Thân là đệ tử của nàng, Long Thần rất muốn giúp nàng, chỉ bất đắc dĩ là thực lực hiện tại của hắn chỉ là một tên võ giả Thiên Vũ cảnh tầng tám viên mãn, không thể giúp được.
Với vấn đề của Diệp Huyên, Long Thần không trả lời.
Đúng vậy, cuộc sống bây giờ của Long Thần cũng chỉ như một bộ khung xương, nhưng hắn vẫn đang cố gắng vì để đèn đuốc tiếp tục xuất hiện.
"Đáng chết! Cho dù có thứ nghịch thiên như Chân Vũ đế, cho dù thực lực của ta tăng lên thì đã xem như là nghịch thiên rồi. Nhưng ta cảm thấy vẫn quá chậm..."
"Giờ ta thật sự quá nhỏ yếu!"
Hiện tại U Linh chủ thành đã bị cường giả chiếm cứ. Trên thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới có thể hưởng thụ vinh quang cuối cùng. Mà đại đa số người sẽ trở thành một ngôi mộ lạnh lẽo. Những cái gọi là quy luật và pháp tắc đều chỉ dùng để trói buộc kẻ yếu, để bị kẻ mạnh giẫm lên, chỉ có thực lực mới là phương pháp thay đổi vận mệnh vĩnh viễn.
"Còn hai mươi ngày nữa, nếu có thể đến Thiên Vũ cảnh tầng chín thì có thể thử đánh vào Thần Vũ cảnh xem sao."
Long Thần cúi đầu, nắm chặt tay lại, gân xanh lộ rõ trên tay hắn.
Diệp Huyên quay đầu lại, dịu dàng cười nhìn hắn.
"Ta cảm thấy ngươi khao khát giúp ta, khao khát có được thực lực hùng mạnh. Ngươi quả thật là thiên tài, nhưng ngươi còn quá trẻ. Qua mấy trăm năm nữa, chúng ta đều không phải đối thủ của ngươi. Hiện tại ngươi chỉ thua về thời gian mà thôi."
Diệp Huyên dịu dàng như vậy hoàn toàn khác lúc vừa rồi một trời một vực. Đây là dáng vẻ vốn có của nàng, điềm tĩnh, lạnh nhạt, không tranh sự đời, chỉ muốn canh giữ gia đình và tình yêu. Nhưng tiếc rằng những thứ này phải trải qua thử thách.
"Ta không muốn thua thời gian." Long Thần lắc đầu, nói.
Diệp Huyên nhìn ánh mắt Long Thần, lúc này không khác gì lúc nàng nhìn Diệp Hiên.
"Ban đầu ta rất có hảo cảm với ngươi vì ngươi đã cứu đệ đệ ta hai lần. Ngươi là ân nhân cứu mạng của đệ đệ ta. Sau đó là do ngươi tự mình tranh thủ, trở thành đệ tử đầu tiên của ta. Từ đó về sau ta phát hiện ngươi có tiềm lực rất lớn, muốn để ngươi và đệ đệ của ta cùng trưởng thành. Nhưng sau đó ta lại phát hiện lòng ngươi rất lớn, như vậy U Linh chủ thành vốn không phải nơi ngươi sẽ ở lại."
Long Thần gật đầu. Tâm tư của Diệp Huyên vốn rất tinh tế.
"Bèo nước gặp gỡ, ngươi lại thành đồ đệ của ta, khao khát giúp ta, mà ta và Tô Mặc gần nhau nhiều năm như vậy lại đổi lấy cái kết cục bị phản bội khắc cốt ghi xương. Ta đột nhiên cảm thấy thế giới này cứ như một tuồng kịch vậy." Đón gió lạnh, Diệp Huyên nở nụ cười, không phải tiếc nuối, mà là lĩnh ngộ.
"Người nên đi thì không cần giữ lại. Người đứng bên cạnh ta vào thời khắc nguy nan nhất mới đáng để trân quý. Long Thần, đây chính là lời mà ngươi dạy ta, ha ha..." Diệp Huyên cười đầy duyên dáng: "Ngươi nói, rõ ràng hiện tại ta là sư phụ của ngươi, mà lại để ngươi dạy ta đạo lý, có phải hơi bị khôi hài không?"
"Mỗi một người đều có điểm gì đó đáng để học tập." Long Thần chỉ có thể nói như vậy. Hôm nay Diệp Huyên có vẻ cảm xúc khác thường, nhưng chí ít nàng đã giải thoát được bản thân khỏi chuyện tình với Tô Mặc, đây là chuyện đáng để chúc mừng.
"Còn hai mươi ngày nữa, sẽ bắt đầu trong cuộc đời của chúng ta, đó là thử thách quan trọng nhất." Diệp Huyên bỗng nói.
"Hai mươi ngày?" Long Thần nghĩ nghĩ, có lẽ chính hắn phải cố gắng một lần. Lời của Diệp Huyên nhắc nhở Long Thần rằng nếu nàng là sư phụ của mình, như vậy hiện tại Long Thần có quyền nhờ nàng chỉ dạy cho mình nhỉ?
