Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 2



Sau khi Ngự Hàn phát biểu mấy câu đinh tai nhức óc ấy, tất cả mọi người – bao gồm cả Tạ Tư Hành – đều chìm vào im lặng.

Rốt cuộc cậu chủ nhà họ Lâm này đang nói khùng nói điên gì thế?!

Nhân vật nổi tiếng đáng giá như Tạ Tư Hành sao có thể không xứng với cậu ta được, ngược lại là cậu ta không ra gì, không xứng với Tạ Tư Hành thì có ấy?

Mọi người điên cuồng mắng chửi trong đầu, phòng bệnh yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Dường như Tạ Tư Hành bị chọc giận tới mức bật cười, biểu cảm bỗng trở nên cổ quái: “Tôi không xứng với em?”

Ngự Hàn mỉm cười: “Còn cần phải bàn nữa à?”

Y mong chờ nhìn Tạ Tư Hành, nghĩ mình đã nói tới vậy rồi, chuyện ly hôn chắc kèo như đinh đóng cột.

Y đường đường là Thiên Đế, sao có thể đi làm vợ người khác?

Huống chi vợ mình còn đang nằm trong viện, Tạ Tư Hành thân là chồng thậm chí còn không đi thăm hỏi được mấy lần, tình cảm vợ chồng nhạt nhẽo tới mức này, sống chung với nhau cũng có ý nghĩa gì đâu?

Trong lúc Ngự Hàn đang đánh giá Tạ Tư Hành, Tạ Tư Hành cũng đang đánh giá y.

Đây là người thứ mười chín.

Tạ Tư Hành lẳng lặng nhìn y, trong lòng lạnh lùng nghĩ.

Từ khi hắn tự có ý thức riêng, cứ cách một khoảng thời gian không lâu sẽ có một linh hồn hoàn toàn mới thức tỉnh trong cơ thể của Lâm Hàn, phần lớn bọn họ đều có tính cách khác nhau, cách nói chuyện và hành vi cũng không giống nhau, nhưng điều duy nhất có thể xác định là bọn họ đều có chung một mục đích.

Từ hành động của bọn họ, Tạ Tư Hành có thể đoán ra bọn họ đều tới để cảm hóa hắn.

Tạ Tư Hành tình cờ biết thì ra mình đang sống trong một quyển sách, cũng biết mình là vai phản diện trong quyển sách ấy – một nhân vật phản diện vì chuyện khi còn nhỏ mà dẫn đến tính cách u ám tàn bạo, lúc nào cũng đối nghịch với nhân vật chính, cuối cùng có kết cục thảm hại, cho nên sau khi hắn có được ý thức của riêng mình, hắn đã tự tay gi3t ch3t nhân vật chính.

Hắn cứ nghĩ như vậy là có thể giải thoát, nhưng hiển nhiên quy tắc của thế giới này không đơn giản như hắn tưởng tượng, sau khi gi3t ch3t nhân vật chính, hắn chìm vào cõi luân hồi vô tận, mỗi một lần luân hồi, hắn sẽ phải lần nữa trải qua mọi thứ của kiếp trước, còn gặp một linh hồn hoàn toàn mới đi tới thế giới này.

Tạ Tư Hành biết những người này đến từ một tổ chức tên là cục xuyên sách, còn có một cách gọi thống nhất là người xuyên sách.

Bọn họ có ý muốn cảm hóa hắn, để hắn chứng kiến một số thiện chí tốt đẹp trong cuộc sống, mong chờ hắn có thể trở thành một nhân vật phản diện không hề tàn bạo, không tiếp tục gi3t ch3t nhân vật chính, phá vỡ cân bằng của thế giới.

Thế nhưng bọn họ đều thất bại.

Tạ Tư Hành không thích bị người khác chi phối, càng không thích cảm giác bị người ta lừa gạt đùa giỡn.

Những người xuyên sách kia đều thất bại quay về, lại như tre già măng mọc, giống mấy con gián giết mãi không hết làm người ta chán ghét.

Đây đã là người thứ mười chín.

Tạ Tư Hành không có kiên nhẫn, dù mấy người này nói gì làm gì, hắn cũng sẽ không bao giờ dao động.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tạ Tư Hành lại lạnh đi mấy phần.

