Ngự Hàn không thể ngờ trên thế giới này còn có người biết phấn đấu hơn cả mình.
Càng không ngờ bản thân đã cố tình dậy sớm như vậy vẫn có thể gặp Tạ Tư Hành trong phòng gym.
Chẳng lẽ thằng cha này ôm phòng gym cả ngày trời à?!
Chỉ có thể nói không hổ là đối thủ y chọn trúng, đáng sợ tới như vậy!
Sắc mặt Ngự Hàn cứng đờ, vốn định lén rời đi, nhưng Tạ Tư Hành trên máy chạy bộ như gắn mắt trên gáy, quay lại bốn mắt nhìn nhau với Ngự Hàn.
Phát hiện người đứng trước cửa, Tạ Tư Hành nhướng mi đúng như đã đoán.
Vào khoảnh khắc kia, bầu không khí xấu hổ tới quỷ dị.
Ngự Hàn tiến không được lùi không xong, hai người đứng đối diện nhau giằng co.
Một lát sau, Tạ Tư Hành chủ động ngoảnh mặt.
Ngự Hàn: “?”
Tạ Tư Hành có ý gì?
Đây là mặc kệ y?
Ngự Hàn quan sát một lát, phát hiện quả thật Tạ Tư Hành không định đuổi mình đi nên cũng thở phào.
Tuy chạy bộ trong trang viên cũng được, còn có thể hít thở bầu không khí tươi mới, nhưng trong phòng gym nhiều thiết bị thể thao, tất nhiên là một nơi lý tưởng để rèn luyện.
Ban đầu không biết thì thôi, nhưng nếu y đã biết có nơi tốt như vậy, đương nhiên sẽ không tiếc mọi giá, cũng như trước kia đi tìm kiếm địa điểm tu luyện vậy, dù phải lặn lội khắp núi non vạn dặm cũng phải tìm thấy tiên sơn dư thừa linh khí.
Ngự Hàn thản nhiên đi vào, cố tình tìm một chỗ cách Tạ Tư Hành rất xa, bắt đầu tập luyện.
Hai người không ai chú ý tới ai, nhưng Ngự Hàn cứ không nhịn được nhìn về phía Tạ Tư Hành.
Hôm nay Tạ Tư Hành vẫn mặc một bộ đồ thể thao đen, cơ thể đứng trên máy chạy bộ đẫm mồ hôi, khuôn mặt tương xứng, mỗi một động tác đều vô cùng đẹp mắt.
Chẳng qua Ngự Hàn không ngắm mặt mà ngắm dáng người hắn.
Dáng người của Tạ Tư Hành cực kỳ xuất sắc.
Đường cong cơ bắp hợp lý, cơ thể cao lớn mang lại cảm giác mạnh mẽ, hơi thở khi chạy bộ duy trì đều đặn, l0ng nguc rộng lớn phập phồng, tất cả đều là dáng người mà Ngự Hàn vô cùng ao ước.
Đây mới là cơ thể mà Long Ngạo Thiên nên có.
Ngự Hàn nhìn một lần, nhịn không được sẽ có lần thứ hai.
Nếu y cũng có thể luyện được như vậy thì tốt rồi, chắc chắn sẽ cực kỳ ngầu.
Cũng không biết cái cơ thể yếu ớt gà rù này của y đến khi nào mới được như Tạ Tư Hành.
Ngự Hàn mất tập trung, vô thức nhìn chằm chằm thật lâu.
Có lẽ vì ánh mắt của Ngự Hàn quá trắng trợn, Tạ Tư Hành cảm nhận thấy, nhanh chóng bắt được tầm mắt nóng cháy ấy.
Tạ Tư Hành khẽ nhướng mi, hình như hắn nhìn thấy… ao ước và ngưỡng mộ từ trong mắt Ngự Hàn?
… Tên xuyên sách phiền phức.
Nhận ra được điểm này, sắc mặt Tạ Tư Hành đanh lại, lạnh lùng nghiêng người đi, không cho Ngự Hàn nhìn tiếp.