Lúc này Long Thần bỗng hạ quyết tâm, trịnh trọng nói: "Còn hai mươi ngày nữa, Diệp Hiên là bằng hữu rất quan trọng của ta, nên ta muốn cố gắng hết sức trong thời gian tới. Hiện giờ ta đã sắp đến Thiên Vũ cảnh tầng chín, ngươi cho ta chút áp lực, có khi còn có thể, ta có thứ này nữa..."
Nói xong, Long Thần lấy một viên Thần Vũ Tạo Hoá đan ra.
Nhìn thấy Thần Vũ Tạo Hoá đan, mắt Diệp Huyên sáng rực. Nàng nhìn Long Thần, cẩn thận hỏi: "Ngươi có thể tới Thiên Vũ cảnh tầng chín chỉ trong hai mươi ngày?"
Về chuyện Chân Vũ đế, Long Thần chắc chắn không thể nói ra, nên hắn chỉ nói như này: "Ta chỉ thiếu một chút nữa, có lẽ là cần lĩnh ngộ trong chiến đấu. Nếu ngươi có thể cho một người ra đối chiến với ta, để ta phải chịu áp lực tử vong, để ta có thể đánh tận hứng, có lẽ trong vòng hai mươi ngày đạt tới Thiên Vũ cảnh tầng chín là chuyện rất có khả năng."
Diệp Huyên gật đầu, bỗng thấy khá hưng phấn: "Long Thần, nếu ngươi có thể đạt đến Thiên Vũ cảnh tầng chín, như vậy ta có thể dùng viên Thần Vũ Tạo Hóa đan này giúp ngươi hiểu được thiên đạo, cuối cùng đạt tới Thần Vũ cảnh!"
Sở dĩ Diệp Huyên khiếp sợ vì sự khủng bố của Long Thần là vì hiện tại Long Thần thật ra chỉ có thực lực Thiên Vũ cảnh tầng tám, mà có thể đối chiến với võ giả Thần Vũ cảnh, thậm chí hoàn toàn giết được. Hơn nữa với tốc độ tu luyện sát kiếp của Long Thần thì thực tế về mặt thiên tư và tiềm lực, Long Thần là võ giả khủng bố nhất mà Diệp Huyên từng gặp.
Lời của Diệp Huyên khiến Long Thần có hy vọng rất lớn.
Hắn mắt sáng rực, nói: "Ngươi nói thật sao?"
Diệp Huyên cũng hơi bực, chu miệng lên nói: "Ta là sư tôn của ngươi, còn lừa ngươi được à? Vừa rồi ngươi nói cần đối thủ? Kiểu này được không?"
Nói xong, Diệp Huyên giơ cánh tay trắng nõn ra. Trên đầu ngón tay thon dài của nàng, một giọt máu đỏ tươi chảy ra. Vù một tiếng, giọt máu này rơi xuống đất, rồi dần hoá lớn, ngưng kết thành một huyết nhân hình người. Mà huyết nhân này mang theo một thứ hơi thở giết chóc đầy khủng bố.
"Đây là kỹ năng độc đáo Thất Sát Huyết Mạch của Diệp gia ta, dùng "sát huyết" trong thân thể để tạo nên "Huyết khôi lỗi". Sức chiến đấu của huyết khôi lỗi này ở tầm Thần Vũ cảnh tầng hai. Nó có thể thi triển những võ đạo mà ta lĩnh ngộ được từ Thần Vũ cảnh tầng hai đổ xuống. Đương nhiên vì là khôi lỗi nên không được hoàn chỉnh, nhưng hẳn là hữu dụng với ngươi. Hơn nữa ta cũng có thể dạy ngươi mấy thứ bên Thiên Vũ cảnh gì đó."
Nhìn huyết khôi lỗi này, mắt Long Thần sáng rực.
Nhưng sức chiến đấu của Thần Vũ cảnh tầng hai còn chưa phải là áp đảo.
Một khắc đồng hồ sau, Long Thần về tới phủ thành chủ. Diễn Võ đường mà Diệp Huyên tự mình tu luyện nằm ở tầng ngầm của Tử Huyên điện, chỉ có một mình Diệp Huyên là có thể đi vào. Nếu không có sự chấp thuận của Diệp Huyên, những kẻ khác không thể vào đây. Mà lúc này, Long Thần đứng ở đây, Diệp Huyên thì đứng một bên để quan sát.
Diễn Võ đường này đủ rộng, vách tường đủ rắc chắn, có thể để Long Thần tự do tự tại thi triển.
Lúc này Long Thần tiến hành một trận kịch chiến với huyết khôi lỗi của Diệp Huyên.
Điều khủng bố là sinh mệnh lực của con huyết khôi lỗi này quả thực mạnh tới cực điểm, dù Long Thần chém nó thành hai nửa thì nó vẫn có thể tự động nối lại.
