Long Hồn (Khúc Điều Chi Thương)

Chương 20: Dã trư vương



“Hừ hừ.” một hồi âm hưởng từ phía trước truyền đến, ta dừng lại cước bộ, cách không xa ở phía trước, có 1 con quái to hơn bình thường 1 chút, trên đỉnh đầu có mấy chữ: Dã Trư Vương.

Chiều cao của Dã Trư Vương đại khái đến ngực ta, toàn thân đều là ngạnh ngạnh, vừa nhìn là biết phòng ngự rất cao, da trên bụng và đùi có màu rám nắng, dưới mũi là 2 đại nha rất to, xem ra lực công kích của nó rất mạnh.

BOSS cấp 22, ta không nắm chắc phần thắng, nhưng cũng không muốn vứt bỏ cơ hội này, phải nói tỉ lệ gặp được BOSS trong Long Hồn là rất thấp, BOSS không chỉ đại biểu cho kinh nghiệm, mà còn đại biểu cho tài liệu cùng trang bị tốt.

Đương nhiên, đây cũng đại biểu cho cấp độ nguy hiểm, cho nên ta cũng không dám xem thường trực tiếp đánh tới, mà trốn ở bên cạnh lẳng lặng quan sát.

BOSS dường như không có thấy ta, hừ hừ tại trước một viên thụ, liên tục quanh quẩn một chỗ, như là đang tìm kiếm cái gì đó, hoặc như bảo vệ cái gì đó.

Tỉ mỉ quan sát hành động của BOSS một chút, ta thấy Dã Trư Vương kia dường như chỉ đảo tới đảo lui ở gốc cây to, cũng không có ý ly khai.

Sau khi phát hiện ra điểm then chốt này, ta cùng Tiểu Vĩ quyết định đi lên phía trước 1 chút, để ta có thể quan sát rõ ràng, chúng ta đến cách Dã Trư Vương khoảng 5 thước thì dừng lại, lúc này ta cũng phát hiện, cây thụ mà Dã Trư Vương kia vây lấy cũng không giống như những cái cây khác trong rừng.

Đại khái cần đến 5 người mới ôm hết thân cây, chúng ta đến gần mới thấy trên thân cây có 1 cái động, có lẽ bên trong có cái gì đó. Ta lại nổi ra tính tò mò, rốt cuộc bên trong là đồ gì đó nó muốn bảo vệ hay trong thụ động kia có quái vật so với nó còn lợi hại hơn?

“Hừ hừ!” Lúc này dường như nó phát hiện ra ta cùng Tiểu Vĩ ẩn núp, con mắt trợn tròn như máu nhìn chằm chằm về phía chúng ta, chạy về phía trước vài bước, nhưng lại cách chúng ta có 1 thước thì dừng lại, phát ra tiếng đe dọa.

Ta lạnh lùng cười, hừ! Nếu như ngươi có thể tự do hành động, ta sẽ suy nghĩ một chút có muốn đùa một chút với ngươi hay không, nhưng khi ta biết ngươi xa nhất chỉ có thể chạy đến đây, dĩ nhiên chuyện này không cần bàn tới,

Mặc kệ Dã Trư Vương lợi hại bao nhiêu, hiện tại trong mắt chúng ta cũng chỉ là dê con chuẩn bị lên thớt để làm thịt.

Bất quá tuy nói là như thế, nhưng dù sao ta cùng Tiểu Vĩ đều là cận công, cho nên nếu muốn đối phó với BOSS này, cần phải lập kế hoạch, dù sao cũng không thể dựa vào ném đá sát quái đi, BOSS phòng ngự cao như vậy, phỏng chừng huyết cũng không ít, nếu dựa vào ném đá, không chừng ta đời này cũng không thể giết được nó.

Sau khi ta cùng Tiểu Vĩ thương lượng hảo, 1 cái mê muội được ném qua, thất bại. Có lẽ là do đẳng cấp có chút cao, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục ném mê muội, cuối cùng sau khi ném đến lần thứ 6, Dã Trư Vương mới bị định ở một chỗ.

Ta cùng Tiểu Vĩ đồng thời tiến lên, ta cầm tiểu đao nhắm vào con mắt của Dã Trư Vương, mà Tiểu Vĩ thì tính tập kích ở chân, bởi vì toàn thân dã trư đều là giáp cứng, khiến cho chúng ta không biết làm thế nào hạ thủ, đó là lí do ta quyết định trước phóng mê muội, sau đó cùng tiến lên, mà công kích Tiểu Vĩ không tới con mắt, nên tận lực công kích ở chân, cho dù khiến nó bị què cũng tốt a.

Ta ở trong lòng yên lặng đếm 1, 2, 3! Ta xuất đao cùng lúc với Tiểu Vĩ nhe răng cắn chân Dã Trư Vương, sau 1 kích chúng ta Gia tốc lui lại, lùi về vị trí cũ, trên đỉnh đầu Dã Trư Vương phát ra 2 con số: -60, -230. Nếu công kích của Tiểu Vĩ cao một chút thì tốt rồi.

Bất quá nhìn con số này ta rất phiền muộn, công kích của ta đánh vào chỗ nhược mà cũng chỉ lấy được 230 giọt, phòng ngự của BOSS này cũng quá biến thái đi! Càng làm cho ta phiền muộn hơn nữa, chính là kích vừa rồi lại là bạo kích a!

Chỉ có điều đối với cấp bậc của chúng ta mà nói, BOSS hơn chúng ta đến 7 cấp, dĩ nhiên phòng ngự tuyệt đối không thấp. Vừa nhìn thấy có hoạch có khả thi, ta cùng Tiểu Vĩ bắt đầu không kiêng nể hành động, mặc dù có chút mệt đi, nhưng trang bị mang theo đủ loại màu sắc chợt hiện lên trước mặt ta, BOSS kia còn là vượt cấp vậy tuyệt đối nhiều kinh nghiệm, mệt chút cũng đáng.

“ÔI! Tiểu Vĩ, ta mệt,” sau khi lập lại động tác như vậy suốt một tiếng, ta mệt mỏi ngồi bệt xuống đất bực tức, “nó rốt cuộc có bao nhiêu huyết a! Thế nào lại khó đánh như vậy?”

Tiểu Vĩ lúc này ở trước ta, cũng một hình dạng miễn cưỡng trả lời: “Ai biết được! Huyết thật là nhiều, phòng ngự lại cao như thế, ta cắn đến mức răng cũng đau.”

“Ôi! Được rồi! Nghỉ ngơi đủ rồi, tiếp tục nào!” Nói xong, tiếp tục ném mê muội, lần nữa trình diễn hành vi ngược quái.

Cũng không biết trải qua bao lâungay tại công kích của ta cùng Tiểu Vĩ hạ xuống, Dã Trư Vương cũng bắt đầu càng ngày càng khó đánh, thế nhưng ta lại không biết huyết của nó còn ít hay nhiều, bất quá xem tình trạng hẳn là không còn bao nhiêu.

Mà lúc này ta cùng Tiểu Vĩ cũng không có chú ý tới trong mắt Dã Trư Vương lóe ra tia lửa.

“Rống!” một tiếng gầm rú vang lên, huyết hồng trong mắt Dã Trư Vương sáng ngời, chậm rãi nhằm về phía Tiểu Vĩ đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.