Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 91



Tạ Tư Hành nhìn chằm chằm dòng “Hoàng hậu nương nương” mấy giây, lại ngẩng đầu nhìn Ngự Hàn.

Nếu hắn đoán không nhầm thì từ ngữ khó hiểu này là xưng hô của nhân viên Thịnh Cảnh dành cho mình.

… Thì ra mấy người này ngoài mặt kính cẩn gọi hắn là giám đốc Tạ, thật ra bí mật nhìn hắn như vậy?

Tạ Tư Hành nhớ đến biểu cảm như gặp phải ma lúc những nhân viên vừa rồi thấy mình, lại đọc bình luận trắng trợn về hắn trong nhóm chat ẩn danh, hắn cũng không giận, ngược lại còn cảm thấy hứng thú.

Hắn bình tĩnh tiếp tục đọc chat.

[Tôi nghĩ hoàng hậu ngày đêm làm lụng vất vả ở hậu phương thay giám đốc Ngự, lay động giám đốc, cho nên đặc xá cho hoàng hậu ra khỏi lãnh cung]

[Không phải đâu, tôi nghĩ là hoàng hậu dùng sắc đẹp câu dẫn giám đốc Ngự chúng ta, đúng là hiểm độc tới cùng cực!]

[Tôi không có nguyện vọng nào khác, chỉ hi vọng hoàng hậu có thể chăm sóc tốt cho giám đốc Ngự thay chúng ta *Chắp tay cầu nguyện*]

[Được hầu hạ giám đốc Ngự là trời cao ban ân! Giám đốc Tạ đừng không biết tốt xấu!]

Nhân viên Thịnh Cảnh sau một hồi đoán già đoán non, Tạ Tư Hành nhếch mép, gửi đi bình luận đầu tiên của mình vào nhóm:

[Bọn họ không ly hôn, sao Tạ Tư Hành phải vào lãnh cung?]

Toàn bộ nhóm chat im lặng trong vài giây, sau đó bùng nổ:

[Vừa tới à? Giám đốc Ngự bọn này dốc lòng làm việc, tình yêu sẽ chỉ ảnh hưởng tới tốc độ kiếm tiền của cậu ấy!]

[Trước đó Thịnh Cảnh tách ra khỏi nhà họ Tạ là tôi đã thấy tình cảm có dấu hiệu rạn nứt rồi, không ngờ là tôi nghĩ nhiều]

[Đúng vậy, lúc đó ngày nào tôi cũng hóng tin, chỉ sợ thấy tin giám đốc Ngự ly hôn với giám đốc Tạ]

[Ha ha thì ra mọi người đều nghĩ vậy à, thế tôi yên tâm rồi, thật ra tôi vẫn đang chèo giám đốc Ngự với giám đốc Tạ]

Tạ Tư Hành ngẫm nghĩ, hóa ra là vì nguyên nhân này ư?

Tách Thịnh Cảnh ra riêng cho Ngự Hàn đứng tên là vì hắn đã từng quyết định hứa với Ngự Hàn, không liên quan gì tới tình cảm thay đổi, nhưng hắn đã xem nhẹ chuyện này có thể sẽ bị người khác hiểu nhầm, thậm chí là làm lớn.

Chẳng qua các nhân viên trong Thịnh Cảnh không biết rõ tình hình trong đó, đoán già đoán non cũng rất bình thường, có lẽ lời đồn đãi sai lệch từ Tần Châu Mục cũng sinh ra từ việc này.

Bình thường Tạ Tư Hành bề bộn nhiều việc, không để ý đánh giá hoặc suy đoán của người bên ngoài, chỉ cần không ảnh hưởng tới địa vị của mình, từ trước tới nay hắn đều cho phép tự do bình luận.

Chẳng qua sau khi trải qua chuyện này, hắn nghĩ mình vẫn nên tìm cơ hội chứng minh mối quan hệ giữa hắn và Ngự Hàn.

Ừm, còn phải xác nhận địa vị chính cung của mình, việc này cũng rất quan trọng.

Tạ Tư Hành nghĩ một lúc, lại nhìn nhóm chat ẩn danh.

“Ngự Đế xuất chinh” ——

[Ủa? Chỉ có mình tôi vui thôi hả? Tôi còn tưởng có cơ hội tiếp cận giám đốc Ngự rồi chứ *òa khóc*]

[Lầu trên đừng quá đáng quá, giám đốc Ngự là của mọi người!]

