Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 58



Nghe thấy câu này, Tạ Tư Hành bỗng thoáng ngơ ngẩn.

Ma tộc gì? Tên khốn nào?

Chẳng lẽ… Ngự Hàn đang nói hắn?

Tạ Tư Hành bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, có phải lời cảnh cáo của hắn với Phó Nhàn không có tác dụng, Phó Nhàn lại đề cử cho Ngự Hàn mấy bộ phim tiên hiệp tự xưng rất hợp với y không.

Bằng không sao lại nhận nhầm hắn thành nhân vật Ma tộc phản diện?

Hắn tự nhận mối quan hệ với Ngự Hàn còn chưa tới mức như nước với lửa.

Ngay khi Tạ Tư Hành đang hồi tưởng, đồng thời suy xét xem có nên di dời mầm mống tai họa Phó Nhàn khỏi Ngự Hàn không, Ngự Hàn chờ mãi không thấy hắn trả lời dần bất mãn.

Hai tay y đều đã dùng để khóa chặt hành động của Tạ Tư Hành, cũng chỉ có thể khẽ thu lại đôi chân đang bắt hai bên hông hắn.

Y kẹp chặt phần eo dẻo dai cứng cáp của Tạ Tư Hành, đe dọa nói: “Tên đánh lén kia, vì sao không trả lời? Đang chột dạ à?”

Tạ Tư Hành khựng lại, đôi con ngươi đen thẳm thâm trầm như yên bình trước cơn bão, âm thầm cuồn cuộn gió mưa.

Một hồi sau, âm thanh khàn khàn vang lên: “Ngự Hàn, em nhìn cho rõ tôi là ai.”

Quả nhiên Ngự Hàn phản ứng lại lời hắn, híp mắt dò xét người dưới thân.

Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đi từ khuôn mặt anh tuấn nhuốm mùi sát khí của Tạ Tư Hành đi xuống, đảo qua chiếc mũi cao thẳng, lại đến đôi môi mỏng khẽ nhếch, từng chỗ đều đẹp như tượng tạc.

“Không đúng.” Ngự Hàn khẽ chau mày.

Hàng mày Tạ Tư Hành hơi giãn, thế nhưng vẫn không thả lỏng mà quan sát vẻ mặt Ngự Hàn.

Ngự Hàn lẩm bẩm: “Mấy tên Ma tộc không đẹp như vậy.”

Ma tộc ai ai cũng sứt sứt mẻ mẻ, dù là thủ lĩnh Ma tộc khá có nhan sắc nhưng lại không bằng một phần vạn tên đang nằm dưới thân y.

Sau khi phát hiện Tạ Tư Hành không phải tử địch của mình, sát khí quanh thân Ngự Hàn giảm bớt một ít, nhưng sức lực trong tay không hề giảm.

“Không phải Ma tộc, vậy anh là ai?” Ngự Hàn tiếp tục chất vấn: “Thất Kiếm Các? Hay là người đạo Phong Sơn?”

Nghe Ngự Hàn nói, Tạ Tư Hành trầm ngâm chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Bọn họ là ai?”

Ngự Hàn cười lạnh: “Bại tướng dưới tay bổn Đế mà thôi.”

Tạ Tư Hành mím môi, đôi mắt sâu kín.

Không phải phim tiên hiệp mà là quá khứ của Ngự Hàn.

Tạ Tư Hành nhớ lại hành vi cho tới nay của y, vậy mà lại cảm thấy suy nghĩ hoang đường này khá đáng tin.

Người xuyên sách như y sẽ không bao giờ dừng lại, luôn luôn xuyên vào từng thế giới, thế giới trước của Ngự Hàn chắc là kiểu thế giới tu tiên?

Mà đối tượng làm nhiệm vụ của y chẳng lẽ cũng là Ma tộc y nhắc tới?

Tim Tạ Tư Hành siết lại, không hiểu vì sao bỗng thấy không vui: “Tên đánh lén Ma tộc mà em nói… giống tôi lắm à?”

Vậy mà nhận nhầm hắn với Ma tộc.

Ngự Hàn nghĩ một lát: “Giống.”

