Trên đường quay về, cả hai ngồi cạnh nhau trong xe, ăn ý không nhắc đến chuyện vừa rồi.
Biết cái gì, biết như thế nào… Ngự Hàn không chịu nói.
Nhưng chỉ một câu đơn giản như thế lại khiến đáy mắt Tạ Tư Hành ngập tràn vui vẻ, thậm chí còn dịu dàng hơn ánh trăng treo cuối chân trời, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sau khi ngồi lên xe, bọn họ không nhắc một lời tới chuyện vừa rồi.
Ngự Hàn cúi đầu nghịch điện thoại, Tạ Tư Hành xử lý chuyện gì đó, đi được một lúc thì nhận điện thoại.
Hắn không giấu Ngự Hàn, cho nên Ngự Hàn nghe rất rõ nội dung trò chuyện của bọn họ.
“Để gã đi được rồi, ừ, giải quyết xong rồi.”
Chờ Tạ Tư Hành cúp điện thoại, Ngự Hàn mới đặt di động xuống, thuận miệng hỏi: “Anh còn giấu chuyện gì nữa?”
“Cũng không phải chuyện gì lớn.” Tạ Tư Hành phủi ống tay áo không dính bụi, hời hợt nói: “Chỉ là mời giám đốc Hàn đi chỗ khác uống chén trà mà thôi.”
Uống trà xong tất nhiên nên tiễn đi.
Ngự Hàn nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Tạ Tư Hành.
Chẳng trách trong bữa tiệc tối nay, dù Phong Cảnh Dư tìm sao vẫn không thấy bóng dáng giám đốc Hàn trong truyền thuyết, hóa ra đã sớm bị Tạ Tư Hành chặn đường.
Vậy thì dù đêm nay y không để Ngôn Sở đi quấy rầy Phong Cảnh Dư, Tạ Tư Hành cũng sẽ không rơi vào thế bị động.
Không chỉ có mình, thật ra Tạ Tư Hành đã tính toán hết tất cả.
“À.” Ngự Hàn lười biếng ngả ra sau, híp mắt nói: “Thì ra anh đã biết Phong Cảnh Dư muốn cướp hạng mục của mình.”
Mắt Tạ Tư Hành lóe lên ý cười, trên mặt lại không thể hiện ra, ngược lại còn khẽ nhướng mày, tỏ ý muốn được giải thích, nói: “Giám đốc Ngự nói gì tôi không hiểu.”
Ngự Hàn cười khẩy: “Không có gì, coi như tôi nói bừa đi.”
Tạ Tư Hành thở phào nhẹ nhõm, còn làm bộ gật đầu: “Chẳng qua giám đốc Ngự đã nhắc nhở, về sau tôi phải cẩn thận hơn.”
Ngự Hàn đáp lời: “Đúng, cái đấy anh phải học hỏi tôi.”
Tạ Tư Hành cười nói: “Được.”
Xe đi thẳng về phía trước, nhanh chóng quay về nhà.
Ngự Hàn mở cửa xuống xe trước, gọi hệ thống ra: “Mấy ký chủ trước của cậu thua cũng không oan.”
Hệ thống: [Vì sao?]
Ngự Hàn: “Quả nhiên Tạ Tư Hành rất đáng sợ.”
Phái cảm hóa nhân vật phản diện nhiều người đa mưu túc trí đã sao, tất cả đều không đáng kể với Tạ Tư Hành.
Hệ thống: [Ồ, ký chủ trước kia còn nói sở dĩ phái cảm hóa bọn tôi thất bại nhiều lần đều là vì tôi ngu qwq]
Trong giọng nói máy móc còn mang theo vẻ tủi thân.
Ngự Hàn chịu không nổi, an ủi nói: “Sao thế được, có cậu là niềm xui của bọn họ đấy chứ.”
Hệ thống: […]
Nghe có ích gì không?