Ngự Hàn phát hiện không nhìn thấy, lại cố gắng vươn dài cổ muốn nhìn cho rõ ràng.
Y phải nghiên cứu nhiều một chút, tranh thủ luyện tập theo bài bản của Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành lại nghiêng, y lập tức vươn theo.
Thậm chí vì để nhìn rõ hơn, Ngự Hàn còn tới gần Tạ Tư Hành thêm vài bước.
Mãi tới lúc Tạ Tư Hành không nhịn được nữa, trầm mặt nhấn tắt máy chạy bộ: “Nhìn cái gì?”
Rốt cuộc người xuyên sách này có chút ý thức nào không vậy?
Hắn tốt bụng nhường phòng gym cho y dùng là để y nhìn hắn chằm chằm à??
Lúc này Ngự Hàn mới nhận ra mình bị phát hiện đang nhìn lén, thế nhưng vẫn không hề xấu hổ.
Y nghiêm túc hỏi: “Dáng người của anh làm sao mà có vậy?”
Làm ơn đi, việc này rất quan trọng với y.
“Cái gì?” Tạ Tư Hành không ngờ Ngự Hàn sẽ hỏi như thế, hắn cho rằng Ngự Hàn nhìn mình chằm chằm là vì đang cố chấp tìm cách cảm hóa hắn như mấy người xuyên sách trước.
Tuy sự thật chứng minh có lẽ Ngự Hàn hơi khác so với mấy người xuyên sách trước đây, nhưng như vậy vẫn chưa thể khiến Tạ Tư Hành đánh mất nghi ngờ đối với Ngự Hàn.
Chỉ là không ngờ hắn lại đoán sai tâm lý của y.
Vẻ mặt Tạ Tư Hành bỗng trở nên kỳ dị.
“Tuy anh đây không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng dáng người anh trông mạnh hơn tôi một chút, làm sao được như vậy?” Ngự Hàn kiên nhẫn hỏi lại một lần, còn bổ sung thêm: “Chỉ một chút mà thôi, anh đừng đắc ý quá.”
Nhưng Tạ Tư Hành không định trả lời y, xoay người rời khỏi phòng gym.
Ngự Hàn: “?”
Chỉ muốn xin hắn chia sẻ chút bí quyết tập thể hình thôi mà, cần gì phải đến mức quay mặt bỏ đi như vậy?
Ngự Hàn nhỏ giọng lẩm bẩm, không nghĩ thêm nữa, ở trong phòng tập gym một lúc mới đi ra ngoài.
Lúc đi ra thì trên bàn đã dọn bữa sáng, chú Vương nhiệt tình gọi y lại ăn cơm, Ngự Hàn nhìn thoáng qua nhưng không thấy bóng dáng Tạ Tư Hành đâu.
Ngự Hàn tưởng Tạ Tư Hành đi rồi, cho nên vui vẻ giải quyết bữa sáng rồi chuẩn bị tới công ty.
Chẳng qua y vừa ra cửa đã thấy một chiếc Maybach đỗ ở đó, trong lòng có linh cảm không tốt.
Nhớ đến đêm qua Tạ Tư Hành nói muốn tự đưa y đến công ty, Ngự Hàn lập tức muốn tránh mặt chiếc xe kia.
Nhưng khi y đến gần, bảo vệ mặc đồ đen đứng cạnh xe cung kính mở cửa thay, để lộ sườn mặt anh tuấn của người đàn ông ngồi bên trong.
“Lên xe.” Tạ Tư Hành chỉ nói một câu.
“Tôi tự đi được.” Ngự Hàn không hề dao động.
“Lên xe. Đừng để tôi nói lần thứ ba.” Tạ Tư Hành cười như không cười nhìn y: “Không dám?”
Ngự Hàn thoắt cái nổi lửa.
Nực cười, y mà không dám chắc?
Ngự Hàn hừ một tiếng ngồi vào xe.
Tạ Tư Hành thầm nghĩ quả nhiên là thế, Ngự Hàn chỉ ăn cứng không ăn mềm.
Thấy Ngự Hàn đã lên xe, Tạ Tư Hành cũng không để ý y nữa, ngồi trong xe xử lý công việc.