Ấn đường Tạ Tư Hành đập mạnh, khuôn mặt phủ kín lo âu: “Giống chỗ nào?”

Ngự Hàn nhìn chằm chằm Tạ Tư Hành thật lâu, cuối cùng cười lạnh, đè eo xuống, nói: “Nhớ cho rõ, bây giờ tôi đang hỏi anh.”

“… Ngự Hàn!”

Hai cơ thể kề sát vào nhau cách một lớp quần áo thật mỏng, thậm chí có thể cảm nhận nhiệt độ nóng hừng hực từ đối phương ở nơi tiếp xúc không ngừng truyền tới.

Hơi thở của Tạ Tư Hành dần rối loạn theo động tác của y, sắc mặt cũng càng lúc càng âm trầm.

Hắn không rảnh dò hỏi rốt cuộc Ma tộc kia là thần thánh phương nào, híp mắt nhìn Ngự Hàn phía trên, lạnh giọng ra lệnh: “Ngự Hàn, đi xuống.”

Ngự Hàn đè rất chặt, thậm chí không cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm đang lởn vởn xung quanh.

Tạ Tư Hành nghĩ mình không thể để y tiếp tục làm loạn như vậy được nữa, bằng không hắn không dám chắc lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì mất không chế không.

Nhưng nếu Ngự Hàn dễ dàng thỏa hiệp thì sẽ không còn là Ngự Hàn.

Y không những không xuống mà còn nghênh đón ánh mắt âm u của Tạ Tư Hành, nói: “Hừ, không.”

Tạ Tư Hành bị thái độ lì lợm cứng đầu của Ngự Hàn chọc giận phát cười: “Em mà không xuống, sao tôi có thể nói cho em biết tôi là ai.”

“Anh tưởng tôi sẽ tin à?” Ngự Hàn phát hiện ngay mánh khóe của tên to gan dám đánh lén mình, cười lạnh: “Ngự Hàn này tung hoành vùng đất Phích Lịch hơn mười năm, gây thù nhiều vô số kể, anh không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng!”

Ý là đừng bày mưu ma chước quỷ trước mặt y, vô dụng thôi.

Tạ Tư Hành: “…”

Hắn thậm chí còn tưởng Ngự Hàn chỉ đang giả bộ say, bằng không vì sao người khác thì nhớ rõ như lòng bàn tay, chỉ quên mỗi mình hắn.

Rất khó để không nghi ngờ có phải đang cố gắng trả thù hay không.

Hơi thở Tạ Tư Hành dần chậm đi, cuối cùng nhận ra nói lý với Ngự Hàn say rượu không có tác dụng, y chẳng những không nghe mà càng cố gắng chống cự hơn.

Chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.

Dù Tạ Tư Hành đang bị y đè ép nhưng không phải không làm được gì, ngược lại sức trong người hắn đang không biết xả đâu,

Chỉ là bây giờ Ngự Hàn gần như đang dùng hết sức mạnh lên người Tạ Tư Hành, một tay còn nắm chặt tay hắn, nếu không nhìn kỹ còn tưởng bọn họ đang mười ngón nắm chặt, điên cuồng triền miên.

Thật ra Ngự Hàn chỉ đang khống chế Tạ Tư Hành, còn chưa nhận ra mình đang làm bậy trên thân một người đàn ông trưởng thành.

Dù sức kiềm chế của Tạ Tư Hành mạnh tới đâu, cũng chưa bao giờ có duc v0ng về phương diện kia nhưng vẫn không thể xem nhẹ hành động khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Ngự Hàn trên người mình.

Trong bầu không khí nồng cháy rạo rực, hắn càng có thể cảm nhận rõ nhiệt độ truyền đến từ trên người Ngự Hàn, còn có mùi rượu nồng tản ra xung quanh y.

Từng cử chỉ của y như đang kích động thần kinh vô cùng nhạy cảm của hắn, duc v0ng sắp đạt tới ngưỡng giới hạn, ùa lên đập phá chiếc van nguy hiểm.

“Ngự Hàn, tôi khuyên em lần cuối.” Tạ Tư Hành cố gắng nhẫn nhịn, giọng nói cũng khàn chưa từng có: “Xuống khỏi người tôi.”