***
Hôm sau Ngự Hàn đúng giờ đến công ty, nhạy bén phát hiện Ngôn Sở đã trở nên khác với trước đây.
Hôm nay Ngôn Sở không chỉ đến công ty sớm hai tiếng mà còn nhân lúc dì lao công chưa tới quét dọn sạch sẽ từ trên xuống dưới công ty một lần, nhất là tác phẩm thư pháp do đích thân Ngự Hàn viết treo ngoài sảnh công ty cũng được cậu ta lau cho sáng lóa.
Làm xong mọi thứ, cậu ta bắt đầu ngồi vào chỗ xử lý công việc hôm nay, mãi cho tới lúc đồng nghiệp tới, cậu ta đã hoàn thành hết công việc trong tay, còn chủ động nhận rất nhiều công việc phức tạp.
Dù trước đó Ngôn Sở làm việc cũng rất chăm chỉ tập trung, nhưng từ sau chuyện tối qua, cậu ta như sống một cuộc đời mới rực rỡ chỉ trong một đêm.
Ngự Hàn biết chuyện tối qua chứng tỏ điều gì đối với Ngôn Sở, mà Ngôn Sở cũng rất cần một chỗ để xả đi tình cảm trong lòng, cho nên y không nói gì, mặc cho Ngôn Sở tận hứng.
Ngự Hàn biết những chuyện Ngôn Sở đã trải qua, nhưng Phó Nhàn lại không biết.
Dưới trạng thái này của Ngôn Sở mấy hôm, đồng thời vô số lần cướp công việc khỏi tay anh ta, Phó Nhàn không nhịn được hỏi: “Trợ lý Ngôn, dạo này cậu gặp chuyện gì vui hả?”
Tích cực làm việc là tốt, nhưng tích cực đến mức cướp luôn việc của dì lao công như Ngôn Sở khiến Phó Nhàn không thể không thăm hỏi trạng thái tâm lý của cậu ta.
Dù sao dì lao công cũng đã chạy đến trước mặt mình cầu cứu, anh ta không thể trơ mắt nhìn dì ấy thất nghiệp được.
Phó Nhàn thở phào, là chuyện vui chứ không phải chuyện buồn, dễ giải quyết hơn nhiều.
Anh ta cười nói: “Nếu đã vui như vậy, thế hai ngày nữa là ngày nghỉ, trợ lý Ngôn đã nghĩ xem đi đâu chưa?”
Vất vả kết hợp với nghỉ ngơi rất hợp để điều chỉnh tâm trạng.
Ngôn Sở lắc đầu: “Tôi không đi đâu, tôi đã xin giám đốc Ngự ở lại công ty tăng ca ngày nghỉ.”
Với cậu ta mà nói, so với ra ngoài đi chơi, chuyện vui vẻ nhất vẫn là ở lại công ty tăng ca, làm tăng kinh nghiệm làm việc của mình.
Không chờ Phó Nhàn tiếp tục nói bóng nói gió, hai mắt Ngôn Sở đã sáng lên: “Đúng rồi, thư ký Phó, tôi còn chưa cảm ơn anh, cuốn cấp tốc trở thành đàn ông đích thực rất hiệu quả!”
Chỉ với phản ứng hôm đó của Phong Cảnh Dư, Ngôn Sở biết ngay nỗ lực lâu ngày của y không uổng phí.
Về sau chắc chắn Phong Cảnh Dư sẽ không dám quấn lấy cậu ta nữa.
“À, cậu thích là được.” Phó Nhàn sửng sốt, lúc ấy anh ta chỉ thuận miệng nhắc tới, không ngờ Ngôn Sở lại nghiêm túc làm theo từng điều trong đó, việc này cần cố gắng biết bao nhiêu.
Ngôn Sở gật đầu, nở nụ cười thật lòng.
Giám đốc Ngự dạy cậu ta thuật phòng sói, còn cho cậu ta tự tin an cư lạc nghiệp, mà thư ký Phó lại dốc túi giúp đỡ, dạy cậu ta “Ba mươi ngày cấp tốc trở thành đàn ông đích thực”.