[Sút cái tên có suy nghĩ bất chính với giám đốc Ngự ra ngoài mau!]

[Tôi đang nghi có phải lầu trên là người không cẩn thận va vào ngực giám đốc Ngự lần trước không, sút ra ngoài!]

Tạ Tư Hành chau mày, “Va vào ngực Ngự Hàn” là ý gì?

Hắn gửi tin nhắn cho Phó Nhàn: [Va?]

Có lẽ Phó Nhàn cũng đang lén lút nhiều chuyện trong giờ làm việc, trả lời rất nhanh: [À, thì ý là đầu tuần có một nhân viên vừa vào làm, ôm một chồng tài liệu thật cao, không nhìn được đường nên suýt nữa va vào giám đốc Ngự]

Phó Nhàn: [Nhưng mà phản xạ của giám đốc Ngự phải gọi là nhanh như chớp, không chỉ kéo nhân viên mới sắp ngã sấp xuống lại mà còn một tay bắt được tài liệu bay tứ tung, cảnh tượng như phim ấy làm cả công ty nổ tung!]

Tạ Tư Hành: […]

Tạ Tư Hành: [Các cậu ôm thuốc nổ đi làm à?]

Phó Nhàn: [Đừng nghiêm túc thế chứ, đây là phép ẩn dụ của “vỡ òa”, dùng để miêu tả trạng thái không khí]

Phó Nhàn: [Vả lại cậu chưa thấy tận mắt nên không biết lúc đó giám đốc Ngự đẹp trai tới cỡ nào, tôi tình nguyện trở thành “TOP 1 chết mê chết mệt giám đốc Ngự”!!!]

Nếu không phải nhân vật chính là giám đốc Ngự kính yêu của Phó Nhàn, chắc chắn anh ta có thể ảo tưởng ra câu chuyện tổng tài bá đạo “Giám đốc Ngự bá đạo yêu tôi” dài năm trăm ngàn chữ.

Tạ Tư Hành: [Trí tưởng tượng của cậu rất phong phú]

Chẳng trách lúc nào cũng đề cử một đống phim máu chó cho Ngự Hàn.

Phó Nhàn: [Dù sao cũng không lừa cậu đâu, từ khi mọi người nghĩ cậu bị đày vào lãnh cung, những người muốn làm vậy chỉ nhiều hơn chứ không ít đi]

Toàn Thịnh Cảnh ra, trừ những cận thần như Phó Nhàn và Triệu Trung Tiền cộng thêm Ngôn Sở, còn ai có cơ hội tiếp xúc thân mật với Ngự Hàn đây?

Nhân viên mới được Ngự Hàn cứu lại càng khỏi nói, lao thẳng vào nhóm “Ngự Đế xuất chinh”, trở thành thân binh kiên định không đổi top đầu của Ngự Đế.

Tạ Tư Hành: […Ừ]

Hắn đặt di động xuống day ấn đường, nghĩ tình hình làm sáng tỏ tin đồn tình cảm giữa mình và Ngự Hàn thay đổi như lửa sém lông mày.

Tạ Tư Hành đang nghiêm túc suy tính từng phương án có thể thực hiện, trên đầu bỗng có âm thanh trong trẻo vọng đến: “Nghĩ gì thế?”

Tạ Tư Hành chợt bừng tỉnh, nâng mắt cười nói: “Không có gì… Tôi phiền em làm việc à?”

Ngự Hàn cười chê: “Sao thế được, dù anh có nhảy múa ca hát trong lúc tôi làm việc, tôi cũng không thèm liếc lấy một cái.”

Huống gì từ nãy tới giờ Tạ Tư Hành chỉ ngồi im lặng, nếu không phải Ngự Hàn xong việc trước, ngẩng đầu lên nhìn vào nơi khuất mắt nào đó, y sẽ quên mất sự xuất hiện của Tạ Tư Hành.

“…”

Tạ Tư Hành bất đắc dĩ mỉm cười, cũng không biết nên khen Ngự Hàn vô tư hay nên buồn cho mình bị làm lơ triệt để.

Ngự Hàn ngồi đối diện hắn, tiện tay cầm lấy món đồ hắn vừa nâng lên quan sát, lười biếng nói: “Anh định ngồi mãi vậy à?” Còn không chịu đi.

“Không hoan nghênh tôi?” Tạ Tư Hành mỉm cười, bình thản nhìn y.

