Đã sắp đến nơi muốn đến. Nơi này gần như là vị trí phía Bắc của Chân Vũ Đế Cung. Nhiệt độ đã hạ xuống mức kinh khủng. Bão tuyết đã che hết tầm nhìn của mọi người. Tuyết đọng trên đất chắc đã qua vô số năm chưa tan.
Điều kỳ lạ chính là trên bầu trời tràn ngập ánh sáng màu tím. Mặt trời ban ngày và mặt trăng ban đêm đều là màu tím, lộ ra một cảm giác quỷ dị.
Trên cơ bản, mọi người đều đi dọc theo con đường này.
Mọi người không chịu được cảnh đi đường liên tục như thế này. Nhưng Long Thần vẫn chịu được. Thể chất của hắn mạnh hơn tất cả mọi người. Đoạn đường này chỉ là một bữa sáng với hắn. Cho đến khi các thiếu nữ như công như phượng mệt mỏi sắp nằm xuống đất. Mọi người trông thấy Long Thần đứng đấy vẫn sinh khí dồi dào, thậm chí hắn còn đang tu luyện, thì mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Ở nơi Long Thần không nhìn thấy, bọn họ bàn luận khe khẽ. Đương nhiên là bọn họ sợ Long Thần dùng thần thức thám thính. Cho nên bọn họ giao lưu bằng thần thức.
Trong chín người, ba cô gái có thực lực mạnh nhất, đã đi cùng nhau. Dung nhan của ba người coi như không tệ. Trong đó có một cô gái xinh xắn đáng yêu, tên là Diêu Bích Đồng. Còn cô gái gợi cảm, phong thái lẳng lơ, chính là Đỗ Ức Sương. Cô gái cuối cùng nhìn có vẻ điêu ngoa, tên là Trần Bội Kỳ.
Thực lực của ba cô chắc không chênh nhau nhiều lắm, đều bằng với Triệu Tuyết Cơ. Nhưng sức chiến đấu chân chính có thể yếu hơn Triệu Tuyết Cơ một chút. Dù sao thì huyết mạch Băng Phong của Triệu Tuyết Cơ rất mạnh.
Lúc này, Diêu Bích Đồng có chút ghét bỏ nhìn về phía bóng lưng Long Thần ở xa, nói:
"Tên này đi đường nhiều ngày như vậy, thế mà đến giờ vẫn không mệt mỏi, đúng là quái vật hình người."
Đỗ Ức Sương nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài qua tai, gợi cảm mê người. Khuôn mặt trang điểm đậm. Một mùi thơm mê người tỏa ra từ người nàng. Nàng nháy mắt nhìn Long Thần, rồi nói:
"Có lẽ hắn đang giả vờ, chắc là đã mệt lắm rồi. Đàn ông đều như vậy. Họ đều thích thể hiện vẻ hoàn mỹ của mình trước mặt phụ nữ, đến khi hai muội lớn lên thì sẽ hiểu."
Trần Bội Kỳ đứng bên cạnh hừ một tiếng, nói:
"Cô cũng chỉ là chim non mà thôi, còn ra vẻ hiểu biết. Về phần Long Thần này, ta nghe nói thân thể của hắn rất mạnh, chắc là tu luyện chiến kỹ luyện thể lục phẩm. Hơn nữa, hắn còn có thể đánh liều một trận với phó điện chủ Trần Viễn Đồng. Nhưng... Ha ha! Cũng không phải nói thân thể mạnh thì sức chiến đấu sẽ mạnh."
Đỗ Ức Sương kiều mị nhìn Trần Bội Kỳ một chút, cười khẽ:
"Cũng chưa chắc! Thân thể hắn mạnh như vậy, nhất định là rất cứng, bản lĩnh trên giường chắc chắn không tệ."
"Trái tim của ngươi lại rung động rồi hả?"
Trần Bội Kỳ khinh bỉ nhìn nàng.
Đỗ Ức Sương cười.
"Nói nhảm gì thế! Hắn có tư cách khiến trái tim ta rung động hay sao. Người có thể khiến trái tim ta rung động chỉ có Vũ Dương. Khí tức trên người huynh ấy giống như mặt trời. Mỗi giây mỗi phút như đang thiêu đốt cơ thể ta."
Nàng vừa nói xong, thì Khương Khanh đã triệu tập mọi người lại, rồi nói:
"Chúng ta đi về phía này khoảng một ngày, thì sẽ đến Nguyệt Ma động quật. Đó chính là một dãy núi khổng lồ. Nguyệt Ma động quật nằm dưới dãy núi đó. Nó là một thế giới dưới mặt đất, là một thế giới rất khổng lồ. Trong đó có mấy trăm nghìn đường hầm, hang động khổng lồ và cũng có hang nhỏ chỉ một người chui lọt. Người của Nguyệt Ma động quật rất quen thuộc nơi đó, còn các ngươi thì một chữ cũng không biết. Độ khó của nhiệm vụ này rất cao. Cho nên làm như thế nào thì các ngươi phải lên kế hoạch. Ta không có quyền can thiệp. Thế nên từ giờ trở đi, ta sẽ nấp ở một vị trí bí mật gần đó. Đến khi nào có nguy hiểm mà các ngươi không thể chống lại, thì ta mới xuất hiện. Nhưng nguy hiểm không đến mức đó, dù các ngươi bị giết, thì ta cũng không cứu."