Đêm nay Ngự Hàn uống quá nhiều rượu, dù đầu óc không tỉnh táo nhưng vẫn nương theo bản năng cảm nhận nguy hiểm, phát hiện hơi thở đột ngột thay đổi trên người Tạ Tư Hành.

Hệt như bầu không khí ngưng tụ trước cơn bão, đám mây đen cuồn cuộn vần vũ trên đầu báo hiệu cho một cơn mưa to gió lớn sắp kéo đến.

Ngự Hàn không hề sợ hãi, còn cảm thấy phấn khích khi đứng trước nguy hiểm.

“Vậy à.” Y cười nói: “Vậy chiến một trận là được!”

Tạ Tư Hành: “…”

Chỉ một câu đơn giản đã thành công phá vỡ lớp phòng tuyến cuối cùng trong lòng Tạ Tư Hành.

Cảm xúc dồn nén đạt tới ngưỡng giới hạn, cũng k1ch thích  sự hung hăng Tạ Tư Hành giấu ở chỗ sâu, chưa từng phơi bày trước mặt Ngự Hàn.

Dù y đã sớm chuẩn bị nhưng động tác trong trạng thái say rượu vẫn bị chậm đi, không chờ y kịp phản ứng, Tạ Tư Hành dưới thân bỗng nâng eo, bắt lấy bàn tay vốn đang dùng sức kiềm tay hắn, lật người giam y dưới thân.

Chỉ trong chốc lát, vị trí của bọn họ đã thay đổi.

Tay Tạ Tư Hành khóa tay Ngự Hàn kéo l3n đỉnh đầu, phả ra hơi thở nóng rực, lúc này mới cúi xuống nhìn người bên dưới.

Vị trí thay đổi, rốt cuộc hắn cũng có thể quan sát toàn bộ khuôn mặt Ngự Hàn.

Làn da trắng muốt nhuốm màu đỏ chếnh choáng, đôi mắt mơ màng dù không sáng suốt như lúc bình thường nhưng vẫn mang theo ánh sao khiến người khác không thể dời mắt, lôi kéo họ tiếp tục nhìn vào.

“Còn chơi nữa không?” Yết hầu Tạ Tư Hành trượt đi, giọng nói biến điệu, tim cũng nóng dần lên.

Ngự Hàn hơi bất ngờ nhưng càng hưng phấn hơn.

Y bật cười, khen: “Tốt lắm, anh là người đầu tiên thoát khỏi xiềng xích của bổn Đế!”

Trên mặt y là vẻ “Anh đã thành công khiến bổn Đế để mắt”.

Tạ Tư Hành câm nín, không biết nên đánh giá sự gan góc của Ngự Hàn như thế nào.

Y còn đang trừng mắt chờ hành động tiếp theo của Tạ Tư Hành, tốt nhất là phải gặp chiêu nào phá chiêu ấy, để tên xấu xa đánh lén đêm khuya này chứng kiến bản lĩnh của y.

Tạ Tư Hành nhìn y mấy giây, lạnh lùng bật cười.

Thôi được, hắn cần gì phải chấp nhặt kẻ say đến mức không nhận ra ai, chẳng những vô nghĩa mà còn dễ kéo mình vào theo.

Tạ Tư Hành đứng dậy định làm lơ Ngự Hàn, bưng bát canh giải rượu tới cho y.

Uống bát canh giải rượu quan trọng hơn.

Nhưng hiển nhiên Ngự Hàn không nghĩ vậy.

Y xem hành động Tạ Tư Hành rời đi thành ý khai chiến, đáy mắt lóe lên tia hưng phấn.

Ngự Hàn không thể cho Tạ Tư Hành dù chỉ là một cơ hội nhỏ, vì thế y chủ động tấn công trước.

Không một động tác thừa, cũng không có bất kỳ quá trình cồng kềnh nào, Ngự Hàn nhấc chân tính hất bay Tạ Tư Hành không hề đề phòng ra đất.

Nhưng có lẽ động tác đứng dậy của Tạ Tư Hành đã khiến chân y đá trúng chỗ không bình thường.

