Long Huyết Chiến Thần

Chương 782: Lôi Tộc Nội Bộ Hội Nghị



Sau đó, hắn có chút luống cuống chân tay lấy ra một cuốn bí tịch khác, sau đó đưa tới Tư Đồ Vũ.

"Đưa nó cho ta."

Tố Nghiên lấy bí tịch kia, sau đó không nói hai lời hướng Tư Đồ Vũ ném tới, Tư Đồ Vũ chỉ có thể tiếp nhận.

Võ giả kia thấy không còn chuyện của mình nữa, hắn vội vàng cáo từ Tố Nghiên một tiếng, sau đó vội vàng rời đi, dĩ nhiên ở trong lòng hắn đối với cô bé Tố Nghiên tràn đầy lễ phép và hảo cảm, về phần Tư Đồ Vũ, đơn giản là cách làm của bọn nhà giàu.

Bởi vì Long Thần và đám người Tư Đồ Vũ tranh chấp, những người khác cũng không buôn bán được, vội vàng hướng bên này nhìn lại. Hướng đám người Long Thần chi chi chõ chỗ.

Tư Đồ Vũ vốn là rất lớn lối, muốn dùng chiến kỹ Vương cấp cao đẳng để nhục mạ Long Thần, thế nhưng Tố Nghiên chủ động lấy ra một quyển chiến kỹ rất trân quý, đối với Tư Đồ Vũ mà nói, đây thật sự rất mất mặt.

Hơn nữa, Tố Nghiên vốn là mua bối xác ngọc tinh này, để tặng cho Long Thần.

Lúc này, Tố Nghiên không để ý đến những ánh mắt của người khác, đem bối xác ngọc tinh đặt lên bàn tay Long Thần, trên mặt toát ra nụ cười thỏa mãn, nói: "Đại ca ca, người bình thời đều ở trong tu luyện, hy vọng vật này có thể trợ giúp người chút ít, đây là ta dùng quà sinh nhật mà phụ thân tặng cho ta để đổi lấy đó. Người nhất định phải hảo hảo giữ gìn."

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô bé này, Long Thần gật đầu, nói: "Yên tâm đi, nó luôn luôn theo sát bên người ta, cho dù ta có chết nó cũng đi theo."

"Như vậy là tốt rồi!"

Long Thần trả lời để cho Tố Nghiên phi thường hài lòng. Nàng cảm giác mình hèn mọn nhưng mà ít nhất đồ vật mình tặng lại vĩnh viễn ở bên người Long Thần, đối với nàng mà nói đây đã đủ rồi.

Bọn họ không coi ai ra gì nói lời ngọt lịm, để cho đám người Tư Đồ Vũ sắc mặt vô cùng thúi, bọn họ lúc này hai mặt nhìn nhau, vội vàng hướng Tư Đồ Vũ nhìn lại, mặt Tư Đồ Vũ, tựa như bị nhúng vào đống rác, Long Thần thì không tỏ vẻ gì, hắn đứng ở nơi này, giống như một tên hề, nhảy choi choi.

Tư Đồ Vũ sắc mặt âm trầm, nhìn bộ dạng thân mật của hai người Long Thần và Tố Nghiên, trong lòng hắn thiêu đốt lên lòng ghen tỵ và hậm hực, liền cười lạnh một tiếng, nói: "Long Thần, người lầm rồi, tộc trưởng có nói quà Tố Tuyết công chúa gả cho người, mà là không phải Tố Nghiên công chúa hai người các người thân mật như vậy, chẳng lẽ không sợ người khác nói lời khó nghe hay sao?"

Long Thần ngẩng đầu, nhìn về gã vừa mới tới Địa Vũ cảnh cửu trọng, cũng có chút ngứa tay, không an phận, ánh mắt hắn trầm tĩnh, hỏi: "Đường đường là tôn nhi của Tư Đồ Diệu trưởng lão, không nên nói ra những lời không ra thể thống gì đó, không sợ ông nội người mất mặt sao?"

Tư Đồ Vũ ghét nhất đúng là bộ dáng không sợ hãi của Long Thần, hắn rõ ràng cường đại hơn Long Thần nhiều, tại sao Long Thần không sợ? Điều này làm trong lòng Tư Đồ Vũ có một loại cảm giác nóng lòng muốn hướng Long Thần chứng minh.