Bên cạnh, Diệp Huyên đang điều khiển huyết khôi lỗi. Đây là "Sát huyết" trên người nàng, do nàng điều khiển, mà lại lĩnh ngộ võ đạo nên việc di chuyển cử động rất nhuần nhuyễn, không hề giống con rối mà giống một cường giả thân kinh bách chiến.
"Nhất kiếm phiêu huyết!"
Một đạo huyết quang tức thì xẹt qua cổ con huyết khôi lỗi. Đầu của nó lập tức bay ra ngoài. Nhưng dù không có đầu, một quyền đầy sức mạnh của huyết khôi lỗi vẫn không ngừng lại, mà đánh thẳng lên người Long Thần. Dù Long Thần có Long Hồn biến thân nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài, lăn vài vòng dưới đất.
Lúc này Long Thần đã đầy vết thương.
Huyết khôi lỗi Thần Vũ cảnh tầng hai, nếu không có Diệp Huyên cố ý áp chế, Long Thần đã bị giết chết rồi.
Nhìn vết thương trên người Long Thần, Diệp Huyên thấy đau lòng, nói: "Hôm nay đến đây thôi, ngươi đã bị thương, để ta điều dưỡng giúp cho."
"Còn sớm lắm." Long Thần lau vệt máu nơi khoé miệng, dùng Phiêu Huyết chống đỡ mà đứng thẳng dậy. Ban đầu còn lung la lung lay, nhưng hắn nhanh chóng ổn định thân mình. Ánh mắt hắn toát lên vẻ kiên định, còn cả chiến ý hừng hực cháy.
Chiến hoả hừng hực!
Long Thần như vậy khiến Diệp Huyên cảm thấy đầy chấn nhiếp. Nàng đột nhiên cảm thấy trên người thiếu niên này như có một loại sức mạnh vô cùng vô tận, những gì hắn biểu hiện bên ngoài có lẽ chỉ là một phần nhỏ.
"Thật là cứng cỏi đến đáng sợ."
Diệp Huyên không biết đây là lần thứ bao nhiêu Long Thần bị đánh ngã.
Thậm chí có mấy lần là nguy hiểm trí mạng, nhưng hắn đều tránh được.
Nhưng Diệp Huyên ngược lại không hoài nghi tới Chân Vũ đế phách. Trên thực tế có rất nhiều người đã phải trải qua nhiều năm mà không thể đột phá, nhưng lúc chiến đấu thì lại lĩnh ngộ. Diệp Huyên nghĩ rằng Long Thần đang tìm kiếm khoảnh khắc đó.
Trên thực tế là Long Thần đang thông qua chiến đấu để tăng tu vi võ đạo.
Trong cuộc huấn luyện với cường độ cao, chừng khoảng bảy ngày, dưới sự áp chế của huyết khôi lỗi, võ hồn của Long Thần rốt cuộc đã lột xác. Võ hồn hình rồng đã hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu, mà dưới sự dung nhập của một lượng lớn chân nguyên, chân nguyên của Long Thần đã tăng vọt, bước vào Thiên Vũ cảnh tầng chín!
Tin này khiến Diệp Huyên và Long Thần đều mừng rỡ.
Tuy mỗi ngày Chân Vũ đế phách chỉ mở ra hai canh giờ, nhưng Long Thần lại chiến đấu không chỉ hai canh giờ. Cho dù không có Chân Vũ đế phách, hắn cũng dốc sức tu luyện. Một ngày này, rốt cuộc những cố gắng của hắn đã được báo đáp, bước vào tầng đỉnh của Thiên Vũ cảnh.
"Sức mạnh này chính là thứ sức mạnh mà sáu yêu tộc kia có được lúc trước, so với ta trước đây thì thứ sức mạnh này thật sự mạnh hơn rất nhiều." Long Thần cảm nhận sức mạnh của mình, có phần cảm khái, nhưng hoàn toàn chưa đủ!
Phù!
Hắn thở dài một hơi, thì thấy Diệp Huyên cười đầy xinh đẹp mà nhìn mình, ánh mắt kia là vẻ quan tâm và niềm tự hào của người mẹ mà Long Thần đã lâu không được nhìn thấy.
"Diệp Huyên." Long Thần bỗng kích động đến mức quên gọi sư phụ.
"Hửm?" Diệp Huyên còn chưa nhận ra điều đó.
"Hãy giúp ta đạt tới Thần Vũ cảnh!" Long Thần kích động nói.
Thần Vũ cảnh của hắn, đạo của hắn sẽ khủng bố cỡ nào?
Long Thần rất chờ mong.
"Thiên đạo quán đỉnh, chúng ta đi tới nơi cao nhất trên Thất Thải Linh Lung tháp, nơi đó là chỗ tới gần thiên đạo nhất."
Long Thần gật đầu.
Chờ đã lâu, rốt cuộc chờ được ngày này, máu nóng khắp người Long Thần đều rục rịch.