Hai người này đều là quý nhân giúp đỡ số mệnh có thể gặp không thể cầu của cậu ta, đáng để cậu ta đối xử hết lòng.
Nhưng mà…
Ngôn Sở hơi dừng lại, muốn nói lại thôi.
Đương nhiên Phó Nhàn cũng nhận ra, mỉm cười vươn tay vỗ vai cậu ta cổ vũ: “Có chuyện gì cứ nói với tôi, xem tôi là anh trai đi.”
Dưới nụ cười đầy khích lệ của Phó Nhàn, Ngôn Sở hạ quyết tâm, nói: “Thư ký Phó, thật ra có một chuyện tôi chưa nói cho anh biết.”
Từ khi Ngôn Sở gia nhập Thịnh Cảnh, Phó Nhàn luôn để mắt quan tâm tới cậu ta, cho nên trừ giám đốc Ngự ra, người cậu ta tin tưởng không ai bì nổi chính là Phó Nhàn.
Ngôn Sở hít sâu một hơi, nhìn vào người mình xem như người lớn trong nhà, cuối cùng quyết định nói thẳng.
Thư ký Phó đối xử với cậu ta tốt như vậy, cậu ta không thể giấu diếm thư ký Phó, bằng không chẳng phải sẽ khiến cậu ta áy náy lắm ư?
Vì vậy mười phút tiếp theo, Ngôn Sở đã kể hết quá khứ của mình với Phong Cảnh Dư, sau đó gặp được giám đốc Ngự, bị khí thế bễ nghễ thiên hạ của giám đốc Ngự thuần phục, từ đó quyết định thay đổi.
Ngôn Sở kể rất nhập tâm, hoàn toàn không nhận ra mặt Phó Nhàn càng lúc càng cứng đờ.
Ngôn Sở: “Cho nên sự giúp đỡ của thư ký Phó mang ý nghĩa rất to lớn với tôi!”
Phó Nhàn: “…”
Chờ Ngôn Sở nói xong, Phó Nhàn đã hoàn toàn hóa đá.
Kinh ngạc, mơ màng, sợ hãi đan xen trên mặt anh ta, đặc sắc như đổ thuốc màu lên.
Vẻ kinh hãi của Phó Nhàn khó mà che giấu, mãi lúc lâu sau mới tìm lại được giọng mình: “… Chờ chút, ý cậu là, cậu chính là con chim… chim hoàng yến của thái tử họ Phong?”
Ngôn Sở khẽ gật đầu, qua chuyện đêm qua, cậu ta đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ đen tối của mình, cũng không cần phải kiêng kỵ cách gọi khiến cậu ta từng rất khó chịu.
Phó Nhàn suýt tắc thở.
Sao có thể, sao có thể như vậy?!
Trợ lý Ngôn đáng yêu chăm chỉ nhà bọn họ sao lại là chim hoàng yến của thái tử họ Phong? Quá phung phí của trời!!
Mà khi Phó Nhàn nhớ ra mình đã từng nói gì với Tạ Tư Hành, anh ta càng thấy cuộc đời tẻ nhạt nhàm chán.
Lúc ấy rốt cuộc não anh ta chạm mạch chỗ nào mới cho rằng giám đốc Ngự đi cướp chim hoàng yến?
Thấy vẻ kinh sợ đan xen trên mặt Phó Nhàn, Ngôn Sở đoán tin tức này rất khó để Phó Nhàn tiếp thu, cần chút thời gian tiêu hóa, vì vậy nói: “Cảm ơn thư ký Phó đã nghe tôi tâm sự, tôi đi làm việc trước đây.”
Phó Nhàn: “Không, không sao, đã bảo cứ xem tôi như anh trai.”
Chờ Ngôn Sở đi rồi, Phó Nhàn mãi vẫn không thể bình tĩnh.
