Long Lâu Yêu Quật

Chương 9-1: Hung Thi Ở Tòa Lâu Đài Đen (Nửa chương đầu)



Lâm Nam cũng đang suy nghĩ, khẽ lẩm bẩm trong mồm: “… hợp tam thế, thống tam giới vi nhất chân, nạp quan cửu, tự ảnh châu vu thánh tháp, hưởng quốc vạn thế…, nạp quan cửu, nạp quan cửu… Tám cỗ quan tài ở đây, cộng với hai cỗ quan tài thật giả ở bên ngoài nữa là vừa tròn mười cỗ quan tài, lại thừa ra một cỗ? Rốt cuộc là chuyện gì đây?”

Tám cỗ quan tài được bày thành hai dãy. Trên bệ đặt quan tài bên trái là ba cỗ quan tài làm bằng thủy tinh màu xanh lục có bịt vàng ở bên cạnh và các góc, còn một cỗ màu đen. Trên bệ đặt quan tài bên phải chỉ là ba cỗ quan tài bằng đá hết sức tầm thường và một cỗ quan tài màu trắng. Bên ngoài bệ đặt quan tài của cả hai bên được bao quanh bởi những bệ đỡ bằng đá trắng, các cỗ quan tài cũng đều hướng về tòa tháp màu đen ở giữa.

Chúng tôi đứng ở vị trí của tòa tháp màu đen quan sát bốn phía xung quanh. Tám cỗ quan tài nằm yên lặng tại đó, đầu hướng về phía tòa tháp màu đen ở giữa. Tư thế này dù có nhìn theo cách nào đi chăng nữa đều thấy tòa tháp màu đen này không còn nghi ngờ gì nữa chính là nơi thờ cúng “ảnh châu”. Chúng tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuôì cùng quyết định trước tiên phải làm rõ tại sao lại thừa ra một cỗ quan tài đã, rồi sau đó mới sờ đến tòa tháp màu đen này.

Một cỗ quan tài đen nằm kẹp giữa ba cỗ quan tài thủy tinh cạnh vàng, góc bịt vàng, một cỗ quan tài khác giống hệt như vậy màu trắng lại nằm giữa ba cỗ quan tài xấu xí bằng đá. Điều này khiến tôi nhớ lại một câu chuyện. Vào thời cổ đại, ở Trung Quôc chia trung tâm bầu trời ra thành ba tầng thái vi, tử vi và thiên đế. Vị quốc vương Cát Tân này tinh thông số học, có thể đã căn cứ theo tầng tử vi thuộc dương để bố trí cung điện dưới lòng đất. Nhìn vào kết cấu của lăng mộ và sự phân bố hai cỗ quan tài nhỏ màu đen trắng, hình dạng cá âm dương của thái tượng thái cực đổ, trong âm có dương, trong dương có âm, trong quan tài này đã vận dụng thái cực đồ để hóa giải điềm hung, lẽ nào ở đây cũng giống như vậy?

Tôi suy nghĩ về cách phân bố màu sắc trong lăng mộ, trong lòng dần có chút ấn tượng về cỗ quan tài thứ mười. Lâm Nam tiến lại gần bàn bạc vói tôi: “Chủ nhân ngôi mộ này quả là một tay cao thủ. Cô xem ngọn tháp màu đen này hình dáng tuy nhỏ nhưng lại được làm hết sức tinh xảo, tổng cộng chỉ cao bằng ba người cộng lại mà đã chia làm ba tầng. Theo kinh nghiệm của tôi được biết thì ba tầng này thuộc càn dương, đại diện cho trời. Chân tháp lại có hai cửa, thuộc khôn âm, đại diện cho đất. Tòa tháp có năm mặt, đại diện cho con người. Trời, đất và người đều có đủ. Cả lăng mộ giống như hình ảnh thu nhỏ của trời đất, ngọn tháp lại được đặt ở trung tâm đường chữ S của thái cực đồ, nửa âm nửa dương, lẽ nào muốn tạo nên một trận đồ bát quái khổng lồ che lấp cả trời đất?”