Hắn nói với viện trưởng đang hoảng sợ đứng ngoài cửa: “Phu nhân mắc bệnh không nhẹ, các người chăm sóc em ấy cho tốt.”

Viện trưởng hoàn hồn: “… Vâng, giám đốc Tạ.”

Ngự Hàn: “?”

Tạ Tư Hành còn bận việc công ty, chỉ dành chút thời gian tới bệnh viện, tiếp đó hắn còn có mấy cuộc họp trực tuyến, không rảnh để ở lại cãi nhau với Ngự Hàn.

Hắn dặn đám vệ sĩ trông Ngự Hàn thật kỹ rồi quay người rời đi.

Nhìn gã đàn ông đến như gió mà đi cũng thật nhanh, Ngự Hàn trừng mắt: “Anh ta cứ vậy mà đi à??”

Hệ thống thở phào: [May mà anh ta đi rồi.]

Bằng không nó sợ Tạ Tư Hành sẽ đồng ý thật.

Ngự Hàn rất phiền: “Vì sao?”

Hệ thống: [Đương nhiên nếu muốn cảm hóa hắn thì lấy thân phận vợ hắn sẽ thích hợp nhất, ký chủ đừng nhắc tới chuyện ly hôn nữa!]

Ngự Hàn lười uốn nắn hệ thống rằng y vốn không có ý cảm hóa Tạ Tư Hành.

“Cứ chờ đấy.”

Chỉ cần Ngự Hàn muốn, không có việc gì y không làm được.

Y nhìn theo hướng Tạ Tư Hành rời đi, lạnh lùng nói: “Đợi tới ngày tôi quật khởi, các người xưng thần đi!”

Người này đã k1ch thích tinh thần đọ thắng bại của y rồi đây.

Viện trưởng vẫn còn đứng ở cửa chưa đi: “…”

Hình như phu nhân mắc bệnh không nhẹ thật.

***

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Tạ Tư Hành ngồi vào xe của công ty.

Trên xe, Trịnh Tư Niên đọc kế hoạch công việc hôm nay cho Tạ Tư Hành xong, nhìn sườn mặt anh tuấn đang nhìn ra cửa sổ của tổng giám đốc, nuốt nước bọt, dè dặt hỏi: “Phu nhân… không sao chứ?”

Anh ta đã nghe chuyện Lâm Hàn phá phách trong bệnh viện đêm qua, cảm thấy vô cùng mới lạ.

Nghe nói đêm qua một mình Lâm Hàn huyết chiến với bốn năm vệ sĩ cao to, còn có thể bỏ trốn khỏi mấy vệ sĩ được huấn luyện kỹ càng, không thể nói là không mạnh, đến anh ta cũng phải bội phục.

Nói sao nhỉ… Anh ta đã từng gặp cậu chủ Lâm, khuôn mặt không tồi nhưng yếu nhớt, thấy người lạ lại tỏ ra sợ hãi rụt rè, rất giống một con thỏ trắng giật mình hoảng hốt.

Ban đầu Trịnh Tư Niên cũng không tin Lâm Hàn lại có bản lĩnh ấy, nhưng tới khi anh ta xem camera giám sát trên hành lang bệnh viện, có thể nói là làm anh ta ấn tượng cả đời.

Cho tới bây giờ anh ta chưa từng thấy ai có thân thủ nhanh nhẹn tới vậy, dù bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.

Trịnh Tư Niên cũng gửi đoạn cắt video có thể so ngang với phim võ thuật cho tổng giám đốc, không biết hắn nghĩ gì sau khi xem xong.

Tạ Tư Hành lạnh nhạt nhìn Trịnh Tư Niên, dường như biết anh ta đang nghĩ gì: “Bảo đám người chứng kiến tối qua ngậm chặt miệng vào, không được phép tuồn ra bên ngoài.”

Nếu để người ngoài biết chuyện Lâm Hàn làm loạn bệnh viện, rất có thể sẽ dẫn đến vô vàn lời ra tiếng vào.

Mà từ sau khi Lâm Hàn gả cho hắn, những lời đồn thổi bên cạnh hắn không ngừng dâng lên.

Dạo gần đây Tạ Tư Hành muốn tiến ra thị trường nước ngoài, bây giờ đang là thời điểm quan trọng, hắn không muốn có bất cứ chuyện gì khiến mình phân tâm.

