Long Huyết Chiến Thần

Chương 542: Trảo Điện Phi Hoàng



“Đại tỷ, tất cả mọi người rất vui vẻ, đừng có nghiêm túc như vậy có được không? Thất đệ đệ là người tốt, ngươi hù dọa hắn ta rất xót ruột đó!”

Lam Linh Nhi nói.

Long Thần gật đầu: “Các vị ca ca tỷ tỷ, nếu ta đã lựa chọn gia nhập tự nhiên máu chảy đầu rơi cũng không tiếc! Chuyện bán rẻ huynh đệ tỷ muội của mình Long Thần chắc là không biết làm nên các vị đại khái có thể yên tâm!”

Biểu hiện của Long Thần hôm nay khiến cho mọi người rất hài lòng, dĩ nhiên là bọn họ yên tâm.

“Ta chỉ tùy tiện nói mà thôi. Đi nhanh thôi!”

Long Nguyệt dùng ánh mắt thiện ý nhìn Long Thần một cái sau đó mang theo Long Thần rời Lương Vũ thành trở lại U Linh giản.

“Thất đệ, thân thể của ngươi bởi vì sử dụng pháp môn kia lần nữa nên lại có vết thương, may mắn là dược vật chữa thương lần trước cho ngươi vẫn còn một ít hẳn là có thể giúp ngươi khôi phục. Chẳng qua là lần sau đừng có sử dụng loại dược vật này nữa.”

Sau khi đến U Linh giản, Long Nguyệt quan tâm nói.

“Năm ngày sau chính là Cửu Dương trùng nhật, ta không cần mạo hiểm lần nữa.””

Long Thần cười đáp.

Đến ngày đó, hắn sẽ chân chính đặt chân vào cấp bậc cường giả, Long Thần đoán đến lúc đó lực chiến đấu của hắn đoán chừng sẽ vượt qua mấy ca ca tỷ tỷ. Không có biện pháp, ở chỗ này thực lực của hắn yếu nhất, chỉ có thể gọi bọn họ là ca ca tỷ tỷ. Dĩ nhiên bọn họ cũng vô cùng chiếu cố Long Thần.

“Chờ ngươi đến Thông Thiên cảnh cửu trọng ta lại giúp ngươi tu luyện, lĩnh ngộ Vũ cảnh.”

Khi Long Nguyệt chuẩn bị xong dược vật, Long Nguyệt nói như vậy.

Có bọn họ, Long Thần ngay cả việc tu luyện để tăng thực lực cũng không phải phiền lòng. Đây là tư vị được người khác che chở, thật đúng là thoải mái mà!



Thời gian một ngày một đêm qua đi, Long Thần cũng đã khôi phục lại. Sau khi khôi phục thực lực, Long Thần thề không bao giờ sử dụng huyết tế nữa. Thân thể vừa mới khỏi hắn, sử dụng huyết tế lần nữa, dù là huyết tế tầng một đều có thể tạo thành tổn thương.

Khôi phục được thực lực là đợi đến Cửu Dương trùng nhật bốn ngày sau, thế nhưng trong U Linh giản có không ít niềm vui thú, Long Thần cùng mấy người kia càng ngày càng thân thuộc, bản tính của mình là quần là áo lượt cũng dần dần hiện ra ngoài.

Trong sáu người, Long Nguyệt từ đầu đến cuối chỉ tu luyện, không chú ý đến đám người bọn hắn, Khương Vô Nhai thì còn chú ý một chút. Về phần ba người kia, mặc dù nói không nhiều lắm nhưng chung đụng với bọn họ Long Thần mới phát hiện thực ra họ nói rất nhiều. Nhất là Xích Ảnh, thân là người sáng lập nên tổ chức sát thủ lớn nhất vậy mà lại là một người đơn giản như vậy.

Mà Long Thần còn biết được thêm về con người Kiếm Trần. Vị tam ca này là người ít nói nhất trong ba người, giống như một thanh kiếm lạnh băng vậy. Thế nhưng Long Thần hỏi gì hắn cũng trả lời.

“Từ nhỏ ta sống ở một trấn nhỏ, khi còn bé bắt đầu tu luyện, học kiếm, bởi vì thiên tư không tệ, là thiên tài trong đám hài tử được Vũ Minh thu nạp. Vũ Minh như là máy móc vậy, hắn tập trung những hài tử thiên tài lại một chỗ, cho chúng ta tu luyện, dạy chúng ta tàn sát cuối cùng, đứa trẻ nào có biểu hiện tốt thì địa vị càng lúc càng cao, biểu hiện không tốt thì hoặc bị đuổi đi, hoặc bị giết hay bị phái đi làm vật hi sinh. Ta chính là từng bước từng bước đi lên như vậy đó.”

Nói đến đây Kiếm Trần có chút cảm khái.

“Vậy đến cùng, tại sao ngươi lại rời khỏi Vũ Minh đến đây?”

Long Thần có chút hoài nghi hỏi, hắn không nghĩ tới vị tam ca kiệm lời này vậy mà lại có xuất thân từ Vũ Minh.