Chỉ đến khi cho tên tiểu tử này biết sự cường đại của mình, hắn mới chân chính hả giận!

"Long Thần, quyết đấu còn mười ngày nữa thôi, chẳng lẽ ngươi muốn quyết đấu đó diễn ra vào ngày hôm nay hay sao?" Tư Đồ Vũ lạnh lùng cười nói.

Long Thần cũng biết, tên này đã nhịn không được muốn đánh mình. Nhưng Long Thần sao lại dễ dàng bị lừa như vậy?

Cho nên hắn cười nói: "Ta không có ý nghĩ này."

Nói xong, hắn nói với Tố Nghiên một tiếng, nói: "Nghiên nhi, đi thôi, chó nơi này quá ồn ào, khó được yên tĩnh, mới đi ra ngoài thôi, đã gặp phải chó điên, vận khí thật sự quá kém mà."

"Đúng, đại ca ca, ta ghét nhất là chó điên."

Tố Nghiên cười khanh khách.

Bọn họ một bên nói chuyện một bên rời khỏi, hoàn toàn coi Tư Đồ Vũ như là không khí.

Long Thần nói lời nhục mạ đó để Tư Đồ Vũ giận điên lên, khí thế cường đại từ thân thể của hắn bạo phát ra, Tư Đồ Vũ lạnh lùng nhìn Long Thần, thấp giọng giận dữ gào lên: "Long Thần, người đứng lại cho ta, ngươi nếu là đàn ông, phải đấu với ta một phen, đừng có dùng công phu võ mồm!"

Đáng tiếc, Long Thần căn bản coi hắn không ra gì, trực tiếp rời đi.

"Phế vật, người đứng lại đó cho ta!"

Tư Đồ Vũ gầm thét lên một tiếng, nhất thời như một trận toàn phong đánh tới Long Thần. Đem quần áo Long Thần và Tố Nghiên tung bay phất phới.

"Đại ca ca, làm sao bây giờ?"

Tố Nghiên có chút bối rối nói.

Long Thần ánh mắt trầm xuống, nói: "Trở về thôi, mười ngày sau tự nhiên rõ ràng, thực lực là của mình, không cần thiết phải hở mồm một tí tranh đấu người sống ta chết."

Long Thần đã thành thục lên không ít, không hề để ý tới một cái phế vật, do đó không mất lý trí.

Nhìn thiếu niên này, Tố Nghiên có chút hoảng hốt, mặc cho thực lực Tư Đồ Vũ cường đại hơn nhiều nhưng mà nàng có một ảo giác, Long An tựa như là người không thể chiến thắng.

Điều này làm cho Tố Nghiên an tâm rất nhiều.

"Hay, cứ xem bọn hắn là con chó sửa lấy được rồi, hì hì..."

Tại thanh âm kêu gào của Tư Đồ Vũ, hai người không nhanh không chậm rời đi.

Những người ở bên cạnh Tư Đồ Vũ, cũng vội vàng mắng mỏ.

"Đúng là một tên phế vật mà, kiến thức thực lực Tư Đồ Vũ, lập tức giống như là con rùa đen rụt cổ, bỏ chạy mất dép?"

"Đúng, Long Thần là một con rùa đen rụt đầu, hắn ngoại trừ lừa gạt nữ nhân ra, nào có bản lĩnh gì chứ? Người như hắn, căn bản không thể coi là nam nhân, căn bản không xứng với Tố Tuyết công chúa, cũng không xứng nhận được Thất Diệu tinh quân truyền thừa!"

"Hết thảy đều đó chỉ thuộc về một mình Tư Đồ đại ca thôi, Tư Đồ đại ca mới là thiên tài thật sự, Long Thần kia chỉ là con chó, ta mắng là con chó, hắn cũng không dám quay đầu lại, mọi người xem đi, ha ha..."

Đám người cường điệu mắng, cười ha ha.

Nhưng mà sắc mặt Tư Đồ Vũ thì lại lạnh lẽo.

