Long Hồn (Khúc Điều Chi Thương)

Chương 44: Bàn ti động



Nhìn về phía trước, chính là Bàn Ti Động, ta nhìn quanh cái động khẩu 1 chút, không phát hiện có chỗ gì đặc biệt, liền đi vào trong, 2 bên là thạch bích cứng rắn, trên còn lưu 1 chút vết tích kì quái, tựa hồ là do người đào quặng lưu lại, thế nhưng những dấu vết này thật nhỏ, chỉ có thể mơ hồ thấy được 1 phần, lúc này ta cảm thán, sao trước khi đến không nhớ đem theo đuốc chứ!

Ta nhìn những vết tích kì quái trên vách nghĩ nghĩ, cảm thấy hiếu kì a, ở đây theo lý là không có người khác đến, hơn nữa, nơi này cách tân thủ thôn rất xa, theo cấp bậc của Triệu thợ rèn thì không có khả năng đến nơi đây, như vậy những dấu vết này là ai lưu lại đây? Ta mang theo nghi hoặc đi vào trong, đi qua thông đạo chật hẹp, đến một cái động hình tròn.

“Được rồi, chính là đây đi!” ta cầm lấy cái cuốc, chuẩn bị bắt đầu.

“ĐINH!!!” thanh âm cuốc bổ vào quặng truyền đến, lẩn quẩn tại đây không lớn không nhỏ, vang 1 tiếng trong động như là đáp trả lại toàn bộ cực nhọc của ta.

“Tiểu Vỹ chết tiệt! Ngươi ra làm việc cho ta!” đào một hồi rồi mà chưa đào ra được, khóe mắt vừa lúc thoáng thấy Tiểu Vỹ ở trên mặt đất buồn chán đếm có bao nhiêu cọng tóc, một bụng nổi giận kéo Tiểu Vỹ qua, từ trong ba lô xuất ra 1 cái cuốc khác đặt vào trong tay hắn.

“Ô… Tiểu Phong, ngươi thật nhẫn tâm… người ta da mỏng nộn thịt như thế, ngươi lại bắt người làm cái loại công việc nặng nhọc này…” Tiểu Vỹ cầm cái cuốc hướng về ta nháy mắt mấy cái, nhìn kỹ thì thấy trong hốc mắt còn phiếm lệ quang, 1 kiểu dáng đáng thương hề hề, cái miệng nhỏ nhắm lẩm bẩm muốn bao nhiêu ủy khuất là có bấy nhiêu ủy khuất.

“Việc nặng?! Ngươi da mỏng nộn thịt thì ta sẽ không để ngươi làm sao! Nhanh làm việc một chút, không thì hồi nữa không cho ngươi ăn cơm!” sớm đã quen với hành vi của Tiểu Vỹ, ta tiếp tục trách mắng hắn, tuyệt không bị mắc lừa.

Cái đồ chết tiệt này, khi ta mệt nhất lại bày ra hình dạng thảnh thơi… đếm tóc? Hừ, đừng giả bộ với ta, lần trước nhìn thấy ngươi tội nghiệp nên không để ngươi đánh quái, kết quả thì trong chớp mắt thấy ngươi tươi cười, đâu có giọt nước mắt nào!

“Ngươi ngược đãi trẻ em!” Tiểu Vỹ vừa dùng cuốc đào quặng, vừa quệt miệng oán giận, khuôn mặt tức giận hồng hồng, chỉ có điều dáng dấp khả ái này rất bình thường, bởi vì mỗi lần nói ta thì tiểu Vỹ đều ở cái dạng này.

Thiên! Thực sự là nháo mà!… Tiểu Vỹ bao giờ cũng khiến cho ta dở khóc dở cười, cho tới nay chưa bao giờ thấy qua người vừa để ý vừa khả ái như vậy, bất quá ta thực sự rất khâm phục Long Hồn, ngay cả 1 NPC cũng có thể nhân tính hóa như vậy, hoàn mỹ như vậy. Thế nhưng cùng lúc đó, ta lại cảm thán, vì Tiểu Vỹ mà rất lấy làm tiếc.

Hắn có tình cảm, tư tưởng của mình, nhưng chỉ có thể sinh hoạt trong thế giới trò chơi này, không có cách nào nhìn thấy thế giới bên ngoài, có thể vào lúc ban đêm không người một mình khóc thút thít hay không? Có lẽ ta đã nghĩ nhiều rồi, ta lắc đầu, đem cái ý nghĩ này vứt đi.

Trong động nhất thời an tĩnh, chỉ có tiếng vọng chồng chéo của âm thanh từ 2 cái cuốc đào quặng.

“ĐINH!!!” một tiếng vang thanh thúy nhập vào trong tai ta.

“Tiểu Phong! Tiểu Phong ngươi xem!” trong tay Tiểu Vỹ kéo ra một cái quặng màu vàng vàng, cười hì hì nhìn ta nói, “ta đào được quặng đồng nè! Thưởng đi thưởng đi!” nói xong còn bỏ cuốc xuống đem khuôn mặt tiếp cận.