Tôi gật đầu đáp: “Anh còn chưa chú ý tới màu sắc, cũng hoàn toàn phản ánh tư tưởng ‘ngũ hành’. Tòa tháp dùng ngói đen, tường đen, sơn đen, mà màu đen thuộc thủy, có thể khắc hỏa, có lợi cho việc ảnh châu không bị lửa uy hiếp. Cỗ quan tài bằng thủy tinh bên tay trái lại có màu xanh lục trong suốt, màu xanh thuộc mệnh mộc ở phương Đông, chắc hẳn có mong muốn việc khâm liệm được hòa hợp, tôt đẹp, ví dụ tượng trưng cho kiếp sau, thiên đường và nhân gian. Còn cỗ quan tài bình thường bằng đá ở bên tay phải, nếu anh nhìn thật kĩ sẽ phát hiện thấy có lẫn ba màu đỏ, vàng, xám. Màu đỏ thuộc chính đại quang minh hỏa, có lẽ là đại diện cho phúc ấm của kiếp trước. Màu vàng thuộc thổ, nằm ở trung tâm, chắc hẳn là tượng trưng cho vương vị ở kiếp này. Màu xám đại diện cho âm tào địa ngục, cũng phù hợp với nguyên lý dịch lý và phong thủy.”

Lâm Nam nhìn tôi, khẽ gật đầu đáp: “Xem ra cỗ quan tài thứ mười này cả hai người chúng ta đều đã tìm thấy rồi.” Sói con nghe xong thấy mơ hồ rối rắm, chưa hiểu rõ nên hỏi chúng tôi: “Như vậy là có ý gì? Cỗ quan tài thứ mười không phải đã ở đây rồi sao? Sao mà cứ phải đi tìm nữa chứ?”

Tôi vốn đã có suy tính kĩ càng, thêm vào đó cách nghĩ của Lâm Nam cũng giống với mình nên bèn khẳng định đáp: “Trong kết cấu phong thủy vọng long ảnh này ‘nạp quan cửu’ nên được giải thích thế này: Tam thế, tam giới và hai cỗ quan tài thật giả, tổng cộng là tám cỗ, còn hai cỗ quan tài đen và trắng của chủ nhân ngôi mộ này thực chất là quan tài dị thể một chia thành hai, lần lượt đại diện cho mặt thiện và mặt ác của chủ nhân ngôi mộ này, chỉ có thể tính là một cái, chính là cỗ quan tài thứ chín. Còn cỗ quan tài thứ mười thực sự là nơi khâm liệm của ngôi mộ này thì không có ở đây!”

Sói con nghe đã hiểu, bèn phấn chấn nói: “Tôi hiểu rồi, cũng giống như câu ‘không thể nằm chung giường ngủ với người khác vậy. Nếu tôi xây lăng mộ cho mình thì cũng không thể để quan tài của mình nằm lẫn lộn với những cỗ quan tài khác được!” Ngừng lại một lúc rồi cậu ta đột nhiên lại thấy đầu óc sáng bừng lên: “Cỗ quan tài thứ mười này chắc chắn là ở trong ý của chữ ‘nạp’ này, thu nạp cả chín cỗ quan tài còn lại vào bên trong!”

Lâm Nam không nhịn được cười: “Đúng là tướng giỏi thì sĩ tốt cũng không tầm thường! Ha ha, chỉ một câu nói mà đã giải quyết được cả cái lăng mộ phức tạp này!”

Câu đố về mười cỗ quan tài đã giải được rồi, việc còn lại chỉ là khai quật ra mà thôi. Lâm Nam chỉ chú tâm vào việc tìm kiếm châu báu trong hai cỗ quan tài bằng thủy tinh và cỗ quan tài trắng, còn bốn cỗ quan tài còn lại thì không hề động đến. Có lẽ anh ta đã quá quen thuộc với việc này nên biết rằng những loại quan tài màu đen hoặc màu xám thế kia thì tôt nhất là không nên động đến!

Tôi vẫn không rời mắt khỏi ánh sáng le lói trên đỉnh ngọn tháp màu đen. Cỗ quan tài thứ mười của chủ nhân ngôi mộ bao gồm cả chín cỗ quan tài này, có lẽ ý muốn nói rằng cả lăng mộ này đều nằm trong quan tài của chủ nhân ngôi mộ. Như vậy có nghĩa là đem cả ngọn núi biến thành quan tài, vậy hài cốt của chủ nhân lăng mộ nằm ở đâu? Lẽ nào đã biến thành ngọn tháp ba tầng năm mặt hai cửa này?

