Long Mặc

Chương 1



Không biết bắt đầu từ đâu, trong kinh thành đã nổi lên phong trào sưu tầm mực. Bất luận là văn nhân, nhà thơ hay là quan lại quyền quý, đều yêu thích thu thập tất cả danh mực. Trong đó người được xưng là mực si thuộc về một người họ Kỷ của Hàn Lâm viện. Vị Hàn Lâm trẻ tuổi này gọi là Kỷ Tiêu, tên tự Thanh Lan. Bởi vì trời sinh tính y đoan phương ôn nhuận, cho nên bị người ta gọi to bằng biệt danh nổi tiếng Ngọc Nghiễn.

Chạng vạng tối ngày hôm đó tiết trời mát mẻ, Kỷ Tiêu trong thư phòng nghịch giấy, vê thành bút. Nhìn tấm biển tơ đường rủ xuống ngoài cửa sổ lại suy nghĩ viết hai câu thơ mới lên. Bỗng nhiên có hạ nhân báo lại nói: “Phò mã đến rồi.”

Kỷ Tiêu vui vẻ, lập tức buông ngòi bút tiến đến nghênh đón. Xa xa trông thấy thân ảnh đào hoa kia liền cười nói: “Tuấn Nghi huynh đi tuần biên cương, khó có khi được trở về nhanh như vậy.”

“Bất quá là đi làm chuyện này mà thôi.” Phò mã Tuấn Nghi đi vào dinh thự rất quen thuộc, cầm từ trong tay tùy tùng đi theo một hộp gấm qua nói, “Lần này đi ra ngoài vô tình có được một bảo bối, đáng tiếc ta lại không yêu vũ văn lộng mặc (*xuyên tạc chơi chữ, ý là không yêu thích việc múa văn xem thư lại có ý thành múa văn xem mực. “Mặc”: văn thư hoặc cũng có nghĩ là mực.). Nên dứt khoát tặng cái này cho Ngọc Nghiễn huynh đây.”

Kỷ Tiêu ngạc nhiên nói: “Là cái gì đây nha?”

Tuấn Nghi mở hộp gấm ra đưa tới, trong khẩu khí có chút khoe: “Đây là thứ ngươi am hiểu nhất. Cái cổ mực này như thế nào?”

Kỷ Tiêu nhìn thoáng qua trong hộp, liền nói không ra lời. Ngón tay phát run nâng mực đĩnh, chỉ thấy màu mực tím xanh, thân mực có bôi vân Kim Long, tỉ lệ công nghệ đều thượng thừa. Y cẩn thận vuốt phẳng một phen, lại đặt ở chóp mũi hít hà, mơ hồ trong mũi có hương mực hàm ẩn xa xưa. Cứ như vậy xem cả buổi, thở mạnh cũng không dám, tựa như thở dài nói: “Thật sự là mực tốt.”

“Đây là tiền triều ngự mực, dưới đời này có thể chỉ còn lại cái này. Ta tự định giá nửa ngày, có lẽ chỉ có tặng Ngọc Nghiễn huynh đây mới xem như không ủy khuất nó.”

“Lời này thật sự là đánh giá cao tiểu đệ rồi.” Kỷ Tiêu mừng đến hướng Tuấn Nghi cúi người, cười nói, “Thỉnh huynh vào ngồi một lúc. Vài ngày trước có bằng hữu đưa tới rất nhiều trà mới. Phòng bếp đặc biệt soạn thực đơn trà yến, có tôm bóc vỏ trà Long Tĩnh, trà Huân sông lươn, thịt súp phổ nhị, cá trích hấp trà. Không bằng đêm nay ở lại để cho bọn họ làm đem ra. Lại mở vò Hoa Điêu năm xưa, coi như là vi huynh đài bày tiệc mời khách.”

Phò mã cười hai tiếng: “Không cần khách sáo. Buổi chiều ta còn muốn vào cung một chuyến, nên cáo từ rồi. Trà yến này sau này lấy, ngày khác ta lại đến.”

Kỷ Tiêu nghe nói hắn muốn vào cung, cũng không nhiều lời, đợi tiễn khách. Trở lại trong phòng, rốt cuộc chẳng quan tâm công văn trên bàn mới viết được một nửa, chỉ cầm lấy thanh mực kia thưởng qua ngoạn  lại.