Cuối cùng anh ta lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Tạ Tư Hành: [Này, trước đó tôi bảo giám đốc Ngự nuôi người bên ngoài, cậu cứ xem như tôi đang nói nhảm đi]
Tạ Tư Hành: [Biết thì tốt]
Phó Nhàn: “…”
Hay lắm, xem ra Tạ Tư Hành vốn không tin.
Phó Nhàn khẽ thở phào, nếu giám đốc Ngự và Tạ Tư Hành vì vậy mà sinh ra hiểu nhầm, anh ta có chết cũng khó rửa sạch tội.
Nhưng nếu giám đốc Ngự và Tạ Tư Hành xảy ra rạn nứt thì không trách được anh ta.
Đã nói tới vậy rồi, Phó Nhàn không nhịn được hỏi thêm: [Vậy cậu có cứu vãn trái tim giám đốc Ngự không?]
Anh ta đang nhắc đến vụ Ngự Hàn từng đòi ly hôn với Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành: [Có]
Phó Nhàn: [Sao rồi sao rồi, hiệu quả không?]
Tạ Tư Hành nhớ lại tình hình đêm đó.
Mặc dù bóng đêm mờ ảo, Ngự Hàn cũng quay mặt đi khiến người ta không thấy rõ cảm xúc trên mặt y, nhưng Tạ Tư Hành bỗng nghĩ rằng đó hẳn sẽ là một biểu cảm đáng yêu tới lạ.
Tạ Tư Hành nhịn không được mỉm cười, trả lời “Có”.
Phó Nhàn: [Vẫn chưa đủ]
Tạ Tư Hành: [?]
Phó Nhàn đã phạm sai lầm nghiêm trọng, vì để bù đắp cho tội lỗi của mình, anh ta quyết tâm phải cứu vớt trái tim giám đốc Ngự thay cho người anh em.
Phó Nhàn: [Cậu phải tấn công dữ dội lên, không được cho bất kỳ ai cơ hội chen ngang!]
Tạ Tư Hành im lặng thật lâu mới trả lời: [Quan hệ của tôi với em ấy không như cậu nghĩ đâu]
Nếu quá gấp gáp sẽ dễ mất cả chì lẫn chài.
Tạ Tư Hành đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, am hiểu vô số âm mưu biến cố, từ trước đến nay chưa bao giờ kiêng kỵ hậu quả và được mất.
Dù sao chỉ cần hắn muốn thì chưa bao giờ thua.
Nhưng đối với Ngự Hàn, hắn bằng lòng chậm một chút, cũng bằng lòng chờ đợi.
Nhìn thấy câu này, Phó Nhàn ngạc nhiên rung cả con ngươi.
Qua mấy phút, anh ta mới run tay đánh chữ, từng câu từng chữ đều để lộ vẻ cẩn thận.
Phó Nhàn: [Không thể nào, chẳng lẽ… cậu mới là người nằm dưới?]
Tạ Tư Hành: […]
Một giây sau, Tạ Tư Hành gọi tới.
Phó Nhàn giật nảy mình, điện thoại lập tức văng khỏi tay, rớt cái cộp xuống đất.
Tiếng chuông đòi mạng liên tục rung, Phó Nhàn không dám nhặt lên nhấn nghe.
Đúng lúc này, trước người anh ta có một bóng râm đổ xuống.
Thanh niên xinh đẹp hơi nghiêng người, nhặt giúp chiếc điện thoại nằm trên mặt đất, lúc thấy cái tên bên trên thì ngạc nhiên nhướng mày.
“Là Tạ Tư Hành gọi, sao không nghe?”
Mắt Phó Nhàn bỗng trừng lớn: “… Chờ đã!”
Nhưng đã muộn, Ngự Hàn thuận tay nhấn nút nghe.
Âm thanh lạnh lẽo của Tạ Tư Hành vọng ra từ đầu bên kia: “Phó Nhàn, cậu nói lại cho rõ, ai mới là người bên dưới.”