"Ngươi nói là Cửu Thiên Tiên Linh quả à." Diệp Vô Thương tỏ ra hứng thú, cười nhìn Long Thần.
Long Thần gật đầu đầy quyết đoán.
"Xem ra người mà ngươi cứu sống là kẻ khó lường. Bình thường phải nhân vật cấp bá chủ thì gia tộc bọn họ mới có loại bí pháp bất tử để khôi phục thân thể này. Đây là thứ trân quý nhất của bá chủ, không lưu truyền ra ngoài. Trong khắp tam vực cửu giới, người hoặc gia tộc có được thứ bí pháp bất tử này thường không tới một trăm. Diệp Vô Thương ta cũng chưa bao giờ có được nó. Hơn nữa cảm ơn ý tốt của ngươi..."
Diệp Vô Thương đón gió, giang hai tay ra, vẻ mặt hắn vô cùng thoải mái, nói: "Hơn nữa còn một điều rất quan trọng, đó là Diệp Vô Thương ta đã sống đủ rồi."
Không cần hắn nói nhiều, Long Thần đã hiểu. Hắn từng trải qua một cuộc đời huy hoàng, những gì nên trải nghiệm thì hắn đều đã trải qua rồi, không còn gì tiếc nuối, việc truy đuổi bước chân rồng thì đã giao cho Long Thần, cho nên hắn đã thấy đủ.
"Bí pháp bất tử à..." Linh Hi quả thật không nói về điều này với mình, hơn nữa người thần bí nhất là Lý Toàn Cơ. Lúc trước Long Thần nói cho nàng về chuyện Linh Hi, nàng như đã biết là Linh Hi có được bí pháp bất tử. Chính nhờ hai nàng mà Long Thần mới nghĩ tới người ở ba đế vực đều có thể dễ dàng khôi phục thân thể.
Lý Toàn Cơ tiếp xúc tới kiếm của Linh Hi nên mang máng biết được sự tồn tại của Linh Hi. Như vậy nàng đã biết rằng Linh Hi có thân phận rất cao ở đế vực, vì vậy mới bảo Long Thần và Linh Hi hãy ở lại Vạn quốc, đừng có mà đi vào đế vực.
Từ góc độ của nàng thì lời khuyên của nàng là đúng, nhưng sau đó Long Thần không hề làm theo, mà cố ý phục hồi thân thể cho Linh Hi, thế mới có năm năm liều chết đuổi theo thế này.
"Còn nhỏ tuổi mà đã nợ tình không ít rồi. Đi đi, nếu ngươi không thể chinh phục nó, ngươi cũng sẽ không có tất cả. Đừng vui mừng quá sớm." Diệp Vô Thương mỉm cười nhìn phía trước, nói.
"Vâng." Dứt bỏ suy nghĩ về Lý Toàn Cơ và Linh Hi, Long Thần biết là đã đến lúc làm chính sự. Đối mặt với một Diệp Vô Thương đang nghi hoặc, Long Thần nở nụ cười vô cùng tự tin. Đây là chuyện còn khó hơn cả đánh bại tám cái bản thân, nhưng hắn không hề không cam lòng.
"Lúc trước vì chinh phục nó mà ta đã thử hơn vạn lần, khiến mình đầy thương tích, nhưng vẫn thất bại." Khi Long Thần tiến lên hai bước, Diệp Vô Thương nhắc nhở.
"Ta không phải là ngươi." Vào lúc này, trên người Long Thần xuất hiện một loại khí chất thân kỳ, khiến Diệp Vô Thương đứng sau lưng mà phải ngơ ngác nhìn thiếu niên này. Hắn bỗng rơm rớm nước mắt. Đây là cảm giác về Long võ giả ư? Cái khí tức đến từ thời thái cổ này thật cổ xưa và hùng mạnh, hệt như một con cự thú siêu cấp đang phủ phục trên Long Tế đại lục rộng lớn, quan sát chúng sinh, bễ nghễ thiên hạ.
Theo bản năng, Diệp Vô Thương lùi về phía sau hai bước.
Vào lúc này, Long Thần đã đứng bên cạnh vách núi. Dưới chân hắn chính là Xích Huyết Giác Ma long vô cùng to lớn, thân thể thật lớn đang bay lượn giữa tầng mây trắng cuồn cuộn kia.
"Lại đây nào." Nhìn con thần long to lớn bên dưới, Long Thần giơ cánh tay phải lên rồi mở lòng bàn tay ra.
"Như vậy mà đòi thu phục à." Diệp Vô Thương bật cười. Lúc trước hắn cố gắng rất nhiều, vất vả hơn Long Thần bây giờ không biết bao nhiêu lần.
Nhưng hắn tức thì trợn tròn mắt.
