Long Hồn Hành Giả

Chương 8: 8: Chữ Viết




“Tiền lương không thể ứng trước, tất cả đều phải được ghi chép vào hồ sơ tài vụ của trường.

Nhà trường có sắp xếp nhà ở giáo viên, lát nữa cậu đi thẳng đến phòng quản lý tìm trưởng ban Lưu, ông ấy sẽ sắp xếp cho cậu”.

Đi ra khỏi văn phòng, Tả Long chẳng vui nổi.

Phải phiền phức đến vậy sao? Nói chuyện cả buổi cũng không được, còn vội vã đuổi anh đến thế.

Phòng quản lý? Ở đâu?
Đúng lúc một học sinh đi về phía này, Tả Long vội kéo lại.

“Bạn học, xin hỏi phòng quản lý nằm ở đâu vậy?”
“Tòa nhà đối diện kia”.

Đi một đường, xem như Tả Long cũng đã quan sát rõ ràng.

Nơi này không hổ là trường tư thục.

Nam sinh đều mặc sơ mi trắng, áo khoác xanh lam, quần cũng màu xanh phối với giày thể thao trắng.

Trông chất vải không tệ chút nào.

Nữ sinh lại càng dễ thương hơn.

Phần áo thì không khác gì nhiều nhưng bên dưới thì mặc váy xanh lam dài đến đầu gối.

Tả Long đang đi băng qua một khu vườn nhỏ trong trường thì chợt dừng bước.

Bên dòng suối đang chảy, có ba người đang vây lấy một nam sinh thấp bé đeo kính ở giữa, xô đẩy qua lại.


Đầu gấu!
Đây là từ xuất hiện trong đầu Tả Long ngay tức khắc.

Thân là một giáo viên, sao có thể bỏ qua tình huống này được.

Khẽ hắng giọng, Tả Long lớn tiếng quát.

“Dừng tay!”
Trên miệng Phó Đào ngậm điếu thuốc, tiếng quát lớn đột nhiên vang lên khiến hắn còn nghĩ là giáo viên nào kìa.

Đang chuẩn bị dập điếu thuốc, kết quả sau khi nhìn thấy kẻ la hét kia thì lại khó chịu.

“Liên quan gì đến anh?”
Tả Long đã đi qua, chỉ tay nói với vẻ mặt trang nghiêm.

“Thân là một giáo viên, thấy mấy cậu bắt nạt bạn bè thế này, chẳng lẽ tôi còn không thể quản sao?”
Phó Đào và hai tên đàn em bật cười lớn tiếng.

“Anh là giáo viên? Ha ha, ông đây còn là hiệu trưởng nữa kìa, mau cút sang một bên, nếu không sẽ xử lý luôn cả anh đấy”.

Nam sinh vóc dáng thấp bé kia rất biết ơn việc Tả Long ra mặt khi gặp chuyện bất bình nên vội nói.

“Cảm ơn anh, chuyện này thì anh đừng xen vào, tôi làm thêm chút bài tập cho bọn họ là không sao rồi”.

Nhìn ba người vẫn còn đang ôm bụng cười, sắc mặt Tả Long lập tức u ám.

Chân phải lập tức đá ra.

Khi sắp chạm đến má Phó Đào thì đột nhiên dừng lại.

Tả Long nhún vai.

Bản thân bây giờ là giáo viên, anh không thể dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, phải cảm hóa bọn họ mới được.

Phó Đào trợn tròn mắt, điếu thuốc bên tay phải rơi xuống đất mà không có phản ứng gì.

Với một cước vừa rồi, tóc mái trên trán hắn cũng bay lên, cũng đủ thấy được uy lực cú đá này ra sao.

Tuy không biết tại sao lại dừng “chân” vào giây phút cuối nhưng có một điểm không thể phủ nhận là:
Người này chắc chắn có thể xử được ba người họ.

Tả Long cố gắng để gương mặt tươi cười của mình trông hiền lành đôi chút.

“Ba bạn học, các cậu phải hiểu là bạn học với nhau thì phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau…”
“Chúng ta đi!”
Phó Đào vung tay dẫn theo hai đàn em rời đi, để lại Tả Long ngơ ngác tại chỗ.