Trịnh Tư Niên cũng biết tầm quan trọng của việc này, gật đầu: “Hiểu rồi.”

Tạ Tư Hành ừ một tiếng, lại hỏi: “Sắp xếp bao nhiêu người gác cửa?”

Trịnh Tư Niên nói: “Cửa phòng bệnh của phu nhân bốn người, trên hành lang sáu người, cửa thang máy có thêm hai người, bên ngoài cửa bệnh viện cũng có người của chúng ta.”

Ý của anh ta là, lần này bọn họ bày ra thiên la địa võng, dù phu nhân chắp cánh vào cũng tuyệt không thể trốn khỏi tầng tầng lớp lớp canh gác của bọn họ.

Tạ Tư Hành gật đầu, cũng không nói hài lòng hay không, nhắm mắt lại không hỏi nữa.

Hắn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại thở đều, đuôi tóc trên trán có mấy sợi phủ lên phần xương mày làm nhạt bớt vẻ sắc bén giữa ấn đường.

Trịnh Tư Niên thấy thế cũng không dám làm phiền nữa.

Anh ta nghĩ chắc Tạ Tư Hành đang mệt, nhưng thật ra hắn không buồn ngủ chút nào.

Tạ Tư Hành đang nghĩ, người xuyên sách lần này dường như không giống mấy người trước kia.

Là do phát hiện mình khó đối phó, cho nên thay mưu đổi kế rồi ư?

Tạ Tư Hành không khỏi nhớ tới người xuyên sách lần trước.

Người xuyên sách ngoài mặt giả bộ dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, thật ra luôn ra vẻ thông minh sau nhiều lần thăm dò không có kết quả, vậy mà lại tìm cách mới, muốn dùng cách tự hại để thu hút sự chú ý của hắn.

Tạ Tư Hành vốn đang muốn chơi mèo vờn chuột với đối phương thêm chút nữa, không ngờ điều này lại chạm nọc Tạ Tư Hành.

Tạ Tư Hành mất hết kiên nhẫn, nhanh chóng tặng kết cục nhiệm vụ thất bại cho đối phương: Cột người xuyên sách vào bao tải ném xuống biển.

Hắn biết đám người xuyên sách đó sẽ không chết thật mà sẽ được chuyển về nơi gọi là cục xuyên sách, nhưng hắn đã sớm chán ghét trò chơi kéo dài ấy rồi.

Lần này cũng giống vậy, hắn chắc chắn sẽ không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào.

Vậy để hắn xem thử đám người xuyên sách lắm mưu nhiều kế kia còn những màn kịch nào nữa đây.

***

“Tự hại?”

Ngự Hàn cười nhạo: “Ký chủ đời trước của cậu đúng là ngu muốn chết.”

Hệ thống thở dài: [Cậu ấy cũng sốt ruột, mất mấy tháng liền mà vẫn không thể cảm hóa Tạ Tư Hành, cho nên mới đưa ra lựa chọn sai lầm]

Nó cũng thấy rất đáng tiếc, dù sao nó đã từng có một ký chủ được phong danh hiệu đa mưu túc trí trong cục xuyên sách, vốn tưởng có anh ta sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, nào ngờ vẫn thất bại.

Ngự Hàn không thể nào đồng ý với quan điểm ấy: “Da tóc trên người đều do cha mẹ ban tặng, tuyệt đối không thể mang ra làm thứ để lấy lợi thế, ký chủ trước của cậu vốn đã có tư duy lệch lạc rồi.”

Hành vi thương tổn chính mình chỉ để lôi kéo sự chú ý quả là ngu xuẩn.

Hệ thống: [ Ký chủ nói đúng lắm, cho nên tiếp theo anh có kế hoạch gì không QvQ]

“Không có.” Ngự Hàn lười biếng dựa lên giường.

Y nhìn đám vệ sĩ canh gác ngoài cửa, dù y có kế hoạch gì, đám vệ sĩ canh chừng chặt chẽ cũng sẽ tuyệt đối không cho phép.

Ngự Hàn đã làm lơ rất nhiều lời yêu cầu cảm hóa Tạ Tư Hành của hệ thống.