Ban đêm Kỷ Tiêu làm giấc mộng, trong mộng có một hắc y nam tử chặt chẽ đè nặng y, duỗi ra đầu lưỡi thè ra liếm môi của y. Hai người dây dưa nước bọt, thập phần dâm loạn, mà trên người nam tử kia còn mang theo một cỗ hương khí hết sức quen thuộc.

Tỉnh lại thì Kỷ Tiêu ra một thân đầy mồ hôi, hồi tưởng sao chính mình lại làm ra giấc mơ hoang dường như thế. Y không khỏi đỏ mặt tới mang tai, nằm trên giường ngây người nửa ngày.

Kỷ Tiêu tại Hàn Lâm viện là chủ chưởng biên tu, mỗi ngày phê duyệt không hết bao nhiêu quyển sách. Thư đồng tùy tùng đi theo y tự nhiên không dám lười biếng, vừa đến thư phòng liền lấy văn phòng tứ bảo, vén tay áo lên, đẩy màng che nghiên mực ra, nhẹ nhàng đổ nước trong vào, chấp mực đĩnh chậm rãi mà bắt đầu nghiền nát. Thủ pháp mài mực của hắn trong tất cả thư đồng của các đại nhân khác đều không kém cỏi, nhưng hôm nay hết lần này tới lần khác xuất hiện việc lạ. Mặc kệ hắn cọ xát hồi lâu, ở bên trong nghiên mực vẫn là nước trong, không thấy một tia màu mực.

Bên kia Kỷ Tiêu đã nhặt bút, giương mắt hỏi: “Mực mài xong rồi sao?”

“Tiên sinh.” Đầu thư đồng đổ đầy mồ hôi, do do dự dự mà nói, “Mực này có cổ quái.”

“Ân?” Kỷ Tiêu ngẩng đầu, trông thấy ngón tay thư đồng đang nắm chính là Kim Long vân, nhất thời trừng lớn hai mắt, một tay túm lấy mực, hổn hển dạy dỗ, “Trong nhà mấy rương mực ngươi đều không lấy, sao lại hết lần này tới lần khác cầm cái này!”

Tiểu thư đồng đi theo Kỷ Tiêu nhiều năm nay, ít khi trông thấy y tức giận, cuống quít giải thích nói: “Mực cũ trước kia đều đã dùng hết, sáng nay vốn định đi lấy mực trong hộp, vừa lúc trông thấy cái này ở trên đài sách, nên đem đến.”

Khí huyệt thái dương Kỷ Tiêu nhảy lên:”Ta rõ ràng cất ở trong hộp, sao lại nói là lấy được ở trên đài sách. Ngươi đứa nhỏ này sao lại trở nên như vậy không thành thật một chút.” Y một mặt nhắc tới một mặt cúi đầu xem mực, “May mà tính chất mực cứng rắn, không có hư hao cái gì.”

Thư đồng nhịn không được cong miệng lên nói: “Tiên sinh, đây là mực gì mà tốt như vậy? Sao mài cả buổi cũng không thấy được một điểm màu sắc, tựa như tảng đá.”

“Sao vậy?” Kỷ Tiêu kỳ quái nhìn tên thư đồng một cái, dùng ngón tay chạm vào nơi  thỏi mực có dính nước, quả nhiên thập phần nguyên vẹn. Y luôn nghĩ mực này mài ra tất nhiên là màu sắc đen tuyền bóng mịn, hương thơm kéo dài, tuyệt đối không có ngờ tới nó sẽ mài không ra mực.

Trong nội tâm Kỷ Tiêu có một suy nghĩ, chẳng lẽ cái này là mực giả? Y lật qua lật lại tự thẩm định, liền cơm cũng ăn không ngon rồi. Thẳng đến vào đêm, mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, một vòng mùi thơm xẹt qua chóp mũi, như là đinh hương, lại ngậm long não. Trong lòng của y bỗng nhiên sáng ngời, đây rõ ràng là hương khí của Long mực, lập tức tỉnh táo lại, mở mắt.

