Long Mặc

Chương 7



Long Mặc đi chuyến này, ngoại trừ ngày đó Ngao Trảm thuận miệng nhắc tới câu kia, hắn ngay cả đôi câu vài lời cũng không có lưu lại, hộp mực trong tủ cũng rỗng tuếch. Ngắn ngủn mấy ngày đi qua, Kỷ Tiêu đã bị nỗi mong nhớ khiến cho mất hồn mất vía, ngẫu nhiên dựa vào lan can nhìn ra ngoài, cơ hồ luôn có một loại ảo giác rằng hắn sẽ không trở về.

Trằn trọc một thời gian, đảo mắt đã là cuối mùa thu tiết. Gió thu đầu mùa thổi mây trắng trôi, cỏ cây lá vàng rơi, chim nhạn cũng bay về phía nam. Thời tiết kiểu này dễ khiến con người ngày càng mệt mỏi, luôn làm cho người ta ngủ say. Một ngày sáng sớm liên tục nổi chút gió lạnh, phần phật thổi vào màn che giường, Kỷ Tiêu nằm ngửa trên giường chưa phát giác ra cái gì liền hắt hơi một cái, khoan thai tỉnh dậy.

Mới tỉnh dậy ý nghĩ có lúc chút phát độn, nhưng thời gian dần qua y tựu có cảm giác không đúng, ngón tay tựa hồ mò tới cái gì đó giống như lân phiến, nhưng vẫn ấm áp. Kỷ Tiêu cúi đầu, trên ngực còn đắp cái long trảo màu vàng (*vuốt rồng), trên đùi cũng bị cái gì triền trụ lại.

“Ngươi… Ngươi…” Kỷ Tiêu thanh âm run rẩy đến lợi hại, cả câu nói cũng nói không nên lời.

Sừng dài chôn ở cần cổ y cọ cọ bỗng nhúc nhích, rồi mãnh liệt giơ lên, cái mặt con rồng kia trương lớn vừa vặn cùng cỡ bàn tay Kỷ Tiêu. Việc này cơ hồ đem y dọa đến ngất đi, thầm nghĩ chẳng trách vị Diệp Công tốt bụng năm đó cơ hồ bị Chân Long hù chết.

(*Là một điển tích nói đến một vị tên Diệp Công rất nổi tiếng về chuyện thích rồng. Ông ta thêu hình rồng ở khắp mọi nơi trong nhà, từ quần áo, chén tách, cột nhà trâng nhà, tường nhà,…Điều này lan truyền tới tận trời xanh khiến Long tộc cảm động nên hiện thân đến nhà ông. Diệp Công nhìn thấy liền bỏ chạy vì sợ hãi. *Làm Long tộc hụt 1 vố hố hố.)

“Ngọc Nghiễn ngươi đã tỉnh?” Cái đầu Long này dài hơn tay áo ba bốn xích mơ mơ màng màng mở miệng nói, “Ta nửa đêm mới trở về, để cho ta ngủ tiếp đi.”

Kỷ Tiêu một tay ngăn trở hắn lại muốn chôn đầu đến cần cổ chính mình, nhíu mày hỏi: “Ngươi là Long Mặc?”

Bạch Long ai oán mà xem xét y, liếc: “Ngọc Nghiễn lại không nhận ra ta sao?”

Kỷ Tiêu cắn răng nhìn xem hắn: “Ngươi! Cái bộ dáng này ta như thế nào nhận ra được.”

“Thế nhưng mà…là Ngọc Nghiễn nói muốn xem bộ dạng tiểu Long Bảo Bảo…” Khẩu khí hắn phát ra ủy khuất, cái đuôi ánh vàng rực rỡ ở trên đùi Kỷ Tiêu vung qua vung lại,”Ta vừa khôi phục long thân, lập tức ba ba biến thành bộ dạng như vậy, muốn đổi lấy ưa thích của ngươi, ngươi ngược lại không nhận thức ra ta rồi.”

Kỷ Tiêu vô lực mà nhắm lại hai mắt, hồi tưởng lại tựa hồ mình quả thật đã từng nói qua như thế: “Được rồi, là ta muốn nhìn, làm cho ngươi phí tâm rồi.”

Bạch Long lập tức toàn bộ trèo lên thân thể của y, giơ cổ lên: “Ngọc Nghiễn rất ưa thích cái dạng này của ta sao?”

Ánh sáng xuyên thấu rèm che chiết xạ trên Long Lân, phát ra màu sắc y hệt bạc vụn. Ngoại trừ bên ngoài trảo chỉ (*ngón tay, chân) cùng vĩ tiêm (*ngọn đuôi) là vàng nhạt, còn lại toàn thân đều là lân phiến tuyết trắng, bộ dáng thập phần cao quý. Kỷ Tiêu do dự một phen, lúng ta lúng túng nói: “Nhìn rất đẹp… Bất quá, ta vẫn tương đối thích bộ dạng hình người của ngươi hơn.”

