Lâm Nam ra hiệu cho tôi nín thở, tạm thời không được manh động, chỉ nghe thấy tiếng vật gì đó đâm vào container vang lên một lần từ bốn phía rồi sau đó yên tĩnh trở lại. Cho dù bên ngoài là thứ gì thì cũng không thể đâm thủng chiếc thùng xe container dày thế này để xông vào được, nhưng lớp sắt ở phía bên trên lại vang lên tiếng rầm rầm mỗi lúc một to hơn. Tôi và Lâm Nam đều không rõ là cái gì nên chỉ biết hoang mang lắng nghe.
Phần nóc của container có một khoảng được Lâm Nam cắt ra làm lỗ thông hơi, dùng ống thép hàn thành lan can rồi lấy lưới sắt mắt nhỏ bịt vào. Tôi và Lâm Nam đều nhẹ nhàng tiến ra khỏi chiếc xe ô tô, nấp trong bóng tối, nhờ vào ánh sáng lành lạnh của đêm trăng rằm để chú ý quan sát động tĩnh trên trần. Mưa chưa ngừng được bao lâu làn không khí mát lạnh theo gió lùa vào qua cửa sổ, lẫn vào trong đó là mùi thôi rữa nồng nặc. Tôi và Lâm Nam ngay lập tức nghĩ ra rằng rất có khả năng bọn móng vuốt âm đang ở ngay bên ngoài!
Khi tiếng động ngừng lại, những sợi thần kinh đang căng như dây đàn của tôi và Lâm Nam hơi chùng xuống một chút, trong bóng tối hai đôi mắt tìm đến nhau. Chiếc xẻng đào đất núi đang được nắm chặt trong tay Lâm Nam cũng được từ từ hạ xuống. Đột nhiên, một bàn tay xuất hiện tóm chặt lấy lan can cửa sổ, dùng lực giật mạnh khiến tấm lưới thép đều tung hết ra, trên mấy ngón tay to béo đó thậm chí còn đeo một chiếc nhẫn!
Đây chắc chắn không thể là bàn tay của móng vuốt âm được!
Nếu không phải là móng vuốt âm thì có thể là gì mới được chứ? Chì nhìn thấy bàn tay nắm chặt lấy ống thép, rõ ràng là đang cố hết sức, cổ tay vặn từng chút một, sau một hồi tiếng răng rắc vang lên, cả bàn tay đột nhiên mở ra rồi trở nên mềm nhũn, dưới ánh sáng lành lạnh của ánh trăng chiếu vào dường như không còn một sắc hồng nào của máu. Bàn tay trắng bệch đó nằm vắt vẻo trên cửa sổ, không hề cử động.
Trong lúc chúng tôi còn đang nghi ngờ thì một loạt tiếng động rầm rầm lại vang lên, nghe có vẻ như có thứ gì đó vừa nhảy từ trên nóc thùng xe xuống đất, sau đó lại không thấy động tĩnh gì nữa.
Tôi và Lâm Nam đứng yên một chỗ giương mắt nhìn bàn tay đó, trên trán chúng tôi đều lấm tấm mổ hôi. Một lúc lâu sau cho đến tận khi một tiếng động rất khẽ vang lên khiến chúng tôi giật mình hoảng hốt, thùng xe đã bị chọc thủng một rãnh lớn từ bên ngoài!
Tôi rùng mình một cái, rút súng ra ngắm thẳng vào cửa thùng xe chuẩn bị bắn, Lâm Nam càng không chần chừ cầm chiếc xẻng đâm bổ ra ngoài, chợt nghe thây tiếng cười hì hì rất khẽ: “Thì ra đúng là hai người ở trong này! Chị Sương, chị đừng có bắn đấy!”
Vừa nghe thấy giọng nói của Cáo con, tôi và Lâm Nam đều thở phào nhẹ nhõm, con quỷ nhỏ này đúng là đã dọa chúng tôi một trận hết hồn! Còn chưa đợi chúng tôi kịp trách mắng, Cáo con đã cướp lời trước: “Chị Sương đừng tức giận, em một lòng một dạ muốn tặng chị một món quà làm lễ ra mắt, không ngờ món quà này lại khiến chị sợ hãi như vậy, thật là ngại quá.”
