Long Hồn (Khúc Điều Chi Thương)

Chương 100



Hừ! Hôm nay mấy người các ngươi rơi vào tay của ta, đừng trách ta không khách khí! Đang ỉo các ngươi nhiều người, lực lớn làm ta không cách nào ra tay, kết quả các ngươi lại tiếp cái nhiệm vụ như vậy, một tiễn đâm vào họng ta, ta như thế nào có thề phụ lòng mình mà không treo các ngươi?!

Thư Sinh dựa theo sự phân phó của ta tránh ở một bên không có rời đi, điều này cũng làm cho người của đối phương biết được hắn làm phản, Y Lưu Cao Thủ ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm vào Tiều Bách, gương mặt vặn vẹo hận không thề đem Tiều Bách nuốt vào bụng, hiền nhiên hắn cho rằng Tiều Bách tiết lộ địa điểm nhiệm vụ lần này, do đó ta cùng Thiên Hành mói có thề theo đuôi mà đến.

“Như thế nào? Hôm nay các ngươi còn di ngôn gì?” Ta chậm rãi nói, ta tin tưởng lúc này thần thái của ta hẳn rất nhàn nhã, dù sao bọn họ bây giờ đối với chúng ta mà nói giống như cá nằm trên thớt, dê nằm trước miệng cọp, nơi này không thề sử dụng Hồi Thành Phù, đây là sự ỉhật chúng ta sớm biết, bọn họ tuyệt đối trốn không được.

“Thư Sinh, ngươi là tên phản đồ, đợi gia gia ta ra khỏi đây phải tầy tĩẳng ngươi!” Y Lưu Cao Thủ bồn hển gào thét, hiền nhiên thực lực của ta củng Thiên Hành làm cho hắn không dám nồi giận với chúng ta, cũng chỉ có thề tức giận mắng Tiều Bách.

“Ha ha, Tiều Bách từ nay về sau là thành viên của Cương Quyết, ngươi cảm thấy ngươi có thề gây tồn thương cho hắn sao?” Cho Thiên Hành một ánh mắt, ta liền hướng Lưu Y Cao Thủ vọt tới, trượng kiếm trước tiên chế trụ hắn.

Thiên Hành hiền nhiên rất hiều ỷ của ta, thời gian dài phối hợp cùng với tâm linh tưcmg thòng, sự ăn ý làm cho hắn nhanh chóng phóng tới bên Quân Sư củng Nhất Tiễn ôn Nhu, kiếm trong tay chém lên thân thể Quân Sư, Quần Sư tuy binh thường luôn bẩm ồn làm cho ta bội phục, nhưng hắn dù sao cũng chi là một dược đồng, mặc dù Nhất Tiễn ôn Nhu tận lực công kích Thiên Hành, cố gắng dời đi mục tiêu cùa Thiên Hành, nhung khoảng chừng ba nhát chém, Quân Sư hóa thành bạch quang.

Còn lại Thiên Hành củng Nhất Tiễn ôn Nhu đổi mặt, một Long Chi Chiến Thần đấu củng một Xạ thủ, hai người đối chọi, ta không có chút lo lắng gi, Nhất Tiễn ôn Nhu chống lại Thiên Hành, như con chuột chống lại mèo, không có khả năng phản kháng.

Y Lưu Cao Thủ đứng trước mặt ta, thân hình run rẩy rõ ràng biểu hiện ra chủ nhân cùa nó sợ hãi, Thiên Hành chi ba kiếm giải quyết một dược sư không kém mình bao nhiêu cấp, tốc độ gần như miều sát cho hắn biết giữa chúng ta chênh lệch thực lực rất nhiều.

“Thu hồi lời ngươi vừa rồi nói, nếu như Tiều Bách có sơ xuất gì, ta sẽ cho ngươi sổng không bằng chết! Hừ hừ, không phải chi có các ngươi biết ba tấn người! “Ta vuổt vuốt trượng kiếm trong tay, mũi kiếm điểm điềm cái cằm Y Lưu Cao Thủ, tại trên cồ hắn đổi tới đồi lui, chính là không vội ra tay.

“Ta… Ta…” Y Lưu Cao Thủ mắt thấy Thiên Hành chi vài kích đem Nhất Tiễn ôn Nhu giải quyết, hậu thuần cuối cùng cũng không còn, lập tức cầu xin tha thứ: “Đừng, đừng treo ta cấp… Ta… Ta…”

“Buồn cười, không phải ngày đó trong thạch thất ta cũng treo cấp các ngươi? cho nguyên một đám các ngươi cùng trở về!” trượng kiếm trong tay kim quang lóe sáng, một cái kiếm khí quét ngang, người đối diện đã xuống một nửa huyết lượng! Y Lưu Cao Thủ xoay người bỏ chạy, không cho hắn chạy xa, trong tay truọng kiếm phóng ra.