Sau khi Lâm Nam xử lý xong mấy cỗ quan tài, nhìn mặt anh ta có vẻ khá thất vọng. Sói con, Trương Vạn Quần và Vương Ngạn ngược lại đang vui mừng hớn hở nhét đẩy đồ vào túi quần túi áo, có vẻ rất kích động.

Bây giờ phải vào trong tháp thôi, tôi dặn Vương Ngạn đi sau cùng, cách xa một chút, phải luôn để ý động tĩnh ở bên dưới bởi tôi luôn cảm thấy ngọn tháp màu đen này chứa đầy những điều quái dị, giống như là chúng tôi đang chính thức đi vào phòng riêng hoặc vào trong cơ thể của chủ nhân ngôi mộ này!

Lâm Nam dẫn đầu, tôi đi ở giữa, rất nhanh chóng chúng tôi đã leo lên tầng thứ ba của ngọn tháp, cảnh tượng quả thật đáng xem! Đứng sừng sững ở giữa là một cỗ quan tài hình người mặc áo ngọc chỉ vàng, phần đầu nằm ở tầng ba, phần đế nằm dưới chân lại xuyên thẳng xuống đáy tháp, rất giống với phong cách của Ai Cập cổ đại. Bộ trang phục này còn tinh xảo hơn rất nhiều so với bộ trang phục bằng ngọc của Trung sơn tĩnh vương Lưu Thắng. Ngay cả các bộ phận trên khuôn mặt cũng dùng những mảnh vàng rất nhỏ dát vào, hai mắt hơi hé mở, nét mặt ôn hòa, mang đặc điểm của người Hán rất rõ ràng, không cần hỏi cũng biết trong này nhất định có chứa hài cốt của chủ nhân ngôi mộ!

Hai cánh tay trên cỗ quan tài hình người này không bắt chéo trước ngực giống như của người Ai Cập, cũng không đặt xuôi cạnh thân người giống như Trung sơn tĩnh vương Lưu Thắng mà lại giơ ra một trước một sau, giống như đang chuyển động ở tư thế chạy vậy. Phía trước gương mặt có một bệ đỡ bằng thủy tinh, nổi lên phía trên là một viên ngọc lấp lánh trong suốt, xung quanh viên ngọc phát ra ánh sáng le lói màu lam nhạt. Ánh sáng lạnh lẽo này tràn ngập khắp tầng thứ ba của tòa tháp. Ánh mắt của bốn người chúng tôi đều như dính chặt vào

viên ngọc, tôi khẽ hỏi Lâm Nam: “Đây chính là viên ‘ảnh châu’ mà anh đã nói đúng không?”

Lâm Nam tháo ba lô xuống rồi đáp: “Chính là như vậy nên gọi là ‘tị trần ảnh châu’ mới đúng!” Chỉ thấy viên ngọc màu lam vốn to bằng quả trứng gà kia đang phát ra ánh sáng chợt biến thành một bức tranh phong cảnh sông núi huyền ảo, bay lượn xung quanh chúng tôi. Bên tai lại nghe thây tiếng nhạc tiên réo rắt, lẫn vào trong đó là tiếng chuông gió leng keng, mỗi tiếng leng keng đó đều như phát ra từ nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn. Tôi tuy không hiểu đang diễn tấu khúc nhạc gì, nhưng chỉ thấy phong thái cổ kính cao nhã, khiến trong người thấy rất thư thái vui vẻ.

Lâm Nam và tôi mở to mắt nhìn cảnh tượng mông lung kì ảo đó, chỉ thấy giữa hình ảnh non xanh nước biếc đó có một chấm màu đỏ tươi liên tục di chuyển, cả cảnh tượng đó cứ lúc xa lúc gần tầm mắt, mỗi lần hơi dừng lại ở đâu đều để lại một cái bóng nhàn nhạt. Cứ như vậy một lúc lâu sau mới biến mất cùng với cảnh sơn thủy mờ mờ ảo ảo đó.

Tôi liếc nhìn sang phía Lâm Nam thấy anh ta đang mở to mắt nhìn rất chăm chú, có vẻ như đang cố gắng hết sức để ghi nhớ lại quỹ đạo chuyển động của cái chấm màu đỏ, cho đến tận khi hình ảnh đó biến mất mới lờ mờ ngẩng đầu lên.