Chỉ nghe Tạ Tư Hành rên một tiếng đau đớn, bị lực chân Ngự Hàn đạp rớt xuống khỏi giường.

Nhưng cũng may hắn kịp chống tay trước lúc tiếp xúc thân mật với mặt đất nên mới không ngã rầm xuống, tạo thành tổn thương gấp đôi cho cơ thể.

Cũng trong khoảnh khắc đó, Ngự Hàn cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng truyền đến, vẻ mặt cứng đờ.

Đều là đàn ông, đương nhiên y biết mình đá vào chỗ nào trên người Tạ Tư Hành, tất nhiên cũng biết nỗi đau đớn vì vết thương ấy.

Nhưng cảm giác kỳ lạ kia cứ lởn vởn trên lòng bàn chân y, cho y biết rõ tất cả những điều vừa xảy ra.

Có lẽ vì cơn chấn động quá mạnh, cũng có lẽ là vì kích thước khiến người khác kinh hãi, suy nghĩ bị cồn đóng băng của Ngự Hàn cuối cùng cũng tỉnh táo một chút.

Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, đủ để y nhận ra Tạ Tư Hành.

Ngự Hàn ghé vào mép giường nhìn Tạ Tư Hành đang chống tay dưới đất, hoang mang hỏi: “… Tạ Tư Hành?”

Một tay Tạ Tư Hành chống đỡ cơ thể, hắn không nhúc nhích, cảm giác như xương cánh bướm cũng gồng lên.

Hắn cúi đầu, dù không thấy rõ vẻ mặt nhưng bầu không khí xung quanh lại vô cùng căng thẳng.

Ngự Hàn dò hỏi: “Anh không sao chứ?”

Giọng Tạ Tư Hành vang lên, âm thanh khàn khàn xen lẫn chút sát khí khó lòng khống chế: “… Tốt nhất em nên cầu nguyện tôi không sao.”

“Để tôi xem thử?”

“…”

Tạ Tư Hành ngồi dậy, khuôn mặt vô cảm, trên trán còn vương mồ hôi lạnh: “Xem gì?”

Ngự Hàn ăn ngay nói thẳng: “Xem thử anh có sao không.”

Tạ Tư Hành nhắm mắt: “Không cần.”

Hắn chỉ sợ Ngự Hàn làm hắn bất ngờ thêm.

“Ồ.” Ngự Hàn không biết nên nói gì để cứu vãn, dù sao đánh vào chỗ kia không phải tác phong của y, lúc y đánh nhau luôn rất chính trực.

Có lẽ Tạ Tư Hành bị thương quá nặng, hoặc có khi lòng như tro tàn, lúc này trên mặt đã không còn dao động.

Ngự Hàn nghĩ một lát, nói: “Xin lỗi.”

Đôi mắt đen trầm của Tạ Tư Hành liếc qua con ngươi mơ màng của y: “Tỉnh rượu rồi à?”

Ngự Hàn tự tin bật cười: “Tôi không say.”

Tạ Tư Hành: “…”

Được lắm, xem ra vẫn chưa tỉnh hẳn.

Hắn nhắm mắt lại, sau đó cố chịu đau đứng lên, cất bước đi ra ngoài.

Hắn phải đi xối nước lạnh, bằng không không chỉ cơ thể, đến cả ngọn lửa bên trong cũng rất khó dập tắt.

Ngự Hàn gọi với theo hắn: “Sao anh không nói ‘Không sao’?”

Tạ Tư Hành quay đầu, khuôn mặt tái nhợt mang theo ý nghi ngờ: “?”

Ngự Hàn nghiêm túc lặp lại: “Tôi nói “Xin lỗi” rồi, sao anh không nói “Không sao”?”

Khóe môi Tạ Tư Hành giật giật, hắn không nói gì, nghe như bị logic của Ngự Hàn chinh phục.

Sau một hồi im lặng thật lâu.

“Ngự Hàn.” Tạ Tư Hành khẽ gọi tên y.

Ngự Hàn: “Ừm ừm!”

Tạ Tư Hành nhìn y chằm chằm, sau đó quay đi.

“Không có gì.” Trong không khí có tiếng hắn vang lên: “Không sao. Nhớ lấy chuyện em làm hôm nay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.