Lúc này trong phòng không có đèn, chỉ có ánh trăng đẹp và tĩnh mịch soi đến, chiếu đến trước giường một cái bóng. Nội tâm Kỷ Tiêu cả kinh, quát: “Ai! Ai ở chỗ nào?”

“Không biết ta sao?” Người kia lười biếng trả lời một câu, chậm rãi đem thân đi tới, để cho Kỷ Tiêu thấy rõ hình dạng của hắn.

Chỉ thấy người này một đầu tóc dài đen bóng, lông mày dài màu mực, khuôn mặt lại như tuyết trắng, trên trán có Long Vân màu vàng, trong vẻ tuấn tú mơ hồ lộ ra giống như một đầm nước linh khí.

“Ngươi là…” Kỷ Tiêu nhìn thẳng, nhớ tới cái mộng cảnh hoang đường đêm qua, trên mặt tựa như hỏa thiêu, “Tại sao ngươi ở trong phòng ta?”

“A, cả ngày cầm lấy ta không chịu buông tay, ngược lại hỏi ta tại sao ở chỗ này.” Hắc y nam tử cười ngồi lên y phục của y :”Ngươi đã xem ta như trân bảo, ta cũng nên thiệt tình đáp lại ngươi mới phải.”

Kỷ Tiêu bị hắn làm cho bừng tỉnh: “Ngươi ngươi ngươi… Chẳng lẽ nói, ngươi là cái thanh cổ mực kia?” Y không khỏi lẩm bẩm:”Thế nhưng mà mực sao lại biến thành người đi ra.”

“Ta ở nơi đây một trăm năm hấp thu thiên linh địa khí, cho nên tu luyện thành tinh. Gặp có người ái mộ tư ta niệm ta, liền đi ra tương ngộ với hắn.” Nam tử dán ở lỗ tai Kỷ Tiêu, nhỏ giọng nói ra, “Không nghĩ tới, người này ôn lương đáng yêu như thế, khó trách ta cũng động phàm tâm.”

Đột nhiên đầu v* trên ngực bị ngắt một cái, Kỷ Tiêu mãnh liệt kinh sợ la lên: “Ngươi làm cái…” Nửa câu sau bị ngăn ở trong miệng. Nụ hôn này so ở trong mộng lại càng nồng nàn hương diễm, khiến cho Kỷ Tiêu, một người đọc sách chưa niếm sự đời như vậy rất nhanh như bị đánh tơi bời, nhuyễn tại trên giường mặc cho người thịt cá. (Không chút phòng bị, tiểu thụ đáng bị thịt =-=’’).

“A…… Ngươi…” Kỷ Tiêu bị người nọ miệng lưỡi khiến cho khóe mắt hiện hồng, ảo não nói, “Hảo hảo mực đĩnh, không thể ra mực, ngược lại đi giày vò người. Muốn biến đổi làm sơn tinh dã quỷ đi kiếm phàm nhân chúng ta tiêu khiển.”

“Ngươi lại oan uổng ta rồi, ta chỉ là một thanh mực tầm thường chướng mắt.” Nam tử một mặt lộng lấy đỉnh Kỷ Tiêu một mặt cười nhẹ:”Trừ phi có được một nghiên mực tương xứng, để cho ta hảo hảo nghiền nát một phen, mới có thể ra nồng đậm mực cho ngươi.”

Một đêm này nhớ lại cực kỳ mơ hồ, nếu không phải eo và phía sau đau nhức khó nhịn, Kỷ Tiêu quả thực muốn cho là mình đang phát tràng mộng xuân ly kỳ.

May mắn là đang trong tuần nghỉ, nếu không đi vào Hàn Lâm viện với bước chân tập tễnh, tất nhiên sẽ mất mặt mũi. Huống hồ bây giờ tắm rửa là lệ cũ, bọn sai vặt đã sớm chuẩn bị nước ấm tốt, không tốn sức phân phó liền đi vào nội phòng.