Tniợng kiếm xuyên qua thân thề Y Lưu Cao Thủ, hắn vừa vặn bị ghim vào cùa gỗ phía sau, vừa vặn giúp cho hắn làm nhiệm vụ mở cửa mà Nhắt Tiễn Ôn Nhu giao!

[ĐINH!!!] Thế giới thông cáo: Long Chi Phong Ấn bị vỡ, Hôn Thể Quỳ Long sắp phá vỡ khổng ché, Hắc Ảm Cự Long sáp sinh ra! bang phái Quân Lâm Thiên Hạ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyển, đăng cấp bang phái thăng lên đến cấp Trấn!

[ĐINH!!!] Thế giới thông cáo: Long Chi Phong Ấn bị vỡ ị Hỗn Thế Quỷ Long sắp phá vỡ khống chế, Hắc Ảm Cự Long sấp sinh ra! bang phái Quân Lâm Thiên Hạ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyển, đẳng cấp bang phái thăng lên đến cấp Trấn!

[ĐINH!!!] Thế giới thông cáo: Long Chi Phong Ẩn bị vỡ, Hỗn Thế Quỷ Long sắp phá vỡ khống ché, Hắc Ám Cự Long sắp sinh ra! bang phái Quân Lâm Thiên Hạ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyển i đẳng cẩp bang phái thăng lên đến cấp Trấn!

Bên tai ba thanh âm hệ thống nhắc nhờ qua đỉ, ta kinh ngạc đúng nguyên tại chỗ, không biết như thế nào cho phải.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Long Chi Phong Án như thế nào lại vỡ? Nhìn xem trượng kiếm đang cắm vào cửa gỗ, tay của ta có chút run rẩy lên, chẳng lẽ… Chẳng lẽ là ta? Trượng kiếm trong tay của ta phá hủy phong ẩn mà năm đó thái từ Long Tộc phong ấn Tam hoàng từ? Còn… Gián tiếp giúp Quân Lâm Thiên Ha thăng cấp bắng phái?!

“Phong!” tiếng kêu Thiên Hành đánh thức ta, ta xoay người, sững sờ nhìn quái vật khồng lồ phía sau! Thanh Long! Một cự long thanh sắc đứng ờ sau tưng ta, Thanh Long phảng phất như không có hồn phách!

“Phong ấn hắn… Phong ấn hắn…” Bên tai vang lên một tiếng nói lập lại, làm cho tâm thần hoang mang của ta rốt cục bừng tỉnh.

Đúng! Phải phong ấn hắn! Không thề đề cho chân thân Tam hoàng từ củng hồn phách xác nhập! Không thề!

“Phong!” Thiên Hành cấp cấp vọt tới bên cạnh ta, kiếm trong rạch một đường trên cánh tay của ta, máu ồ ổ chảy ra, củng máu trẽn người Thiên Hành dần dần dung hợp, bên tai một lần nữa vang lên thanh âm hệ thống nhắc nhở!

“Hồn thân hơp nhất” Cùng lúc đó, ta rốt cục phàn ứng, nhìn trên thanh kỹ năng sáng lên mấy chữ, ta cùng Thiên Hành đồng thanh hô!

Lúc này đây, ta thấy rất rỡ ràng, thân thể Thiên Hành nhận lấy kim quang từ phía trên truyền xuống, đám mây kim sắc chậm rãi trướng đại, cuối củng nhất, biến thành một cự long kim sắc!

Mà ta, dưới ngân quang tiến vào trong cơ thể ta, ta cảm giác được thân thề của minh chậm rãi biến mất, cuối củng hóa làm một quang điểm ngân sắc, bay vào trong trán kim long, trong nháy mắt, ta giống như ngày đó, cảm giác đổng dạng, quá trình đồng dạng, ta cùng với Thiên Hành, lại một lần nữa xác nhập!

“Phong, nhìn kỹ năng của ngươi!” thanh âm Thiên Hành từ trong đầu truyền đến, thân thể kim sắc đã phi thân quắn lên cự long thanh sắc, đem cự long gắt gao cuốn lấy.

Lúc này, ta nhìn thấy trên thanh kỹ năng xuất hiện kỹ năng – Long Chi Phong Ấn!