Lời y còn chưa dứt, liền cảm thấy Long trên người lăn một cái, phát ra một đạo vầng sáng, trong nháy mắt Long Mặc biến trở về hình dạng thường ngày. Chỉ là màu tóc như mực phai nhạt một chút, thưa thớt khoác trên vai rồi xõa xuống dưới, thân thể trần truồng thanh mảnh mà nằm ở bên người Kỷ Tiêu, buông thỏng mí mắt mỉm cười: “Ngọc Nghiễn đang nghĩ tới ta sao?”

Kỷ Tiêu nhìn xem hắn không chút nào che lấp thân thể, mặt ửng hồng lên, tay chân luống cuống mà bứt đệm chăn lên cho hắn đắp: “Ngươi… cứ không đứng đắn như vậy.”

Long Mặc cười tủm tỉm mà đưa tay nâng cằm Kỷ Tiêu, khẽ hôn hồi lâu, mới nói: “Nghe Lục ca nói, hắn có qua chỗ ngươi rồi.”

“Đúng vậy, Tây Hải Long Thái tử làm người khiêm tốn, thật có phong thái quân tử.” Kỷ Tiêu trầm thấp khen vài câu, lại ngẩng đầu, “Ngươi vì sao đi bỏ niêm phong sớm vậy? Lại còn không nói ta một tiếng.”

“Ta…” Thần sắc Long Mặc nhất thời có chút lập loè, “Trước đó do bị giam cầm trong mực quá lâu, ta đã thầm nghĩ muốn sớm thoát ly, ngao du tứ hải.”

Nội tâm Kỷ Tiêu bỗng nhiên trống rỗng, quay mặt qua chỗ khác: “Cái đĩnh mực kia đâu rồi?”

Long Mặc khẽ giật mình: “Ngươi nhớ tới nó làm cái gì nha?”

“Ngươi đã thoát ly thân mực, lưu nó cũng vô dụng, không bằng trả lại cho ta.” Kỷ Tiêu nhàn nhạt nói ra.

Sắc mặt Long Mặc dần dần thay đổi, mơ hồ có chút tức giận, lại không phát tác, giơ bàn tay ra đưa tới trước mặt Kỷ Tiêu, trong lòng bàn tay rõ ràng là đĩnh cổ mực màu sắc sáng loáng kia.

Tay Kỷ Tiêu nắm chặt nó, xoay người quay đi, ngón tay chỉ ra bên ngoài. Sau đó nghe Long Mặc đột nhiên cả giận nói: “Ngươi! Cái tên mực si này, trong nội tâm ngươi bất quá chỉ yêu có cái đĩnh mực kia thôi sao? Hôm nay khẽ đảo mặt cũng không muốn có ta sao!”

Bước chân Kỷ Tiêu dừng lại một lúc, thân hình hơi có chút phát run, cũng không quay đầu lại: “Ngươi đã khôi phục long thân, chắc hẳn cũng không cần ở lại để hấp thu chút ít tinh phách trên người của ta. Ta sẽ không ngăn cản ngươi, Long Mặc…không, Long Thái tử Thương Ly, ngươi có thể đi ngao du tứ hải a.”

Long Mặc khẽ đảo hai mắt, hiển nhiên tức giận đến không nhẹ, giọng căm hận nói: “Ngươi cũng biết trên người ngươi có tinh phách của ta, chẳng lẽ ngươi đã quên năm đó những chuyện kia ta thua thiệt ra sao? Nếu không là ta, làm sao ngươi kiếp trước phú quý, kiếp này tiêu dao. Chẳng lẽ ngay cả hoàn lại ân tình ngươi cũng không có sao?”

Kỷ Tiêu không có ngờ tới Long Mặc lại đột nhiên làm khó dễ, y lắp bắp kinh hãi, lập tức toàn bộ nộ khí ủy khuất dâng lên, hốc mắt liền không tự giác mà đỏ lên: “Sự tình kiếp trước, nếu không phải là Tây Hải Long Thái tử nói cho ta, có lẽ ta còn đang mơ mơ màng màng không biết gì cả. Mấy ngày nay ta một mực suy nghĩ, ngươi tìm mọi cách quấn quýt si mê với ta hẳn là bởi vì đối với người kia ở kiếp trước nhớ mãi không quên, ngươi vì hắn không tiếc dùng thân mạo hiểm, rơi vào quả Long đài tan hết hồn phách. Hôm nay ngươi lại đến chỗ ta đòi lại, ta làm sao nhớ rõ từng chuyện thua thiệt của ngươi? Tại sao lại muốn ta thay hắn trả cho ngươi?”