Nhiều nhục mạ như vậy, đập lên người Long Thần, tựa như đánh vào chỗ trống, không khiến Long Thần phản ứng tí nào, cảm giác một quyền đánh hụt, để Tư Đồ Vũ có cảm giác hộc máu mũi.

"Long Thần! Ta đã tới Địa Vũ cảnh cửu trọng, còn chiếm được Vạn Hóa Ma Thương, mười ngày sau, ta nhất định cho ngươi nếm thử, tư vị tan xương nát thịt rốt cuộc là thế nào, đồ của ngươi, hết thảy thuộc về Tư Đồ Vũ ta, bao gồm cả Thất Diệu tinh quân truyền thừa!"

Tư Đồ Vũ cắn chặc hàm rằng thề.

Mà lúc này, Long Thần sớm đã trở lại Thanh Mộc Thiên Thành, trấn an tiểu cô nương Tố Nghiện một cái, chuẩn bị đi ti luyện. Lúc này Tố Tuyết hướng hắn đi tới, nàng tựa hồ nghe được tin tức ngày hôm nay, có chút lo lắng, nói: "Hôm nay người và Tư Đồ Vũ nồi lên xung đột sao?"

"Cãi cọ nho nhỏ thôi, không tính là gì." Long Thần nói.

Tố Tuyết xinh đẹp cau đôi lông mày lại, nói: "Nghe nói Tư Đồ Vũ đã tới Địa Vũ cảnh cửu trọng, Long Thần, chiến đấu mười ngày sau, ngươi nên làm cái gì?"

Thoạt nhìn, các nàng còn khẩn trương hơn cả Long Thần nhưng trong lòng Long Thần chẳng có khẩn trương gì, hắn mặc dù biết chân nguyên xa xa không là đối thủ của Tư Đồ Vũ nhưng mà hắn chẳng lo lắng, đây là tâm thái mà hắn dưỡng thành, lại đi lo lắng và sợ hãi thì được gì, còn không bằng thực tế hơn đi tu luyện, yên lặng phát triển.

"Tùy cơ ứng biến."

Long Thần phun ra bốn chữ để Tố Tuyết im lặng.

"Thật không chịu được ngươi, lúc trước ngươi không nên đáp ứng Tư Đồ Vũ, tên kia rõ ràng là muốn âm người, mục đích của người lại là an tĩnh tu luyện Thất Diệu tinh quân truyền thừa, có cần thiết phải tranh đấu một ngụm khẩu khí này không?"

Tố Tuyết có chút giận trách nhìn Long Thần, cảm giác khẩu khí lúc này của nàng giống như nương tử oán trách trượng phu của mình vậy.

"Người sống chính là tranh đấu một hơi, đạo lý này nữ nhân các ngươi không hiểu đầu, không có vấn đề gì khác thì đi đi thôi."

Long Thần nhướng mí mắt, vô lại nói.

"Ngươi... đi đi, ta xem ngươi bây giờ làm cái gì, đừng có đến lúc đó bị giết, muội muội ta còn cần ngươi nữa đó."

Tố Tuyệt đối với Long Thần, thật sự phát điên.

Chẳng nhẽ tên này ăn gan báo hay sao?

Mười ngày, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, mặc dù bên ngoài đã vì chuyện chiến đấu giữa hắn và Tư Đồ Vũ trở nên sôi sùng sục nhưng Long Thần lại thản nhiên xem như không là chuyện của mình.

Thời gian kế tiếp, hắn chuẩn bị ngâm trong bày ngày bảy đêm để Thất Diệu Tinh Thần Thể đại thành, kế tiếp, chính là tìm hiểu vũ thần bị, đồng thời chờ đợi cuộc chiến khai màn.

Dĩ nhiên trước khi chiến đấu, còn cần cho Tố Nghiên uống long huyết một lần.

Dưới máu Long Thần nuôi dưỡng, tiểu cô nương càng phát ra thần thái sáng láng, một cổ sinh mệnh lực cường đại, từ trong thân thể nàng đột phát ra ngoài. Ngay ca Bạch Lan nhìn cũng vô cùng kinh dị, hắn nhiều lần hỏi Tố Nghiên Long Thần rốt cuộc là cho nàng ăn đan dược gì, thế nhưng Tố Nghiên không mở miệng, điều này làm cho Bạch Lan gấp đến độ mắt trợn tròn lên.

