương 6: 6: Được Hiệu Trưởng Đích Thân Đón




Dù bị đánh văng kính mắt nhưng ông chủ Khôi vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, khiêm tốn và nụ cười chuyên nghiệp trên môi.

Bởi vì ông ta không dám trêu vào Lãnh Diệc Hàn.

Còn ông lão kia thì cảm thấy trời đất quay cuồng.

Việc này… Sao cứ có cảm giác địa vị của tên nhóc này còn cao hơn cả Lãnh Diệc Hàn vậy chứ?
Ông ta liếc nhìn Tả Long bằng ánh mắt oán hận, nếu mày đã quen biết với Lãnh Diệc Hàn từ trước thì sao không nói sớm hử?
Tả Long nhạy cảm phát giác ánh mắt của ông ta, bèn nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Từ đầu tôi đã nói có quen với tên nhóc Lãnh Diệc Hàn này, chẳng qua do các người không tin mà thôi”.

Giọng nói lạnh băng của Lãnh Diệc Hàn lại lần nữa vang lên: “Nể mặt chú hai của tôi, tôi mới giao cái xưởng này cho các người kiếm tiền, không ngờ các người lại dám trêu chọc anh Long”.

“Bắt đầu từ ngày mai, ông biến đi được rồi!”
Vừa nghe mấy chữ “biến đi”, ông chủ Khôi lập tức quỳ sụp xuống.

Một khi nhà họ Lãnh đã nói ra hai chữ “biến đi”, thì đó chính là biến mất thật sự.

“Cậu Lãnh tha mạng, Thích Khôi có mắt không tròng, Thích Khôi đáng chết ngàn lần, cầu xin cậu cho tôi thêm một cơ hội”.

Lãnh Diệc Hàn lại lần nữa lộ vẻ điên cuồng: “Không chỉ ông, hôm nay, hễ là những kẻ đã đắc tội anh Long của tôi, tất cả đều phải biến mất”.

Bịch bịch!
Bưu Tử cùng ông lão kia cũng lập tức quỳ sụp xuống.

Thậm chí, mấy gã bặm trợn đang nằm kêu rên trên mặt đấy cũng lồm cồm bò dậy, đồng loạt quỳ xuống.

Tả Long khoát tay áo: “Được rồi, làm gì mà như sắp cưỡi hạc quy thiên vậy, đi thôi, tôi còn có chuyện quan trọng cần nói với cậu”.


Nhưng Lãnh Diệc Hàn lại lắc đầu: “Anh Long, anh đừng xen vào việc này, tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng”.

Tả Long là ai chứ?
Với tư cách là một thành viên của biệt đội Cuồng Long, Lãnh Diệc Hàn đã nhiều lần được Tả Long cứu giúp.

Không chỉ riêng anh ta, mỗi một thành viên của biệt đội đều thiếu Tả Long ít nhất mười cái mạng.

Vì một phút kích động, năm tên con cháu thuộc thế hệ thứ hai của các gia tộc hiển hách đã chạy đi làm lính đánh thuê với mục đích tìm niềm vui thú.

Nhưng khi đến chiến trường, bọn họ mới hiểu được hiện thực tàn khốc đến cỡ nào.

Nếu không nhờ có Tả Long, e là Lãnh Diệc Hàn đã không còn mạng trở về.

Và càng không có sự lột xác ngoạn mục sau khi trải qua những năm tháng vào sinh ra tử.

Thế nên, không ai được phép xúc phạm đến Tả Long…
Trừ phi… bước qua xác của anh ta.

Nhìn thấy thái độ của Lãnh Diệc Hàn, Tả Long hừ lạnh: “Hửm?”
Giữ lại loại người này, ngày sau ắt có một số việc cần dùng đến.

Chỉ một âm tiết đơn giản, nhưng đã khiến Lãnh Diệc Hàn run bắn người, vội nói: “Anh Long, vừa nãy anh nói có chuyện muốn nói à? Chúng ta sang bên kia rồi từ từ nói nhé, ha ha!”
Dõi theo bóng lưng Tả Long, đám người của ông chủ Khôi hấp tấp nói cảm ơn.

“Cảm ơn anh Long, cám ơn cậu Lãnh”.

Sau khi tiến vào xưởng số 1, Tả Long bắt đầu đánh giá xung quanh.

Tuy bên ngoài nhìn có vẻ xập xệ, nhưng phía trong lại chẳng khác nào hoàng cung.

Trong từng gian phòng vọng ra tiếng cười nói ồn ào náo động.

“Nhóc con, cậu không làm kinh doanh thì tiếc thật đấy, đúng là giỏi đánh vào tâm lý kẻ có tiền mà”.

Tả Long tán dương khiến Lãnh Diệc Hàn cảm thấy rất vui vẻ.

“Anh Long, tốt xấu gì thì tôi cũng được di truyền một chút năng lực của gia tộc mà”.

Phía sau, Lý Kỳ cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

Khoan nói đến chuyện đã xảy ra ở trường đua người, chỉ riêng việc cậu Lãnh cười vui vẻ ở hiện tại đã đủ để nói lên tất cả.