Khương Khanh nói xong, khuôn mặt hơi nghiêm túc. Gã lạnh lùng nhìn mọi người một chút, rồi nói:
"Mỗi người đều phải trả giá cho hành động của mình. Nếu ngươi cố gắng, thì ngươi là cường giả. Khi đó ngươi sẽ không bị giết. Cuộc chiến thí luyện chính là một thách thức trí mạng trong cuộc đời các ngươi. Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Nếu như tài nghệ không bằng người, thì chết chẳng có gì đáng tiếc. Dù ngươi chết đi thì thế giới này vẫn không thay đổi. Thậm chí sau này, sư phụ của các ngươi sẽ thu một đệ tử mạnh hơn các ngươi. Sau đó, họ sẽ quên đi các ngươi. Chân Vũ Đế Cung không bao giờ thiếu thiên tài, chết vài thiên tài, cũng chả có ai đau lòng."
Đây là lần nói chuyện cuối cùng của Khương Khanh.
"Ta nhớ phía trước có một thành nhỏ. Các ngươi có thể nghỉ ngơi dưỡng sức ở đó, xây dựng kế hoạch tác chiến, sao cho lấy thực lực bây giờ của các ngươi, đánh bại được các cường giả của Nguyệt Ma động quật mà các ngươi không thể đánh bại. Tất cả đều dựa vào các ngươi. Tạm biệt! Hi vọng các ngươi còn sống."
Khương Khanh cười một tiếng. Dáng vẻ rời đi rất nhẹ nhàng. Gã cũng không nói gì thêm với Long Thần. Kỳ thật Long Thần trưởng thành hơn bọn họ, nên không cần phải nói cái gì. Long Thần đã hiểu tất cả.
Bóng hình Khương Khanh chẳng mấy chốc biến mất. Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng tất cả mọi người đều nhìn về phía ba cô gái.
"Khương phó điện chủ nói phía trước có một thành nhỏ. Trước tiên, chúng ta đến đó nghỉ ngơi dưỡng sức. Đồng thời chúng ta cũng có thể hỏi thăm tin tức liên quan đến Nguyệt Ma động quật."
Diêu Bích Đồng nói.
Đỗ Ức Sương không muốn bị cướp cơ hội nói chuyện như vậy. Vì giữ được vị trí của mình, nên cũng vội vàng nói:
"Đã như vậy thì chúng ta hãy nghe theo Khương phó điện chủ. Chúng ta hãy đi đến thành nhỏ đó."
"Mọi người nhớ kỹ, đi đến đâu cũng phải khiêm tốn, không thể khiến Nguyệt Ma động quật chú ý. Hơn nữa, chúng ta phải phân tán đi vào thành, cố gắng che giấu thực lực và bề ngoài của bản thân."
Trần Bội Kỳ nói.
Các nàng nghĩ rất chu toàn. Mọi người không thể nói gì thêm, bèn đi theo các nàng về phía trước. Cảm giác nắm quyền lực trong tay rất thoải mái, khiến ba cô gái mệt mỏi trước đây, bây giờ lại vô cùng nhiệt tình, thậm chí đắc chí quên mình. Rất nhanh, các nàng phát hiện Long Thần cũng đi theo sau. Vậy có nên đùa hắn một chút hay không.
Ba cô nghĩ một lát bèn thôi. Bây giờ, chuyện ba cô muốn làm nhất là đá Long Thần ra ngoài. Ba cô muốn đoàn kết chín người lại, mà một người xa lạ ở đây, thì sẽ là một chướng ngại.
Thành nhỏ cách nơi này không xa. Thần thức của ba cô cũng hơn mười dặm. Trước tiên, các cô nhìn về phía thành trì trong tuyết kia, sau đó đi nhanh đến. Lúc đến gần, các cô đều ngơ ngác, liếc nhau một cái, rồi nói:
"Mọi người dừng lại."
Những người khác đều dừng lại, trừng mắt nhìn ba cô gái.
"Trong thành lớn như vậy, thế mà không có ai. Chuyện gì đã xảy ra?"
"Đúng thế! Không có ai! Chẳng lẽ có vấn đề gì?"