Khi Long Thần mở nắm tay ra, bên dưới bỗng rung chuyển dữ dội. Dưới sự khống chế của Diệp Vô Thương, sự rung chuyển ấy mới dịu đi, nếu không có lẽ toàn bộ thần quốc của hắn sẽ bị phá huỷ mất. Mặc dù đã khống chế được tình huống này, nhưng chuyện xảy ra kế tiếp khiến hắn ngẩn ra.
Xích Huyết Thiên Hoang lúc trước hoàn toàn không chịu nghe tiếng hắn triệu hồi lúc này lại ầm ầm hành động. Cái đầu to đùng mang theo phần sừng dài tới mấy nghìn mét bay lên trên không. Miệng nó vang lên tiếng rồng ngâm đầy hưng phấn. Trong lúc bay lên, Xích Huyết Giác Ma long dần thu nhỏ lại, tới khi đến lòng bàn tay Long Thần thì đã biến thành một cái sừng nhọn màu đỏ chỉ dài có nửa mét. Trên sừng đầy những hoa văn sắc bén, mang theo khí tức thời từ thời thượng cổ.
Cảnh tượng ấy khiến Diệp Vô Thương không biết nói gì.
Qua thật lâu sau, hắn mới cười đầy bất đắc dĩ. Hắn biết mọi chuyện này đều là do vận mệnh chứ chẳng liên quan gì tới nỗ lực. Hắn không phải Long võ giả, có cố gắng nữa thì tàn hồn của Xích Huyết Giác Ma long sẽ không hoàn toàn do hắn điều khiển.
Hắn lại không biết Long Thần có được tinh huyết của Thái Cổ Huyết Linh long, là thứ tạo nên trấn áp tuyệt đối với Xích Huyết Giác Ma long, đồng thời còn có cả long ngọc thần bí có thể trấn áp được Thái Cổ Huyết Linh long nữa. Có hai thứ đó tồn tại và cùng trấn áp, Xích Huyết Giác Ma long dù là trân bảo tuyệt thế, nhưng việc chinh phục nó lại rất đơn giản với Long Thần.
Cầm trường giác màu đỏ kia, Long Thần nhắm hai mắt lại.
Hắn có thể cảm nhận được tàn hồn của Xích Huyết Giác Ma long đều ở hết trong chiếc sừng này. Thân thể khổng lồ vừa rồi của nó cũng là do trường giác của con Xích Huyết Giác Ma long này huyễn hoá ra.
Nó không có ý thức, còn sống được có lẽ cũng chỉ là do chấp niệm. Chỉ có người mang huyết mạch của rồng mới có thể chân chính nắm giữ được thứ chấp niệm kia. Long Thần không thể tiến hành trao đổi như với Tiểu Miêu Tiểu Lang, thậm chí ý thức của nó còn không bằng Tiểu Kim đã được Long Thần thu phục, nhưng Long Thần có thể cảm giác được sự thân thiết tới từ tàn hồn này, có được tất cả thông tin về nó.
Nắm lấy trường giác, Long Thần vừa nghĩ một cái, trường giác dần biến hoá, cuối cùng trở thành dáng vẻ của trường kiếm Phiêu Huyết. So với Phiêu Huyết, mũi kiếm hẹp hơn, mỏng hơn, nhưng cũng sắc bén hơn, màu đỏ càng thêm đậm.
Ngay sau đó Long Thần làm cho nó biến hoá thành thanh chiến kích mà hắn nhìn thấy ở trên bức tượng Sát thần.
Thông qua việc khống chế mà Long Thần có thể biến đổi nó thành bất cứ hình dáng nào.
"Ta vẫn thích biến nó thành chiến kích hơn. So với kiếm, chiến kích trông khí phách và sát phạt hơn, còn kiếm thì thiên về âm lãnh." Nhìn thanh Xích Huyết Thiên Hoang không ngừng biến hoá trong tay Long Thần, ánh mắt Diệp Vô Thương toát lên vẻ hoài niệm khôn cùng.
"Đúng vậy." Long Thần vung tay lên, một thứ ánh sáng đỏ rực mang theo chiến kích bùng nổ nên. Thứ năng lượng khổng lồ ấy chia đôi mây mù trắng xoá thành hai nửa, đồng thời cũng nhiễm đỏ cả đám mây mù kia. Loại năng lượng này đã vượt qua năng lượng mà Long Thần vốn có.
Từ lúc vung tay, Long Thần lập tức cảm thấy năng lượng của mình như bị rút sạch, mặt trắng bệch, suýt nữa thì ngất đi.
Một mặt là do hắn vừa một mình đấu tám, còn chưa kịp khôi phục, mặt khác thì Xích Huyết Thiên Hoang này tuy vô cùng tuyệt vời, nhưng thi triển ra cũng tiêu hao lượng lớn chân nguyên. Với lượng thần nguyên hiện tại của Long Thần, tuy đã đạt tới tiêu chuẩn của Thần Vũ cảnh tầng ba, nhưng so với số năng lượng mà Xích Huyết Thiên Hoang đã tiêu hao đi thì không nhiều.
