Long Huyết Chiến Thần

Chương 1140: Đêm mưa bùng cháy



Trong căn phòng nhỏ bé, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, bên trong lại giống như lò lửa, không biết tại sao nhiệt độ lại cao như vậy, toàn thân Long Thần đều đẫm mồ hôi, điều này không hề liên quan đến nhiệt độ ngoài trời, mà là sức mạnh phát ra từ trên người hắn.

Cũng giống như lần trước, Linh Hi càng chủ động hơn hắn. Nàng nằm ngã vào trên người Long Thần, ánh mắt mê say, hô hấp càng ngày càng gấp rút, mái tóc thật dài giống như thác nước rơi tán loạn trên giường, giống như một đóa hoa màu đen kiều diễm.

Toàn bộ phương vị cơ thể tiếp xúc, thân thể mềm mại lại co dãn của Linh Hi có lực hấp dẫn trí mạng với Long Thần, từng tia nhiệt lượng phát ra từ trên người Linh Hi, thân thể gợi cảm nóng bỏng không ngừng chuyển động trên người Long Thần, khiến cho ngọn lửa trong cơ thể hắn lập tức dâng lên.

"Tiểu Hi, chuyện này..." Long Thần không nghĩ tới nàng sẽ to gan như vậy, nói đến là đến, hắn còn chưa chuẩn bị tốt a.

Đáp lại hắn chính là chiếc lưỡi thơm tho mềm mại ngọt ngào lại có chút vụng về của Linh Hi, Long Thần nuốt lại lời nói, không có gì phải băn khoăn nữa, đến cả nàng đều đã chủ động, Long Thần nếu như còn tiếp tục bị động, vậy liền không phải là phong cách của hắn.

Chỉ có cơ thể quấn quýt mới là tình yêu nóng bỏng nhất, kích tình nhất, mới là phát tiết sảng khoái nhất cho nỗi nhớ nhung, đã gặp mặt Linh Hi lâu như vậy, Long Thần vẫn luôn có cảm giác đè nén ở trong lồng ngực, buồn bực khó chịu, cần một phương thức nguyên thủy nhất để phát tiết.

Linh Hi cũng như vậy, cả đời này, nàng đều nhận định một người chính là Long Thần, từ đêm đó của bảy năm về trước, nàng cũng đã quyết định muốn trao mình cho người nam nhân này, chỉ là lần đó Long Thần cự tuyệt, mà lần này hắn không có lý do gì nữa.

Bảy năm sau, hai người cũng đã khát khao tới cực điểm, vào giờ phút này, nhớ nhung đã hóa thành dục vọng ngập trời, khi chiếc lưỡi thơm tho của Linh Hi tiến vào trong miệng Long Thần, đã mãnh liệt nhen nhóm, sau đó hoàn toàn nhấn chìm hai người.

Trong đầu Long Thần chấn động, dưới dụ hoặc cực lớn như vậy, hắn không để ý đến thứ gì nữa, tương lai là cái thá gì, chỉ có yêu thương nữ nhân trong ngực này mới là việc bây giờ hắn cần làm. Linh Hi là của hắn, mãi mãi đều là của hắn, không ai có thể cướp đi. Mà ngày hôm nay, chỉ có hắn hoàn toàn đem nữ nhân này chiếm thành của riêng, không chỉ là chiếm hữu trên linh hồn, càng là trên thân thể!

Linh Hi mặc dù to gan, khiêu khích Long Thần nổi lên dục hỏa, chỉ là nàng mọi thứ đều không hiểu, chỉ biết hôn cuồng nhiệt, thân thể mềm mại cọ qua cọ lại trên người Long Thần, khiến ngọn lửa trên người nàng lan tràn đến trên người hắn. Long Thần nhanh chóng phản công, đưa đầu lưỡi thô bạo tiến vào trong hơi thở mùi đàn hương của nàng, cảm giác hương vị ngọt ngào, đầu lưỡi kia giống như là đồ ăn tuyệt vời nhất trên thế gian bị Long Thần cuồng bạo mút vào.