Trong nội tâm vừa động, cái này chắc hẳn chính là kỹ năng phong ấn Tam hoàng tủ! Tập trung tinh thần, hướng phía cùa gỗ đang bắn ra hắc sắc quang mang trong nội tâm hô lên: “Long chi phong ấn!”

[ĐINH!!!] Kỹ năng sử dụng thất bại!

Thanh âm hệ thống nhẳc nhờ đánh nát ỷ nghĩ của ta, ta muốn đơn giản giải quyết hết sai lầm trước mắt.

“Thiên Hành, làm sao bây giò?” Lại thử thêm mấy lần, kết quả giống nhau làm cho ta không khỏi hoảng hốt, chẳng lẽ… chỉ vi một cái so suất của ta lại làm tộc nhân bốn tộc lần nữa lâm vào nguy co sao?

Rất nhanh, vụ khí màu đen bao phủ cả tầng Địa ngục thứ mười tám, chậm rãi ngưng tụ thành hình người, cuối củng nhất hình thành một quang điềm màu đen!

Một màn này làm cho ta càng thêm sốt ruột, người khác thì không biết, nhưng ta củng Thiên Hành rất tinh tường, đây chính là hình thải khi hồn thân hợp nhất! Không thể! Không thề đề cho hắn xác nhập!

Không biết tại sao, từ tận đáy lòng dâng lên một loại cảm giác mãnh Hệt khó có thề miêu tả, tâm vi vậy mà kiên định, ở trong cơ thể Thiên Hành, ta tinh tường cảm giác được, giờ phùt này, tâm của Thiên Hành, củng tiếng lòng của ta chậm rãi hợp nhất, một đạo kim quang lóe sáng, ta nhìn thấy long thân kim sắc tản mát ra một đoàn kim quang, quang điểm màu đen đang cách chúng ta khoảng một mét.

“Con ***g chết tiệt! Các ngươi cho rằng ta không họp thề thì không có cách nào đối phó các ngươi sao? Long Tộc là một dân tộc hiếu chiến, các ngươi làm sao lại vì chủng tộc khác mà trờ ngại tộc mình phát triền?” Một thanh âm sắc nhọn chói tai từ phưong hướng quangQịềm hắc sắc truyền tói, mang theo vô hạn âm lãnh.

Trong đầu ta bị khổng chế theo lời của hắn tự hỏi, vào lúc này ta phát hiện quang mang màu vàng so với lúc trước bị mờ đi không ít, quang điềm màu đen cũng cách chúng ta càng ngày càng gần.

“Phong! Tập trung tinh lực!” thanh âm Thiên Hành ần chứa vội vàng củng cảnh cáo.

Như bùng tinh từ trong mộng, ta nhận ra vừa rồi bị đối phương mê hoặc công kích, chậm rãi nhắm mắt lại, tiến nhập tiềm thức, chỉ có thanh âm tận đáy lòng kia chậm rãi hưởng ủng: “Phong ấn hắn… Phong ấn hẳn…”

Kết quả chuyên tâm ngưng thẩn, làm ta cảm giác được bong co thể một cổ nhiệt lưu chậm rãi hĩnh thành, giống như là muốn phát tán ra lực hrợng! Ta cảm giác được lực hiợng Hên tục không ngừng sinh ra!

“Hừ! Lại vẫn còn muốn phong ấn ta!” Tiếng kêu thê lương truyền đến, ta cố gắng đem lời nói của đối phương quẳng đi, chì cố gắng tìm thanh âm kiên định từ đáy lòng.

“Long chi phong ấn!” thanh âm từ nơi sâu thẳm trong tâm trí phát ra, thanh âm bình thản, lại mang theo khí thế vô hạn, đem lực lượng ẩn nhẫn đã lâu bạo phát ra.

Kim sắc quang mang chói mẳt chiếu sáng trước mắt, đôi mắt khép hờ phảng phất nhìn thấy cảnh tượng bước mặt, kim quang chạy bong không khí, chậm lãi họa nên một đồ hình kỳ quái, hướng phía quang điềm màu đen ép tới, kim ấn đem hắc sắc quang điềm vây quanh, quang mang màu đen lập tức mờ đi không ít.

Nhưng hắc sắc quang điềm yếu ớt vẫn cố vùng vầy trong kim ấn, cổ tìm kiếm lối thoát, khi đụng phải kim quang trong nháy mắt hắc quang mờ dần, ta dùng toàn bộ tinh thần lực còn lại, đem lực lượng phát huy đến cực điểm.