Tị trần ảnh châu sau khi biến hóa ra khung cảnh huyền ảo đó thì màu sắc đã nhạt đi rất nhiều, tiếng nhạc tiên cũng càng lúc càng nhỏ dẩn, ba tầng tháp lại trở về với ban đêm và sự tĩnh lặng. Chỉ còn lại ánh sáng từ ngọn đèn pin trên đầu chúng tôi chiếu xuống và tiếng thở không đều của chính chúng tôi. Trong lúc còn đang nghi ngờ thì chợt thấy cỗ quan tài hình người kia đột nhiên khẽ rung động Lâm Nam cũng đã chú ý đến điều đó, liền với tay chộp lấy viên ảnh châu nhét vào trong ba lô rồi khẽ nói: “Đi mau e rằng bọn ‘bánh chưng’ sắp xuất hiện rồi đó!”

Bốn người vội vàng quay đầu đi xuống dưới tháp. Vừa xuống đến nơi thì thấy chỗ bệ đặt tám cỗ quan tài đột nhiên nứt ra một cái hố, vô số mảnh thi thể và những đoạn chân tay được dòng nước ồ ạt cuốn trôi ra, ngay lập tức tràn đầy hầm mộ! Bọn tôi muốn trèo lên tháp lại sợ tên ‘bánh chưng’ già đó bị kích động mà thức dậy, muốn quay ra chỗ vừa vào thì lại bị mắc kẹt!

Đang vào lúc tiến thoái lưỡng nan thì tòa tháp màu đen chợt đổ ập xuông. Cỗ quan tài hình người cao lớn khảm ngọc dát vàng đó từ trong đống đổ nát thoát được ra ngoài, xông đến chỗ Lâm Nam đang đứng gần đó nhất. Ngay lập tức, họng súng của mấy người còn lại đều ngắm thẳng vào hắn bắn liên tục, nhưng cũng chỉ ngăn cản được trong một thời gian rất ngắn. Những mảnh vàng mảnh ngọc của cỗ quan tài hình người đó bị đạn bắn vào bay tung tóe khắp nơi, không thể làm tổn hại gì đến phần hài cốt được liệm ở bên trong. Tôi đột nhiên nhớ ra Lâm Nam đã từng nói, với loại này cần phải dùng bom cháy để đối phó, bèn vội vàng rút từ trong túi ra loại bom cháy đặc.

Chỉ trong nháy mắt, hai cánh tay của cỗ quan tài hình người đã đặt lên vai của Lâm Nam. Gương mặt bị đạn bắn vào làm bay ra hết những mảnh vàng mảnh ngọc giờ bị lộ ra ngoài, cái miệng khô khốc đen ngòm kêu lên mấy tiếng rồi ngoạm lấy cổ Lâm Nam!

Lâm Nam gắng hết sức quay đầu về phía sau, rút súng ra ngắm thẳng vào đầu của xác chết, nhét súng vào trong miệng nó rồi nã cả một băng đạn. Trong lúc xác chết hơi nghiêng người về phía sau, Lâm Nam liền đạp cho nó một phát để thoát ra. Ngay lập tức tôi liền ném quả bom cháy vào người nó. Trong nháy mắt một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cuối cùng tên ‘bánh chưng’ đó cũng nằm im trên mặt nước không động đậy nữa.

Chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng nước dồn vào trong lăng mộ mỗi lúc một nhiều, những mảnh thi thể lộn xộn nổi lềnh bềnh thành tầng tầng lớp lớp trên mặt nước không có lối ra.

Chúng tôi phải dẫm chân vào trong làn nước, tiến về phía cửa hang nơi nước đang chảy vào. Dòng nước chảy rất mạnh. Khi chúng tôi đang hết sức lo lắng thì từ phía trên đầu chợt có một sợi dây thừng thòng xuống, một người ở bên trên kêu to: “Nhanh trèo lên đi, nắm chắc vào dây thừng!” Chúng tôi ngẩng đầu lên nhìn, đó chính là Vương Ngạn khi nãy đi ở phía khi nãy đi ở phía sau cùng. Tôi đã bảo cậu ta phải đi cách xa một chút và chú ý động tĩnh của các thành viên khác trong đội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.