Xưa nay Kỷ Tiêu luôn tự mình kiềm chế, tuy tính tình ôn nhuận, nhưng lại không dễ dàng yếu thế, hơn nữa lúc này lại khó khắc chế bản thân. Y tựa ở cạnh cửa nước mắt rũ xuống, trên hai gò má phấn bạch ướt sũng một mảnh, nhìn thấy thật là đáng thương. Long Mặc sớm đã biến ra một thân quần áo sương sắc, ngồi ở bên trên giường ánh mắt yên lặng nhìn Kỷ Tiêu nửa ngày, đột nhiên nói: “Ngọc Nghiễn là đang oán ta, rằng trong nội tâm của ta chỉ có sự tình kiếp trước thôi sao. Ngươi cho rằng ta đối với ngươi một lời yêu say đắm là bởi vì ngươi là người nọ chuyển thế?”

Kỷ Tiêu mãnh liệt ngẩn mặt lên, cắn răng phản bác nói: “Ta đường đường là đàn ông, tại sao có thể có tâm tư u oán như vậy! Ngươi đừng có dây dưa lung tung.” Nói xong quay người liền muốn chạy đi.

Mà thân ảnh Long Mặc đảo mắt một cái đã đi đến bên người y, một tay ôm y vào lòng, ảm đạm nói: “Ngọc Nghiễn, ngươi thật đúng là làm ta thương tâm mà.”

“Ngươi…” Kỷ Tiêu bị hắn ôm thật chặt, có muốn cũng phát không ra hỏa, cầm nắm đấm sau nửa ngày nhưng chỉ là đập rất nhanh vào ống tay áo của hắn, “Long Mặc, nếu như chỉ là vì hoàn lại ân tình cho kiếp trước, ta thà rằng chưa từng cùng ngươi quen biết tương kiến.”

Long Mặc nhẹ nhàng than thở: “Trăm năm trước tại bờ sông Mân Giang ta cùng một người bèo nước gặp nhau, đối với hắn đồng tình xót thương, nhưng lại chưa từng phát sinh nửa phân ý nghĩ yêu thương. Sau đó đến khi cùng Hắc Long tranh đấu, là kiếp số trong mệnh của ta, nguyên nhân cũng không phải vì người khác.” Long Mặc cúi xuống vuốt đỉnh đầu Kỷ Tiêu, trầm thấp nói, “Từ đó về sau cùng ngươi gặp nhau, cũng là do định mệnh đã an bài. Ngươi đem ta giữ trong lòng bàn tay vuốt phẳng, ngay thời điểm ấy ta liền biết rõ, vô luận có thể khôi phục long thân hay không, cuộc đời này, ta sẽ không có ly khai ngươi.”

Kỷ Tiêu nghe xong, kinh ngạc giương mắt nhìn hắn: “Ngươi… Ngươi nói là sự thật sao?”

Long Mặc buồn rầu mà nhíu nhíu mày: “Ta ngày xưa xác thực hay nói đùa, nhưng lời này nếu là giả dối, ta liền nhận lại mười lần trăm lần nỗi khổ quả lân, như thế nào?”

Kỷ Tiêu nhớ tới nghịch lân bên trên cổ của hắn, da đầu tê rần, lập tức nói: “Chớ có nói bậy.”

Long Mặc thấy y khẩn trương, ngược lại cười một tiếng: “Ngọc Nghiễn nói như thế, chính là tha thứ cho ta rồi hả?”

Kỷ Tiêu nắm thật chặt mực trong lòng bàn tay, cúi đầu nói: “Tại sao lại vừa nói ta tha thứ, rõ ràng là ngươi vội vã ly khai thân mực, muốn đi ngao du tứ hải. Mới nãy còn nói cái gì mà không có ly khai ta, toàn lời nói dối.”

Sắc mặt Long Mặc biến đổi rất nhỏ, rất nhanh lại cúi đầu xuống dùng thái dương mình cọ xát thái dương Kỷ Tiêu, giống như làm nũng nói ra: “Ta ở bên trong mực đằng kia bị phong lại mấy trăm năm, buồn bực cũng buồn bực chết rồi, hiển nhiên muốn sớm đi ra, bất quá ngao du tứ hải hay là muốn có Ngọc Nghiễn làm bạn cũng tốt. Ngọc Nghiễn hôm nay vẫn còn làm quan thế gian, tự nhiên ta sẽ ở lại cùng Ngọc Nghiễn.”

Kỷ Tiêu lúc này một lời phẫn uất đã sớm bị hắn hóa giải không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trong nội tâm càng phát ra tí ti ý nghĩ ngọt ngào, hơi thẹn đỏ mặt mà nói khẽ: “Mới nãy tùy tiện cùng ngươi tranh chấp, là ta lỗ mãng rồi.”

Long Mặc nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau đi vệt nước mắt bên trên má y, lắc đầu: “Đều tại ta không có sớm thấu hiểu nỗi lòng của Ngọc Nghiễn, còn đối với ngươi nổi giận, nhắm trúng thương thế trong tâm của ngươi.”