Cáo con nói thứ nhảy từ trên thùng xe xuống đã chạy xa rồi nên tôi cũng muốn xem thử con bé nghịch ngợm tinh quái này muốn tặng tôi món quà như thế nào? Bởi vậy ba người chúng tôi cùng trèo lên nóc thùng xe xem rốt cuộc là cái gì. Chỉ nhìn thấy một xác chết to béo nằm cuộn tròn môt đống ở trên đó, một bàn tay mềm oặt vắt trên ống thép ở cửa sổ, xung quanh rơi vãi vô số những đám bụi đất màu đen, xem ra sau một hồi tranh giành ác liệt, cuối cùng cũng không tránh khỏi cái chết.
Cáo con cúi xuống mò mẫm trong người thi thể đó một hồi rồi lôi ra một chiếc gương đồng mỏng, phá lên cười ha ha: “Tìm được rồi! Chính là thứ này, chị Sương, tặng cho chị này!” Sau đó quay sang nói với Lâm Nam: “Anh Nam tên bị thịt này giờ phải làm thếnào? Kéo hắn vào chôn trong núi hay là cứ vứt ở đây? Hắn không có máu cũng chẳng có xương, đều đã khô cạn hết rồi.”
Lâm Nam hắng giọng một cái: “Em bây giờ mới nhớ tới anh hả? Xem em chơi đùa có vui không này!” Vừa thấy Lâm Nam làm mặt giận, Cáo con sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, khẽ lúng ba lúng búng: “Em cũng phải thập tử nhất sinh mới quay trở lại đây được, anh lại còn mắng em nữa!”
Cuối cùng vẫn là tôi thấy ngứa mắt bèn lôi hai người bọn họ trở vào trong xe, bắt Cáo con mau chóng kể xem có chuyện gì xảy ra. Chỉ còn chưa đầy một tiếng đồng hổ là tới nửa đêm rồi, Cáo con cũng tranh thủ thời gian vừa ăn vừa kể chuyện: “Cả ngày hôm nay em rất lo lắng, không biết phải tặng quà gì cho chị Sương mới được đây? Lần cuối cùng ở trên núi, sau khi nhìn rõ vị trí của bọn móng vuốt âm xong, thời tiết thì xấu nên em nghĩ nên xuổng núi sớm một chút. Vừa hay đúng lúc đó thì nhìn thấy tên béo đó và một tên cao kều nữa đang lén lén lút lút ở trên núi. Lúc đó đã sắp chiều muộn rồi, hai tên này lại đang vác một cái bao đi vào chỗ vắng vẻ. Tính hiếu kỳ của em chợt nổi lên, lúc đầu định tốt bụng nhắc nhở bọn chúng, nhưng nhìn bọn chúng thấy chằng giống với người lương thiện, em bèn bí mật bám theo bọn chúng xem có chuyện gì, nếu có rắc rối thì ra tay giúp đỡ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp cơ mà!”
Lâm Nam vừa lặng lẽ giúp Cáo con chuẩn bị những thứ đổ phải mang theo vừa để tâm lắng nghe câu chuyện. Cáo con tiếp tục nói: “Ai biết được hai tên này là người ở nơi khác đến, lên núi để trộm mộ. Bọn chúng không biết đến việc có lũ móng vuốt âm nên lấy ra một cái la bàn, tính toán một hồi lâu rồi chọn một chỗ bắt tay vào đào. Một lúc sau chợt nghe thấy tên béo lùn gọi tên cao kều đang đứng hóng gió kia xuống, giúp một tay lôi chiếc quan tài ra. Có thể do bọn chúng gặp vận xui, hầm mộ bị sụp xuống, ở bên dưới không thể mở được, chúng bèn mạo hiểm kéo quan tài ra. Đầu quan tài vừa lộ ra, em đã ngửi thấy mùi hôi thối tanh tưởi, còn có một luồng sát khí rất đặc biệt nữa!”
Tôi ngắt lời hỏi cô ây: “Luồng sát khí đặc biệt? Tên béo mà em nhắc đến có phải là tên đã chết trên nóc thùng xe kia không? Em thực sự có thể ngửi thấy mùi đó ư? Như thế nào vậy?”