Y nói: “Tôi khuyên cậu đừng phí công nữa, sớm muộn gì cục xuyên sách sẽ phát hiện lỗ hổng này thôi.”

Tranh luận với Ngự Hàn lâu như vậy, hệ thống cũng sắp bị thuyết phục theo.

Nhưng trách nhiệm vẫn còn đó, nó vẫn phải khuyên Ngự Hàn.

Hệ thống: [Ký chủ, chúng tôi là kiểu cưới trước yêu sau, anh đã là vợ của Tạ Tư Hành, hoàn toàn có thể dùng tình yêu của anh để cảm hóa anh ta, chẳng lẽ anh không thấy cảm hóa một người bằng tình yêu là chuyện cực kỳ tốt đẹp ư?]

“Ngại quá, bộ phận Long Ngạo Thiên của chúng tôi vẫn luôn tôn sùng tiên lễ hậu binh(1).”

Khóe miệng Ngự Hàn nở một nụ cười nham hiểm: “Tôi đã là vợ của Tạ Tư Hành, hoàn toàn có thể dùng nắm đấm ép anh ta ly hôn với mình, chẳng lẽ cậu không cảm thấy dùng nắm đấm để trị một người là chuyện cực kỳ tốt đẹp ư?”

Hệ thống: […]

Hệ thống: [Tôi không khuyên anh nữa, ký chủ đừng làm ra chuyện ngu xuẩn gì đấy!]

Thấy hệ thống không còn ồn ào, rốt cuộc Ngự Hàn cũng có không gian riêng để xem xét việc của mình.

Nội lực trong cơ thể Ngự Hàn xuyên vào lần này quá kém, hôm nay y mới chỉ ngồi dậy đả tọa trong chốc lát đã cảm nhận thấy lỗ hổng thật sâu trong cơ thể, hiển nhiên là do hao hụt quá lớn.

Không được rồi, Ngự Hàn nghĩ thầm.

Dù không thể có được thể chất như bật hack ở thế giới trước thì cũng tuyệt không thể làm một con ma bệnh gió thổi đã ngã, điều này rất có hại tới đại nghiệp của y.

Nếu Ngự Hàn muốn thay đổi tình trạng hiện tại, trước hết phải điều dưỡng cơ thể này cho thật tốt, vì vậy y ngoan ngoãn nằm viện hai ngày, bắt đầu tìm kiếm cơ hội rèn luyện cơ thể.

Tạ Tư Hành không tiếp tục đến bệnh viện thăm hỏi y, Ngự Hàn cũng không quan tâm, y chỉ tập trung làm sao để nâng cao sức khỏe.

Vì để nuôi lại cơ thể nên mấy hôm nay Ngự Hàn luôn ngoan ngoãn phối hợp điều trị, nhưng y còn chưa tìm được cơ hội để cường kiện thân thể, phòng bệnh của y đã có thêm một vị khách không mời mà đến.

Người tới tên là Lâm Vũ Thành, chính là cậu chủ giả nhà họ Lâm, là đầu sỏ lên kế hãm hại Lâm Hàn.

Nguyên nhân gã đột nhiên tới thăm hiển nhiên cũng không đơn giản.

Sau khi bước vào, Lâm Vũ Thành đã quan sát tình hình phòng bệnh, âm thầm líu lưỡi Tạ Tư Hành vậy mà sắp xếp cho Lâm Hàn phòng bệnh tốt như vậy.

Trong mắt của Lâm Vũ Thành, Lâm Hàn không xứng được ở phòng bệnh tốt đến thế.

Quan sát tình hình xong, gã mới nhìn Ngự Hàn ngồi trên giường bệnh.

Thấy tay phải Ngự Hàn bó thạch cao, Lâm Vũ Thành tỏ ra rất ngạc nhiên: “Tạ Tư Hành đánh cậu à?”

Khóe miệng Ngự Hàn hơi nhếch: “Anh đoán xem?”

Lâm Vũ Thành nghe Ngự Hàn không phản bác, vô thức xem như là sự thật.

Tuy Tạ Tư Hành có tiền có thế, nhưng nghe nói tính nết vô cùng kỳ quặc, từ sau khi gả đi, Lâm Hàn không có nổi một ngày yên ổn, bị đánh cũng rất bình thường.