Thời điểm ngâm người trong thùng tắm, Kỷ Tiêu cảm thấy hạ thân cực không thoải mái. Cắn môi thò tay tìm tòi, cửa huyệt nhưng lại không khép lại, có thể nghĩ đêm qua bị đẩy lên lợi hại ra sao. Nghĩ tới đây, mặt y đỏ lên, hung hăng đập thùng vách một cái, trong nội tâm lại có một mảnh hỗn độn. Câu chuyện trùng xà, con sâu kiến thành tinh, Kỷ Tiêu đều đọc qua trong sách, lại chưa từng nghe thấy điển cố mực thành tinh. Cho dù có nghe người khác nói, sợ cũng chỉ có thể mỉm cười lấy lệ, huống chi chính giữa còn kèm theo rất nhiều sự tình khó có thể mở miệng.

Kỷ Tiêu thay đổi một thân áo mỏng sạch sẽ, dựa vào trong phòng tự suy nghĩ nửa ngày, một mặt do dự một mặt đứng lên đi đến thư phòng.

Long mực êm đẹp nằm ở trong hộp trên thư án. Kỷ Tiêu hung hăng nhìn chằm chằm vào nó nửa ngày, cuối cùng không đành lòng sai người ném đi. Y chỉ lấy khóa đồng dày đặc đem khóa miệng rương lại, ném vào ngăn tủ. Lúc này mới thở ra một hơi.

Buổi chiều Tuấn Nghi lại đến. Bỗng nhớ tới trà yến, Kỷ Tiêu vội vàng cho người đi làm. Dùng cơm xong, hai người liền ở trong sảnh uống trà nói chuyện phiếm.

Tuấn Nghi bưng lấy chung trà đánh giá y một lát, nhẹ giọng cười nói: “Mấy ngày nay ngươi bề bộn công văn gì, sao sắc mặt kém như vậy?”

Da đầu Kỷ Tiêu xiết chặt, trên mặt ghế không được tự nhiên rụt eo, giả bộ cúi đầu thổi trà bọt: “Không có gì, đêm qua ngủ không ngon mà thôi.”

“Thân thể ngươi từ trước đến nay rất yếu, ngày bình thường như được che chở quá mức, đi ra ngoài ngược lại dễ dàng sinh bệnh.” Tuấn Nghi nói liên miên “Bây giờ trời đã vào xuân, trên mặt ghế còn đệm lên cái bông vải chăn dày kia, không chê khô nóng sao?”

Kỷ Tiêu sờ soạng thân nệm êm bên dưới, thầm nghĩ nếu không phải thân thể không thoải mái, gì đến nỗi kê lót cái vật ngu xuẩn này. Thực sự không thể biện bạch, chỉ phải lúng ta lúng túng cười cười: “Buổi chiều vẫn còn có chút hàn khí.”

Hai người nói chuyện trên trời dưới đất trong chốc lát, Tuấn Nghi bỗng nhiên buông trà, nghiêm mặt nói: “Lại nói tiếp, mùng chín đầu tháng sau thế nhưng là sinh nhật Thái tử, ngươi có chuẩn bị tốt lễ vật không vậy?”

Kỷ Tiêu liền giật mình: “Sinh nhật Thái tử…”

Tuấn Nghi nhíu nhíu mày, tăng thêm ngữ khí: “Ngọc Nghiễn huynh, ngươi lại không có đem chuyện này để ở trong lòng sao? Chính là Lục hoàng tử Diên Tương người vừa được sắc phong Thái tử hồi đầu năm nay. Cho nên bây giờ cũng không thể làm qua loa như vậy được.”

Kỷ Tiêu than thở: “Ngươi cũng biết đấy, từ trước đến nay ta cũng không hiểu được những sự tình này trên triều đình. Huống hồ lúc trước ta cùng vị Vương gia này lại không quen biết nhiều. Ta là một học sĩ Hàn Lâm nho nhỏ, ngày ấy nếu đi cũng không hơn không kém là gom góp náo nhiệt, ai sẽ để ý? Ngược lại là hoàng thân quốc thích các ngươi, chỉ sợ muốn qua hơi khó một chút.”

