Không hổ là người y nhìn trúng, tâm linh tương thông với y như thế, biết tự thay đổi.
Vì có tổng giám đốc dặn dò, Trịnh Tư Niên không từ chối lời mời của Ngự Hàn.
Sau khi tan làm, anh ta đến quán cafe đã hẹn sẵn với Ngự Hàn đúng giờ.
Quán cafe này nằm gần Thịnh Cảnh, lúc Trịnh Tư Niên đến thì Ngự Hàn đã chọn một góc yên tĩnh ngồi đợi, thấy Trịnh Tư Niên đến còn cười vẫy tay với anh ta.
Không hề màu mè, chỉ như bạn bè bình thường hẹn nhau, khiến Trịnh Tư Niên yên tâm hẳn.
Đây là lần đầu Trịnh Tư Niên tự đi gặp Ngự Hàn, trước đây nếu không phải trong công ty thì cũng là bệnh viện, chưa bao giờ ngồi đối mặt trực tiếp như bây giờ.
Trịnh Tư Niên ngồi đối diện Ngự Hàn, cung kính gọi “giám đốc Ngự”.
Trịnh Tư Niên biết ý đồ muốn mời chào mình của Ngự Hàn, tất nhiên cũng nghĩ lần này Ngự Hàn gọi mình ra là để thuyết phục anh ta tới Thịnh Cảnh.
Giám đốc Ngự đối xử với anh ta chân thành như thế, thậm chí không tiếc hết thảy bày tỏ thành ý, Trịnh Tư Niên vô cùng xúc động.
Một bên là Ngự Hàn năng lực siêu phàm, một bên là cấp trên đi theo đã lâu, Trịnh Tư Niên giống con thuyền nhỏ đong đưa dữ dội, không biết nên trôi về đâu.
Trịnh Tư Niên thầm nghĩ, quả nhiên là trời định giao trách nhiệm lớn lao cho mình, ông trời muốn tặng anh ta một lựa chọn vừa ngọt ngào vừa đau khổ.
Ngay khi anh ta đang vắt hết óc nghĩ xem nên chọn ai, Ngự Hàn bình tĩnh uống một hớp nước ấm, câu đầu tiên y nói là: “Thư ký Trịnh, nghe nói anh đi theo Tạ Tư Hành lâu rồi?”
Trịnh Tư Niên ngẩn ra, sau đó nói: “Vâng, đúng vậy.”
Trong toàn bộ tập đoàn họ Tạ, anh ta là người theo Tạ Tư Hành lâu nhất, cũng là cấp dưới hắn tin tưởng nhất.
Ngự Hàn thong thả hỏi: “Nếu nói vậy, chắc anh hiểu hắn rõ nhất đúng không?”
“Chắc là… cũng giống vậy?” Trịnh Tư Niên không biết vì sao Ngự Hàn lại đột nhiên hỏi thế, chỉ đành thật thà trả lời.
“Vậy thì tốt.”
Nghe thấy câu trả lời như đã đoán, Ngự Hàn mỉm cười, mở ghi âm điện thoại, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, gió thổi mây bay nói: “Nào, thư ký Trịnh, nói hết những gì anh biết về Tạ Tư Hành đi.”
Trịnh Tư Niên: “…”
Anh ta thoáng nhận ra, thử dò hỏi: “Giám đốc Ngự, cậu đang… tìm hiểu về giám đốc thông qua tôi à?”
Anh ta hỏi xong mới phát hiện câu hỏi này rất kỳ quặc, rõ ràng Ngự Hàn và Tạ Tư Hành là một đôi, cần gì tìm hiểu thông tin từ một thư ký như mình?
Không ngờ Ngự Hàn không hề che giấu, thật thà gật đầu.
Dường như thấy vẻ hoang mang trên mặt Trịnh Tư Niên, Ngự Hàn thở dài, nói: “Thư ký Trịnh, anh từng nghe người ta nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng chưa!”
Trịnh Tư Niên ù ù cạc cạc gật đầu.
Mặc dù không hiểu cho lắm, nhưng đôi mắt Ngự Hàn sáng rõ như mặt trời, âm thanh réo rắt cất lên đều là từng câu mạnh mẽ, khiến anh ta vô thức tin rằng lời Ngự Hàn nghe rất chí lý.
“Sớm chiều ở chung, tôi và Tạ Tư Hành đã đồng lòng thề non hẹn biển, đời này tuyệt không tách rời, nhưng một ngày nào đó tôi phát hiện tất cả đều chỉ là dối trá. Tôi cố gắng giữ lại tình cảm đã tan thành từng mảnh, nhưng cuối cùng Tạ Tư Hành vẫn thay lòng đổi dạ, không chỉ vứt bỏ lời thề son sắt của chúng tôi mà còn công khai ra tay đánh tôi. Tôi không thể nhịn được nữa, quyết định liều chết với hắn một trận!”
Ngự Hàn trịnh trọng vỗ vai Trịnh Tư Niên, đau khổ nói: “Gia nhập Thịnh Cảnh đi, nghe theo kế hoạch báo thù của tôi!”
