Long Huyết Chiến Thần

Chương 1075: Đế Giáp U Minh



Nói tới chỗ này, Diệp Hiên lo lắng.

"Ta quyết định rồi." Long Thần chợt nắm chặt quả đấm.

"Quyết định cái gì?" Diệp Hiên có chút hoảng hốt hỏi ngược lại.

"Thời gian tới, ngươi cứ ở trong Thái Hư Cảnh của ta đi." Người có thể ở lại trong Thái Hư Cảnh của Long Thần, cũng coi như là người mà Long Thần quan hệ tốt và vô cùng tín nhiệm.

"Cái gì?" Diệp Hiên dường như vừa mới hiểu rõ ý của Long Thần, nhưng hắn còn chưa đáp ứng, Long Thần đã trực tiếp kéo hắn vào.

"Ta phải lấy được Đế Giáp U Minh, đây là đồ của tỷ đệ hai người, nếu để cho người khác lấy mất, chẳng phải là thiệt thòi lớn rồi sao." Long Thần cười nói.

Hắn cũng không có tư tâm, thuần túy là vì hai người Diệp Hiên mà thôi.

"Ta có long thể cường hãn như vậy, loại đồ tăng thêm lực phòng ngự như Đế Giáp U Minh sẽ chỉ ảnh hưởng tới sự phát huy của ta mà thôi, không thích hợp cho ta dùng. Thứ bây giờ ta cần chính là chiến kỹ cường hãn và thần binh siêu cấp vượt qua cả Phiêu Huyết. Nếu như lấy được Đế Giáp U Minh, đưa cho tỷ đệ bọn họ, cũng coi như báo ân."

Dù sao thì bản thân có thể đạt tới Thần Vũ cảnh, Diệp Huyên cũng có phần lớn công lao.

Hơn nữa, nữ nhân ngốc đó...

Nếu đã là sư tôn của mình, nói thế nào cũng không thể để cho nàng bị thiệt thòi được.

"Cái gì, Long Thần, ngươi không nói đùa đấy chứ." Dưới áp lực cực lớn, lời nói của Diệp Hiên có chút trúc trắc.

"Có phải nói đùa hay không, ngươi nhìn thì biết." Thời điểm Long Thần nói xong câu này thì khóe môi nhếch lên một nụ cười, nhìn về một phía của mê cung, nơi đó có một bóng người nhanh chóng vọt ra, trong khoảnh khắc lao ra hắn đã nhìn thấy Long Thần.

Lúc trước, âm thanh đánh nhau giữa Long Thần và Tô Thiên đã hấp dẫn hắn, nên Long Thần cũng sớm phát hiện ra hắn đi qua phía này, Long Thần trí nhớ tốt nhưng cũng chỉ nhớ đó là một người của Diệp gia, mà lại không nhớ tên là gì.

So với các trưởng lão khác của Diệp gia mà nói, võ giả này có tuổi tương đối trẻ, thoạt nhìn là một người trung niên, so với Tô Mặc thì lớn hơn một chút, mái tóc đã có chút hoa râm, thân hình cao lớn, thể chất khỏe mạnh, mày kiếm mũi cao, là một nam nhân có bộ dạng vô cùng tuấn tú. Trong tay hắn nắm một trường thương màu bạc, tản ra sương mù màu trắng, dao động sức mạnh lớn hơn cả Phiêu Huyết. Nhìn binh khí của hắn xem ra, lĩnh ngộ của hắn đối với kiếm đạo không thấp.

Sau khi thấy Long Thần, trong ánh mắt của hắn lập tức lóe lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ và dữ tợn, nhưng hắn rất nhanh che giấu đi, cười như gió mùa xuân, khuôn mặt tuấn tú sáng lấp lánh, cho người ta một cảm giác thân thiện.

"Ngươi là đệ tử thân truyền của Diệp Huyên nhỉ, tên là Long Thần đúng không." Nam nhân thu hồi binh khí, đi tới phía Long Thần, vừa đi vừa nói: "Vận khí ngươi thật tốt, gặp được ta. Ở trong cái trò chơi giết chóc này, với thực lực của ngươi nếu gặp phải người Tô gia thì xong đời rồi."

Nói xong câu này, hắn đã đứng trước mặt Long Thần, cách khoảng năm thước, rồi dừng bước.

"Xem ra ngươi còn không biết tên ta, ta tên là Diệp Cô Phong, coi như là một đường thúc của Diệp Huyên, bình thường quan hệ với nàng cũng không tệ. Như vậy đi, một mình ngươi quá mức nguy hiểm, ta sẽ mang ngươi đi cùng, xem có thể gặp được Diệp Huyên hay không. Nếu gặp được, ta lại giao ngươi lại cho Diệp Huyên, được không." Diệp Cô Phong cười nói.

"Vậy thì cảm ơn Diệp tiền bối rồi." Long Thần chắp tay cảm ơn nói.