Kỷ Tiêu ngẩng đầu thấy mặt mày tuấn mỹ của hắn đều lộ ra thần sắc ảo não, bỗng nhiên cũng nổi lên tâm vui đùa, cố ý nghiêm nghị sắc mặt, vẻ mặt cứng rắn nói: “Ngươi cũng biết ta bị thương tâm, bây giờ nên nghĩ ra biện pháp đền bù tổn thất cho ta mới tốt.”

Long Mặc mở to hai mắt, vội hỏi: “Ngọc Nghiễn muốn ta đền bù tổn thất như thế nào?”

“Năm đó ta xem trên sách nói Thượng Cổ Tiên Nhân cưỡi Long ngự Thiên, quả thực để cho người hâm mộ, ta cũng muốn nếm thử tư vị của Tiên Nhân.” Kỷ Tiêu mỉm cười, “Ngươi cho ta thượng Thiên tiêu dao một lần được không?”

Long Mặc cũng cười: “Nguyên lai Ngọc Nghiễn muốn cưỡi ta thượng Thiên, cái này dễ dàng.” Hắn hạ người phủi bụi rồi trở lại nằm chết dí trên giường, “Đến đây, ta liền cho ngươi đi.”

Kỷ Tiêu vốn nói giỡn, thấy Long Mặc sảng khoái như thế, trong lòng cảm thấy thực ngứa, y liền đi đến bên cạnh hắn, không liệu hỏi: “Ta nên làm như thế nào?”

Long Mặc vỗ vỗ trên bụng: “Ngươi hiển nhiên trước tiên đến ngồi trên người của ta đã.”

Kỷ Tiêu mặt đỏ lên, miễn cưỡng dạng chân đến trên lưng hắn, trong nội tâm vừa bối rối vừa chờ đợi, hỏi: “Ngươi đang muốn biến thành Long sao?”

Long Mặc cách quần áo một mực bắt lấy khe mông y, hì hì cười cười: “Không cần biến thành Long, cái này cũng có thể cho ngươi khoái hoạt vượt thiên.”

Kỷ Tiêu bị hắn ý đồ rõ ràng như vậy mà xoa nắn lấy, mới hiểu được, nhanh chóng muốn tránh thoát xuống dưới, trong miệng trách mắng: “Vô liêm sỉ, từ nay về sau không tin lời của ngươi.”

Long Mặc chậm rãi khởi động thân, một đôi đồng tử như lưu ly sáng chói mắt: “Thế nhưng mà Ngọc Nghiễn vừa nói muốn cưỡi ta đấy.”

Kỷ Tiêu xấu hổ giận dữ nhưng nói không ra lời, cắn môi không để ý tới hắn.

Long Mặc cười đến khi chịu không nổi nữa, tựa đầu chống đỡ trên bả vai Kỷ Tiêu run không ngừng: “Ngọc Nghiễn khả ái như thế, thật luôn làm cho người ta muốn nuốt ngươi đến trong bụng, ai cũng không nhìn thấy mới tốt.”

Hắn cười vui thần thái cực giống như thiếu niên nhân gian không âu lo, nhất phái sáng chói ngây thơ, Kỷ Tiêu nhìn, trong lòng cũng bắt đầu mềm mại. Y nhịn không được duỗi tay sờ lên đỉnh đầu hắn, chỉ cảm thấy thực khó tưởng tượng cái người này đúng là Thần Long biến hóa.

Long Mặc thấy Kỷ Tiêu ngây người, nhịn không được hỏi: “Ngọc Nghiễn suy nghĩ cái gì nha?”

Kỷ Tiêu cảm thấy khuôn mặt của hắn quá gần, do dự chốc lát nói: ” Long tộc các ngươi… Ngày thường ngược lại thật sự rất đẹp mắt.”

Long Mặc giữa lông mày lập tức triển khai vui vẻ: “Sao vậy? Ngọc Nghiễn ưa thích hình dạng của ta sao, cho nên nhìn đến ngây người.”

Kỷ Tiêu chịu không nổi hắn giễu cợt, bàn tay ngừng xoa tóc, trầm thấp nói: “Ta chỉ là nhớ tới Tây Hải Long Thái tử sinh ra tướng mạo tốt kinh người, cho nên cảm khái mà thôi.”

Long Mặc nhất thời thay đổi sắc mặt, ngắt cái cằm y một cái: “Sao vậy, ngươi bất quá thấy gặp Lục ca một lần liền thích? Ta cũng muốn đến hỏi hắn, khi không ba ba mà chạy tới gặp ngươi, đến tột cùng an tâm được cái gì chứ.”

Kỷ Tiêu mặt đỏ lên, mở tay của hắn ra nói: “Nói bậy cái gì, bất quá khen biểu huynh ngươi một câu, sao ngươi lại kéo ra nhiều mê sảng đến như thế. Cho dù không tin ta, cũng nên tin tưởng tác phong làm người của Long Thái tử, loạn bịa đặt cái gì.”