Rốt cục, dưới sự giằng co, quang mang màu đen càng ngày càng mờ, cuối củng nhất biến mất dưới ánh sáng kim sắc, tâm vừa động, kim long liền thả lòng kiềm chế đổi với Thanh Long, kim ngân sắc quang mang bị kéo vào sau cừa gỗ.

Đau nhức kịch liệt từ trong thân thề truyền đến, ta cảm giác minh đang bay bồng, phảng phất toàn bộ lực lượng bị dùng hết, có loại cảm giác hư thoát vô lực, quang điềm ngân sắc chậm rãi thoát khỏi thân thể kim long, kim long gầm rú một tiếng xen lẫn thống khồ, kim quang mờ đi, cũng không lâu lắm, thân hình Thiên Hành hiện ra.

Cùng lúc đó, ta cũng biến bở về bộ dáng lúc trước, thân thề suy yếu giống như bị bệnh nặng, nhìn Thiên Hành bên cạnh trên trán hiện đẩy mồ hôi, chắc hẳn hắn túc này cũng đang chịu đau đớn.

Thanh Long trước mặt như đang hấp hổi, ánh mắt oán độc nhìn chúng ta, thân thể nặng nề hướng về phía cửa.

“Không tốt… Hắn… Hắn muốn chạy trốn…” thanh âm Thiên Hành tràn đầy cám giác vô lực, đứt quãng truyền đến.

“Tiều Bách… Ngăn hắn lại…” Mới mở miệng ra, toàn thân một con đau nhức kịch liệt, thế mói biết, Thiên Hành vừa rồi dùng bao nhiêu khí lực nói ra một câu như vậy.

Nhất Bách Linh Thư Sinh bình tĩnh đúng ờ noi đó, con mắt mở to kinh ngạc, dưòng như không nghe thấy lòi cùa ta, cứ như vậy, ba ngucri chúng ta trơ mắt nhìn Thanh Long cố củ động thân thể tràn đầy vết thương, ở trước mặt chúng ta thoát khỏi tầng Địa ngục thứ mười tám!

Không biết qua bao lâu, đau đón bén thân thề rốt cục chậm rãi giải trừ, Tiểu Bách cũng trong trạng thái hóa đá hôi phục, vội vàng chạy đến bên người ta củng Thiên Hành, dìu chúng ta.

Thân thề vô lực không thề không mượn nhờ lực lượng của Tiều Bách, hai chân run rầy cổ gắng nâng đỡ sức nặng toàn thân.

“Chân thân Tam hoàng tử chạy mất…” Ta bất đắc dĩ nhìn Tiểu Bách, lại nhìn Thiên Hành.

“Phong, không sao đâu, ít nhất chúng ta đã đem hồn phách của hắn phong ấn, phỏng chừng không có hồn phách chân thân cũng sẽ không khởi lên được bao nhiêu sóng gió.” Thiên Hành cau mày, hiền nhiên thống khổ còn chưa được giải trừ, nhưng vẫn cố gắng an ủi ta.

“Đúng… Thực xin lỗi… Đều tại ta lúc ấy…” Tiều Bách nhìn chúng ta, áy náy nói.

“Không có việc gì… Ngươi cũng ỉà lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng như vậy, kinh ngạc là phải, ha ha.” Ta cười cười, không có đề ờ trong lòng. Dù sao bất kỳ một ngoạn gia nào chứng kiến hai ngoạn gia như mình lại hóa thành cự long cùng một cự long khác đối kháng, đều sẽ cảm thấy kinh ngạc!

Tiều Bách còn muốn nói điều gì, lại do dự.

“Ngươi hiện tại đi củng chúng ta, bọn họ là những người không đều biết, ngươi trở về chắc là bị tầy trắng, cho nên hiện tại cứ theo chúng ta đi Cương Quyết thành a.” Nhìn ra điều hắn băn khoăn, ta vội vàng nói ra.

“Ân!” Tiều Bách nở nụ cười, dìu ta cùng Thiên Hành đi ra khỏi tầng Địa ngục thứ mười tám thông qua cửa truyền tống ra bên ngoài, nhìn cửa gỗ bên cạnh kia đã từng phong ấn hồn phách Tam hoàng tử, ta không khỏi hiếu kỳ, trong đó có cái gì?