"Đối với ta mà nói, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi." Diệp Cô Phong tùy ý khoát tay, sau đó chỉ cho Long Thần một con đường, nói: "Chúng ta đi bên này, nơi này lúc nãy có dấu vết đánh nhau, không biết là ai chiến đấu ở đây, nếu bị phát hiện thì phiền toái to."

Nói xong, hắn đến gần Long Thần, khoảng cách với Long Thần còn chưa tới một thước, nhìn qua giống như không chút phòng bị nào. Nếu đây là hai địch nhân, đứng gần nhau như vậy, là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Nhưng Long Thần giống như không chút nào ý thức được sự nguy hiểm này, đi chung với Diệp Cô Phong, mắt nhìn phía trước, bộ dạng giống như không chút phòng bị Diệp Cô Phong.

Diệp Cô Phong cười.

"Tiểu tử này còn chưa ý thức được phần thưởng là Đế Giáp U Minh sao..."

Trong lòng nổi lên ý niệm như vậy, ánh mắt Diệp Cô Phong thoáng qua một tia lạnh như băng. Ngay vào lúc này, ngón trỏ của hắn bỗng nhiên đưa ra, lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai, dùng ngón tay thay cho thương đâm về phía đầu Long Thần. Ở khoảng cách gần như vậy, cho dù đối phương là Thần Vũ cảnh tầng hai, mà không chút phòng bị như vậy, cũng sẽ bị Diệp Cô Phong trực tiếp giết chết.

Huống chi, chỉ là một tay mơ Thần Vũ cảnh tầng một.

Bụp!

Diệp Cô Phong ngây dại, hắn cảm giác ngón tay mình lại bị một cỗ khí tức to lớn tới cực điểm ngăn lại. Khi hắn định thần nhìn lại, thì tay mơ bị hắn xem thường kia đã dùng tay bắt được ngón tay của hắn, không những vậy còn nắm chặt ngón tay hắn, rồi nở nụ cười nhìn hắn...

Đây rốt cuộc là có chuyện gì.

Diệp Cô Phong có chút phản ứng không kịp, lấy thực lực của Long Thần sao có thể đoán được âm mưu của mình. Hơn nữa thời gian ngắn ngủi như vậy, khoảng cách cũng gần như thế, hắn như thế nào bắt được ngón tay của mình.

Diệp Cô Phong gắng sức kéo ra.

Đáng tiếc tay của Long Thần giống như một cái kìm khổng lổ, Diệp Cô Phong càng rút ra càng khiến cho bản thân đau đớn thấu xương. Vào lúc này, hắn mới cảm giác được, người tuổi trẻ đang mỉm cười này, lại kinh khủng tới loại trình độ khó mà tưởng nổi.

"Ngươi nhìn đây là cái gì."

Long Thần giơ bàn tay phải lên, trong lòng bàn tay hắn là đồ án hình tròn, lúc này đồ án đang xoay tròn, ở trong khu vực màu đỏ, Diệp Cô Phong bừng tỉnh thấy tên mình.

Phốc!

Trong thời gian ngắn ngủi Long Thần buông ngón tay hắn ra, Phiêu Huyết từ hư không xuất hiện trong tay Long Thần, sau đó trong nháy mắt, ở trong tình huống gần như vậy, trực tiếp ghim vào tim Diệp Cô Phong rồi xoáy mạnh. Một cột máu tươi phun ra, sức mạnh của Long Thần đã hoàn toàn hủy diệt thân thể cơ năng của hắn.

Tầm mắt càng ngày càng mờ tối. Ánh mắt Diệp Cô Phong nhìn theo bàn tay còn lại của Long Thần, theo tầm mắt tối dần của hắn, hình quạt viết tên Diệp Cô Phong kia, cũng càng ngày càng tối đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

"Thần võ hồn cũng muốn trốn sao."

Phiêu Huyết của Long Thần đảo qua, trên mũi kiếm của hắn có một hình người nho nhỏ mờ mịt ngồi, cho dù chỉ còn lại thần võ hồn, thì vẫn có thể sống tiếp được. Long Thần không muốn lưu lại cho mình bất kỳ phiền toái nào.

"Tha cho ta, tha cho ta đi." Thần võ hồn của Diệp Cô Phong quỳ lạy khóc lóc ỉ ôi với Long Thần. Hắn quả thực không hiểu tại sao Long Thần lại khủng bố như vậy. Hắn vốn muốn bẫy Long Thần lại bị Long Thần bẫy lại.

"Mơ hão."

Mũi kiếm chuyển một cái, thần võ hồn trực tiếp bị hắn đánh nát, sức mạnh khổng lồ kia ầm ầm tiêu tán, lại bị bức tường bằng huyết dịch hút vào. Ngay cả thi thể của Diệp Cô Phong cũng bị nó nuốt mất, Long Thần lanh tay lẹ mắt trực tiếp chặt một ngón tay của Diệp Cô Phong xuống, lúc này mới lấy được giới chỉ của Diệp Cô Phong.

Từ trong giới chỉ, Long Thần lấy ra thanh trường thương màu bạc kia.