Cáo con cười hì hì đáp: “Đương nhiên là thật chứ, loại mùi đó rất đặc biệt, vừa ấm vừa lạnh. Loại mùi vị này không phải đến từ quan tài mà là bay ra từ lỗ huyệt bên dưới quan tài. Hai tên trộm mộ này lôi quan tài ra, quả đúng là xui xẻo. Em thấy chiếc quan tài đó có kiểu dáng của thời nhà Minh. Khi bọn chúng mở lớp vải liệm ra, bên dưới là một xác chết nữ đang nằm cong cong không giống với lẽ thường, cái xác lõa thể đó vẫn còn trơn bóng, chưa hề thối rữa, giống như một người còn sống đang nằm ngủ vậy. Hai tên trộm mộ gian manh đó dùng tay sờ soạng khắp nơi, nhất là tên béo chết tiệt đó, hắn thậm chí còn định…, hừ!” Có lẽ do nghĩ lại một hành động xấu xa nào đó khiến Cáo con không nén nổi tức giận.
Sau khi ăn xong, thay đổi y phục, Cáo con vẫn rất phấn chấn: “Sau khi sờ mó xác chết đó xong, bọn chúng chỉ tìm được một cái gương đồng nhỏ, kiểu dáng rất đơn giản. Em thấy đó giống như một vật dùng để trừ tà, nhưng hai tên đó chẳng hiểu biết gì, tên cao không cam tâm bèn tiếp tục chui vào trong hố để tìm kiếm. Vừa mới bước vào, chỉ nghe thấy hắn kinh ngạc kêu lên một tiếng, nói rằng ở trong hố còn có một người nữa đang ngồi. Hắn bèn bò ra gọi tên béo mau mau chạy đi, còn bản thân hắn thì chạy không thoát, từ bên trong một tên móng vuốt âm xuất hiện. Tên móng vuốt âm này khác hẳn với bọn mà em vẫn nhìn thấy hàng ngày, trên lưng hắn có một lỗ thủng rất to nhưng mà đầu thì lại vẫn còn! Em chỉ nhìn thấy hắn tát một cái đã bay đầu của tên cao kều, rồi cắn chặt lấy cổ của tên đó ra sức hút máu. Sau khi hút máu xong, một tay hắn nắm chặt lấy đầu của tên cao đó, tay kia thò vào cổ để kéo, chỉ nghe thấy răng rắc một hồi, toàn bộ xương đều đã bị bẻ gẫy hết cả, hắn thật sự đã lôi hết cả xương cột sống ra ngoài. Em sợ đến nỗi không dám nhìn nữa, cuộn tròn lại một góc.”
Lâm Nam đang chăm chú lắng nghe chợt nói xen vào: “Đây chắc hẳn là một người tuẫn táng đã phải chết hết sức bi thảm, lúc bị chặt đầu để tế lễ còn cố ý không chặt đứt hẳn, người đó vẫn còn sống khi xương cổ và xương cột sống bị dứt ra, rồi mới chôn xuống đất. Bởi vậy khi người đó biến thành móng vuốt âm tìm được đầu của mình rồi nhưng lại không tìm được phần xương cổ và xương cột sống còn thiếu.”
Cáo con bèn nói tiếp: “Tên béo lùn đó chạy như bay xuống núi, còn tên âm thi có đầu đó cũng theo sát phía sau, ngửi mùi của tên béo mà đuổi theo. Lúc đó em mới dám ra ngoài, bám theo ở khoảng cách rất xa. Có thể do trong người tên béo lùn đó có bảo vật trừ tà này nên tên móng vuôt âm đó vẫn không dám nhảy xông đến bắt gọn. Nhưng tên béo lùn không biết điều này, chạy đến chỗ thùng xe ở đây, chạy đuổi nhau theo vòng tròn. Hắn tưởng rằng trèo lên nóc thùng xe thì có thể chạy thoát. Phần sau đó thì em không nhìn thấy được, chỉ đoán rằng khi tên béo nằm sấp xuống đã đè lên tấrn gương đồng nên bị tên móng vuốt âm phía sau tóm gọn.” Cáo con ngừng lại một lát, lén nhìn sắc mặt của Lâm Nam rồi mói tiếp tục nói: “Em không biết hai người có ở trong thùng xe này hay không nên không tới giúp hai người, em cũng không dám tới cứu tên béo vì sợ rằng mình không đánh lại nổi tên thủ lĩnh có đầu đó. Hơn nữa nếu cứu tên béo thì lại sợ không thể lấy được thứ bảo vật thời nhà Minh này!” Cô bé nói xong liền nháy mắt với tôi, đôi mắt sáng long lanh như thắp đèn vậy.
