Long Huyết Chiến Thần

Chương 1111: Tín niệm bất bại



Ở trên đường, Long Thần đã quên mất nội dung mà bọn họ nói, chỉ đang suy tư cơ hội tiếp theo. Ai hắn cũng phải cứu, cũng có biện pháp cứu. Hắn không phải người mù quáng, trong tình huống biết rõ thực lực cách xa như thế, thì dùng đầu óc tốt hơn nhiều so với dùng thực lực.

"Tử Vực Giới Phù, nếu ta không bước vào thì rất khó cứu được Diệp Hiên. Nhưng ta đi vào rồi thì sẽ không ra được, vậy phải làm sao bây giờ đây."

Dọc theo đường đi, Long Thần vẫn luôn suy nghĩ cái vấn đề này. 

Lúc này, Tiểu Miêu đã rời khỏi phủ thành chủ, ra tập hợp với Long Thần, Long Thần lập tức hỏi: "Tử Vực Giới Phù đó rốt cuộc là thứ gì vậy?"

"Là một loại phù văn, có thể coi là một loại phù văn giam giữ đi, có chút giống như cấm chế, có thể tạo ra một pháo đài trong suốt rất khó đánh vỡ trong phạm vi nhỏ. Dùng nó để giam cầm hay phòng ngự, đều được."

"Ý của ngươi là, ngươi có phương pháp phá vỡ Tử Vực Giới Phù này?" Long Thần hỏi. 

"Không phải ta có, là ngươi có. Ngu xuẩn, sừng nhọn của Xích Huyết Giác Ma long sắc bén cỡ nào, tương truyền có thể đâm thủng cả thế giới đó, chuyên môn làm mấy cái chuyện như đâm rách lĩnh vực này. Cho nên, Tử Vực Giới Phù kia, ngươi hoàn toàn không cần phải lo lắng. Nếu như tên ngu xuẩn kia hiểu rõ hơn một chút về Xích Huyết Thiên Hoang trong tay ngươi, biết nó là của Xích Huyết Giác Ma long, thì hắn cũng sẽ không dùng một cái Tử Vực Giới Phù nho nhỏ để vây khốn ngươi."

"Đa tạ." Long Thần mừng rỡ trong lòng, sau khi nắm chắc một điểm này, hắn hoàn toàn có hy vọng có thể cứu Diệp Hiên ra, hơn nữa toàn thân lui về.

"Tô Mặc, Tô Dương, các ngươi tính toán nhiều như vậy, nếu không có Tiểu Miêu, có thể ta sẽ không có cách nào, nhưng bây giờ thì..." Sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa Tô Dương và Diệp Hiên, Long Thần đã hiểu rõ tình huống ở đây. 

Long Thần dùng thời gian rất ngắn vọt vào trong phạm vi thần thức Tô Dương tra xét. Thần thức của Tô Dương chừng bảy dặm, ngang ngửa với Thần Vũ cảnh tầng năm, nhưng nếu duy trì thần thức bao phủ phạm vi lớn như vậy trong thời gian dài cũng rất tốn sức, cho nên hắn chỉ duy trì thần thức trong phạm vi một dặm.

Long Thần vừa tới, đã đứng trước cửa Tử Huyên điện, có thể thấy tốc độ của hắn nhanh cỡ nào.

Trong Tử Huyên điện, hai người Tô Dương và Diệp Hiên đồng thời đứng bật dậy. Trên mặt Tô Dương là tràn đầy vui mừng, còn trên mặt Diệp Hiên thì vừa cảm động khắc cốt ghi tâm, vừa là lo lắng khôn cùng. Hắn rất muốn mở miệng nhắc Long Thần không nên đi vào, nhưng trong sự giam cầm của Tô Dương, hắn không làm được một chuyện nhỏ này. 

Vì vậy, biểu tình của Diệp Hiên có chút dữ tợn, hắn không ngừng lắc đầu với Long Thần, cũng sốt ruột tới rơi nước mắt. Long Thần đã cứu hắn nhiều lần, không cần phải làm vậy để cứu hắn.

"Cuối cùng cũng tới rồi sao, ta nói ngắn gọn cho ngươi rõ. Ngươi giao Xích Huyết Thiên Hoang và chiến kỹ vô danh cho ta, ta sẽ trả Diệp Hiên lại cho ngươi." Tô Dương cao giọng nói.

Lúc đầu Long Thần cũng chưa đi vào, hắn quan sát đối phương từ đầu tới chân, cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi coi Long Thần ta là thằng ngốc sao, ta đưa đồ cho ngươi rồi, nhất định chuyện sẽ truyền ra. Đến lúc đó, cho dù các ngươi có lấy được đồ, cũng sẽ như chuột chạy qua đường bị người đuổi giết, không được bình yên." 

"Chuyện này không nhọc ngươi quan tâm, Tô gia ta đương nhiên có biện pháp bảo vệ mình." Tô Dương bình tĩnh nói. Hắn đang đợi Long Thần đi vào, nhưng Long Thần dương như không có ý định đi vào trong. Hắn quay đầu nhìn, hóa ra Diệp Hiên vẫn đang không ngừng lắc đầu.