Không phải Long Thần không đủ dịu dàng, mà là bọn họ đã chia cách quá lâu, tương tư quá nhiều, chỉ có dùng cách thức mãnh liệt nhất mới có thể phát tiết ngọn lửa lẫn nhau ra ngoài.

Thân thể lật lại, Long Thần áp đảo Linh Hi dưới thân thể, cánh tay cường tráng hoàn toàn ôm chặt lấy nàng, đầu lưỡi không ngừng mút vào, dưới sự công chiếm của hắn, Linh Hi trong thời gian ngắn đã hoàn toàn bị mất phương hướng, người nam nhân mà nàng yêu sâu đậm, khiến cho nàng hoàn toàn đánh mất phương hướng, nàng vẫn luôn là một nữ tử yên tĩnh, nhưng vì Long Thần, nàng có thể hoàn toàn phóng thích bản thân, nghênh hợp với hắn, phóng thích không chỉ là thân thể nàng, cũng là cảm xúc của nàng, càng là nỗi niềm tương tư.

Nhiệt lượng cuồn cuộn không ngừng truyền đến từ trong thân thể vặn vẹo của Linh Hi, cảnh đêm mê ly, ánh nến đang nhẹ nhàng lay động, ngoài cửa sổ vẫn đang mưa rơi tí tách không ngừng, khiến lòng người rối loạn. Mà trên chiếc giường trong gian phòng, trong thần quốc của chính mình, nàng không cần phải hạ giọng, dưới sự cố gắng của Long Thần, từng tiếng ư a khiến người ta mê say phát ra từ trong miệng nàng. Đây là nữ tử đẹp nhất mà Long Thần từng gặp, nàng đã hoàn toàn mê say. Đầu lưỡi của Long Thần, còn có bàn tay đang không ngừng chạy loạn trên những bộ phận nhạy cảm trên thân thể nàng, mỗi một lần khiêu khích, đều khiến cho thân thể chưa trải qua sự đời của nàng khẽ run rẩy. Còn có hơi thở nóng rực kia, hô hấp gần trong gang tấc, khiến cho tai nàng hơi ngứa, hận không thể xé rách thân thể của mình.

"Thần ca ca, Thần ca ca, nhẹ chút..." Khi mà ngón tay Long Thần lướt qua vùng rừng rậm dính đầy bọt nước kia, Linh Hi phát ra tiếng ngâm nga như mê sảng, không những không khiến cho hắn nhẹ hơn, ngược lại càng dẫn nổ thân thể hắn. Ánh mắt Long Thần dần dần biến thành màu đỏ như máu, long khí bá đạo từ trong cơ thể hắn phóng ra ngoài. Đây là một loại chí dương chí cương, hơi thở đứng trên đỉnh tất cả sinh vật, dưới hơi thở này bao phủ, toàn thân Linh Hi như nhũn ra, đầu óc mơ mơ màng màng, ánh mắt mê ly nhìn Long Thần đã hoàn toàn đắm chìm. Hai tay giống như bạch tuộc ôm lấy sau lưng rộng lớn của Long Thần, móng tay đẹp đẽ lưu lại vết máu trên đó.

Hai người cũng đã không khống chế nổi sức mạnh của mình. Long Thần thì không cần phải nói, đã trải qua hai phần mười tinh huyết Tổ Long, thân thể của hắn cường hãn mà rắn chắc. Mà Linh Hi lại là Thần Vũ cảnh đỉnh phong, về phương diện luyện thể, thân thể nhìn như mảnh mai nhưng so với Long Thần thì tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém. May là ở đây cũng không phải Bạch Dương trấn chân chính, nếu không bằng trình độ của Bạch Dương trấn, gian phòng lầu các này đoán chừng đã sớm bị hai người bọn họ hủy đi.