Long Mặc căm giận mà dắt vạt áo của y: “Cái gì mà tác phong làm người, bất quá mấy trăm năm trước bái kiến một lần, ai biết hôm nay hắn có biến thành cái bộ dáng vô lại hay không.”

Kỷ Tiêu nghe Long Mặc hời hợt nói đến đây, không khỏi tâm niệm vừa động, thầm nghĩ không biết sau khi ta bách niên (* trăm tuổi), Long Mặc sẽ như thế nào? Trên sách nói Thần Long tuổi thọ ngàn năm vạn năm, đến lúc đó, hắn ước chừng lại không nhớ rõ có người như ta rồi.

Nghĩ tới đây, thần sắc Kỷ Tiêu không khỏi phai nhạt xuống, Long Mặc không rõ ràng cho lắm, có chút bối rối mà ôm chặt y: “Ngọc Nghiễn ngươi xảy ra chuyện gì, ta tín khẩu nói bậy mà thôi, ngươi chớ giận ta.”

Kỷ Tiêu dừng một chút, trở tay ôm lấy hắn, thấp giọng nói: “Ta làm sao sinh giận dữ với ngươi,” Y lấy tay dán ở hai gò má Long Mặc nói, “Ngươi muốn làm cái gì…ta đều tùy ngươi.”

Long Mặc ừng ực nuốt ngụm nước miếng, lẩm bẩm nói: “Ngọc Nghiễn, ngươi nói thật sao?”

Kỷ Tiêu lúc này nghĩ đến nhân sinh khổ đoản, thời gian làm bạn với hắn không nhiều lắm, dứt khoát cũng nên thả câu, gật gật đầu, thậm chí đưa tay giải khai quần áo của chính mình, thanh âm càng phát càng nhỏ hơn xuống dưới: “Ngươi nếu muốn, cũng không cần chịu đựng.”

Long Mặc làm thế nào biết y muốn cái gì, chỉ là thấy khóe mắt cùng lỗ tai Kỷ Tiêu dính đỏ ửng, hắn cũng không cầm giữ được nữa, thoáng một phát liền cắn lên vành tai mềm mại xinh xắn này: “Ta đây không đành lòng rồi.”

Vành tai Kỷ Tiêu thật mẫn cảm, hôm nay bị Long Mặc liếm láp phía dưới, toàn thân đều mềm mại. Lồng ngực y hơi có chút run rẩy, đánh bạo dùng tay vuốt ve bên mặt Long Mặc, cẩn thận đặt môi lên. Long Mặc không có ngờ tới Kỷ Tiêu sẽ chủ động như thế, tự nhiên mở cờ trong bụng. Hai người thần lưỡi quấn giao, hắn ôn nhu lưu luyến, càng nồng nhiệt hơn với trước kia.

Long Mặc một tay giữ cổ y, cúi đầu theo hầu kết nhấp nhô hút một mực đến ngực, đầu v*, còn đem miếng quả hồng nho nhỏ ngậm trong răng nhiều lần làm cho cưng cứng. Cảm giác khó nhịn xốp giòn lại ngứa khiến cho Kỷ Tiêu chịu không nổi tựa như trầm thấp hít vào khí lạnh, hông eo cũng không tự giác lề mề trên người Long Mặc. Tính khí cách một lớp quần áo đã hơi dần dần gắng gượng trương lên, tăng thêm xao động.

Không biết có phải do nguyên nhân khôi phục long thân hay không, đồ vật dưới đó của Long Mặc so ngày xưa còn muốn kinh người một chút, Kỷ Tiêu chỉ nhìn thôi hai chân cũng có chút nhũn ra. Tuy nhiên tên đã trên dây, y cũng không dám ngừng lại. Kỷ Tiêu chỉ đơn giản ngồi xuống, eo đã muốn rụt lại. Long Mặc một tay nâng y, dùng đầu ngón tay dính chút nước bọt bôi ở chỗ cửa huyệt chặt chẽ, mỉm cười: “Nghe nói năm đó có cung nhân ngã sấp xuống bên trên Tiên Long, kết quả sinh hạ ra em bé. Ngọc Nghiễn tại đây cũng thụ trên người Long Tiên, không biết có thể sinh ra em bé hay không ha.”

