Long Ngạo Chiến Thần

Chương 48: Cuộc chiến mười chiêu



Long gia lục giai Lôi Vân thành.

"Đại thiếu gia đã trở về, đại thiếu gia đã trở về."

Theo tiếng hô ngạc nhiên của những tên tôi tớ truyền đi, chỉ một lúc sau đám người Long Ngạn Thành đã xuất hiện ở trong viện Long gia. Nhìn thanh niên từ bên ngoài đi vào, tất cả mọi người đều vui mừng không thôi. 

Thanh niên mày rậm mắt to, nét mặt kiên nghị, khí thế nghiêm nghị lạnh lùng vốn có trên người, khi vừa thấy Long Ngạn Thành cùng Long Hạc Minh, thanh niên cất bước nhanh hơn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, nói:

"Gia gia, cha, con đã trở về."

Nâng đứa cháu trai mà mình tự hào nhất dậy, nước mắt đong đầy đôi mắt của Long Ngạn Thành, tình cảm yêu thương cũng theo đó dâng lên. 

"Cha, Ngọc Lang đâu?"

Thanh niên tên là Long Phong Tử, từ nhỏ đến lớn chỉ làm một chuyện, đó chính là tu luyện, chính vì thế Long Phong Tử không đến hai mươi lăm tuổi đã tiến vào Bách Chiến bảng, đồng thời tên đứng vị trí thứ bảy mươi tám.

Long Phong Tử chính là toàn bộ Long gia, thậm chí là niềm kiêu hãnh của thành Lôi Vân, được ca ngợi là đệ nhất cường giả Lôi Vân thành, nghe đồn rằng linh lực Long Phong Tử đã tràn ngập một trăm lẻ tám cái khiếu huyệt, một khi ngưng luyện ra Thế thuộc về mình, đồng thời diễn hóa thành công có thể chính thức đột phá cảnh giới Diễn Hóa. 

"Phong nhi, Ngọc Lang bị kẻ khác hãm hại thê thảm, đã đi rồi."

Nghe được đứa em trai ruột thịt của mình đã chết, Long Phong Tử hình như có chút không tin nổi, sắc mặt trong nháy mắt nặng nề, trên người càng tản mát ra sát khí giá lạnh, hạ giọng độc ác hỏi:

"Là ai?" 

"Long Ngạo của Long gia Xích Hỏa trấn."

Long Phong Tử từ nhỏ đến lớn thương yêu tên em trai này nhất, mà lần này nghìn dặm xa xôi trở về chủ yếu vẫn là vì Long Ngọc Lang, nhưng bây giờ thì sao?

Sát khí trên người tung hoành, Long Phong Tử nắm thật chặt hai nắm tay, gần như giận dữ hét lên: 

"Ta muốn tiêu diệt Long gia Xích Hỏa trấn."

"Ngươi là ai mà dám diệt Long gia của ta."

Nhìn thiếu niên từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt mọi người đều có chút quái dị, bởi không ai nghĩ đối phương có thể nghênh ngang mà đến như thế, lẽ nào hắn thực sự tự tin như vậy? 

"Ngươi chính là Long Ngạo?"

"Đúng thế, nếu như ta không đoán sai, ngươi là Long Phong Tử?"

"Giết Ngọc Lang, mặc kệ ngươi là người phương nào, ngươi đều phải chết." 

Trên người Long Phong Tử tản mát ra sát khí mạnh mẽ, ùn ùn gây áp lực xung quanh, khí thế của võ giả Nhất Tuyến Thiên đỉnh phong như những ngọn sóng thần nối tiếp nhau trùng trùng điệp điệp.

Nhưng Long Ngạo cũng đứng thẳng tắp hiên ngang, hình như căn bản coi thường khí thế uy hiếp của đối phương vậy.

Chính vì như thế, Long Phong Tử mới có chút kinh ngạc, thảo nào đối phương có thể chém giết em trai của mình, thì ra tu vi cũng đã đột phá cảnh giới Bách Tán Thiên, đồng thời đạt tới cảnh giới Nhất Tuyến Thiên. 

Người khác có thể không biết Nhất Tuyến Thiên ý vị như thế nào, nhưng hắn sao có thể không biết được.

"Nhất Tuyến Thiên."

Nhất Tuyến Thiên? 

Nghe được lời của cháu mình, Long Ngạn Thành hình như có chút kinh ngạc, thêm vào đó càng không tin nổi, lần gặp trước kia tên thiếu niên trước mắt này vẫn là tùy ý để mình chém giết, không có sức đánh trả, lúc này mới có thời gian bao lâu?

Thiên phú cùng tiềm lực như vậy, nếu như cho người này thêm nhiều thời gian để phát triển hơn, chẳng phải là muốn nghịch thiên sao?

"Ngươi cũng không sai, Nhất Tuyến Thiên đỉnh phong." 

Long Ngạo đương nhiên đã từng nghe danh Long Phong Tử. Hắn chính là đỉnh cấp thiên tài của Long gia lục giai, lúc còn nhỏ đã thành công đột phá cảnh giới Tiên Thiên, đồng thời đã lên Bách Chiến bảng, tiếng tăm ngày càng vang dội, giờ đã thăng cấp đến hàng thứ bảy mươi tám trên Bách Chiến bảng.

Hàng thứ bảy mươi tám trên Bách Chiến bảng, võ giả Nhất Tuyến Thiên đỉnh phong, có thể tưởng tượng được tên Long Phong Tử trước mặt đây thực lực sẽ cường hãn đến nhường nào.