Kiếm Trần cười giễu nói một tiếng: “Nơi đó không thích hợp với ta, hiện giờ ta ba mươi tuổi, vào ngày ta hai sáu tuổi đạt tới địa vị Địa Vũ cảnh, Vũ đế tự mình phong cho ta làm Kiếm Vũ vương. Thế nhưng trời sinh ta không câu nệ, căn bản không thích hợp sinh tồn ở chỗ kia, ẩn nhẫn hai mươi sáu năm, rốt cục ta cũng chờ được đến lúc bản thân đủ thực lực để thoát khỏi Vũ Minh.”

“Cũng bởi vậy mà bọn họ treo tên ngươi trên Huyền thưởng bảng, đuổi giết khắp nơi?”

Long Thần có chút xấu hổ.

“Vũ Minh đối với phản đồ trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, nhất là bây giờ ta còn làm bạn với các ngươi, đối với Vũ Minh mà nói ta chính là sỉ nhục trong sỉ nhục, trong Long tộc, ngoài tỷ tỷ ra người bọn họ muốn diệt trừ nhất là ta.

Kiếm Trần cười khổ nói.

Trong lòng Long Thần đại khái đã hiểu.

Nói chung, Thần Vũ thánh triều chính là thiên hạ của Vũ Minh, dưới thực lực của hắn, hoặc là quy thuận, hoặc là tuyệt diệt, nếu không thì phải sống chui sống lủi.

“Kỳ thật chúng ta có thể ở chung một chỗ là vì chúng ta có tâm hồn tự do, rất thích cuộc sống bây giờ, tiêu dao tự tại, nhân sinh không phải chỉ cầu như vậy sao?”

Kiếm Trần đứng lên cười nói.

Long Thần gật đầu.

Ngay vào lúc này, Xích Ảnh từ bên ngoài vội vã chạy đến hô lên: “Đại tỷ, tất cả mọi người đến đây, có tin tức.”

U Linh giản vốn yên tĩnh nên tất cả mọi người đều nghe thấy lời của Xích Ảnh, rất nhanh liền tụ tập trước mặt hắn. Long Nguyệt thấy hắn thần sắc kích động liền hỏi: “Tin tức gì?”

“Một tin tốt, một tin xấu. Các ngươi muốn nghe cái nào trước?”

Xích Ảnh thần bí cười nói.

“Đừng có làm loạn nữa ngũ ca! Quy củ cũ, trước khổ sau ngọt, chúng ta nghe tin tức xấu trước.”

Lam Linh Nhi gấp gáp nói.

Tháy những người khác không có ý kiến, Xích Ảnh bèn nói: “Bởi vì Tần Vũ vương chết, Vũ Minh tức giận, phái ra không ít cao thủ, ý đồ tiêu diệt chúng ta. Hình như trong đó có mấy Vũ thánh, gần mười Vũ vương, lần này Vũ Minh xuất động chừng một phần tư thế lực rồi đó! Đại tỷ, Lương Vũ thành gần nơi này của chúng ta như thế, bọn họ đã đến Lương Vũ thành trước, sau đó tản ra tìm kiếm cho nên chỗ này của chúng ta đã không còn an toàn.”

Nghe Xích Ảnh nói vậy mọi người đều cau mày, nhìn cảnh sắc xung quanh một hồi, quả thật có chút không nỡ.

“Tều tại muội cả!”

Lam Linh Nhi mặt như đưa đám nói.

“Hiện tại không phải thời điểm trách hay không trách, cho dù mọi người không bỏ được chỗ này thì cũng không còn biện pháp nào khác. Thực lực của chúng ta không đủ để xung đột với Vũ Minh, Xích Ảnh, ngươi lập tức đưa đám người Xích Hồn rút khỏi nơi này đi, để bọn họ tách ta ẩn vào trong các thành trì quanh đây. Thân phận bọn họ trong sạch sẽ không khiến Vũ Minh chú ý. Về phần chúng ta thì phải dời đến chỗ khác.”

Long Nguyệt an bài nói.

Mọi người đầu gật đầu đồng ý.

“Đã như vậy ta nói tin tốt cho các ngươi. Các vị, có tin tức về Xích Đế ấn!”

Xích Ảnh cười nói:

“Xích Đế ấn?”

Trên mặt Long Nguyệt toát ra vẻ vui mừng, nàng liền vội vàng hỏi: “Ngươi nói mau, rốt cuộc là thế nào?”

“Thám tử Xích Hồn của chúng ta nghe tin, tại chỗ sâu trong Vân Mộng trạch phương nam xảy ra hai lần dị tượng. Mỗi lần đều là ảnh lửa ngất trời nhuộm đỏ bầu trời rộng lớn rất lâu. Nghe nói, có người nhìn thấy hư ảnh Xích Đế ấn trong hỏa quang! Hiện tại ngũ đại đế ấn lần lượt xuất hiện, vì thế chính là Xích Đế ấn không thể nghi ngờ!”

Xích Ảnh kích động nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.