Long Huyết Chiến Thần

Chương 1138: Thần Huyết



Đau đớn giống như bị xé rách khiến cho Long Thần ở vào trạng thái dày vò vô tận, giết chết Sở Thiên Ca, điều này quả thực là vô cùng sảng khoái, nhưng đau đớn sau đó lại không phải người bình thường có thể chịu được. Đây là một loại đau đớn gần như muốn lấy mạng, không chỗ nào không có, bao gồm cả thân thể và thần võ hồn. Long Thần chỉ có một chấp niệm, đó là sống sót để gặp lại Tiểu Hi, cho nên hắn vẫn luôn kiên trì, cắn chặt răng, chịu sự đau đớn trong bóng tối vô tận.

Trong sự dày vò vô tận, không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, là một ngày hay một năm, thời gian dài đằng đẵng, đau đớn mỗi phút mỗi giây đều khiến cho Long Thần có vài lần suýt chút nữa đã muốn bỏ cuộc, cứ chết đi như vậy, nhưng vừa nghĩ đến Tiểu Hi khẳng định vẫn đang đợi mình, nghĩ đến ánh mắt mong đợi của nàng, hắn lại cố gắng kiên trì.

Có thể nói rằng đây là lần bị thương nghiêm trọng nhất của hắn.

Vì để sống sót gặp lại Linh Hi, lần này hắn gần như đã hủy đi chính mình, nhưng hắn không hề hối hận, đây là một trong những lựa chọn đúng đắn nhất của hắn.

Chỉ cần không chết, nhất định sẽ còn cơ hội, hắn vẫn luôn tin rằng như vậy.

Cứ như vậy, không biết đã qua bao lâu.

Trong khoảnh khắc Long Thần gần như sụp đổ, đột nhiên có một dòng chất lỏng màu trắng sữa, giống như sữa bò, tản ra mùi hương thơm ngọt, chảy vào trong cơ thể Long Thần, dòng chất lỏng này giống như linh đan diệu dược kỳ diệu nhất trên thế gian, tràn ngập sức mạnh thần kỳ. Sau khi dòng chất lỏng chảy vào trong cơ thể, cơ thể hắn đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, những thứ bị hao tổn, sắp bị vỡ nát, lúc này đều đang nhanh chóng hồi phục.

“Tác dụng phụ của Huyết Tế vậy mà đang biến mất...Còn có thân thể bị tổn hại, cũng đang hồi phục. Đây rốt cuộc là sức mạnh gì?” Trong mơ màng, điều duy nhất Long Thần có thể đoán được, đây là do Linh Hi đang cứu mình, còn cứu bằng cách nào, hắn không hề hay biết. Đây là thời khắc mấu chốt, hắn chỉ có thể không phụ ý tốt của Linh Hi, như chết đói hấp thu dòng chất lỏng màu trắng không biết đến từ đâu kia.

Chẳng mấy chốc, dòng chất lỏng này đã men theo hàng triệu đường kinh mạch của Long Thần, phủ khắp toàn thân hắn. Thời gian dần dần trôi đi, dưới sự chữa trị của dòng chất lỏng màu trắng, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tích cực. Tác dụng phụ của Huyết Tế vốn dĩ là làm tụt lại tu vi của hắn, nhưng dòng chất lỏng này lại có sức mạnh nuôi dưỡng thân thể và thần hồn. Thần võ hồn vốn bị tổn thương nghiêm trọng, khô héo uể oải, sắp sửa vỡ nát, dưới tác dụng của dòng chất lỏng thần kỳ này, đã ngừng lại xu thế vỡ vụn, đang dần hồi phục.

“Tiểu Hi rốt cuộc đã làm gì với ta, dòng chất lỏng màu trắng sữa này, thật là thoải mái...” Long Thần có chút mừng rỡ, Linh Hi trở nên tài giỏi hơn rất nhiều. Cứ theo đà này, có lẽ khoảng một thời gian nữa, thương thế của hắn sẽ hồi phục hoàn toàn, thậm chí tu vi cũng không hề lùi lại, hơn nữa Long Huyết Thần Nguyên cũng đang dần hồi phục trong quá trình từ từ điều dưỡng.

Dòng chất lỏng màu trắng sữa này, rốt cuộc là gì? Long Thần vô cùng tò mò.

Thời gian dần trôi đi, đến một thời điểm nào đó, khi Long Thần phát hiện thân thể bị thương nghiêm trọng của mình hồi phục gần như lúc đầu, thần võ hồn cũng không còn khô héo mà trở nên thần thái sáng láng, khôi phục lực khống chế Thần Vũ cảnh tầng hai, còn về Long Huyết Thần Nguyên lại cần một khoảng thời gian điều dưỡng mới có thể hoàn toàn khôi phục sức chiến đấu.

Hắn vốn dĩ đã sắp chết, có thể có được nghịch chuyển lớn như vậy, tất cả đều nhờ vào dòng chất lỏng màu trắng của Linh Hi. Lúc sau Long Thần biết được, dòng chất lỏng này từ miệng tiến vào trong cơ thể hắn.