"Dù cho ngươi đạt được Nhất Tuyến Thiên thì như thế nào? Phế vật trước sau cũng là phế vật, lật qua lật lại cũng chẳng dậy nổi, mười chiêu, nếu như ta trong mười chiêu này không cách nào đánh bại ngươi, ta tự sát ở nơi này." 

Tự sát ở nơi này?

"Phong nhi."

Khoát khoát tay, trên người Long Phong Tử tản ra sự tự tin mạnh mẽ, gã nói: 

"Nếu như trong vòng mười chiêu ta không cách nào đánh bại cái phế vật này, dù cho tiếp tục sống trên cõi đời này cũng không ổn."

Nhìn chăm chú vào đứa cháu trai, Long Ngạn Thành cuối cùng vẫn gật đầu, với đứa cháu trai của mình lão có lòng tin rất lớn, mặc kệ như thế nào, người cháu này của lão không chỉ có thiên phú mạnh mẽ, thực lực càng cao hơn, tuổi còn trẻ đã vào hàng thứ bảy mươi tám trên Bách Chiến bảng, chỉ cần là thành tựu thế này sẽ không ai có thể địch nổi.

"Trong vòng mười chiêu, nếu như ta không cách nào đánh bại ngươi thì sẽ tự sát nơi này, nhưng mà nếu như may mắn thắng cuộc, ta chỉ hy vọng ân oán giữa chúng ta không nên dính dáng đến gia tộc, như thế nào?" 

Lần này Long Ngạo đến đây chính là vì việc này, về phần ân oán giữa hắn cùng Long gia lục giai ngày sau hãy tính, huống chi tai họa gì vẫn không sao bằng quyền lợi chung của gia tộc, chỉ cần không phải ân oán diệt tộc, ngày sau hắn cũng sẽ không động gia tộc lục giai.

"Có thể, ngày hôm nay ta cũng chống mắt mà xem ngươi làm sao trong vòng mười chiêu đánh bại ta."

Long Phong Tử căn bản không tin thứ phế vật trước mắt này có thể ở trong vòng mười chiêu đánh bại mình, thật giống như nghe được chuyện hài nhất thế gian vậy. 

Không chỉ nói Long Phong Tử, cả những người khác trên mặt cũng hiện đầy vẻ châm biếm, như vậy chẳng khác gì so sánh một thằng chíp hôi trong vòng mười chiêu đánh bại một người đàn ông trung niên lực lưỡng, có khả năng ấy sao?

"Cha, cha đoán xem tỷ lệ Phong nhi thắng bao nhiêu?"

Không biết vì cái gì, vừa nghĩ tới tiềm lực cùng thiên phú đối phương, Long Hạc Minh có loại dự cảm xấu, nếu không gặp may mắn, bản thân đứa con trai này thất bại, vậy mình ngày sau nên làm cái gì bây giờ? 

"Hừ, thực lực Phong nhi ngươi cũng không phải không biết, chỉ bằng cái phế vật này  có thể đánh bại Phong nhi sao?"

Nhìn gương mặt lo lắng của con trai mình, Long Ngạn Thành nói một cách lạnh lùng:

"Hàng thứ bảy mươi tám trên Bách Chiến bảng, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, dựa theo thực lực của Phong nhi bây giờ có thể khiêu chiến thứ tự cao hơn trên Bách Chiến bảng rồi." 

Bách Chiến bảng.

Vừa nghĩ tới con trai mình đã tiến vào tên thứ bảy mươi tám trên Bách Chiến bảng, trên mặt Long Hạc Minh cũng xuất hiện sự hiểm ác, dù sao đứa con trai mình thương yêu nhất chính là bị tên này giết chết, không báo thù này thì rõ ràng đã làm đứa con trai đã chết của mình thất vọng rồi sao?

Cuộc chiến mười chiêu. 

Long Ngạo cùng Long Phong Tử nhìn nhau chằm chằm, trên thân hai người phóng ra chiến ý mạnh mẽ va chạm nhau chan chát, không thể phủ nhận, mới tí tuổi đầu mà Long Phong Tử đã có tên vào Bách Chiến bảng, không nói tới thực lực, chỉ cần là phần chiến ý này thì không phải là người bình thường có thể có được.

Chiến ý bay lên, tất cả mọi người khắp bốn phía lùi lại thật nhanh, trận đối chiến giữa các võ giả Nhất Tuyến Thiên, chỉ cần là khí tức cũng đủ để đè chết võ giả Hậu Thiên, toàn bộ Long gia chỉ có một mình Long Ngạn Thành đạt tới Nhất Tuyến Thiên, có thể đứng tại chỗ mà quan sát cuộc chiến.

Hai nắm tay nắm thật chặt, chiến ý bay lên, sát khí tung hoành, Long Phong Tử bỗng nhiên lạnh lùng nói: 

"Mặc kệ em trai ta làm chuyện gì sai ngươi cũng không nên giết chết hắn, giết người đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, ngày hôm nay ta sẽ phải lấy tính mạng của ngươi, thay em trai ta đòi lại một công đạo."

Rõ ràng cho thấy bản thân hắn đã động sát tâm, lúc xuất thủ vừa nãy, Long Phong Tử liền dùng ra Hổ Trảo, lấy tư cách nhân vật có tên thứ bảy mươi tám trên Bách Chiến bảng, bất kể thực lực hay kinh nghiệm thực chiến, Long Ngọc Lang cũng không có thể so sánh được với Long Phong Tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.