Lâm Nam thở dài một cái, nói: “Thôi được rồi, con quái vật này cũng không dễ đối phó đâu. Trong phần điều khiển xác chết trên mảnh mai rùa đó cũng có nhắc tới, có hai loại móng vuốt âm khó đối phó nhất, trong đó một loại chính là những người khi tuẫn táng đã bị chết một cách tàn khổc nhất, khi chết oán khí quá lớn, biến thành luồng sát khí cũng cực kỳ lớn. Nó không những đã tìm được đầu của mình, thêm vào đó lại có phần xương cột sống của người sống này nữa, đã trở thành vô địch rồi, không phải thứ mà chúng ta có thể đối phó được. Tuy vậy nó lại sợ chiếc gương đổng nhỏ này sao? Tiểu Sương, đưa tôi nhìn lại chiếc gương đồng đó xem thế nào.”
Nghe Lâm Nam gọi tôi là Tiểu Sương, đôi mắt sáng long lanh của Cáo con chợt chớp chớp một cách không tự nhiên, nhìn tôi lấy chiếc gương đồng nhò ra đưa cho Lâm Nam mà chẳng nói năng gì.
Lâm Nam nhờ vào ánh đèn để quan sát cẩn thận chiếc gương đồng, mặt trước hình tròn sáng có phản chiếu hình ảnh, mấy đường viền với nét vẽ đơn giản thoắt ẩn thoắt hiện, mặt sau dùng sợi vàng họa thành hình thái cực đồ, bên trong còn khắc mấy dòng chữ cổ, không có tay cầm, hai bên tấm gương có đúc hình hai con Phượng hoàng chầu vào phần thân gương, mặt gương bằng phẳng nhẵn nhụi.
Lâm Nam nhìn một lát rồi thất vọng nói: “Chẳng lẽ thật sự không nhìn ra được cái gì sao? Xem niên đại thì có vẻ là đồ cuối thời nhà Tần, tại sao lại xuất hiện trong quan tài của nhà Minh chứ? Những chữ Hán này là do người đời sau thêm vào, giống như là để giam giữ xác chết, trấn giữ lăng mộ vậy. Nhưng những nét tạo hình đơn giản trong mặt gương này tôi lại không nhận ra được, nhìn thì có vẻ rất quen. À, đây là quà mà Cáo con tặng cho cô, cô cứ giữ lấy vậy, sau khi trở về chúng ta sẽ nghiên cứu tỉ mỉ hơn.”
Tôi cầm lấy tấm gương, cho rằng trình độ Hán ngữ của mình ở trường đại học cũng không tồi, bèn ngồi nghiên ngâm dần từng chữ Hán cổ kia, vừa nhìn vừa đoán cũng ra được tám chín phần chính xác, đọc ra thì là một bài thơ ngũ ngôn cổ: “Vũ hậu không lâm xứ, thu đình gia thụ bàng, vũ linh trấn yêu tà, vạn thế xa mã tàng.” Tôi không hiểu ý nghĩa của nó cho lắm bèn nhét vật quý giá này của mình vào trong người, nói với Cáo con: “Tiểu Quyên, chị thật là xấu hổ, không chuẩn bị quà gì để tặng em cả, lần sau sẽ tặng bù có được không?”
Cáo con chẳng châp nhặt gì bèn đáp: “Có gì đâu chứ, chỉ là mượn hoa dâng phật mà thôi, chị Sương là người trong lòng em khâm phục nhất, chị chịu nhận quà là em đã vui lắm rồi!”
Nhìn đồng hồ thấy còn mười phút nữa là tới nửa đêm, Cáo con bèn lấy ra một cái bao tải lớn, xung phong trèo lên nóc thùng xe, định kéo xác chết của tên béo lùn đó xuống thùng xe, tránh để ngày mai bị người khác phát hiện thì phiền phức to.
Nhìn cô ấy bám lấy thành của thùng xe, rồi phốc một cái đã nhảy lên trên rồi, tôi đang định khen ngợi chợt nghe
thây Cáo con kêu lên thất thanh: “Á!” Sau đó không thấy
động tĩnh gì nữa.
Tôi và Lâm Nam đều thất kinh, vội vội vàng vàng trèo lên nóc thùng xe, chỉ thấy Cáo con đứng ngẩn người ra đó. Tôi còn tưởng rằng xác chết kia xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn lại vẫn thấy nó đang nằm phủ phục ở đó không động đậy thì thấy nhẹ cả người, bèn lấy chiếc bao tải từ trong tay Cáo con, định tự mình ra tay nhét xác chết vào bên trong. Tôi nghĩ xương sống của xác chết này chắc hẳn đã bị móng vuốt âm rút đi mất rồi nên chắc sẽ rất nặng nề khó di chuyển. Nhưng khi tôi lại gần xác chết để nhìn cho rõ thì lại thấy có gì đó có vẻ không đúng. Dường như nó đã bị vầy vò đến mức biến dạng rồi!
