Câu nói này cũng đặt vững địa vị của Long Thần trong lòng những người khác. Bây giờ, chí ít Long Thần đã đi vào tầng lớp cao nhất của quần thể này. Quần thể này do bốn người Diệp Tranh, Vũ Dương, Vũ Nguyệt và Long Thần tạo thành. Trong bốn người, ai cũng có tư cách quyết định sách lược của quần thể.
Vũ Dương không tiếp tục nhìn Long Thần, mà đưa ánh mắt sang bên cạnh, cao giọng nói:
"Nếu đã gặp nhau. Như vậy tiếp theo tất cả mọi người sẽ hành động cùng nhau. Tất cả mọi người đều là đệ tử của Tà Long điện, nên đồng tâm hiệp lực tiêu diệt người của Nguyệt Ma động quật. Hôm nay, mọi người thu hoạch rất lớn. Bọn ta đã đến đây ba ngày, vẫn chưa tiêu diệt bằng các ngươi. Hôm nay, chúng ta đang chuẩn bị lẻn vào Nguyệt Ma động quật. Đúng lúc này thì các ngươi đến. Cho nên chúng ta cùng hành động đi. Các ngươi đi theo bọn ta, thì các ngươi phải nghe bọn ta chỉ huy. Nếu không đừng trách Vũ Dương ta không nể tình."
Vũ Dương nhìn xung quanh, thấy không có ai phản đối, nhất là Long Thần, căn bản không quan tâm, bèn nói:
"Đã như vậy! Thành nhỏ này không có ai. Trong này rất nguy hiểm, chúng ta mau rời khỏi nơi này. Mọi người đi theo ta."
Vũ Dương nói xong, bèn dẫn theo người rời đi. Diêu Bích Đồng, Đỗ Ức Sương và Trần Bội Kỳ nhìn nhau một chút, có vẻ như đi theo Vũ Dương sẽ an toàn hơn. Cho nên bọn họ việc nghĩa chẳng từ đi theo phía sau. Cả đám người chỉ còn lại Long Thần.
"Tiểu tử này rất kiêu ngạo, có lẽ sẽ không đi theo."
Vũ Dương nhìn Long Thần phía sau, cười châm biếm một tiếng.
"Huynh sai rồi!"
Vũ Nguyệt ở bên cạnh, che miệng cười một tiếng điên đảo chúng sinh. Bởi vì lúc này, Long Thần một mực đi sau lưng bọn họ.
"Đúng là không có khí phách gì hết."
Vũ Dương tức giận nói.
Dù nói thế nào, một đám người ẩn nấp, từ từ đến gần Nguyệt Ma động quật. Trong đó, thần thức của Diệp Tranh là rộng nhất. Mọi người có thần thức của gã bảo vệ, nên hệ số an toàn tăng lên rất nhiều. Đương nhiên, nó cũng chỉ có tác dụng ở bên ngoài Nguyệt Ma động quật. Khi mọi người tiến vào Nguyệt Ma động quật, thì thần thức không có chỗ dùng. Đây cũng là nguyên nhân khiến Nguyệt Ma động quật có thể tồn tại ở đây lâu như vậy.
Phía trước là một dãy núi trắng xóa. Trong đó lộ ra một tia sáng màu tím, yêu dị mỹ lệ. Dãy núi này rộng ít nhất bằng một nửa Quỷ Vực sâm lâm. Hình dạng của núi hơi kỳ quái, cái gì cũng có. Kỳ thật cửa hang của Nguyệt Ma động quật, ẩn núp trong dãy núi này. Nguyệt Ma động do hàng nghìn, hàng vạn đường hầm dưới dãy núi này tạo thành. Đường hầm vô số, mọi người phải tìm một đám người trong vô số đường hầm. Độ khó quả thật không bình thường.
Bọn họ là người ngoài. Thực lực không bằng đối phương, không bàn đến chuyện tiêu diệt hết đối phương. Bọn họ không bị đối phương diệt sạch, cũng đã tốt lắm rồi.
Đương nhiên, đám người Diệp Tranh đáng tin cậy hơn đám người Đỗ Ức Sương nhiều lắm.
Trong dãy núi này có hơn trăm lối vào Nguyệt Ma động quật. Trong tư liệu của Chân Vũ Đế Cung, đánh dấu ba mươi chỗ. Trước khi đến dãy núi, hai người Vũ Dương và Vũ Nguyệt đã nghiên cứu một thời gian, chọn một lối đi trong đó. Sau đó, hai người dẫn mọi người đi về phía lối đi kia. Nguyệt Ma động quật lớn như vậy, muốn dụ người bên trong ra giết. Điều này là không thực tế. Hơn nữa, đối phương cũng biết bọn họ ở đây.
Mặt khác, võ giả còn lưu lại bên ngoài Nguyệt Ma động quật. Trên cơ bản, bọn họ đã bị đám người Long Thần giết sạch. Bây giờ không phải là lúc bàn luận có nên đi vào hay không.