"Đi vào rồi nói. Mục tiêu của ta chỉ là hai món đồ kia, nếu ngươi không có thực lực giữ được đồ, thì cũng không nên ham nhiều nữa. Dù sao ngươi đã tu luyện xong Thí Thần Kiếm Trận rồi, ngươi đưa đồ vật cho ta, ta thả người cho ngươi, đó chính là kết cục mọi người đều vui."

Giống như hắn mong muốn, Long Thần tựa như hoàn toàn không biết chuyện gì, đi vào bên trong. 

Lúc này, trong lòng Tô Dương hồi hộp, mà Diệp Hiên thì khẩn trương gần chết. Bất kể hắn nhắc nhở ra sao, Long Thần giống như thật sự không biết chuyện gì cả.

Thời điểm Long Thần vừa bước vào Tử Huyên điện, hai bên đồng loạt động thủ. Lúc này Tô Dương vội vàng kết ấn hai tay, chạy ra khỏi Tử Vực Giới Phủ, còn Long Thần thì đột nhiên hóa thành tia chớp, trong nháy mắt vòng qua phía sau Tô Dương. Tô Dương thì bởi vì muốn chạy khỏi Tử Vực Giới Phù, cho nên không chặn Long Thần lại, nên Long Thần chạy tới bên cạnh Diệp Hiên trước.

Lúc đầu, Diệp Hiên bị Tô Dương giam cầm, nhưng sau khi Tô Dương tập trung vào việc mở Tử Vực Giới Phù, thì hắn cũng bỏ quên Diệp Hiên. Mà trong thời gian ngắn, Tử Vực Giới Phù phát động, Long Thần cũng thành công cứu được Diệp Hiên. Hai người đều thành công đạt được mục đích của mình. 

Tô Dương không có một chút khẩn trương nào, ở trong mắt hắn, Diệp Hiên đã hoàn thành tác dụng của mình, chính là hấp dẫn Long Thần vào bẫy. Bây giờ Long Thần vào được, không ra được, cho dù Long Thần có cứu được Diệp Hiên, thì đã sao chứ, không phải là vẫn không ra được sao.

Sau khi Long Thần tới cạnh Diệp Hiên thì kéo hắn lui ra phía sau mấy bước, từng màn sóng gợn trong suốt màu tím giống như gợn sóng mặt hồ, hoàn toàn bao trùm Tử Huyên điện, khiến Tử Huyên điện trở thành một không gian phong bế. Ở cửa chính, cũng có dao động trong suốt, hoàn toàn không cách nào rời đi.

Long Thần giả vờ kinh ngạc, một quyền đánh lên quang cầu màu tím trong suốt kia, màng chắn kia lõm vào một chút, sau đó hóa giải toàn bộ sức lực của Long Thần, vô cùng vững chắc, thậm chí còn có một phản lực cường đại bật ra khiến Long Thần bị đánh văng. 

Chờ tới lúc Diệp Hiên có thể mở miệng được, thì đã muộn, Diệp Hiên có chút ấm ách nhìn mọi thứ chung quanh, rồi bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Thần huynh, lần này là ta liên lụy ngươi rồi. Đây là Tử Vực Giới Phù của Tô gia, không qua mười ngày thì ngươi không thể nào ra được..."

Tô Dương đứng ở một bên cũng cười nói: "Xin lỗi, mới vừa rồi ta lừa ngươi đó. Tô gia ta quả thật không có thực lực bảo vệ bảo vật, cho nên chỉ có thể giết chết hai người các ngươi, sau đó lấy đồ. Như vậy thì sẽ không có chút sơ hở nào."

Diệp Hiên mặt xám như tro tàn. Bản thân hắn xảy ra chuyện thì không sao, chỉ là làm liên lụy Long Thần rồi. 

Nhưng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Long Thần, hắn vỗ vỗ bả vai Diệp Hiên nói: "Không có gì phải sợ, ngươi cứ vào trong Thái Hư Cảnh đi. Còn về vấn đề ra ngoài, ta cũng không tin, giết chết tên Tô Dương này rồi, mà chúng ta còn không ra được."

Quả thật, giết chết đối phương cũng là một phương pháp ra khỏi đây.

Diệp Hiên ngẩn ra. Long Thần lần này đùa giỡn hơi quá rồi. Tô Dương chính là Thần Vũ cảnh tầng bốn viên mãn, đã sắp bước tới Nhân Phong kiếp rồi... Lúc trước, Long Thần cũng chỉ có thể đối phó được với Thần Vũ cảnh tầng ba viên mãn là cao, chẳng lẽ hiện tại thực lực Long Thần lại tăng lên rồi sao. 

Nhưng ở trên người Long Thần, Diệp Hiên không cảm giác được khí tức thần thức.

Nói cách khác, Long Thần còn chưa có được thần thức mà.

"Thần huynh..." Trong lòng Diệp Hiên vẫn không tin. Tình cảnh hiện giờ, là hắn hại Long Thần. 