Đôi mắt Trịnh Tư Niên trừng to, để lộ rung động dữ dội.
Tổng giám đốc vậy mà… làm ra chuyện quá đáng như thế.
Phản bội lời thề trước đây thì thôi đi, còn công khai đánh nhau với giám đốc Ngự, sao có thể mất nhân tính tới thế?
Giọng Ngự Hàn nói rất chắn chắn, quanh thân bùng lên ngọn lửa báo thù, đến cả bàn tay đặt trên vai Trịnh Tư Niên cũng nặng như chì khiến anh ta tin rằng những lời này của y đều là thật lòng.
Trịnh Tư Niên không khỏi nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng tổng giám đốc đã từng đối xử với giám đốc Ngự, đến cả trước đây lúc giám đốc Ngự bị thương nằm viện cũng chỉ tới thăm vài lần.
Khi đó anh ta biết tổng giám đốc bị ép cưới giám đốc Ngự, vì vậy có xu hướng nghiêng về tổng giám đốc.
Chỉ là không ngờ trong đó lại có khúc mắc ly kỳ như vậy, khiến người thần đều phẫn nộ.
Trịnh Tư Niên không hiểu, nhưng rất rung động.
Ngự Hàn nhẹ giọng hỏi: “Thư ký Trịnh, anh đồng ý giúp tôi không?”
Trịnh Tư Niên: “… Giám đốc Ngự, tôi đồng ý.”
Vì thế Trịnh Tư Niên nói hết tất cả những điều mình biết về tổng giám đốc một lần, từ lúc làm việc không thích có người đứng bên làm phiền cho tới mấy thương hiệu cao cấp hay mặc, biết gì nói nấy.
Trịnh Tư Niên nói miệng đắng lưỡi khô mới nói xong những gì mình biết, mà lúc này ghi âm đã kéo dài nửa tiếng.
Ngự Hàn hài lòng cất điện thoại, hôm nay thu hoạch được kha khá rồi.
Y mỉm cười nói: “Chờ tôi hạ gục được Tạ Tư Hành, anh sẽ là đại công thần của tôi, quân sư Trịnh.”
Trịnh Tư Niên làm việc rất nhanh, sang hôm sau đã gửi địa chỉ nhà cho Ngự Hàn, còn gọi người tới quét dọn trước.
Đồ của Ngự Hàn không nhiều, trừ mấy bộ đồ ra thì không có những thứ khác, chỉ một chiếc vali đã thu dọn xong.
Thế là Ngự Hàn xách vali vào nhà mới của mình ngay trong ngày —— Một căn biệt thự riêng.
Trong biệt thự xây vườn hoa và bể bơi, tầng một còn có phòng gym Ngự Hàn yêu thích, bên ngoài cách nhà hàng xóm mười mấy mét, không gian vừa lớn vừa yên tĩnh, Ngự Hàn đi dạo một vòng thì thích ngay.
Trịnh Tư Niên tận tâm làm việc cho Ngự Hàn, khu vực lựa chọn cũng là khoảng đất khá gần Thịnh Cảnh, tiện cho Ngự Hàn đi làm, có thể nói là vô cùng tri kỷ.
Ngự Hàn rất hài lòng với năng lực làm việc của anh ta: “May nhờ có thư ký Trịnh.”
Y không hiểu rõ mấy thứ này, phải nhờ người chuyên nghiệp đến sắp xếp thay y.
Trịnh Tư Niên được y khen tới xấu hổ: “Chỉ cần giúp giám đốc Ngự là được.”
Anh ta vẫn còn công việc, không nói thêm với Ngự Hàn nữa.
Cúp điện thoại, Trịnh Tư Niên rót một tách cafe cho mình, lại đột nhiên nhận được thông báo từ tổng giám đốc: Buổi bàn chuyện làm ăn đã hoàn thành, Tạ Tư Hành sẽ về nước sớm.
Trịnh Tư Niên vừa biết tin cảm thấy khó lòng tin nổi, người hợp tác khó xơi như vậy, lúc bọn họ họp bàn đã nghĩ hẳn sẽ rất khó bắt tay, cho nên kế hoạch dự định là giải quyết trong vòng một tuần.
Nhưng tổng giám đốc lại kết thúc trong vòng hai ngày, còn muốn về nước sớm.
Trịnh Tư Niên không dám chậm trễ, lập tức sắp xếp xe, theo thông tin chuyến bay chạy tới sân bay.
Anh ta vừa tới cổng đón, đã thấy một bóng người nổi bật.
Áo khoác đen bọc lấy cơ thể cao lớn của gã đàn ông như đang bọc một luồng băng sương rét lạnh, hắn nện bước đi đến cổng đón, thu hút vô số ánh mắt xung quanh.
Trịnh Tư Niên lập tức nghênh đón: “Chào tổng giám đốc.”
“Ừ.” Tạ Tư Hành lạnh nhạt đáp lời, nhanh chân chạy như bay ra ngoài.
Có lẽ hai hôm nay hắn đều không nghỉ ngơi, đuôi mắt hiện một vòng đỏ, trên mặt cũng mang theo mệt mỏi rõ ràng.