Tam hoàng tủ vừa rồi dưới hạ thủ của chúng ta cũng bị bọng thương, hắn có thề chạy đến đâu? Không đề ỷ chuyện khác, vừa vừa ra khỏi cửa Địa ngục, ba người chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất dùng Hồi Thành Phủ tiò về Cương Quyết Thành, trước khi biến mất chúng ta còn nhìn thấy phía trước cách đó không xa nguôi cùa Quân Lâm Thiên Hạ huóng chúng ta chạy tói, còn lộ ra tiếu dung thẳng lợi.

Ha ha! Ta Hệu không sai, bọn họ sau khi bị đánh rụng, khẳng định trước tiên tập trung người trò lại báo thủ, bất quá trừng phạt sau khi tử vong đã kéo chậm cước bộ của bọn hắn, không có người cầm đầu, tiều đệ ở dưới lại càng không dám xâm phạm chúng ta, dù sao bọn họ cũng đã bị beo một cấp a!

Trờ lại trong Cương Quyết Thành, Thiên Hành lập tức thông trí ở trên kênh bang phái, tất cả thành viên Cương Quyết Bang vào ngày mai toàn bộ tập trung trờ về thành, giờ phút này Nhất Tiễn ôn Nhu khẳng định tức giận đến gio chân, nếu có hài từ nào trong nhà đon độc đi lạc bị người của bọn hắn chẳn đường tầy trắng, chúng ta đây rắt xin lỗi người trong bang!

Tiều Bách lui bang Quân Lâm Thiên Hạ, chính thức gia nhập Cương Quyết, sau đó tự giói thiệu bản thân củng mọi người trên kênh bang hàn huyên, hôm nay, Tiều Bách đành phải hiu trong thành, để bánh ở bên ngoài bị công kích.

Ta cùng Thiên Hành tranh thủ thời gian nghiên cứu, chuần bị trong những ngày này cố gắng tuyền nhận thêm thành viên mới, làm cho Cương Quyết lớn mạnh, như vậy khi cùng Quân Lâm Thiên Hạ chiến đấu đám bảo được toàn thắng!

Đúng vậy! Chính là toàn thắng! Ta không muốn vì giết năm trăm địch nhân mà tự tồn hại ba trăm người của mình, điều ta muốn chính là bảo vệ những người ta coi ừọng.quan tâm không bị thương tồn, muốn dùng thương tồn nhỏ nhắt tạo thành thương tồn lớn nhắt cho địch nhân!

“Thiên Hành ca ca, ngươi đã về rồi!” Thanh âm truyền đến, đồng thời một thân ảnh lục sắc ánh vào mắỉ của ta, một tiều cô nương hoạt báỉ đáng yêu hướng phía ta cùng Thiên Hành đi tói.

“Tiểu Vân, qua bên này ngồi.” Thiên Hành hướng nàng vẫy vẫy tay, kéo nàng ngồi ở bên cạnh mình, xoay người nói với ta: “Tiểu Phong, giới thiệu cho ngươi, vị này chính là biều muội của ta, Tiều Vân.”

“Tiều Vân ngươi hảo, ta là huynh đệ của Thiên Hành, Thùy Vũ Tranh Phong.” Trông thấy Thiên Hành sau lưng Tiều Vận nháy mắt với ta, ta vội vàng giả trang làm ra một bộ dạng hữu lễ tao nhã tiến lên vươn tay tự giói thiệu mình, cuối cùng còn cười một cái.

“A… Ngươi đẹp quá…” Thi Vận mắt sáng lên mang theo một loại cảm xúc nhìn không ra, nhưng miệng lại đem tâm tình của mình nói ra, cầm tay của ta sau đó mói phát hiện mình nói sai, vội vàng sửa chữa: “A! Thật có lỗi thật có lỗi, ý ta nói, ngươi rất tuấn tú!”

“Ha ha, không sao, các ngirơi ờ lại nói chuyện, ta đi kho hàng xem.” Ta cười vuốt vuốt tóc Thi Vận, thoả mãn ừông thấy ánh mắt ghen tuông của Thiên Hành cùng với ánh mắt ánh mắt bị mê hoặc của Thi Vận,ta xoay người đi vào kho hàng.

“TiềuPhong, ngươi đã về rồi.” Đàm Thanh đang ở trong kho hàng, không biết đang làm gì đó?.

“Không phải đều sắp xếp xong rồi sao? Sao ngươi không cùng các huynh đệ khác ra ngoài chơi?”