Trong dãy núi, mọi người thận trọng tiến lên phía trước. Địa hình nơi này rất phức tạp. Trên núi có không ít cây cối xanh biếc. Nhưng trên đỉnh núi lại là tuyết trắng. Dưới hoàn cảnh ác liệt như vậy, mà cây cối có thể trưởng thành như thế này, có thể thấy được sức sống của cây cối nơi đây mạnh như thế nào.
Mục tiêu của bọn họ là một cửa hang dưới sườn đồi. Cửa hang này khá kín đáo. Đến gần quan sát, quả nhiên trông thấy chỗ này khá ít người ra vào. Cửa hang này là một nơi khá vắng vẻ.
Do nơi này có Trấn Hồn thạch, nên trên cơ bản thần thức của mọi người đã không có tác dụng, Mọi người chỉ có thể dựa vào mắt và các giác quan khác để quan sát. Mọi người đại khái cách cửa hang còn một dặm. Long Thần vẫn đang yên lặng, bỗng nhiên nói:
"Các vị! Có một nhóm người cách hang động không xa."
Long Thần vừa nói câu này. Đầu tiên, mọi người sửng sốt một chút. Lúc này, mặc dù mọi người không có thần thức. Nhưng Long Thần lại cảm giác được, có phải hắn đang nói láo hay không.
Vũ Dương và Vũ Nguyệt liếc nhau một cái, Vũ Dương nói:
"Đã như vậy! Ngươi dẫn đường cho bọn ta đến xem. Nếu như ngươi đùa bọn ta, thì bọn ta chỉ có thể mời ngươi rời khỏi đội ngũ."
Long Thần không thèm để ý gã. Kỳ thật hắn không có hứng thú gì với đội ngũ này. Long Thần chỉ nghĩ rằng, Diệp Tranh quả thật rất mạnh, mà bản thân mình lại biết nhiều thông tin. Hai người phối hợp với nhau chắc sẽ có hiệu quả không tầm thường, có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Nếu hành động một mình, không biết đến năm tháng nào Long Thần mới hoàn thành được nhiệm vụ này.
Vì hoàn thành nhiệm vụ và phần thưởng long lân. Đầu tiên, Long Thần nhẫn nhịn.
Long Thần dẫn đầu, đi về phía đám người mà hắn phát hiện. Một lát sau, mọi người cũng không phản đối. Vì bọn họ cũng nhìn thấy một đám người đang đi về phía hang động.
"Chuẩn bị ra tay."
Vũ Dương ỷ vào nhiều người, nên không sợ hãi, chờ đối phương đến.
Chẳng qua đến gần, hai bên cũng không ra tay đánh nhau. Bởi vì hai bên đều không phải người của Nguyệt Ma động quật. Người đến là mấy thanh niên cao lớn. Tuổi tác lớn hơn đám người Diệp Tranh, có lẽ hơn một trăm tuổi. Ở ba đại Đế vực, tuổi này coi như đến tuổi thanh niên. Về phần thực lực đều là Thần Vũ cảnh tầng năm. Trong đó, thanh niên da đen dẫn đẫu, có thực lực xấp xỉ Vũ Dương.
Là một cường giả.
Hai bên gặp mặt, đầu tiên là quan sát đối phương một hồi. Thanh niên da đen kia hỏi:
"Nhìn tuổi tác của các người, chắc không phải là người của Nguyệt Ma động quật."
"Đương nhiên là không phải. Các ngươi là ai?"
"Bọn ta."
Thanh niên ngăm đen cười một tiếng, nói.
"Bọn ta là người của Ma Hùng bang. Các ngươi đã nghe qua chưa?"
Đương nhiên Vũ Dương chưa từng nghe qua, bèn lắc đầu. Lúc này, đối phương hỏi ngược lại:
"Đã nhận quà mà không trả lễ thì không hay. Vậy ta cũng hỏi một chút. Rốt cuộc các ngươi là ai?"
Vũ Dương không trả lời được. Thân phận Chân Vũ Đế Cung là không thể tiết lộ cho bất kỳ ai. Thế nên gã trầm mặc nhìn đối phương.
"Bọn ta đã báo xuất xứ của mình. Nhưng các ngươi lại không nói một lời. Các ngươi cảm thấy có quá phận hay không?"
Thanh niên ngăm đen kia không vui.
"Nếu như đều đến tiêu diệt Nguyệt Ma động quật, thì không nên hỏi xuất xứ. Mọi người đồng tâm hiệp lực có hay hơn không."
Vũ Nguyệt đứng bên cạnh cười nói. Dáng vẻ ngọt ngào kia có lực sát thương rất lớn với đám người Ma Hùng bang.