“Ôi chao, Tiểu Vỹ thật may mắn! Ta đào hơn nữa ngày cũng đào không ra cái quặng nào!” ta theo thói quen hôn xuống mặt hắn, lại giả bộ thất vọng nói.

“Ác, Tiểu Phong, đừng có gấp, Tiểu Vỹ giúp ngươi, nỗ lực lên!” Tiểu Vỹ lập tức bị lừa, chạy đến bên cạnh ta cọ cọ, lại đem quặng đồng bỏ vào trong ba lô ta, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười tràn đầy ngây thơ.

Tiểu Vỹ là như thế, rất nhanh vui, bình thường cũng hay làm nũng, lộ ra cáu kỉnh cũng chỉ là nháo nháo ta mà thôi, trong nháy mắt lại trở lên hoạt bát, có đôi khi, ta ước ao được giống như Tiểu Vỹ đơn thuần khả ái như thế, có lẽ hắn được sinh ra trong Long Hồn, sau này cũng có thể chết trong Long Hồn, đây cũng chưa không phải là chuyện xấu đi.

Sau khi Tiểu Vỹ cổ vũ ta xong, lại tiếp tục sự nghiệp đào quặng, nhìn Tiểu Vỹ không lùn lại ngồi như thế này, một khi nỗ lực có kết quả, Tiểu Vỹ sẽ toàn tâm toàn ý vào nó, Tiểu Vỹ như vậy, thật khả ái khiến người thích.

Sau đó, ta cũng không chịu thua bắt đầu đào quặng, rốt cuộc không lâu sau đó, thành công đào được 1 khối quặng đồng, từ từ, ta nắm giữ yếu lĩnh đào quặng, độ mạnh yếu trên tay, còn có khi đào quặng thì chọn chỗ nào hạ cuốc, khoáng thạch không ngừng tuôn vào ba lô ta.

Tuy Tiểu Vỹ đào quặng cũng không tăng độ thuần thục đào quặng cho ta, thế nhưng để Tiểu Vỹ ngốc ở một bên thật rất vô vị, cho nên ta mới tìm chút chuyện cho hắn làm, thuận tiện tăng thêm lượng khoáng thạch, nhất cử lưỡng tiện a!

Trải qua vài ngày nỗ lực, kỹ năng đào quặng của ta rốt cuộc cũng thăng tới trung cấp, xem ra nhánh kỹ năng đào quặng của thợ rèn cũng không có yêu cầu cấp quặng, bởi vì vài ngày nay ta cũng không có đào cái gì khác, chỉ đào quặng đồng là có thể thăng lên tới trung cấp, cái nhánh kỹ năng đào quặng này thật đúng là hảo luyện.

Có kỹ năng đào quặng trung cấp khiến cho tỷ lệ đào ra khoáng thạch tăng lên nhiều, hiện tại ba lô ta đã đầy quặng đồng, bất quá đã nhiều ngày, chúng ta chỉ đào ở chỗ này, chưa từng thay đổi địa phương khác, tâm ta cũng bắt đầu ngứa, có nên đi vào trong xem một chút hay không?

“Tiểu Vỹ, ngươi ở chỗ này chờ, ta vào trong xem có quặng nào mới không.” ta hướng về phía Tiểu Vỹ đang đào quặng nói ra.

Nói đến cũng lạ, sau khi Tiểu Vỹ chuyên tâm làm một chuyện, sẽ rất khó buông ra, mấy ngày nay ngay cả ăn cơm đều là ta phải đưa đến bên mép mới ngoan ngoãn ăn, so với ta còn nghị lực hơn.

Vì vậy, lần này Tiểu Vỹ hình như cũng không có nghe ta nói, tiếp tục sự nghiệp vĩ đại của hắn, cũng không biết hắn kiên trì nhiều như vậy, ta lắc đầu, không nói nữa, hướng vào sâu trong động đi đến.

Kỳ thực ta một mực nghĩ, nếu như trong động quặng cấp thất có vận khí tốt thì có thể đào được quặng cao cấp hoặc là quặng hiếm, lấy vận khí mấy ngày nay không đào được quặng tốt của ta mà nói, như vậy chỉ có một đáp án: chỗ càng sâu càng ra quặng tốt, mà ta cùng Tiểu Vỹ tức lúc vào động đến này thì một mực đào quặng ở phía ngoài, đương nhiên đào không ra quặng tốt.

Cho nên hôm nay ta quyết định đi vào trong đào xem, nếu như còn không có quặng tốt, đó chính là ta không có may mắn, đến lúc đó trở về tân thủ thôn chuyên tâm luyện kỹ năng rèn đi.