"Có lẽ khi ngươi tăng lên thêm mấy tầng bậc nữa mới có thể thực sự phát huy được uy lực của nó. Đối với nó, ngươi bây giờ thực sự quá nhỏ bé." Diệp Vô Thương nói.
Long Thần cũng biết điều này. Hắn yên lặng thu dọn Xích Huyết Thiên Hoang. Xích Huyết Thiên Hoang bao quanh cánh tay phải của hắn, trông giống hệt hình xăm. Sừng của Xích Huyết Giác Ma long kia kéo dài tới tận đáu ngón trỏ của Long Thần, dạng đó trông hệt như đầu ngón tay hắn tràn ngập mũi nhọn vậy.
Diệp Vô Thương tỏ ra hâm mộ không thôi. Những gì Long Thần làm vừa rồi khiến hắn thật sự chấn động, lúc này trông hắn như một đứa trẻ.
"Ngươi thành công rồi." Diệp Vô Thương vung tay lên, cảnh sắc thần quốc biến hoá. Long Thần phát hiện mình lại đang đứng trước lương đình, mà Diệp Vô Thương đang ngồi bên trong, dõi mắt nhìn mặt trời đang dần hạ xuống nơi quần sơn xa xa.
"Ngươi sắp đi rồi, ngồi đây với ta một lát đi." Lúc này Diệp Vô Thương có vẻ sầu não.
Long Thần lặng lẽ đi tới bên cạnh hắn. Trên bầu trời phương xa, ánh chiều tà trông thật đẹp đẽ.
"Hẳn là như thế này..." Diệp Vô Thương vung tay, ánh nắng chiều được sắp xếp thành hình một con thần long màu vàng rực rỡ.
Trời chiều đẹp đẽ.
"Nắng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn." Qua một lát, Diệp Vô Thương bỗng nói ra mấy chữ này.
Long Thần nhìn thấy vẻ tiêu điều và cô độc trong lòng Diệp Vô Thương. Trên con đường truy đuổi này, bỗng có thêm Long Thần, nên hắn như tìm được tri âm tri kỷ.
"Ngày mai tới mặt trời mọc, lúc đó chẳng phải là một cuộc đời mới. Sinh mệnh không có điểm cuối, chỉ mong gặp được ngươi ở một nơi khác." Long Thần im lặng một hồi rồi nói.
"Cảm ơn lời khích lệ của ngươi." Diệp Vô Thương đứng dậy. Tại nơi cao nhất, hắn giang đôi tay ra, nói: "Ta ngã xuống ở thời điểm huy hoàng nhất, hệt như sao sa, như thiên thạch rơi xuống. Chỉ mong ở một bầu trời đêm khác, ngươi có thể nhìn thấy sự tồn tại của ta."
Một quầng sáng màu đỏ xuất hiện trong tay Diệp Vô Thương.
"Đây là những gì ta lĩnh ngộ về Càn Khôn Thiên Đạo. Khi ngươi tới Thần Vũ cảnh tầng bảy, sắp bước vào Thần Vũ cảnh tầng tám, lĩnh ngộ này có lẽ sẽ giúp được ngươi."
Nói xong, hắn phất tay, quầng sáng đỏ kia bay vào trong đầu Long Thần rồi biến mất.
"Khi đó có lẽ ngươi lại gặp được ta." Thân thể Diệp Vô Thương bỗng nhiên bay lên giữa không trung, càng lúc càng bay xa. Thậm chí Long Thần thậm chí không có cơ hội để nói.
"Tạm biệt."
Hai chữ cuối cùng này quanh quẩn bên tai Long Thần. Sau đó Long Thần cảm thấy toàn bộ thần quốc của Diệp Vô Thương sụp đổ, trở về trạng thái hỗn độn, chỉ có một mình Long Thần là không bị ảnh hưởng. Nhưng khi mọi thứ biến mất, Long Thần phát hiện mình đứng ở trong Sát Thần điện, trước mặt là hai tỷ đệ Diệp Huyên. Còn Diệp Vô Thương và thần quốc của hắn thì đã không còn bóng dáng.
"Long Thần." Vẻ mặt của hai tỷ đệ Diệp Huyên đã như tro tàn, bởi Long Thần đi vào một thời gian rất lâu. Lúc ban đầu nghe lời Long Thần nói, bọn họ còn tin tưởng hắn, nhưng thời gian càng trôi thì bọn họ càng cảm thấy không đúng. Với thực lực đó, Long Thần sao có thể là đối thủ của Tô Chân.
Nhất Tử Nhất Sinh, cho dù Diệp Huyên cũng không thể giết được Tô Chân, sao Long Thần làm được cơ chứ.
So với lão ma Tô Chân sống mấy nghìn năm kia, Long Thần còn non tới mức không có tư cách động thủ với lão.
Thời gian dài bao lâu thì hai tỷ đệ bị giày vò nhiều từng ấy. Mắt thấy thời gian dần trôi qua, hai người đã tuyệt vọng.