Khi thần thức của thần võ hồn có thể mở mắt, hắn mở mắt ra, thân thể vừa mới hồi phục, còn có chút cứng nhắc, mê mang mở đôi mắt ra, vết thương chồng chất trên người đã hồi phục, Long Thần giãy dụa đứng dậy, hắn phát hiện mình đang đứng trong một mảnh sương mù màu trắng.

Trước tiên, Long Thần nhìn thấy Linh Hi đứng bên cạnh, lúc này đôi mắt nàng ngấn lệ nhìn chính mình, cắn môi, thấy Long Thần không sao đứng trước mặt mình, nàng rất cảm động, có điều Long Thần phát hiện, Linh Hi hiện giờ dường như có chút suy yếu, sắc mặt vốn trắng như tuyết, nay lại có chút tái nhợt.

“Thần ca ca, huynh cuối cùng đã tỉnh...” Linh Hi mừng đến phát khóc, nhẹ nhàng tiến vào trong lòng hắn.

Sự mềm mại này, truyền đến cho Long Thần cảm giác chân thực, trong lòng hắn còn có chuyện, vội vàng hỏi: “Nàng cứu ta bằng cách nào, còn làm cho ta hồi phục, ngay cả thương thế như vậy cũng có thể hồi phục, khẳng định là bảo vật quý giá.”

Linh Hi cười nhẹ lắc đầu, nói: “Chỉ cần Thần ca ca có thể sống tốt, Tiểu Hi chết cũng được, huống hồ là bảo vật gì đó. Những thứ đó đều không chân thực, chỉ có Thần ca ca mới là bảo bối quan trọng nhất của ta.”

“Thật biết ăn nói.” Long Thần véo nhẹ khuôn mặt nàng, sủng ái nhìn thiếu nữ hắn muốn theo đuổi. Vào lúc này, một con mèo nhỏ lông xù đen như mực đuổi theo một con Hồ Điệp chín màu chạy về phía bên này, cãi nhau ầm ĩ, tiếng cười không dứt, Tiểu Miêu đương nhiên chính là con ở trong Thái Hư Cảnh, không biết đã chạy ra từ lúc nào, dường như tỷ đệ Diệp Huyên cũng không có mặt.

Mà lúc này, Hồ Điệp liếc Long Thần một cái, bất mãn hừ hừ nói: “Hiện giờ thoải mái rồi chứ gì, hừ hừ, kẻ xấu xí, khiến cho Linh Hi tỷ tỷ hao mất gần một phần ba “Thần Huyết” mới có thể cứu sống được ngươi, ngươi thử xem mất đi một phần ba máu là cảm giác như thế nào, hừ!”

Lần đầu tiên nhìn thấy Long Thần, hắn máu tươi đầm đìa, cho dù hiện nay hắn đã tốt hơn không ít, nhưng Cửu Ngục Huyễn Điệp xem, vẫn là kẻ xấu xí...

“Thần Huyết...” Ánh mắt Long Thần lạnh lùng, nhìn Linh Hi, thiếu nữ trong lòng đang nhìn mình với ánh mắt tội nghiệp, đôi mắt ngập nước tỏ vẻ ngây thơ, khiến cho Long Thần thực sự không giận nổi.

Nói để cho Linh Hi sau này không được làm như vậy nữa, điều này tuyệt đối không thể nào, họ đều biết rằng có thể làm tất cả vì đối phương.

Long Thần đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Thần Huyết”, là máu trên người Linh Hi, tại sao lại gọi như vậy, hắn cũng không rõ, cũng không muốn biết. Hắn chỉ biết rằng, thiếu nữ trước mặt này, cam tâm tình nguyện truyền cho mình một phần ba máu để cứu chính mình, như vậy đã hạnh phúc lắm rồi. Một phần ba không phải là số ít, có lẽ trong một thời gian dài, Linh Hi đều trong trạng thái suy yếu, để đổi lấy sự sinh tồn của Long Thần.

Ôm chặt thiếu nữ trong lòng, hắn chỉ ước gì có thể nhét nàng vào trong lòng hắn.

“Ta thề, nhất định sẽ yêu ngươi thật tốt.” Dán vào bên tai Linh Hi, Long Thần nhẹ nhàng nói, tuy rằng chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng lại bao hàm quyết tâm vô tận của Long Thần.

“Ta cũng vậy, ta cũng xin thề.” Linh Hi hôn một cái lên cổ hắn, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cũng mãn nguyện nói. Bất kể nàng trả giá thế nào vì Long Thần, nhìn thấy nam nhân này vẫn yêu thương mình như vậy, đã đủ lắm rồi.

“Như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nàng đi, phải làm thế nào mới có thể hồi phục?” Long Thần vô cùng quan tâm hỏi.