Ba cô gặp phải vấn đề. Ngay từ đầu các cô hơi bối rối. Các cô tranh nhau khoe sắc, nhưng đây là lần đầu tiên các cô quyết định sách lược. Trần Bội Kỳ nghĩ một lát, rồi nói tương đối dứt khoát:
"Mặc kệ phát sinh vấn đề gì, thì cũng không còn cách nào tốt hơn. Chúng ta đi đường nhiều ngày như vậy, cũng cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian. Chúng ta vào thành rồi bàn tiếp."
"Đúng! Ta đã không tắm rửa mấy ngày rồi."
Đỗ Ức Sương buồn bực nói.
"Thế thì vào thành thôi."
Diêu Bích Đồng cũng không quên chứng minh địa vị của mình, bèn chen vào một câu.
Ba cô đã quyết như vậy. Mọi người chỉ có thể vào thành.
Long Thần đi sau cùng. Trong mắt hắn, ba cô gái này chính là đóa hoa trong nhà ấm chưa thấy việc đời. Các cô đối chọi với nhau thì được, chứ đi đối phó với loại người hung ác như Nguyệt Ma động quật thì hơi kém một chút. Chẳng qua Long Thần không thèm để ý.
"Trong thành nhỏ này, rất nhiều nơi vẫn rất sạch sẽ. Căn phòng giống như có người vừa ở. Nhưng bây giờ lại không có ai. Rốt cuộc vì sao nơi này không có ai?”
Long Thần đi theo đội ngũ, đồng thời cũng quan sát nghiên cứu cẩn thận. Hắn phát hiện vài chi tiết nhỏ. Đó chính là nhà nào cũng có không ít dấu vết đánh nhau. Trong thành bị phá hư đến một mức độ nào đó.
"Chẳng lẽ nói người nơi này đã bị bắt."
Long Thần nhớ lại tư liệu của Nguyệt Ma động quật. Hắn hiểu rằng nơi này đã bị Nguyệt Ma động quật tàn phá.
"Bọn cặn bã hung ác này, không dễ đối phó rồi. Nếu đám người Diệp Tranh thì còn đối phó được. Còn mấy người này, hiển nhiên từ nhỏ đến lớn vẫn chưa gặp đối thủ giết người như ngóe. Thế nên tình hình bây giờ không lạc quan lắm."
Long Thần muốn hoàn thành nhiệm vụ của cuộc chiến thí luyện này tốt nhất. Chẳng qua đồng đội đều là heo, mà kẻ địch lại là sói. Nên không biết kết cục sẽ ra sao. Chứ đừng nói đến chuyện những con heo này chắc phải đi vào vào hang sói.
"Long Thần! Ngươi qua đây."
Lúc Long Thần đang suy nghĩ, thì Đỗ Ức Sương gợi cảm kia quan sát hắn một chút, rồi hô lên.
"Chuyện gì?"
Long Thần đi lại.
"Bọn ta quyết định chọn phòng lớn này làm phòng họp bàn bạc kế hoạch cụ thể. Ngươi dọn dẹp nơi này đi."
Đỗ Ức Sương vênh mặt hất hàm sai bảo.
"Ngươi có bị bệnh hay không, không biết tự mình làm à."
Long Thần liếc nàng một cái, rồi quay ngươi đi."
"Ngươi!"
Đỗ Ức Sương tức giận vô cùng. Đây là lần đầu tiên có người từ chối nhân vật nữ thần như nàng. Đỗ Ức Sương chỉ tuổi này mà đã tu luyện đến cảnh giới như bây giờ, thì cũng là người nổi bật trong lớp trẻ. Nàng không phải là bình hoa. Nàng có vốn liếng này để kiêu ngạo.
"Được! Đường đường là đệ tử của phó điện chủ Khương Khanh không muốn làm, thì chúng ta tự mình làm thôi. Chẳng qua bây giờ không giúp đỡ người khác, đến khi gặp chuyện thì cũng đừng mong người khác giúp đỡ."
Trần Bội Kỳ lạnh lùng nói.
Mọi người đi vào trong phòng lớn kia, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp xong. Long Thần thì đi vào thành, tiếp tục xem có phát hiện manh mối nào không."
"Trong thành không có ai. Mọi người xuất hiện ở đây. Nếu như võ giả có thần thức mạnh mẽ đi ngang qua, chắc chắn sẽ phát hiện mọi người. Chuyện này không phải là chuyện tốt đẹp gì. Mấy người ngớ ngẩn này lại vào thành, coi nơi này là căn cứ chiến đấu..."
Long Thần cảm thấy dở khóc dở cười.
Khi Long Thần quay về nơi các nàng gọi là phòng họp. Lúc này, bọn họ đang vây quanh một chiếc bàn đá, đặt bản đồ của Nguyệt Ma động quật và bản đồ đường hầm trên bàn. Bọn họ đang thảo luận kịch liệt. Sau khi Long Thần trở về. Mọi người lườm hắn một cái, rồi thảo luận tiếp.