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, đốt quần áo hai người thành tro tàn. Long Thần từ trên cao nhìn xuống, trong mắt tràn đầy ánh sáng bá đạo. Dưới thân hắn, thân thể tuyết trắng mềm mại giống như là ôn ngọc, không mảnh vải che thân, đang không ngừng vặn vẹo quên mình dưới thân hắn, mồ hôi đàm đìa xuất hiện trên cơ thể mềm mại trắng nõn có chút màu hồng phấn của nàng, tràn ngập sức dụ hoặc trí mạng.

Rống!

Tiểu Long Thần giơ lên cao cao, giống như một thanh Xích Huyết Thiên Hoang sắc bén, lại giống như là một con thần long màu máu gào thét trời xanh, toàn thân sung huyết, có chút dữ tợn. Long Thần chậm rãi quỳ xuống, không chờ hắn ra tay, Linh Hi với ánh mắt mê ly, hoàn toàn đắm chìm trong hỏa diễm, trong mơ hồ nắm lấy Tiểu Long Thần, dùng hết toàn lực dẫn đến trên người mình.

"Đừng lôi kéo lung tung." Long Thần đẩy cánh tay của nàng ra, quỳ trên giường, dịu dàng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo màu hồng phấn của Linh Hi, mặc dù nàng đang nhắm mắt, lông mi rung động nhè nhẹ, Long Thần vẫn biết rõ nàng đang đợi chính mình. Mặc dù sâu trong ánh mắt vẫn còn có chút tình cảm e lệ, nhưng đã bị nhiệt lượng của nàng hoàn toàn che dấu.

Nhẹ nhàng gục ở trên thân thể mềm mại tuyết trắng Linh Hi, Long Thần tựa đầu dựa vào bên tai nàng, nhẹ nhàng nói: "Bảo vệ nàng cả đời là số mệnh quan trọng nhất trong đời này của ta, Long Thần ta sinh ra vì nàng, tồn tại vì nàng, ta yêu nàng."

Nói xong, Long Thần không hề do dự đè lại thân thể mềm mại của Linh Hi, phát động lần chạy nước rút cuối cùng. Tình yêu của hắn là tàn nhẫn, Linh Hi phát ra một tiếng kêu đau đớn đè nén, nhưng trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lại là hạnh phúc, bởi vì thứ nàng cần chính là loại tình yêu tàn nhẫn này của Long Thần.

Tình yêu như vậy có thể làm cho một người yên tĩnh như nàng sự cuồng loạn, điên cuồng phát tiết cảm xúc của mình.

Tiếng mưa rơi tí tách, có điều cho dù là tiếng mưa rơi cũng không lấn át được màn phát tiết tràn ngập dã tính kế tiếp trong căn lầu các nho nhỏ này. Hai người lần lượt dùng hết sức mình tận lực trùng kích, tận lực nghênh hợp, chỉ vì đến được đỉnh cao cuối cùng, tiếng ngâm nga biến thành cuồng loạn thở dốc cùng rên rỉ.

Sự mềm mại này cuối cùng thành công khiến cho Long Thần hoàn toàn mê đắm.

Khoảnh khắc khi mà Linh Hi biến thành nữ nhân, trên người nàng thật giống như thêm một tầng hào quang bản năng của người mẹ, thiện lương mà vĩ đại, đồng thời cũng có thêm một phần yêu thương cùng thấu hiểu trái tim Long Thần. Từng lần điên cuồng, không biết đã qua bao lâu vẫn không hề dừng lại. Long Thần cũng nghĩ đến nàng là lần đầu tiên, hẳn là nên thương tiếc, nhưng Linh Hi cũng không phải kẻ yếu, nàng không cần thương tiếc, thứ nàng cần chính là thế công mạnh mẽ nhất của Long Thần.