Trước đây không phải Lâm Vũ Thành hãm hại Lâm Hàn là vì muốn dâng Lâm Hàn cho Tạ Tư Hành tra tấn ư?

Lâm Hàn ngồi tựa trên giường bệnh, ốm yếu đã lâu khiến màu da y tái nhợt hơn hẳn so với người bình thường, đôi mắt xinh đẹp long lanh như đá quý, dường như xưa nay không lộ ra cảm xúc nào khác ngoài dịu dàng.

Cũng đúng, loại người như Lâm Hàn luôn rất dễ bắt thóp, sẽ không từ chối yêu cầu của bất cứ ai, cũng dễ bắt nạt nhất.

Đây cũng là nguyên nhân Lâm Vũ Thành dám tìm đến y.

“Ê Hàn, công ty của anh xảy ra chút chuyện, cậu nói một tiếng với Tạ Tư Hành giúp anh, bảo anh ta giải quyết hộ anh cái.”

Không phải giọng cầu xin mà là ra lệnh, bởi vì Lâm Vũ Thành chắc mẩm Lâm Hàn sẽ không từ chối mình.

Lâm Vũ Thành rất hiểu y, loại hồng mềm thế này chưa cần đe dọa đã xúm tới lấy lòng gã rồi.

Gã ngồi xuống chiếc ghế mềm trong phòng bệnh, còn tiện tay cầm lấy hoa quả trên bàn ăn, từ từ chờ Lâm Hàn đồng ý.

Nhưng gã chờ một lát mới nghe thấy Lâm Hàn cất tiếng: “Lý do?”

Giọng điệu thanh niên rất bình tĩnh, êm tai như tiếng ngọc trai rơi xuống mặt bàn.

Lâm Vũ Thành sửng sốt.

Gã vừa nghe thấy gì kia??

Ngự Hàn dù bận vẫn ung dung nhìn gã, thấy gã lộ ra vẻ mặt ngơ ngác như không nghe thấy, thế là săn sóc lặp lại lần nữa: “Lý do?”

Lâm Vũ Thành phản ứng rất nhanh, Lâm Hàn đang muốn biết lý do đúng không?

Lâm Vũ Thành cau mày: “Đây là chuyện làm ăn, cậu không cần biết.”

Ai cũng biết Lâm Hàn là một bao cỏ hàng thật giá thật, không biết chút gì về việc làm ăn, dù gã có giải thích với y thì y cũng không hiểu.

“Đến cả lý do anh còn không nói nổi, còn muốn nhờ tôi giúp anh?” Ngự Hàn lười biếng nói: “Dù sao làm người phải biết điều, xin người ta giúp đỡ phải ra dáng xin xỏ chứ.”

“??”

Lâm Vũ Thành bị thái độ xa lạ của y dọa sợ, nhịn không được buột miệng nói thật: “Con mắt nào của mày thấy tao đang xin xỏ mày?”

Dường như Ngự Hàn đã vui hơn: “Anh không xin tôi? Vậy thì dễ, không giúp!”

Vừa hay y cũng lười nghĩ xem nên từ chối Lâm Vũ Thành như thế nào.

Lâm Vũ Thành: “…”

Bị Ngự Hàn từ chối thẳng thừng như thế, khuôn mặt Lâm Vũ Thành xuất hiện một vết nứt, nhưng kỹ thuật diễn đỉnh cao của gã lại nhanh chóng che đi, nặn ra một nụ cười: “Nhóc Hàn, cậu còn giận anh à? Chuyện kia là lỗi của anh, nhưng không phải cậu cũng được lợi ư?”

Hệ thống kịp thời giải thích cho Ngự Hàn: [Lâm Hàn vì uống rượu gã đưa mới ngất xỉu, sau đó bị gã đưa lên giường Tạ Tư Hành]

Ngự Hàn: “Biết rồi.”

Cho nên mới thấy ghét người này.

Lâm Vũ Thành tuyệt không cảm thấy mình đã làm ra chuyện gì xấu, Tạ Tư Hành là người thuộc hàng top của thành phố A, biết bao nhiêu người đều muốn qua lại nhờ vả hắn, Lâm Hàn gả cho Tạ Tư Hành không lo lấy lòng hắn thì thôi đi, còn khóc lóc cả ngày, đúng là một tên phế vật.