"Ngươi không tin ta, chúng ta cùng đi cứu tỷ ngươi, tín niệm là gì ngươi biết không." Long Thần bỗng nhiên nghiêm túc, trầm giọng nói.

"Hiểu rồi." Nhớ tới tính cách của Long Thần, Diệp Hiên bừng tỉnh hiểu ra, tại sao Long Thần có thể nghịch thiên như vậy, chuyện này có liên quan rất lớn tới tín niệm. Tín niệm của Long Thần, đó chính là hắn theo đuổi một thứ, trước khi nó lộ chân tướng, hắn tuyệt đối không ngã xuống, cho dù là Tử Vực Giới của Tô Dương cũng vậy thôi.

"Ta tin tưởng ngươi." Diệp Hiên nói một câu, Thái Hư Cảnh của Long Thần hút Diệp Hiên vào. Thái Hư Cảnh là nơi an toàn nhất, cho dù Long Thần chết, Tiểu Miêu vẫn có thể mang Diệp Hiên ra ngoài. 

Sau khi Diệp Hiên biến mất, Tô Dương có chút kinh ngạc nói: "Lại có bảo vật có thể cho người sống vào sao, đây cũng là một thứ tốt, cũng thuộc về ta."

"Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi." Long Thần lui về sau mấy bước, chính thức đối mặt với Tô Dương.

Lúc này, trên người Tô Dương cũng có khí tức mênh mông như Tô Mặc, lúc hắn tiến vào trạng thái chiến đấu, toàn thân bốc lên một ngọn lửa màu tím. Trong không gian nho nhỏ này, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao, trong nháy mắt tăng tới cực điểm. Nhiệt lượng này không phát tán ra ngoài được, đối với Tô Dương thì là chuyện tốt, còn đối với Long Thần lại là một chuyện xấu. 

Người Tô gia cất giấu Tử Vực Giới Phù quý giá này, chính là vì một số nguyên nhân liên quan tới huyết mạch nhà bọn họ. Một ngọn lửa bất kì đã có thể bao phủ toàn bộ Tử Vực Giới, khiến cho Long Thần hoàn toàn không có đường nào để trốn.

"Nghe nói ngươi đã đánh với Tô Mặc một trận, hắn nói ngươi thực lực không tệ, có thể đả thương hắn. Tới cho ta kiến thức một chút đi." Tô Dương cười. Hắn có mười ngày, hoàn toàn có thể khiến Long Thần tiêu hao tới chết. Lúc trước Tô Mặc cũng có nắm chắc đánh chết Long Thần, chỉ là không chắc chắn đuổi kịp độn pháp của Long Thần mà thôi.

"Vậy thì như ngươi mong muốn." 

Xích Huyết Thiên Hoang xuất hiện trong tay Long Thần, nhẹ nhàng vung vẩy. Long Thần cảm giác mình đang nắm một dây roi có sinh mạng, giống như cầm một con Xích Huyết Giác Ma long vậy, sức chiến đấu mênh mông đan xen với sức lực của hắn.

"Xích Huyết Thiên Hoang." Ánh mắt của Tô Dương trở nên nóng bỏng.

Long Thần không nói hai lời, Thí Thần Kiếm Trận mở ra, lần này thì không tới phạm vi ngàn thước, nhưng cả Tử Vực Giới đã bị Thí Thần Kiếm Trận của hắn bao phủ hoàn toàn, trên mặt đất là trận pháp trôi lơ lửng. 

"Thí Thần Kiếm Trận." Ánh mắt của Tô Dương càng nóng cháy hơn.

"Yên tâm đi, đều là của ngươi." Ánh mắt Long Thần có chút đỏ lên. Bây giờ còn chưa phải lúc đánh chết Tô Dương, nếu không hắn tuyệt đối không khách khí.

Lúc này, đôi cánh Tử Hỏa mọc ra sau lưng Tô Dương, không hề kém hơn Tô Mặc. Dưới góc độ đối chiến mà nói, hai người Tô Dương và Tô Mặc thật sự không thua kém gì nhau. 

"Kiếm Hải."

Long Thần quyết đoán phát động Kiếm Hải, Xích Huyết Thiên Hoang trong tay đâm vào Thí Thần Kiếm Trận dưới chân. Trong nháy mắt tỉ tỉ phù văn hình kiếm nhảy lên, hóa thành từng đạo kiếm khí màu đỏ máu, từ trong Thí Thần Kiếm Trận phóng lên cao, trong nháy mắt nhấn chìm toàn bộ Tử Vực Giới.

"Công kích thật là cường hãn." Ở trong không gian nho nhỏ này, Tô Dương thật không thể né tránh, hắn vội vàng dùng đôi cánh Tử Hỏa bọc lấy bản thân. Nhưng uy lực của Thí Thần Kiếm Trận đánh hết vào trong khu vực Tử Vực Giới, Tô Dương không thể nào chống đỡ được. 

Tỉ tỉ kiếm khí đỏ như máu nổ bắn ra, trong nháy mắt phủ kín Tô Dương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.