Đến khi mệt mỏi nhất, hai người mới ngủ thật say. Long Thần tựa vào ngực Linh Hi, ngủ ở giữa hai luồng thỏ trắng ôn nhu, lần đầu tiên ngủ yên bình vô ưu vô lo như thế. Mà Linh Hi giống như một người mẹ, hai tay ôm lấy đầu của hắn, thiếp đi trong sự mệt mỏi.

Cho đến cuối cùng, nét mặt của nàng vẫn là hạnh phúc.

................................

Giữa màn sương mù màu trắng, giống như có một bức tường, bên ngoài bức tường, tiểu Hồ Điệp vô cùng sốt ruột.

"Đã ba ngày rồi, tại sao Linh Hi tỷ tỷ còn chưa cho ta gặp tỷ ấy, tỷ đang làm gì vậy?" Tiểu Hồ Điệp gấp đến độ xoay quanh.

Tiểu Miêu lông xù bên cạnh nở nụ cười bỉ ổi.

"Bọn họ đang ấy ấy, đương nhiên không cho ngươi gặp nàng rồi." Tiểu Miêu nói.

"Cái gì mà ấy ấy?" Tiểu Hồ Điệp rất tò mò, đi vòng quanh tiểu miêu, có chút chê bai nói: “Tiểu Miêu ca ca, huynh cười lên thực sự rất khó coi!”

"Hả? " Tiểu Miêu vội vàng không cười nữa, hắn tới gần tiểu Hồ Điệp nói: "Ta biết ngươi có bản lĩnh biến thân, không gì là không làm được, hay là ngươi cũng biến thành một con mèo nhỏ giống với Tiểu Miêu ca ca, sau đó lại biến thành giống cái. ta sẽ nói cho ngươi biết ấy ấy là cái gì, được không?”

Tiểu Hồ Điệp nghi ngờ nhìn Tiểu miêu, nó luôn cảm thấy có chút không đúng, bèn nói: "Không được, ngươi nói cho ta biết ấy ấy là cái gì trước, sau đó ta sẽ biến thành mèo nhỏ!"

Tiểu Miêu bất đắc dĩ, hắn suy tư một chút, ánh mắt sáng ngời nói: "Ấy ấy này, chính là cái chỉ khi ngươi biến thành con mèo nhỏ ta mới có thể làm mẫu cho ngươi xem, Điệp Nhi Điệp Nhi, ngươi hãy nghe ta một lần đi mà."

“Được thôi, ta sẽ nghe theo Tiểu Miêu ca ca.” Nói xong, Tiểu Hồ Điệp lắc mình biến đổi, biến thành giống hệt với Tiểu Miêu.

“Tiểu Miêu ca ca, bây giờ huynh có thể dạy ta, ấy ấy là gì rồi chứ?” Tiểu Hồ Điệp chờ mong nói.

Tiểu Miêu vội vàng chạy đến phía sau Tiểu Hồ Điệp, vừa nhìn lập tức vẻ mặt cầu xin, nói: “Đồ ngốc, ta bảo ngươi biến thành giống cái a.”

“Giống cái là gì?” Tiểu Hồ Điệp trợn to mắt ngạc nhiên.

Tiểu Miêu đến quỳ với nó.

“Tiểu Miêu ca ca, mau đến dạy ta ấy ấy.” Tiểu Hồ Điệp vội vàng nói.

Tiểu Miêu giận dữ: “Ấy cái đầu ngươi ý, ngươi đã thấy hai con đực mà có thể ấy ấy chưa?”

Tiểu Hồ Điệp không hiểu ra sao, nó cũng không trông mong gì vào Tiểu Miêu nữa, biến trở về Hồ Điệp, đã ba ngày không gặp Linh Hi, nó rất sốt ruột, liền dùng đôi cánh đụng vào bức tường kia.

“Từ khi Thần ca ca kia đến, Linh Hi tỷ tỷ không để ý đến ta nữa, ta nhất định sẽ khiến cho Thần ca ca kia đẹp mặt, hừ hừ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.