Mà tất nhiên Ngự Hàn cũng không chịu yếu thế, tuy y mới đi làm hôm qua, không có công việc phải xử lý nhưng vẫn giả bộ gửi tin cho Phó Nhàn.
Ngự Hàn: [Thư ký Phó đang làm gì thế?]
Phó Nhàn: [Tôi đang chờ tàu điện ngầm, giám đốc Ngự có gì cần phân phó à?]
Ngự Hàn: [À, không có gì, chỉ là muốn tâm sự với anh thôi]
Phó Nhàn: […… Vâng]
Ngự Hàn nói chuyện qua loa với Phó Nhàn, thỉnh thoảng còn liếc qua xem Tạ Tư Hành đang làm gì.
Chỉ cần Tạ Tư Hành không dừng lại, y cũng không thể thảnh thơi được.
Có đôi lúc tính ganh đua của đàn ông dữ dội vậy đấy.
Cả chặng đường không ai nói gì, chiếc xe nhanh chóng đỗ dưới tầng công ty Ngự Hàn.
Ngự Hàn cất di động, không thèm liếc mắt nhìn Tạ Tư Hành bên cạnh lấy một cái, chờ xe dừng hẳn liền mở cửa xe.
“Tan làm không được lái xe, tôi sẽ đến đón em.” Nhìn dáng vẻ chỉ hận không thể lập tức thoát khỏi mình của Ngự Hàn, biểu cảm Tạ Tư Hành không hề dao động.
Đáp lại hắn là tiếng nện cửa xe cái “Rầm”.
Tạ Tư Hành: “…”
Ngự Hàn vừa xuống xe đã gặp ngay Phó Nhàn đứng trước cửa công ty.
Dĩ nhiên Phó Nhàn cũng thấy Ngự Hàn bước xuống từ xe Tạ Tư Hành, khuôn mặt có thể nói là cực kỳ quái dị.
“Chào buổi sáng, thư ký Phó.” Ngự Hàn chủ động chào hỏi anh ta.
“Chào buổi sáng, giám đốc Ngự.” Phó Nhàn gật đầu với y, nhịn không được hỏi dò: “Ai vừa đưa cậu tới vậy?”
Chẳng lẽ là hôm qua anh ta trách nhầm Tạ Tư Hành?
“Tài xế.” Người lái xe là tài xế, không phải Tạ Tư Hành, đương nhiên là tài xế đưa y tới.
Ngự Hàn còn ghim chuyện Tạ Tư Hành không chịu chia sẻ bí quyết tập thể hình cho y, không muốn nhắc tới hắn chút nào.
Phó Nhàn không hỏi nhiều, anh ta nhớ biển số xe của Tạ Tư Hành, biển số xe vừa cao ngạo vừa có một không hai như vậy, cả cái thành phố A này chỉ mình Tạ Tư Hành mới có.
Nhưng Ngự Hàn không có ý nói thật, chuyện nhà sếp anh ta cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành đi vào công ty cùng Ngự Hàn.
Vừa đi vào công ty, khắp nơi đều có tiếng chào hỏi vang lên.
Trải qua chuyện hôm qua, toàn công ty trên dưới đều cực kỳ có hảo cảm với Ngự Hàn, đám nhân viên thấy Ngự Hàn xuất hiện đều chào hỏi y.
Ngự Hàn đáp lại từng người, khi đến văn phòng của mình, phát hiện trên bàn là bản dự án kế hoạch nhóm Triệu Trung Tiền nạp lên.
Tốc độ rất nhanh, xem ra là thức đêm hoàn thành.
Ngự Hàn xem sơ qua mấy bản kế hoạch, tuy chưa đủ hoàn hảo nhưng cũng có chỗ để khen, xem ra để ngồi yên trên cái ghế này mười mấy năm, Triệu Trung Tiền cũng chưa hẳn đã không có năng lực.
Ngự Hàn vốn tưởng nếu đám cấp cao Triệu Trung Tiền cứ lơ là nhiệm vụ, thế thì y cũng có lý do hoàn chỉnh để đuổi bọn họ đi rồi chọn những người hợp ý mình lên nhậm chức.