“Ngươi không cần phải lo lắng, ta đã tiêu số tiền lớn mua được khối ngọc liệu trăm cân, mấy ngày nay lại để cho ngọc công gấp rút tạo hình. Đến lúc đó đưa hắn cái bình phong bạch ngọc hoa điểu, vậy là có thể qua rồi.” Tuấn Nghi có chút đắc ý sờ lên cằm, lại hướng Kỷ Tiêu lườm, “Ngọc Nghiễn huynh, ngươi cuối cùng ở bên trong Hàn Lâm viện sao sao chép ghi cũng không phải biện pháp. Trước đó một lúc, ta vẫn cùng Lý Thượng Thư bàn bạc, tìm cơ hội điều ngươi đi Đông cung làm người giữ ngựa cho Thái tử, nói không chừng tương lai tiền đồ vô lượng.”

Kỷ Tiêu liên tục khoát tay: “Đông cung dòng người hỗn tạp, ta cũng không dám đi vào tranh vũng nước đục* (Nước đục trong câu Thừa nước đục thả câu, ý nói là đi tranh giành quền lợi ở nơi béo bở, lại biến bản thân thành con cá trong ao). Ngươi sớm khích lệ ân sư bỏ ý niệm này đi. Mắc công ta lại gây ra họa, ngược lại sẽ liên luỵ lão nhân gia ông ta.”

Tuấn Nghi cũng không biết nên tức giận hay buồn cười, đưa tay đấm bộ ngực y: “Ngoại nhân đều nói ngươi là không màng danh lợi không tranh giành, kỳ thật bất quá là không ôm chí lớn mà thôi.”

Ban đêm trở lại phòng ngủ, ánh nến chiếu rọi, thấy được rõ ràng thanh Long mực quỷ mị nằm trên mặt bàn. Kỷ Tiêu cả kinh, còn chưa kịp lui, liền bị một đôi tay bắt được bả vai uốn éo qua thân.

“Ngươi! Sao ngươi  lại chạy ra rồi!” Kỷ Tiêu phát run bờ môi chỉ thẳng vào hắn.

“Ai, muốn trách chỉ có thể trách đầu bếp ở chỗ ngươi tay nghề quá tốt. Hương khí tôm bóc vỏ trà Long Tĩnh nhắm ở bên trong lỗ mũi của ta toả hương, sao ta nằm lại được, chỉ có thể đứng lên ăn một miếng.” Nam tử không chút nào ngượng ngùng chùi mỡ đông dính góc miệng, lại duỗi thân tay đến ôm eo Kỷ Tiêu.

Kỷ Tiêu ra sức tránh tay của hắn, nổi lên khí thế nói: “Mặc kệ ngươi là yêu quái gì, còn dám làm ẩu như đêm qua vậy, ta lập tức tìm đạo sĩ thu ngươi.”

“Đạo sĩ?” Ánh mắt nam tử dịu dàng nhìn y một lát, bỗng nhiên mấp máy môi, lộ ra thần sắc bi phẫn, “Muốn thu ta cần gì tìm đạo sĩ, chỉ cần ngươi làm ngã cái mực trên bàn kia, ta tự nhiên hồn phi phách tán.”

Kỷ Tiêu khẽ giật mình, lập tức vùng mạnh ra nắm thanh mực kia lên: “Ngươi… Ngươi cho rằng ta không dám sao?”

Nam nhân chậm rãi hướng y ép tới, đi đến phụ cận, bỗng nhiên rủ mí mắt xuống cười cười: “Ngươi mới không bỏ được.”

Nụ cười này của nam nhân vô cùng đẹp, giống như đột nhiên xuân về hoa nở phảng phất cả phòng thất. Trước mắt Kỷ Tiêu choáng váng một hồi, lập tức bị bế lên ép đến trên giường.

“Không… Ngươi buông ra…” Kỷ Tiêu hoảng sợ mà thối lui về sau, nam nhân lại lấn đến trên người đè lại y, một tay ôm eo của y khẽ cười nói: “Yên tâm, ta mới gặp mặt trời không lâu, cũng không thể hàng đêm hao phí nguyên dương cho ngươi. Chỉ là mấy ngày trước đây lúc ngủ ngươi đều nắm ta thật chặt không chịu buông tay, quả thực khiến cho người hưởng thụ. Tối nay chẳng lẽ muốn bỏ lại ta một mình đi vào giấc mộng sao?” Cặp môi phi sắc kia chặt chẽ kéo lên, “Không cho Ngọc Nghiễn bội tình bạc nghĩa ah.”