Kỷ Tiêu không cấm được hắn nổi trò trêu chọc, y dứt khoát một tay che miệng của hắn, cái eo mềm nhũn mà thẩm đi xuống dưới. Cự vật kia đánh mấy cái tại chỗ nông, lập tức chậm rãi nghiền tiến đến sâu hơn. Quá trình mở ra cốc đạo thập phần dài dằng dặc, tựa hồ cũng có thể nghe được thanh âm màng thịt bị nghiền áp. Kỷ Tiêu bị buộc ra một chút rên rỉ mềm mại trong cổ họng. Long Mặc thấy trong mắt y dục hỏa ẩn hiện, cái cổ thon dài hướng ra sau ngẩng lên, đường cong thực đẹp, môi lại bị che lấp nên hắn không thể mở miệng tán thán, ý xấu chỉ hiện trong mắt mà môi mở ra cắn ngón tay của y, dùng đầu lưỡi ấm áp đi quét lòng bàn tay non mịn, tư vị ngứa kèm ẩm ướt dâm mỹ theo cánh tay cơ hồ muốn chui vào trong nội tâm Kỷ Tiêu. Y lại kềm nén không được, giữa khe răng càng tràn ra tiếng rên rỉ không ra thể thống gì, hốc mắt đều có chút ướt, rút về trong khóe mắt ửng đỏ mà trừng mắt tên khởi xướng dưới thân.

Long Mặc ở bên trong tầm mắt bị Kỷ Tiêu nhìn chằm chằm mà ngồi dậy, thở hổn hển nói: “Ngọc Nghiễn cứ như vậy nhìn ta…ta như thế nào nhịn được đây.”

Tuy Kỷ Tiêu đại khái không để ý tới ý tứ của hắn trong những lời này, nhưng vẫn ẩn ẩn cảm thấy nguy hiểm, hơi tránh ra một chút tựa hồ muốn lui ra sau, lại bị một bàn tay nắm ở eo, lập tức dưới thân bị trùng trùng điệp điệp đỉnh đầu, bị cự vật kia toàn bộ xỏ xuyên qua tiến đến. Lần này, ngũ tạng phảng phất tựa hồ đều bị dời đi, Kỷ Tiêu mặt mũi trắng bệch, mơ mơ hồ hồ mà hô hào đau nhức, cơ hồ muốn xụi lơ ngã xuống dưới. Long Mặc cả kinh, vội lui ra một chút, lại duỗi thân tay an ủi tính khí phía trước của y, trong miệng không ngớt lời nói: “Xin lỗi, là ta lỗ mãng rồi…”

Hắn áy náy liên tục, đã thấy Kỷ Tiêu dựa vào trước ngực chính mình lông mày nhíu lại sau nửa ngày nói không ra lời, mồ hôi trên trán làm ướt sợi tóc, rất là đáng thương. Trong nội tâm hắn không đành lòng, có chút cắn răng: “Ngọc Nghiễn, không làm, ta không làm…” Nói xong muốn bứt ra đi ra. Nhưng cổ tay lại bị bắt chặt lấy, thanh âm Kỷ Tiêu hơi hiện ra một chút khàn khàn, trầm thấp nói: “Đúng lúc này, còn nói cái gì không làm… Ta… Ta…”

Long Mặc theo tầm mắt của Kỷ Tiêu nhìn xuống, lúc này mới nhớ tới y đã sớm bị chính mình trêu chọc đến động tình, cũng là cương tại đó không cách nào thư giải. Bây giờ mới ra một đầu đổ mồ hôi, một người đáng thương da mặt mỏng như tờ giấy, hiển nhiên sẽ không mở miệng cầu hoan, y xem ra gấp đến độ đều muốn khóc lên.

“Ngọc Nghiễn…” Long Mặc hư…hư… thở hắt bên tai y, “Ta tiến đến chậm một chút, ngươi cũng nên hơi thả lỏng mới tốt.”

Kỷ Tiêu nhắm mắt lại, nơm nớp lo sợ gật gật đầu, cái eo đều cứng như vậy treo ở trên người hắn. Long Mặc không vội tiến đến, hai tay nắm lấy khe mông tuyết trắng tùy ý bóp nhẹ một phen, lại ngậm đầu lưỡi liếm láp, thẳng khiến toàn thân Kỷ Tiêu đều như nhũn ra, lúc này mới thân phục lại thâm nhập đi vào. Cái đồ vật nóng hổi kia chậm rãi nghiền nát lấy nội tràng đạo non nớt, chợt nơi trọng địa bị khinh thường đỉnh lấy, Kỷ Tiêu muốn thống đến chết. Long Mặc rất nhanh liền khiến cho y như bị đánh tơi bời, tiết đến rối tinh rối mù.

“Ngọc Nghiễn.” Long Mặc khẽ gọi lấy người đang mềm nhũn nằm phục trên người mình, “Ngươi còn có sự tình gì gạt ta sao?”

Kỷ Tiêu vốn đã bị khoái cảm ngập đầu khiến cho não trướng đến cháng váng, cơ hồ muốn thiếp đi, vô lực mà đáp: “Ta cũng không giống như ngươi, không có nhiều bí mật không ai nhận ra như vậy.”