“Ân, ta nghĩ nên luyện kỹ năng sinh hoạt, hai ngày trước tiểu đội chức nghiệp sinh hoạt đã tới nhận nguyên liệu minh cần ừở về luyện tập, ngẫu nhiên có người tới lẩy nguyên liệu cùng đưa thảnh phẩm, cho nên ta vẫn ờ chỗ này.” Đàm Thanh tạm ngừng tay, ngẳng đầu nhìn ta cười.

“ủy khuất ngươi, lại làm ngươi không có thời gian chơi đùa.” Ta ngồi ở bên cạnh hắn có chút áy náy nói.

“Không có gi, ta gần đây đột nhiên cảm thấy ngoạn chức nghiệp sinh hoạt củng rất vui vẻ, trước đó ta vô tinh học được kỷ năng Cơ Quan Sư, còn là một kỷ năng ẩn, nghe nói là chuyền chức lần hai mói học được, đúng lúc ở trong này luyện tập một chút.” Đàm Thanh cười cười, lại cầm lấy bó củi ừong tay nghiên cứu.

“Ha ha, không sai, ta cũng cùng luyện a.” Tĩnh tâm, ta tim kiếm nguyên liệu tốt nhất, chuẩn bị nghiên cứu ra món ăn mới.

Ngày kế, trong đại điện.

“Hội nghị của chúng ta hôm nay, là nhắm vào Quân Lâm Thiên Hạ.” Thiên Hành nói xong, nhìn thoáng qua Đàm Thanh.

“Như thế nào đột nhiên muốn đối đầu với bọn họ? Trước đó, chúng ta không phải muốn mờ rộng bang phái sao?” Trong bang lập tức có người đưa ra dị nghị.

“Mọi người còn chua biết, mấy ngày hôm trước Tiểu Phong bị người của Quân Lâm Thiên Hạ vây công rơi cấp, hơn nữa còn mất đi vũ khi hắn tỉ mỉ chế tác, ngày hôm qua, ta cùng Tiểu Phong lại cùng người của Quân Lâm Thiên Hạ giao chiến, tuy bọn ta diệt vài người của bọn họ, bất quá ta nghĩ Quân Lâm Thiên Hạ nhất đĩnh sẽ đánh lén nguời của chúng ta, chúng ta đây không băng tiên hạ thủ vi cường.” Thiên Hành nói.

“Lại dám vây công Tiểu Phong! Thật là quá đáng!”

“Bang này quả thật là tiểu nhân âm hiểm xảo trá!”

“Lão đại! Chúng ta trực tiếp tấn công hang ồ bọn hắn!”

“Mọi người bình tĩnh lại, nghe ta nói. Ngày hôm qua hệ thống thông cáo tất cả mọi người đều nghe được, Quân Lâm Thiên Hạ đã thăng cấp lên cấp Trấn, cho nên chúng ta không thể trực tiếp công thành, tốt nhất dụ bọn họ ra bên ngoài.”

“Đúng! Chờ bọn hắn ra ngoài, chúng ta liền thu thập bọn hắn!” Lời của ta vừa đứt, lập tức có người bồi tiếp.

“Mọi người gần nhất ra ngoài nhất định phải có bạn đồng hành, ít nhất là hai mươi người cùng một chẫ hoạt động, trong hành trang ỉuôn mang Hồi Thảnh Phù, nếu có huynh đệ bị vây công, lập tức ờ ừên kênh bang thông tri mọi người hễ trợ, tất cả Đường Chủ chú ý tuyển thêm người mới, trước khi đại chiến nhất địiỉb phải có trên 200 huynh đệ đẳng cấp trên năm mươi ỉăm cấp!”

Kỳ thật hiện tại đứng ờ trong đại điện, ngoại trừ vài ngoạn gia chuyên về chức nghiệp sinh hoạt, những người khác đã lên năm mươi lăm cấp, trải qua chuyển cấp lần hai cũng có năm mươi người gì đó, còn có khoảng năm mươi người cũng gần đạt tới sáu mươi cấp.

Ta nói như vậy, kỳ thật chinh đề cho tất cả đưcmg chủ thu thêm một ít cao thủ trên năm mươi lăm cấp, trong bang hiện tại tồng cộng mới hơn một trảm người, tăng thêm Đgoạn gia mới gia nhập gần đây, tồng cộng cũng mới tới một trăm hai mươi người, cũng có thể đối phó với Quân Lâm Thiên Hạ, nhung là tổn thất cũng sẽ rất nghiêm trọng, cho nên ta mới an bài như thế.

“Mọi người tổ đội đi luyện cấp đi, tất cả đường chủ đến hậu điện!” Thiên Hành nói xong, các huynh đệ đều tự tản ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.