Nhưng nếu Triệu Trung Tiền hoàn thành nhiệm vụ Ngự Hàn giao, thái độ cũng nghiêm túc, thế thì Ngự Hàn có thể giữ gã lại.
Vẫn là câu nói kia, y rất biết trọng dụng nhân tài.
Hệ thống là người đầu tiên can ngăn: [Ký chủ, anh biết Triệu Trung Tiền là nhân vật nguy hiểm mà? Đặt gã ở bên cạnh sẽ không có kết quả tốt!]
Người chú Quý Ôn Phong của Tạ Tư Hành cũng là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, thân là một con cờ Quý Ôn Phong gài vào Thịnh Cảnh, Triệu Trung Tiền chính là một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ tung.
Ngự Hàn nhướng mày: “Trùng hợp quá, tôi đây thích nhất là chiến đấu với hiểm nguy.”
Chỉ khi ở trong nghịch cảnh mới có thể trưởng thành, đây là kinh nghiệm mà Ngự Hàn đã góp nhặt được sau khi trải qua nhiều thế giới.
Biết rõ phía trước là nguy hiểm lại càng phải ngược gió mà đi, đây mới là phong cách của y, không vì vài câu của hệ thống mà lung lay.
Y nói với hệ thống: “Biết vì sao Triệu Trung Tiền lại bị loại người như Quý Ôn Phong lợi dụng không?”
Hệ thống: […… Không biết]
Ngự Hàn cười lạnh: “Vì quá rảnh.”
Người rảnh rỗi mới có thể sinh ra tham vọng không nên có, sau đó bị kẻ có lòng xấu dẫn đường, làm những chuyện trái đạo đức.
Ở trong cốt truyện gốc, chính vì ngày nào Triệu Trung Tiền cũng ăn không ngồi rồi, mỗi ngày đều bị Quý Ôn Phong gọi đi dưới hình thức uống rượu than thở nên sau đó bị Quý Ôn Phong lợi dụng, nợ khoản nợ cờ bạc kếch xù.
Vì khoản nợ cờ bạc khổng lồ ấy, gã mới có thể bí quá hóa liều đi hắt nước bẩn cho Tạ Tư Hành, bản thân cũng rơi vào kết cục khó lọt lưới pháp luật.
Nhưng nếu Ngự Hàn khiến gã bận đến mức không rảnh để ý tới Quý Ôn Phong, vậy thì cốt truyện tiếp theo tất nhiên sẽ không thể tiếp tục tiến hành.
Sau khi biết suy nghĩ của Ngự Hàn, hệ thống không khỏi cạn lời: [Ký chủ, như vậy có độc ác quá không?]
“Cậu vẫn chưa hiểu tôi rồi.” Ngự Hàn khẽ nói, “Thế mới đâu ra đó.”
Mục tiêu của y cũng không phải là những thứ cỏn con.
Ngự Hàn đọc bản kế hoạch xong, bảo Phó Nhàn đi gọi Triệu Trung Tiền tới phòng làm việc một chuyến.
Trong lòng Triệu Trung Tiền không ngừng thấp thỏm, không biết Ngự Hàn muốn nói gì với mình.
Đêm qua gã thức trắng đêm hoàn thành bản kế hoạch kia là vì sợ Ngự Hàn lại gọi gã vào văn phòng răn dạy, gã đã có tuổi, không chịu nổi nỗi sợ này.
Quả thật Triệu Trung Tiền không hiểu, rốt cuộc vì sao cậu ấm còn trẻ như vậy lại có khí thế áp bức tới thế.
Cho nên khi đứng trong văn phòng Ngự Hàn, căng thẳng trong lòng Triệu Trung Tiền không hề vơi bớt.
“Giám đốc Ngự.” Gã căng da đầu nói.
Triệu Trung Tiền đã sẵn sàng chịu mắng, nào ngờ câu đầu tiên Ngự Hàn nói lại là: “Trưởng phòng Triệu, ông muốn đưa công ty chúng ta lên đứng đầu Trung Quốc không?”