Sau khi dùng chiêu này, thanh niên ngăm đen kia cũng cười một tiếng. Trong mắt lóe lên một ánh sáng kỳ lạ, nói:
"Nói hay lắm! May mà vị cô nương này hiểu lí lẽ. Ta là Dương Hùng, là bang chủ của Ma Hùng bang. Đây đều là huynh đệ của ta, nói đến đây thì các ngươi cũng hiểu rồi. Cái gọi là Ma Hùng bang cũng chỉ có mấy người bọn ta. Mấy huynh đệ bọn ta chung chí hướng, nên xây dựng bang phái, sau đó đến đây thay trời hành đạo."
"Thay trời hành đạo! Chẳng lẽ mục tiêu của các vị cũng là Nguyệt Ma động quật. Các vị không biết thực lực của ba tên thủ lĩnh Nguyệt Ma động quật hay sao. Tên mạnh nhất đã vượt qua Cửu Tiêu Lôi Kiếp. Các vị dựa vào cái gì mà dám đối phó Nguyệt Ma động quật."
Vũ Dương hơi nghi ngờ ý đồ của bọn họ.
Dương Hùng khịt mũi coi thường. Gã hừ lạnh một tiếng, rồi nói:
"Đại trượng phu sống phải có tác dụng, không quan tâm sinh tử. Người của Nguyệt Ma động quật giết hại bách tính, lòng dạ ác độc. Thân là người trong võ đạo, tất nhiên phải trừ hại cho dân. Nếu như ta cân nhắc nhiều chuyện như vậy, sau này sẽ còn bao nhiều người mất mạng trong tay Nguyệt Ma động quật. Lúc đầu, bọn ta không có ý địch tiêu diệt hoàn toàn Nguyệt Ma động quật. Nhưng chúng ta sẽ cố gắng, giết được bao nhiêu thì giết. Những huynh đệ này của ta..."
Dương Hùng quay đầu lại, kiên định nhìn các huynh đệ của mình, nói:
"Kỳ thật chúng ta là thiếu niên lớn lên ở phụ cận. Sau khi chúng ta ra ngoài rèn luyện trở về, thì phát hiện thân nhân và quê hương mình đã bị tán sát sạch sẽ. Thế nên bọn ta đến đây báo thù."
Trong ánh mắt Dương Hùng hiện lên ngọn lửa thù hận.
Đám người Vũ Dương đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ có thể nghe được trong lời nói của Dương Hùng không phải là bịa đặt. Hơn nữa, sức chiến đấu của Dương Hùng và Ma Hùng bang cũng không tệ. Chí ít Dương Hùng cũng có thể đánh một trận với Vũ Dương và Vũ Nguyệt. Nhiệm vụ của cuộc chiến thí luyện cũng kiểm tra tâm tính và năng lực giao tiếp của đệ tử. Nếu bọn họ có thể hợp tác với người khác giải quyết đối thủ. Thì bọn họ cũng có thể được cộng thêm điểm.
Lúc này, Dương Hùng nhìn mọi người, nói tiếp:
"Ta nhìn các vị là võ giả ở xa đến, nghe nói hành vi tàn bạo của Nguyệt Ma động quật nên không vừa mắt. Tấm lòng của các vị cũng không tệ. Mấy hôm nay, ta lẻn vào Nguyệt Ma động quật, đánh chết không ít người. Ta cũng khá quen tuyến đường trong đó, thêm một người là thêm một phần sức mạnh. Nếu mục đích của các vị cũng như bọn ta, không bằng chúng ta cùng tiến lên, phối hợp với nhau, có được hay không?"
Đây là việc lớn. Vũ Dương không quyết định được. Lúc này, gã vẫn tin tưởng vào Diệp Tranh. Gã quay đầu lại, thì thấy Diệp Tranh không nói gì, mà chỉ gật đầu. Gã nhìn ra được, ba người đó chính là ba cường giả Thần Vũ cảnh tầng sáu Vô Thượng Kim Thân, khiến trong lòng gã tăng lên không ít áp lực.
"Dẫn đường!"
Vũ Dương không nói gì thêm, mà gật đầu với Dương Hùng.
Dương Hùng cũng không nói gì thêm, sau khi chào hỏi mọi người một tiếng, bèn dẫn người xông vào hang động. Đệ tử của Tà Long điện cũng không cam lòng yếu thế, nhao nhao xông vào. Nơi này là một hang động khá lộn xộn, chắc lâu nay không có ai ra vào. Nơi này, hang động rộng chừng hai mươi thước, đủ rộng cho mọi người tiến lên.
Rốt cuộc mọi người cũng bước vào lãnh địa của Nguyệt Ma động quật. Do bị ảnh hưởng của không ít Trấn Hồn thạch chôn dưới đất, nên thần thức đã mất tác dụng hoàn toàn. Trong hang động âm u này, chỉ có thể quan sát bằng mắt và lỗ tai. Sau một lát, mọi người đã đi xa cửa hang. Hang động một mực kéo dài về phía trước. Trong thời gian ngắn đã xuất hiện hơn mười ngã ba. Dương Hùng khá quen nơi này, gã luôn chọn đường lớn, cẩn thận từng li từng tí. Gã cũng không quay đầu nhìn đám người Vũ Dương.