Lâm Nam ở bên cạnh ngăn tôi lại không cho bước tới, quay đầu lại hỏi Cáo con xem đã nhìn thấy cái gì, tại sao lại hét lên kinh hoàng như vậy? Cáo con lắc lắc đầu khe đáp: “Em cũng không biết, tiếng hét đó không phải là của em! Em vừa trèo lên thì nhìn thấy một người đang quỳ bên cạnh xác chết, khoác một tấm vỏ chăn bằng gấm màu đỏ rực rất giống với xác chết phụ nữ thời nhà Minh ờ trong cỗ quan tài đó. Người phụ nữ đó đang lật xác chết, thò tay vào trong mò mẫm, nhìn thấy em thì đột nhiên đứng bật dậy, cũng không biết là em hay là nó đã hét lên nữa, sau đó nhìn thấy nó nhảy xuống đất rồi chạy mất.”
Vừa nghe thấy còn có xác chết nữ thời nhà Minh ở xung quanh, tôi và Lâm Nam đều đề cao cảnh giác, mở to mắt nhìn ra xung quanh. Làm sao thế này? Móng vuốt âm vừa chạy đi thì lại xuất hiện một xác chết nữ thời nhà Minh ư? Tôi có chút khó hiểu bèn quay ra hỏi Lâm Nam: “Trên đời này thật sự có ma quỷ hay sao? Anh đã đào nhiều ngôi mộ cổ như vậy rồi, rốt cuộc đã gặp phải hay chưa?”
Lâm Nam gượng cười đáp: “Trên đời này làm gì có ma quỷ gì chứ? Người chết rồi cũng giống như ngọn đèn đã tắt, nếu quả thực mà có ma quỷ thì tôi sớm đã rửa tay gác kiếm rồi! Cái xác nữ thời nhà Minh này chắc hẳn có liên quan tới chiếc gương đồng đó, chắc trước khi được chôn xuống đã có những dấu hiệu sẽ biến thành thây ma, bởi vậy người nhà mới phải đặt vào trong mộ chiếc gương đồng để trấn áp tà ma, lúc khâm liệm còn được ướp một thứ thuốc nào đó, hơn nữa do được chôn ở núi Phượng Hoàng là nơi có sát khí rất nặng. Thực ra việc lấy hung trấn hung thì không có gì sai, nhưng lại chưa tính đến việc núi Phượng Hoàng là hung trận ‘ngọa long ngâm’, có uy lực phong thủy vô cùng lớn, bởi vậy xác chết nữ này được chôn trong lòng đất suốt mấy trăm năm, bị ảnh hưởng bởi tử khí của lũ móng vuốt âm, một khi lộ ra ngoài không khí sẽ biến thành xác sống!”
Tôi và Lâm Nam cẩn thận nhét cái xác mềm oặt nặng nề của tên béo vào trong bao tải, quả nhiên xương sống của hắn đã bị rút mất hơn một nửa. Toàn bộ xương sống của hắn bị người ta dùng lực ngắt thành từng đoạn, mắc kẹt lại ở trong người, không hiểu lúc chết đã phải đau đớn tới nhường nào! Chúng tôi đẩy bao tải đựng xác chết vào trong một góc của thùng xe rồi ba người kiểm tra lại hành trang lần cuối cùng, thời gian cũng vừa đúng nửa đêm, phải xuất phát rồi. Lâm Nam một lần nữa nhắc nhở Cáo con phải lưu ý mùi của bọn móng vuốt âm và xác chết nữ thời nhà Minh đó, bởi anh ta cho rằng hai thứ này có thể mang đến rất nhiều những nguy hiểm khó lường!
Trăng thanh gió mát, chúng tôi men theo một bên sườn núi nhanh chóng lên tới phần gốc của móng rồng. Nơi này khác với chỗ lần trước tôi gặp Cáo con, không có nhiều những gò đất nhỏ cao thấp không đều. Nước mưa ngấm vào trong đất khiến cho mặt đất rất bằng phẳng, ngước nhìn lên đinh núi cao vời vợi thấy khoảng cách vẫn còn rất xa, thật khó mà tưởng tượng được đây chính là chỗ chúng tôi sẽ tiến vào trong lòng đất!