Long Mặc ánh mắt thẩm thẩm mà nhìn Kỷ Tiêu: “Ta in dấu hạ Long ấn cho ngươi, có thể cảm giác được ngươi mấy ngày gần đây gặp chuyện. Ngươi…bị người khác đụng chạm rồi, phải hay là không?”

Kỷ Tiêu cứng đờ, y cơ bản rất nhanh quên mất chuyện ngày đó ở Đông cung bị Thái tử say rượu khinh bạc rồi, hiện tại đối với Long Mặc, ngược lại cứng họng mà bắt đầu lúng ta lúng túng nói: “… Vốn không có cái gì đâu…”

“Sao vậy? Cùng người khác làm chuyện như thế còn nói không có cái gì?” Long Mặc giơ lông mi lên, lập tức xung nộ khí.

Kỷ Tiêu thấy tư thế hắn như muốn nổi lên mưa gió, bề bộn phân trần: “Không… Bất quá là Điện Hạ say rượu đem ta nhận thức thành Thái tử Phi mà thôi, ta cũng sớm đẩy hắn ra, cũng không có làm ra cái sự tình gì quá phận.” Kỷ Tiêu vuốt vuốt huyệt Thái Dương hơi đau nhức, “Hơn nữa sau đó để tránh xấu hổ, những ngày qua ta đều cáo bệnh xin nghỉ không có tới Đông cung. Ta nghĩ qua để một chút thời gian sẽ thỉnh quay về Hàn Lâm viện đây này.”

Long Mặc bình tĩnh nhìn y hồi lâu, mới nói: “Nguyên bản ta sẽ không để cho người khi dễ ngươi còn sống…”

Kỷ Tiêu mắt trừng to nhìn hắn: “Ngươi muốn làm cái gì?”

“Chỉ là nếu như tùy tiện lấy tánh mạng người phàm, sợ Thiên đình lại muốn trách tội.” Long Mặc nhíu nhíu mày, “May mắn hắn chưa từng thực sự đem ngươi làm thành dạng như vậy. Nếu không ta cho dù liều mạng lại bị lên quả Long đài, cũng muốn giết hắn.”

Kỷ Tiêu cháng váng đầu một hồi: “Ngươi kiếp trước gặp rắc rối không đủ hay sao, kiếp này lại không an phận? Dù gì Thái tử Điện Hạ cũng là đế vương tương lai, ngươi đừng có đi tìm hắn gây phiền phức. Có nói gì thì lần này vốn là chuyện ngoài ý muốn, trước đó Điện Hạ đã giúp ta mấy lần, chúng ta cũng không nên so đo những việc này.”

Long Mặc cắn môi dưới nhìn Kỷ Tiêu, ủy khuất nói: “Ngươi ngược lại là vì hắn đến giáo huấn ta.”

Kỷ Tiêu biết rõ tâm tính hài đồng của Long Mặc lại nổi lên, chỉ có thể nhẫn nại tính tình dụ dỗ: “Chớ đa tâm, đêm đó Điện Hạ say rượu nhận sai người, suýt nữa cùng ta thân cận, nhưng ta thực là không thể nhẫn nhịn chịu đựng, có cảm giác muốn ói, toàn bộ bất đồng với bên cạnh ngươi…”

Long Mặc con mắt sáng ngời: “Ở bên cạnh ta như thế nào? Còn không phải là dục tiên dục tử?”

Kỷ Tiêu giật mình chốc lát, cuối cùng vẫn động thủ trên ót hắn hung hăng cắn một cái.

Hai người đang vui đùa, lại nghe ngoài phòng gia nhân dồn dập kêu: “Tiên sinh, tam phò mã đến rồi, nói có sự tình quan trọng hơn bẩm báo.”

Bây giờ là vừa qua khỏi đầu buổi trưa, Tuấn Nghi vội vàng tới, trên vạt áo còn có vết rượu lưu lại, tựa hồ vừa dự tiệc trở về. Kỷ Tiêu thay đổi quần áo, giữ lấy cái eo bủn rủn đi vào phòng, trên đỉnh đầu liền nghe hắn phàn nàn nói: “Ngọc Nghiễn ngươi những ngày qua nhàn tản không công vụ thì cũng thôi đi, thời điểm này sao cũng tham ngủ muộn đến như vậy. Huống hồ ta đến đây là có chuyện đại sự, ngươi ngược lại khoan thai đến chậm chạp đem ta gạt ở đây nửa ngày.”

Kỷ Tiêu nhíu nhíu mày chuyển hướng lời nói: “Hôm nay không phải có cung yến sao? Tuấn Nghi huynh sao sớm như thế đã đi hạ yến tới tìm ta.”

Kỷ Tiêu nhắc tới cái gốc khởi điểm, Tuấn Nghi tựu liên tiếp dậm chân, lắc đầu nói: “Nếu không có đại sự xảy ra, ta như thế nào vội vàng rời yến tới tìm ngươi!” Cảm xúc của hắn tựa hồ rất kích động, lại cưỡng chế âm điệu nói, “Hôm nay ngự tiền biến thành một mảnh đại loạn!”