“Ừm...Không có cách nào khác, máu này có liên quan đến thể chất của ta, chỉ có thể khôi phục dần dần, huynh đừng lo lắng, ta có rất nhiều thứ tốt, bình thường ăn linh dược nhiều một chút là có thể bổ sung lại, chỉ là trong thời gian ngắn không tiện ra tay, có điều huynh không cần lo lắng, hiện giờ huynh đang ở trong “thần quốc” của ta, không có mấy người có thể tìm được chúng ta, chúng ta có thể sống yên tĩnh ở đây...”

Đây là cuộc sống tươi đẹp mà Linh Hi vẫn luôn mơ ước, đương nhiên là của cả Long Thần.

“Thần quốc ư?” Nhìn sương mù màu trắng xung quanh, Long Thần cảm nhận được sự ấm áp, sẽ có một ngày, hắn cũng sẽ có thần quốc của chính mình.

“Ta đã đặt tên cho nó, gọi là “Linh Hi Tiên Cảnh”, có hay không?” Linh Hi mong đợi hỏi.

“Rất hay, nhưng chỉ có sương mù này thôi sao?” Long Thần nhìn quanh một vòng rồi hỏi, thần quốc là có thể bố trí tùy ý, đây nhất định không phải là nơi đẹp nhất.

Chuyện về thần huyết, Long Thần ghi nhớ trong lòng, bọn họ vốn chính là một thể, không có cách nói trả lại, nhưng trên vai Long Thần, lại mang thêm một phần trách nhiệm nặng nề, hắn không nói nhiều lời, nhưng nhất định sẽ khiến mình xứng đáng với một phần ba thần huyết trên người Linh Hi.

Trên người hắn lúc này, chảy một phần ba dòng máu của Linh Hi.

“Đương nhiên không phải rồi, ta muốn dẫn huynh đến xem một nơi, à đúng rồi, đây là thư mà tỷ đệ đó giao lại cho huynh.” Một tờ giấy trắng, đưa cho Long Thần.

Tỷ đệ Diệp Huyên đi rồi.

Long Thần đọc qua một lượt, bọn họ rất cảm động về ơn cứu mạng của Long Thần, họ cũng đã chứng kiến người mà Long Thần yêu, biết rằng hắn chờ giây phút này không dễ dàng, cho nên bọn họ lựa chọn rời đi trước, để lại không gian riêng tư cho hai người, không phải lo nghĩ, tự do tự tại, còn về bọn họ, đương nhiên là đi tìm cha mẹ trước, sau đó tìm nơi khác du lịch, bằng thực lực của họ, tuyệt đối không vấn đề gì.

Có duyên, nhất định sẽ gặp lại.

Chỉ là có chút tiếc nuối, hắn hôn mê quá lâu, không thể cáo biệt cùng họ.

Long Thần nở nụ cười, giao tình này, hắn sẽ ghi nhớ trong lòng, thế giới rộng lớn, nhưng khoảng cách giữa bạn bè lại rất nhỏ, luôn sẽ có cơ hội gặp lại.

Thu lại bức thư, Long Thần hỏi: “ Nàng nói muốn dẫn ta đến nơi nào?”

“Cứ đi rồi sẽ biết.” Linh Hi cười khẽ, điên đảo chúng sinh. Hai người vén màn sương, đi về phía trước, Hồ Điệp cùng Tiểu Miêu muốn đi theo, lại bị một đám mây trắng của Linh Hi thổi bay không biết đến nơi nào, muốn quấy rầy không gian riêng tư của hai người, Linh Hi tuyệt đối không cho phép.

Một màn sương trắng lướt qua, đầu tiên vang lên tiếng mưa rơi tí tách, bầu trời phủ kín những đám mây, trước mắt là tòa kiến trúc đơn giản mà cổ xưa, thỉnh thoảng lại có tiếng mưa rơi trên bàn đá và trên nóc nhà gỗ, một hương vị quen thuộc ập đến, Long Thần ngẩng đầu nhìn lên, nơi quen thuộc này, không phải chính là Bạch Dương trấn sao?

Nước mưa nhanhh chóng làm ướt bọn họ, Long Thần ngơ ngác đứng tại đó, một căn lầu các không lớn phía trước, chính là nơi ở của hắn ở Bạch Dương trấn, không phải Dương gia, lúc trước khi hắn dùng Cửu Thiên Tiên Linh Quả giúp Linh Hi hồi phục cơ thể, chính là tại chỗ này. Mà một đêm cuối cùng trước khi chia ly, cũng chính tại căn phòng này.

Toàn bộ Bạch Dương trấn đều được bbao phủ trong sương mù màu trắng, chỉ có từng thanh gỗ, từng viên đá, còn có từng hạt mưa rơi trên mặt, mới là chân thực...

“Đây là ngôi nhà đầu tiên của chúng ta.” Linh Hi ôm lấy cánh tay của hắn, nước mắt không cầm được rơi xuống, hòa cùng nước mưa, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến dung mạo tuyệt luân của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.