Buổi tối, Long Thần đến chỗ cao nhất cây cổ thụ.

Lần này, hắn chuẩn bị đem Thất Diệu Tinh Thần Thể tới đại thành.

Nội bộ Lội tộc.

Ai cũng không nghĩ tới chính là, ở trong một căn phòng âm u, Lôi tộc thất tử đang tiến hành một loại quyết định đến vận mệnh của chủng tộc bọn họ, đây là hội nghị cấp cao Lôi tộc, toàn bộ Lôi tộc thất tử Địa Vũ cảnh cửu trọng đỉnh phong đều có mặt, duy nhất không có mặt chính là tộc trưởng Lôi tộc, Lôi Cực.

Lôi tộc thất tử, thật ra chính là một đám nguyên lão tại Lôi tộc, mỗi một người bọn họ niên kỷ đều từ hai trăm năm mươi tuổi trở lên, thuộc loại đồ cổ danh phù kỳ thực trong Lôi tộc, trong đó đại nguyên lão Lôi tộc thất tử, đã hơn bốn trăm tuổi, nếu như không đột phá tới Thiên Vũ cảnh, thì tính mạng của không còn bao nhiêu nữa.

Mặc dù như vậy, đại nguyên lão Lôi tộc này tên là Lôi Uyên, địa vị ở trong Lôi tộc có thể so với tộc trưởng Lôi tộc Lôi Cực hiện giờ. Lôi Uyên chính là đồng hàng với phụ thân Lôi Cực, lúc còn trẻ vì Lội tộc lập nên vô số đại công, là một anh hùng trong Lôi tộc.

Tràng hội nghị này, chính là do Lôi Uyên khởi xướng, triệu tập toàn bộ Lôi tộc thất tử đến đây nhưng lại giấu giếm tộc trưởng Lôi Cực của bọn hắn.

Mọi người trầm mặt chừng nửa nén nhang, lúc này Lôi Uyên mới gõ nhè nhẹ lên bàn gỗ, phát ra thanh âm thùng thùng.

"Các vị, ta triệu tập mọi người nhưng lại giấu giếm tộc trưởng Lôi Cực, nói vậy mọi người điều biết ý nghĩ của ta rồi. Không biết mọi người thấy thế nào?"

Lôi Uyên gia lão, thanh âm khàn khàn nói.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vừa mới bắt đầu không ai lên tiếng, ánh mắt Lôi Uyên quét qua một lần, rốt cuộc có một nam tử khôi ngô, nói: "Không thể không nói chính là, đây là cơ hội Lôi tộc ta quật khởi, thậm chí không hề dựa dẫm vào Ma tộc nữa."

"Nói thật hay."

Lôi Uyên vỗ tay một cái, rất nhanh những người khác cũng vỗ tay theo hưởng ứng.

"Vậy đã rõ rồi, ta đây cứ việc nói thẳng, qua nhiều năm như vậy, tôi tộc chúng ta vẫn sống dưới bóng ma Ma tộc, hết thảy như thiên lôi sai đầu đánh đó, giống như người hầu Ma tộc, Ma tộc tới chỗ nào, thì Lôi tộc ta tới chỗ đó, đối với cuộc sống như thế, chẳng những chúng ta không thể chịu đựng, đoán chừng ngoại trừ tộc trưởng của chúng ta ra, ai cũng không thể chịu đựng?"

Thanh âm Lôi Uyên, để cho vẻ mặt mỗi người nghiêm túc hẳn lên.

"Ta nghĩ tất cả mọi người điều hiểu ý của ta."

Lôi Uyên tiếp tục nói.

Một nam tử trong đó, nói: "Đại nguyên lão, chúng ta thật sự hiểu được, cách nhìn của người ta cũng đồng ý, ta giơ tay đồng ý trước nhất, những người khác thì sao nào?"

Khi mà nam tử này giơ cánh tay lên, những người khác cũng khẽ cắn răng, toàn bộ đều giơ lên.