“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Tuấn Nghi nuốt nhổ nước miếng, vội vàng nói: “Khó được hôm nay bệ hạ tinh thần tốt, đã ngồi trong bữa tiệc một canh giờ cũng không thấy chuyện gì. Ai ngờ lúc Thái tử Điện Hạ uống rượu bỗng nhiên không khỏe, trước mặt mọi người ọe ra một ngụm lớn máu tươi ra, làm nhiều người sợ hãi.”

Kỷ Tiêu kinh hô một tiếng, vội hỏi: “Chẳng lẽ là có người hạ độc Thái tử sao?”

Tuấn Nghi khoát tay nói: “Chúng ta cũng cho rằng như thế, vội truyền thái y, lại phát hiện trong rượu và thức ăn cũng không có độc, nhưng thái y phát hiện Thái tử Điện Hạ xác thực có trúng độc, hơn nữa bên trong là độc phát chậm tích lũy theo tháng ngày, ngũ tạng nội đã thẩm đến không ít.” Hắn than thở, tiếp tục nói, “Bệ hạ hiển nhiên là long nhan giận dữ, mưu hại một hoàng trữ quốc gia (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), đây chính là tội lớn diệt cửu tộc, lập tức phái người đi thăm dò căn nguyên Thái tử trúng độc. Ai ngờ căn bản không cần tra, mắt của Trương lão thái y sắc bén, thoáng một phát đã nhận ra cửu hoàn bội bên hông Thái tử có vấn đề.”

Kỷ Tiêu ngắt lời nói: “Cửu hoàn bội không phải là khối ngọc bích cực trân quý được mài giũa tỉ mỉ do Hoàng Thượng ban thưởng sao, như thế nào sẽ xảy ra vấn đề?”

“Căn bản không phải ngọc bội kia sai, là chuỗi ngọc Tiểu Châu vàng nhạt được đính phía dưới chính là dị vật Tây Cương, thái y nói nó là nga xà tử, âm độc vô cùng. Nếu mang ở trên người lâu dài, qua một hai năm tất nhiên độc xâm nhập thể, càng không thể nào xoay chuyển được cục diện. Nếu không phải trong cung yến hôm nay Thái tử uống rượu được ủ lâu năm mang tính dương, kích ra hàn độc, hậu quả không thể lường được.” Tuấn Nghi nói đến đây, dừng câu chuyện, trầm thấp nói, “Ngươi biết cái chuỗi ngọc kia là ai tặng cho Điện Hạ không?”

Kỷ Tiêu chần chờ nói: “Vâng… là Thất Điện Hạ sao?”

Ngược lại đến lượt Tuấn Nghi lắp bắp kinh hãi: “Ngươi làm thế nào biết được? Lúc ấy ta thực sự hoảng sợ, ngày xưa gặp Thất Điện Hạ cùng Thái tử vô cùng tốt đẹp huynh đệ tình thâm, sao nghĩ đến hắn sẽ lại hạ độc thủ như thế.”

Kỷ Tiêu thổn thức chẳng quan tâm, kinh ngạc mà hỏi thăm: “Đã chứng minh đúng là Thất Điện Hạ gây nên sao?”

“Cái chuỗi ngọc kia bằng chứng như núi, hắn tự nhiên chống chế không hết. Còn có đại thần thừa cơ tố giác Thất Điện Hạ sai người tại phố phường rải lời đồn Đông cung chứa chấp yêu vật. Nghe quá nhiều lời khai, Hoàng Thượng suýt nữa vô lực ngất đi, muốn chém Thất Điện Hạ tại chỗ đây này!”

Kỷ Tiêu sững sờ, ma xui quỷ khiến mà nghĩ đến, nếu Thất hoàng tử chết rồi, như vậy nhập chủ mục tiêu của Hắc Long ước chừng không còn có cơ hội xoay người.

“Bất quá Thái tử Điện Hạ nhớ lấy tình cũ, liều mệnh dập đầu cầu Hoàng Thượng, tha cho tử tội của Thất Điện Hạ, cho xuống làm thứ dân, bị lưu đày xa xa rồi.” Tuấn Nghi nói xong, thán khí, “Hoàng gia thật đúng là tình duyên mỏng, dĩ vãng mặc dù có nghe nói qua câu chuyện vì ngôi vị hoàng đế giết cha giết huynh, nhưng hôm nay thực sự nhìn thấy một hồi, trong nội tâm quả thực khó chịu đến lợi hại.”

Kỷ Tiêu chậm chạp không có nói tiếp, theo lý thuyết nếu bỏ Thất hoàng tử, cái khối tảng đá lớn trong lòng y được rơi xuống đất rồi, nhưng không biết tại làm sao y lại một chút cao hứng cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.