Gã còn nói: “Chỉ cần cậu giúp anh, anh sẽ nói vài lời tốt đẹp về cậu với bố mẹ, không phải cậu vẫn luôn muốn hòa hoãn mối quan hệ giữa cậu với bố mẹ à? Có anh ra mặt, chắc chắn bố mẹ có thể tha thứ cho cậu.”

Lâm Vũ Thành thở dài: “Thật ra bố mẹ vẫn luôn nhớ nhung cậu đã lâu, tìm được cậu về rồi hai người cũng rất vui, chỉ là hành động của cậu làm bố mẹ quá đau lòng.”

Ngự Hàn: “…”

Trên đầu y bỗng hiện ra mấy dấu chấm hỏi.

Rốt cuộc người này đang tự quyết định đấy à?

Y nói muốn giúp gã chưa?

Hệ thống xuất hiện nói: [Ký chủ, anh hẳn nên đồng ý giúp gã, sau đó đi nói với Tạ Tư Hành, đây là cơ hội tốt để hâm nóng tình cảm với hắn]

Các ký chủ đời trước của nó đều sẽ đồng ý với yêu cầu của Lâm Vũ Thành, sau đó tạo mối liên kết với Tạ Tư Hành.

Dù sao Tạ Tư Hành trời sinh lạnh lùng, nhất định phải có ràng buộc với hắn mới được.

Chỉ cần có ràng buộc, chắc chắn sẽ cảm hóa được trùm phản diện!

Ngự Hàn hoang mang nói: “Còn phải vậy nữa à?”

Lâm Vũ Thành hãm hại y, y còn phải đi giúp ngược lại người hại mình, đây là logic gì?

Phát hiện tâm lý ký chủ thay đổi, hệ thống tỏ ra căng thẳng: [Ký chủ, anh định làm gì?]

Ngự Hàn dịu dàng nói với hệ thống: “Cậu có biết trong phân bộ Long Ngạo Thiên của bọn tôi, loại rác rưởi dám ra tay với tôi như vậy sẽ có kết cục gì không?”

Hệ thống: [???]

Hệ thống: [Éc!!!]

***

Tạ Tư Hành vẫn luôn chờ Ngự Hàn liên lạc với mình.

Qua nhiều lần luân hồi, hắn đã sớm nắm rõ kịch bản như lòng bàn tay, hắn biết công ty Lâm Thành Vũ lúc này sẽ gặp vấn đề, cũng sẽ tới bệnh viện yêu cầu Lâm Hàn tới nhờ mình giúp đỡ.

Cho nên từ khi Tạ Tư Hành biết Lâm Vũ Thành tới bệnh viện thông qua vệ sĩ, hắn vẫn luôn chờ Ngự Hàn liên lạc với mình.

Hắn đã căn chuẩn thời gian, muốn xem thử người xuyên sách mới này sẽ dùng lý do gì để khuyên mình giúp Lâm Vũ Thành.

Chờ một lát, Trịnh Tư Niên đẩy cửa ban công, biểu cảm trên mặt vô cùng vi diệu.

Trịnh Tư Niên muốn nói lại thôi: “Tổng giám đốc…”

Tạ Tư Hành: “Nói.”

Dưới đôi mắt lạnh lùng của tổng giám đốc, Trịnh Tư Niên ngập ngừng nói: “Quả đúng như anh đoán, tên cậu chủ giả họ Lâm đến tìm phu nhân, muốn phu nhân nói với anh thu dọn cục diện rối rắm này giúp công ty gã.”

Tất cả đều trúng phóc như những gì hắn dự đoán, Tạ Tư Hành gật đầu: “Em ấy trả lời sao.”

Trịnh Tư Niên: “Phu nhân nói… cậu ấy muốn đấm rụng răng cửa Lâm Vũ Thành.”

Tạ Tư Hành: “…”

Tác giả có lời muốn nói:

Chỉ đạo kịch bản: Hệ thống

Chỉ đạo động tác: Ngự Hàn.

Hệ thống: Oa oa oa QAQ

Ngự Hàn: Phiền thêm hai chữ Thiên Đế vào sau tên tôi, cảm ơn.

*******

Chú thích:

(1) Tiên lễ hậu binh: Trước dùng lễ nghĩa, dùng lễ không được mới dùng đến vũ lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.