Hắn ta đã theo cậu Lãnh được hơn một năm, tổng cộng nhìn thấy cậu ấy cười hai lần.

Khi đó, hắn ta mới hiểu được vì sao Lãnh Diệc Hàn có biệt hiệu là Lãnh Huyết.


Nhưng hôm nay, nhận thức của Lý Kỳ lại lần nữa được đổi mới.

Vừa đến văn phòng Lãnh Diệc Hàn, Tả Long liền nằm dài trên ghế massage.

“Thật thoải mái, đúng là tên nhóc nhà cậu rất biết hưởng thụ!”
Lãnh Diệc Hàn nhíu mày, phất tay với Lý Kỳ: “Ra ngoài đi, lần này anh đã lập công lớn, tôi sẽ nhớ kỹ”.

Lý Kỳ mừng húm.

“Không dám! Cậu Lãnh, anh Long, tôi ra ngoài trước!”
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người, Lãnh Diệc Hàn mới hoàn toàn thả lỏng.

“Anh Long, anh đến để làm nhiệm vụ à? Có thể dẫn tôi theo không? Cả ngày chết dí ở cái nơi rách nát này, tôi sắp buồn chết rồi!”
Tả Long ngồi bật dậy, cười mắng: “Dẫn theo cậu cái rắm ấy, có mỗi một em gái nhỏ thôi, chẳng lẽ cậu định tranh với tôi?”
Sau khi nghe Tả Long giảng giải mọi việc, Lãnh Diệc Hàn nhịn không được cười ầm lên.

“Ha ha, không thể nào, ông Phùng đúng là quái nhân, sao có thể giao cho anh một nhiệm vụ kỳ quặc như vậy chứ?”
Tả Long liếc nhìn bằng ánh mắt có lực sát thương cực lớn.

“Bạn nhỏ Lãnh Huyết, nếu cậu dám để mấy tên chết giẫm kia biết chuyện thì… ừ, cậu tự hiểu đi nha!”
Lãnh Diệc Hàn vội khoát tay.

“Không không, chắc chắn không có chuyện đó đâu, anh Long, tôi cam đoan với anh đấy! Mà này, anh nói xem, rốt cuộc là vị tiên tử nào mà khiến anh Long phải đích thân đi theo đuổi vậy?”
“Ngụy Tuyết Phi”.

“Ngụy Tuyết Phi?”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lãnh Diệc Hàn, Tả Long mỉm cười: “Ồ? Xem ra cậu có biết!”
“Đương nhiên rồi, cô chủ của Tập đoàn Ngụy Thị, cả cái Thanh Châu này, có mấy ai mà không biết?”
Tả Long lại lần nữa nằm xuống.

“Vậy thì tốt rồi, cậu giúp tôi xử lý những thủ tục còn lại đi”.

Mười giờ sáng ngày hôm sau, tại cổng Trung học tư thục Thự Quang.


Bác bảo vệ cảm thấy rất ngạc nhiên khi thấy hiệu trưởng cứ đi qua đi lại ở cổng, ông ta thầm nói: “Mặt trời mọc hướng tây rồi sao? Quý ông Vương Trình – hiệu trưởng Vương kính yêu của chúng ta lại đích thân đón người? Rốt cuộc đó là dạng nhân vật gì chứ?”
Vừa lẩm bẩm hết câu thì cửa sổ phòng bảo vệ bị gõ vang, bác bảo vệ quay đầu nhìn thì thấy một thanh niên trẻ đang quơ quơ một phong thư với ông ta, dáng vẻ dường như thân quen lắm.

“Chàng trai, cậu cần gì?”
Hiển nhiên, người này chính là Tả Long.

“Bác à, tôi muốn gặp hiệu trưởng”.

Bác bảo vệ thật sự không nghĩ Tả Long là vị “nhân vật lớn” kia, vì vậy khi nói chuyện có vẻ không kiên nhẫn cho lắm: “Cậu tưởng muốn gặp hiệu trưởng là sẽ được gặp à? Không có hẹn trước, cậu…”
Vù!
Một bóng người bỗng xuất hiện bên cạnh Tả Long.

Đó chính là vị hiệu trưởng đã quanh quẩn ở cổng từ nãy đến giờ.

Ông ta cười tươi rói, ân cần duỗi tay ra: “Là cậu Tả Long đúng không, xin chào, tôi là Vương Trình, hiệu trưởng trường Thự Quang, cậu Lãnh đã liên lạc với tôi trước rồi”.

Tả Long gật đầu: “Xin chào, tôi là Tả Long”.

Anh cũng biết năng lực làm việc của Lãnh Diệc Hàn.

Nhìn hiệu trưởng ân cần tiếp đón người thanh niên kia, bác bảo vệ lộ vẻ hoang mang.

Chẳng lẽ đó là con riêng của hiệu trưởng?
Cả hai đi thẳng một mạch đến phòng hiệu trưởng, Vương Trình rót cho Tả Long một ly nước.

“Cậu Tả…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.