Mẹ nó, tài ăn nói ông đây hay đến vậy sao? Chưa nói được mấy câu là đã cảm hóa được bọn họ rồi?
“Bạn học này, cậu mau quay về lớp đi, sau này nếu bọn họ còn bắt nạt cậu nữa thì cứ đến tìm người làm thầy này”.


Cậu bạn thấp bé kia không biết phải nói cái chi nữa rồi, gì mà thầy với chả cô chứ…
“Tự anh cũng cẩn thận đi, người dẫn đầu kia là Phó Đào, là trùm lớp năm khối mười hai, không có mấy ai dám chọc giận cậu ta cả, hôm nay anh làm mất mặt cậu ta, chắc chắn tên đó sẽ quay lại trả thù”.

Thấy nam sinh thấp bé rời đi, Tả Long khẽ cười.

Anh là giáo viên, anh còn sợ ai chứ!
Mười phút sau, bên dưới tòa nhà phòng quản lý.

Một đàn em chạy đến trước mặt Phó Đào, có chút sợ hãi nói.

“Anh Đào, tên kia đúng là giáo viên, anh ta đi tìm trưởng ban Lưu, muốn ở trong khu nhà dành cho giáo viên”.

Phó Đào cũng kinh ngạc, nhưng sau đó lại chợt cười lạnh.

“Giáo viên thì sao? Dám đắc tội ông đây, tao khiến thằng đó không có chỗ ở!”
Hắn cũng chẳng phải kẻ ngốc, kiểu giáo viên cần ở khu ký túc xá cho giáo viên thì chắc chắn không có quan hệ gì đâu, bằng không cũng chẳng để hắn bỏ đi như vậy.

Trong phòng làm việc trên lầu, Tả Long bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sô pha.

Bà nó, hiệu trưởng cũng chẳng biết nể mặt mình gì cả, một trưởng ban cỏn con mà anh còn chẳng gặp mặt nổi.

Nhưng anh cũng không phải đợi quá lâu, trưởng ban Lưu đã đi vào rồi.

“Tiểu Tả à, ngại quá, hai căn phòng còn lại không thể vào ở được vì đang tiến hành sửa chữa hệ thống nước ấm”.

Nói trắng ra là không có phòng.

Tả Long không biết phải nói gì, thật sự là xui tận mạng.

“Vậy làm phiền trưởng ban Lưu rồi, có phòng thì báo với tôi một tiếng”.

“Được thôi, chuyện nhỏ mà”.

Sau khi Tả Long rời đi, trưởng ban Lưu lại rơi vào trầm tư.

Tên nhóc này còn trẻ như vậy đã được vào kho hồ sơ giáo viên rồi, tám phần là có quan hệ mà.


Đáng tiếc, nếu không phải vì cú điện thoại của Phó Đào, chia cho cậu một phòng cũng không phải chuyện gì lớn.

Vưu Mẫn Giai đang ngồi trên ghế mát xa, ánh mắt nhìn chằm chằm hàng chữ trên trang giấy.

Nhân chi sơ, tính bổn thiện, khi nhỏ học để làm người, lúc lớn học để có cuộc sống tốt đẹp.

Câu bên trên cũng không xem như là câu hỏi, nó vốn là do cô ta viết.

Nhưng nhìn thấy câu này, cô ta cảm thấy hình như cũng có chút đạo lý.

Dần dần, cô ta khẽ nhếch môi.

“Tả Long, ha ha, thú vị!”
Hắt xì!
Tả Long hắt hơi một cái, suy tư liệu có phải ông trời cũng không nhìn nổi bộ dạng nghèo khổ của anh rồi không.

Lang thang trên con đường ẩm thực cách trường trung học Thự Quang, Tả Long cũng trở nên nghiêm túc.

Hết cách rồi, anh buộc phải kiếm việc làm thêm thôi…
Hơn nữa còn phải là việc có thể nhận tiền lương theo ngày, ngoài ra phải xem xem có thể giải quyết chuyện ngủ nghỉ tối nay bằng cách ở lại trong tiệm hay không.

Mấy kiểu như quán ăn, quán quà vặt có thể trực tiếp loại trừ, dù sao ban ngày anh còn phải làm giáo viên nữa.

Cuối cùng, một quán bar tên CV đã lọt vào tầm mắt.

Hơn nữa, trước cửa vừa hay đang dán thông báo tuyển người.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.