Lôi Uyên cười, nói: "Nếu mọi người đồng tâm, ta đây ít lời nói nhảm. Thất Diệu tinh quân truyền thừa là cơ hội tối trọng yếu nhất của Lôi tộc chúng ta. Mặc kệ Lôi Cực thế nào, lần này chúng ta phải nhận được Thất Diệu tinh quân truyền thừa trước cất, sau đó thoát khỏi Ma tộc, tại Thái cổ bãi tha ma tìm cho mình một cứ điểm, về phần Lôi Cực, nếu chúng ta chiếm được Thất Diệu tinh quân truyền thừa, suất lĩnh toàn tộc rời đi, hắn nếu vẫn đứng ở bên phía Ma tộc, thì chúng ta cũng không cần đến một tộc trưởng như thế nữa."

Tại trong Lôi tộc, chỉ có Lôi Uyên hắn, mới có đế nói lời như vậy.

"Không có cường giả Thiên Vũ cảnh, Lôi tộc chúng ta làm sao sinh tồn?"

"Ngươi đừng lo lắng Lôi Cực không ngu xuẩn như vậy đâu, Lôi tộc là của hắn, hắn không thể không quản tới? Quan trọng là... chúng ta phải tiền trảm hậu tấu, tốc chiến tốc thắng, chờ chúng ta quyết liệt với Ma tộc, hơn nữa đã được Thất Diệu tinh quân truyền thừa, chỉ cần hắn đừng có âm, chỉ cần hắn đứng đúng vị trí, Thất Diệu tinh quân truyền thừa, thuộc về hắn."

Lôi Uyên ánh mắt thâm trầm xuống, nói.

Quả thật, tại bọn hắn xem ra, Ma tộc có Ma Thần đế quân truyền thừa trấn giữ, Thần tộc có Bạch Liên tiên tử truyền thừa trấn giữ, mà tộc trưởng Lôi tộc, nếu có được Thất Diệu tinh quân truyền thừa, là có thể trở thành tồn tại đồng cấp với bọn họ.

"Lôi tộc thất từ chúng ta, cũng không có tâm tư gì, hôm nay tôi Uyên ta triệu tập mọi người, hết thảy đều là vì Lội tộc, Lôi Cực tộc trưởng, ngoại trừ tu luyện ra, chính là theo đuổi Bạch Lan, không thành cơ nghiệp được, cái chúng ta muốn, chính là đánh đứt gãy quan hệ huynh đệ giữa bọn họ, để cho hắn trở thành một gã tộc trưởng Lôi tộc hợp cách!"

Ý của Lôi Uyên, chính là ý của Lôi tộc thất tử.

"Đại nguyên lão, người nói thẳng nên làm thế nào? Tộc trưởng đúng là rất ít vì chủng tộc ta mà suy tư, toàn bộ chúng ta nghe theo ngươi."

Lôi Uyên lắc đầu, nói: "Ta đã già rồi, chống đỡ không nổi Lội tộc, Lội tộc phải cần Lôi Cực trấn giữ, một chuyện duy nhất mà ta muốn làm trước khi chết, đó chính là để Lôi Cực, thoát khỏi Ma tộc, để cho tôi tộc chúng ta trở thành tồn tại như Ma tộc!"

Dừng một chút, Lôi Uyên nói: "Kế hoạch cụ thể, trong lòng ta đã có."

"Lúc nào động thủ? Long Thần kia mấy ngày qua đều ở trong tu luyện Thất Diệu Tinh Thần Thế, mà tộc trưởng và Bạch Lan, đều ở bên cạnh canh gác."

Lôi Uyên nói: "Thời gian cụ thể ta đã sắp xếp xong xuôi, tại mười ngày sau, khi Long Thần và Tư Đồ Vũ quyết chiến, đến lúc đó tôi tộc chúng ta có bọn hắn một cái kinh hỉ."

Mọi người ngạc nhiên, hỏi: "Khi đó, không phải có rất nhiều người đến sao, Ma tộc cường giả đều xuất hiện, làm sao cho chúng ta đắc thủ được?"

Lôi Uyên cười thần bí, nói: "Các ngươi quên mất chỉ bảo của Lôi tộc chúng ta sao? Khi mà cường giả bọn hắn tụ tập lại cùng một chỗ, Lôi Ngục chúng ta, sẽ cho bọn hắn một cái kinh hi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.