"Cũng là một thanh thương Thần cấp tam phẩm, vô dụng với ngươi." Trong Thái Hư Cảnh, Diệp Hiên nhìn thấy tất cả mọi chuyện, dường như đã biết tại sao Long Thần lại nói hắn phải lấy được Đế Giáp U Minh.

Đường đường là võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba, Thiên Nhân cảnh, mặc dù chỉ là trạng thái của sơ kỳ, sức chiến đấu không thể so với những cường giả đã viên mãn như Độc Cô Quân hay Tô Ách. Thế nhưng lại bị Long Thần ung dung bẫy chết như vậy, Long Thần quả thật có thể lấy được phần thưởng cuối cùng - Đế Giáp U Minh rồi.

Mà đó mới chỉ là phần thưởng đầu tiên.

Rất có thể càng về sau, phần thưởng sẽ càng nhiều.

Long Thần nhìn thanh thương có chút tiếc nuối, từ trước đến giờ hắn đều là ở cảnh giới rất thấp đã dùng tới binh khí vô cùng lợi hại, nhưng bây giờ khi sức mạnh tràn đầy kia của hắn rót vào trong Phiêu Huyết, thì Phiêu Huyết đã có chút chịu không nổi rồi. Nếu thực lực của hắn lại tăng thêm một tầng, có lẽ Phiêu Huyết sẽ lập tức nổ tung.

Như vậy, có thể thấy được, thực lực Long Thần rốt cuộc tiến bộ bao nhiều.

Lúc trước chân nguyên của hắn so với Diệp Hiên, là kém trăm lẻ tám ngàn dặm đó.

Trong đồ án hình tròn trên tay Long Thần, tên của Diệp Cô Phong lúc này đã biến mất.

"Đã chết tám người, trong đó ta giết chết hai người. Trong cái Mê cung giết chóc lớn như vậy, đám người Tô Chân Tô Mặc Tô Dương mặc dù rất cường hãn, nhưng nếu muốn tìm được người để giết cũng không dễ dàng gì. Hiện giờ số lượng người giết được nhiều nhất, ước chừng cũng chỉ hai hoặc ba người. Nếu như vậy, nhờ có Phệ Linh Yêu Đồng ta có cơ hội rất lớn có thể lấy được Đế Giáp U Minh.

Nghĩ tới đây, Long Thần cười.

Không nói hai lời, hắn vội vàng tiến lên trong cái Mê cung giết chóc này. Chỉ khi người tiến vào trong phạm vi một dặm của hắn, đồng thời không phải là võ giả Thần Vũ cảnh tầng bốn trở lên, thì Long Thần sẽ đi thử một chút, cho dù là võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba viên mãn cũng thử.

Bên phía Diệp gia Thần Vũ cảnh tầng ba có tổng cộng ba võ giả viên mãn, mà Tô gia cộng thêm Tô Ách ước chừng có khoảng sáu võ giả viên mãn. Ngoại trừ bọn họ, còn có khoảng mười mấy võ giả sơ kỳ, thực lực của Tô Thiên và Diệp Cô Phong là cùng một cấp bậc, phương diện chân nguyên của loại võ giả này đều không cường hãn bằng Long Thần, nên tuyệt đối không phải đối thủ của Long Thần.

Chỉ có võ giả Thiên Nhân cảnh viên mãn trở lên, mới có thực lực đối chiến với Long Thần.

Sức chiến đấu của Long Thần bỗng nhiên tăng vọt tới loại trình độ này, đã khiến cho Diệp Hiên chết lặng. Trong nhận biết của hắn từ nhỏ tới giờ, người bình thường, hoàn toàn không biến thái như vậy đâu.

...

Một bóng người màu tím nhanh chóng lướt qua trong cái Mê cung giết chóc này, váy dài bay múa, thỉnh thoảng lại có da thịt trắng nõn như dương chi bạch ngọc hiện ra.

Diệp Huyên đã nóng vội tới chảy mồ hôi, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm đồ án hình tròn trong lòng bàn tay, tốc độ cực nhanh, điên cuồng đi lại trong Mê cung giết chóc này.

"Diệp Hiên, còn cả Long Thần, các ngươi ngàn vạn lần không thể có chuyện gì đó... Ngàn vạn lần không nên..."

Nếu như bọn họ cũng mất mạng, đối với Diệp Huyên mà nói, sẽ là một đả kích khổng lồ.

Mặc dù là Diệp Vô Thương là tổ tiên của Diệp gia, nhưng lại không cho người Diệp gia một chút thiên vị nào. Có thể thấy Sát thần trong truyền thuyết, coi sinh mạng như cỏ rác, ngay cả tính mạng người phe mình, cũng chả là cái gì cả.

Sau khi tránh qua một khúc ngoặt, Diệp Huyên đã cảm giác được phía trước có người, trong nháy mắt nàng vọt tới. Chỉ trong khoảnh khắc, Diệp Huyên váy dài bay múa đã xuất hiện trước mặt võ giả kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.