Ngồi lên xe, hắn dặn tài xế ngồi hàng trước: “Về nhà.”
Cơ thể Trịnh Tư Niên run lên.
Chút động tác vặt vãnh ấy đương nhiên không thể qua mắt nổi Tạ Tư Hành, hắn lạnh lùng hỏi: “Sao thế?”
Trịnh Tư Niên: “… Không có gì.”
Sao anh ta có thể nói với tổng giám đốc người trong nhà đã đi mất ngay lúc này được.
Tạ Tư Hành không hỏi lại, ngồi dựa ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Quả thật hai hôm nay hắn chưa hề ngủ, vừa đáp đất nghỉ trong khách sạn một lát liền chạy tới hội trường gặp mặt người hợp tác.
Người hợp tác này rất khó chơi, ban đầu Tạ Tư Hành còn dư thời gian thuyết phục gã, nhưng người nào đó lại chặn hắn, còn không nhận điện thoại của hắn, hắn không thể yên tâm ngồi chờ được nữa.
Vì để sớm về nước nên phải đẩy nhanh tiến trình, chuyến đi vốn kéo dài một tuần lại được hắn giải quyết chỉ trong hai ngày ngắn ngủi rồi mua vé máy bay về nước.
Biết mình không ở nhà, Ngự Hàn chắc chắn sẽ chớp thời cơ gây chuyện, nhưng Tạ Tư Hành không ngờ Ngự Hàn vậy mà có thể nghĩ đến việc cuốn gói chạy trốn.
Nhìn căn phòng trống không, Tạ Tư Hành đứng trước cửa, khuôn mặt lạnh lùng, mãi mà không nói gì.
Chú Vương quản gia cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn, nói: “Phu nhân bảo đã nói với cậu rồi.”
Tối qua Ngự Hàn không về, trước khi xách vali đi còn chào hỏi chú Vương, chú Vương mới không báo với Tạ Tư Hành.
“Là do tôi sơ sẩy.” Không biết Tạ Tư Hành nghĩ gì mà quay người đi vào xe.
Trịnh Tư Niên vẫn ngồi trên xe, thấy Tạ Tư Hành quay lại, trên mặt bỗng lóe lên vẻ căng thẳng.
Tạ Tư Hành chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: “Nói.”
Trịnh Tư Niên: “…”
Dù sao cũng là con cáo già ra vào trong giới kinh doanh nhiều năm, Tạ Tư Hành cực kỳ am hiểu việc quan sát từng chi tiết nhỏ, đồng thời suy đoán nguyên nhân hình thành phía sau, Trịnh Tư Niên chỉ hơi chột dạ đã để Tạ Tư Hành tìm ra sơ hở.
Biết không thể lừa được nữa, Trịnh Tư Niên cũng chỉ đành nói chi tiết: “Tổng giám đốc, chuyện này… cũng có lỗi của anh.”
Tạ Tư Hành chau mày: “?”
Có lẽ dáng vẻ dám đứng lên chống lại vận mệnh của Ngự Hàn đã tiếp thêm dũng khí lớn lao cho Trịnh Tư Niên.
Anh ta nhớ lại lúc Ngự Hàn kể về quá khứ, lại nhớ tới khoảng thời gian này.
“Dù từ nhỏ giám đốc Ngự không được yêu thương nhưng cậu ấy tự lực tự cường, dựa vào bản thân thoát khỏi thân phận trói buộc và cả ánh mắt khác thường từ người ngoài, cũng hoàn toàn thay đổi cái nhìn của tôi về cậu ấy! Cậu ấy dùng năng lực cứu vớt một công ty có nguy cơ tan rã bất cứ lúc nào, nhưng vẫn đối xử chân thành với mọi người, người mạnh mẽ chân thành như thế đáng cho chúng ta tôn kính!”
Tạ Tư Hành im lặng một lúc: “… Em ấy nói thế với cậu?”
Trịnh Tư Niên: “Ừm ừm.”
Tạ Tư Hành nâng tay day trán, hắn mới không ở nhà hai ngày, Ngự Hàn đã lừa người bên cạnh hắn đi.
Đúng là xem thường y rồi.
Trịnh Tư Niên nhỏ giọng bổ sung: “Tôi cũng chỉ nghe theo tổng giám đốc.”
Trước khi đi Tạ Tư Hành đã dặn anh ta, nếu Ngự Hàn muốn gì thì cứ đồng ý.
Tạ Tư Hành cười lạnh: “Quả thật tôi đã bảo cậu làm việc theo ý em ấy.”
Nhưng không bảo Trịnh Tư Niên giúp đến mức này, đến cả nhà cũng đã tìm xong.
Tạ Tư Hành phun ra hai chữ: “Địa chỉ.”
Trịnh Tư Niên: “Tôi đã đồng ý với giám đốc Ngự…”
Đôi mắt thâm trầm của Tạ Tư Hành liếc nhìn anh ta.
Trịnh Tư Niên: “Nhất định phải hàn gắn lại tình cảm của hai người, địa chỉ là XXX…”