“Bẹp!” một thanh âm vang lên trong động trống trải, rất là rõ ràng. Ta khó hiểu nhìn trái nhìn phải, không có phát hiện chỗ nào kỳ quái, nhìn nhìn lên đỉnh động, cũng không có gì, ta yên lòng đi về phía trước, nhưng trong nháy mắt ta nhấc chân lên thì thấy trên mặt đất có 1 chút ánh sáng phản chiếu gì đó, tại đây, trong một cái động gần như tối tăm không có ánh sáng, lại càng nổi bật, mà ta nhìn kỹ, dưới hài cũng có vật gì vậy.

“A? Đây là cái gì?” Ta nhìn xuống đất 1 chút, hình như là thi thể 1 Tiểu Tri Thủ (nhện nhỏ)… Sẽ không là ta giẫm chết đi? Ách… vậy có điểm kinh nghiệm hay không?

Ta vừa tự hỏi vừa đi lên phía trước, lần này ta càng chú ý gì đó trên mặt đất, a! Có, trước mắt là 1 Tiểu Tri Thủ hướng ta bò tới, trên lưng tựa như có vật gì, chỉ có điều nó thực sự quá nhỏ, căn bản thấy không rõ, khi Tiểu Tri Thủ bò đến cạnh chân ta, ta không chút do dự nhấc chân lên.

“Bẹp!” lại 1 thanh âm vang lên, ta biết đây là do Tiểu Tri Thủ khi chết lưu lại, hơn nữa ta còn phát hiện, loại Tiểu Tri Thủ này cũng được điểm kinh nghiệm, bất quá chỉ có chút thôi, chẳng đáng bõ công cho ta giết.

Bất quá ngược lại rất hảo ngoạn nha, chậm chậm hướng vào trong, phát hiện Tiểu Tri Thủ giống như vậy càng ngày càng nhiêu, ta gần như mỗi một cước đều có thể giẫm chết 1 con, mà những con tri thủ này dường chưa bao giờ công kích, tóm lại, ta không có rớt huyết, vì vậy tâm ngoạn nổi lên, bắt đầu ngoạn trò chơi, chỉ bất quá mỗi một cước hạ xuống đều vững vàng giẫm 1 con Tiểu Tri Thủ.

Xem thanh kinh nghiệm của ta tăng lên 1 điểm rồi lại 1 điểm, ta đùa đến bất diệc nhạc hồ, lúc này ta căn bản không biết, phía trước chờ đợi ta, là một sức mạnh vô địch, là sự uy hiếp tính mạng… mà ta hiện tại, đang chậm rãi tiến về hướng nguy hiểm đó.

Tiếng gì đó? Trong động đột nhiên truyền đến thanh âm bò thưa thớt của loài bò sát, ta cảnh giác, lẳng lặng chờ đợi, xem ra trong động cũng không phải không có quái, chỉ có điều giấu ở trong chỗ sâu mà thôi.

Thế nhưng khi ta nhìn thấy quái, ta liền bắt đầu giận chính mình, vì sao lại tò mò nhiều như vậy, vì sao vừa rồi không chạy? Bất quá đã không còn kịp nữa rồi, hàng ngàn hàng vạn con tri thủ đem ta bao vây, mà ta tuyệt vọng phát hiện, những con tri thủ này cùng những con Tiểu Tri Thủ kia bất đồng, không chỉ có cái đầu lớn, hơn nữa huyết cũng nhiều, đồng thời còn có cấp bậc: Khoáng Thủ, cấp 30.

Tuy đẳng cấp những con tri thủ này đối với ta mà nói cũng không cao, nhưng bọn nó cũng có công kích trí mạng, bởi vì lúc này ta bị quấn trong tri thủ ti (mạng nhện), không thể động đậy, điểm chết người chính là, ta căn bản không phóng được kỹ năng, mắt thấy tri thủ càng ngày càng nhiều, điều duy nhất ta có thể làm chính là đem Tiểu Vỹ thu hồi về khung sủng vật, cũng không làm được cái gì khác, thế nhưng ta lại phát hiện 1 chuyện tệ hại hơn, có lẽ do Tiểu Vỹ cách ta quá xa, nên ta hoàn toàn không thể thu lại được!

Tri thủ ti càng quấn càng nhiều, càng quấn càng chặt, huyết lượng của ta cũng bắt đầu giảm xuống, tuy tốc độ giảm cũng không nhanh, nhưng khi ta hoàn toàn không có thủ được, thì ta sớm muộn gì cũng bị những con tri thủ này làm chết.

Lần này ông trời thật muốn ta chết, nơi này là động khoáng của tân thủ thôn quỷ tộc, sẽ không có ai đến, mà lúc này Tiểu Vỹ lại không ở bên người, với niềm vui đào quặng của hắn, phỏng chừng rất khó phát hiện chủ nhân hắn hiện tại đang chờ đợi tử vong đi…

Ôi! Sớm biết thì không giết những Tiểu Tri Thủ này rồi, thật khiến người tức giận mà, bất quá hối hận đã không còn kịp, tốc độ huyết lượng giảm xuống càng ngày càng nhanh, ta chỉ còn biết nhắm mắt bờ biến thành bạch quang…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.