“Ngươi…” Kỷ Tiêu vốn cũng không phải là người có tính nết cương liệt, bị hắn lấy ôn nhu bức bách như vậy càng không thể nói nên lời cự tuyệt. Nắm bắt thanh mực kia trong tay, bị khí tức bên tai chọc cho cổ thẳng co lại, “Ngươi đã có thể từ mực tu thành hình người, chắc hẳn không dễ. Biết rõ đây là sự tình tổn hại đạo hạnh, vì sao còn muốn làm ẩu. Sớm làm… Sớm đi làm chút ít chính sự, chớ dây dưa với ta để rồi…”

Y hướng dẫn từng bước, vốn muốn trông cậy vào lý lẽ rồi có thể làm cho Long mực này rời đi. Ai ngờ trước mắt một mảnh tối, nam nhân trong nháy mắt tắt ánh nến cả phòng, trong bóng tối âm thầm trực tiếp đem tay tham tiến vạt áo của y.

“Ngọc Nghiễn lại muốn ta đi? Xem ra chỉ có thể cho ngươi từ nay về sau đều không có thể ly khai ta mới tốt.”

Không khỏi phân trần mà lột bỏ quần áo đơn bạc của Kỷ Tiêu. Kế tiếp là tiêu hồn thực cốt hút quấn hôn. Kỷ Tiêu ngẩng cổ lên thở dốc một lát mới kịp phản ứng, ôm tay nam nhân nói: “Ngươi không phải nói đêm nay không…”

Nam nhân theo cổ y mà ngẩng mặt. Trong bóng tối, y âm thầm thấy Kim Long vân trên trán hắn có chút ánh sáng trong suốt, làm nổi bật khuôn mặt mị hoặc kinh người, trên môi còn mới hôn ra thủy sắc dâm mỹ.

Kỷ Tiêu đờ đẫn mà nhìn hắn, nửa câu còn lại cũng không nói được, để lại đôi môi hé mở. Chỉ là nghi hoặc, một thỏi cổ mực, cho dù được linh khí, biến thành yêu quái, như thế nào lại làm rung động lòng người  như thế.

“Được rồi, tối nay ta không động ngươi. Bất quá, ngươi cần phải như trước, như vậy mà ôm ta chìm vào giấc ngủ,” Nam nhân một mặt nói, một mặt chôn đến trước ngực y, “Ngọc Nghiễn, trước ngươi, không có người đối đãi ta trịnh trọng như thế.”

Nội tâm Kỷ Tiêu chợt mềm nhũn, nhịn không được đưa tay xoa đỉnh đầu của hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Có thể nói cho ta biết tên họ của ngươi hay không?”

“Long Mặc.” Thanh âm kia bỗng nhiên thấp xuống dưới, “Ta gọi là… Long Mặc.”

Kỷ Tiêu có chút sững sờ, bỗng nhiên tay lại bị cầm, nam nhân có chút tính trẻ con cười cười: “Cùng Ngọc Nghiễn rất xứng, phải hay không?”

Kỷ Tiêu có chút đỏ mặt, bị cánh tay Long Mặc quấn quít lấy cũng không cách nào xoay người sang chỗ khác, đành phải để hắn nằm trên người mình. Suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nói ra nghi hoặc trong nội tâm: “Ngươi thực sự không phải là tiền triều ngự mực đúng không? Khi Tuấn Nghi đưa tới, ta tựa nhìn ra có chút không đúng. Chẳng qua nếu vạch mặt, ngược lại lộ ra nhãn lực hắn không tốt, khó coi, sợ hắn mất mặt mũi.” Vuốt ve ngón giữa lạnh buốt của hắn trong tay, ” Niên đại mực này so tiền triều khai triều còn sớm hơn. Ngươi… đến tột cùng là vật năm nào?”

Long Mặc sợ sệt chốc lát, bỗng nhiên lông mi nâng lên: “Ngọc Nghiễn nổi danh là người phẩm mực, vậy mà nhìn không ra. Cho dù nghe từ miệng ta, cũng không phải bản lãnh của ngươi, không bằng đoán xem?”

Kỷ Tiêu nhíu nhíu mày, cũng không cùng hắn dây dưa, mí mắt rủ xuống không hề nói nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.