Ngự Hàn chau mày: “Không phải, chỉ là tôi không rảnh để ngồi chung với anh thôi.”

Y phải làm việc, lát nữa sẽ có hai cuộc họp, thêm lát nữa sẽ có Tần Châu Mục tới công ty bọn họ một chuyến, tất nhiên y phải tiếp đãi, không có thời gian rảnh đi với Tạ Tư Hành.

“Ừ, em cứ làm việc đi, không cần quan tâm tới tôi.” Tạ Tư Hành cũng không muốn quấy rầy y làm việc, uyển chuyển nói: “Tôi ngồi đây chờ là được.”

Ngự Hàn giãn mày, hài lòng nói: “Được lắm.”

Thân là người đàn ông của Long Ngạo Thiên thì phải biết điều như vậy, quả nhiên y không chọn nhầm người.

Trong mắt Ngự Hàn mang theo vẻ khen ngợi.

Về sau Ngự Hàn lại quay về tiếp tục xử lý công việc, trong lúc đó còn ra ngoài đi họp, để Tạ Tư Hành một mình trong văn phòng.

Tạ Tư Hành tạm thời không tới công ty, chỉ gọi mấy cuộc bàn giao công việc cho cấp dưới.

Sau đó hắn ngồi trong văn phòng Ngự Hàn, nhàn nhã quan sát bố cục.

Trong văn phòng Ngự Hàn mang phong cách riêng của y, từ trướng chữ treo tường và giá đặt vũ khí nơi khuất mắt là có thể thấy y xem công việc như một thú vui.

Tạ Tư Hành mỉm cười, cảm thấy từng vị trí ở đây đều cực kỳ thuận mắt.

Đây là chỗ Ngự Hàn có mặt hàng ngày, chỉ cần nhìn vào, hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Ngự Hàn ở nơi đó.

Bàn làm việc sạch sẽ có thể nhìn ra cửa sổ phía xa… Những nơi này đều là chỗ Ngự Hàn đã từng dừng chân, cũng mang theo dấu vết y để lại.

Nhìn thấy những thứ ấy, ánh mắt Tạ Tư Hành bỗng tối đi.

Ngự Hàn đi họp về, chỉ thấy Tạ Tư Hành đưa lưng về phía mình, mặt hướng ra chiếc cửa sổ lớn.

Ánh sáng rọi vào ngoài cửa sổ phác họa cơ thể cao lớn thẳng tắp của hắn, không có chỗ nào không khiến người ta phải cảm thán xuất sắc. Một tay hắn đút vào túi, mắt nhìn ra xa, bóng lưng cũng để lộ vẻ ủ rũ khó nắm bắt, dường như ánh sáng cũng không thể chiếu đến.

Ngự Hàn thoáng dừng bước, sau đó đi qua: “Đang ngẩn người à?”

Sao y có cảm giác từ lúc Tạ Tư Hành đi vào phòng làm việc của y là lại suy nghĩ lung tung vậy?

Tạ Tư Hành giật thót, khẽ nghiêng người: “Không có gì, chỉ muốn ngắm chút…”

“Ngắm gì?”

“Ngắm phong cảnh mỗi ngày em đều ngắm.”

Ngự Hàn nhìn ra bên ngoài: “Có gì đẹp đâu?” Y nhìn phát chán lên rồi.

Tạ Tư Hành mỉm cười, không giải thích cho y.

Hắn dừng lại một lát, thong thả nói: “Em có hứng với tập đoàn họ Tạ của tôi không?”

Ngự Hàn sững lại, lập tức gạt đi: “Tạ Tư Hành, tôi không… không có hứng làm trong phòng làm việc(1).”

Tạ Tư Hành cũng sững theo: “Gì cơ?”

“Mặc dù kỹ năng của anh rất khá, nhưng bây giờ đang ở trong công ty.” Ngự Hàn nói: “Công ty là nơi thần thánh, tuyệt đối không được mảy may làm bẩn.”

Tạ Tư Hành bị y nói đến ngẩn ngơ, trọng điểm chú ý lại là: “Kỹ năng của tôi rất khá?”

Hắn im lặng một lát, dường như nhớ ra gì đó, thâm sâu nhìn Ngự Hàn.

Hắn chợt nhận ra lời vừa rồi của mình còn mang một nghĩa khác, cho nên có lẽ Ngự Hàn đã hiểu nhầm. Chẳng qua nhìn dáng vẻ đàng hoàng nghiêm túc của y, hắn bỗng không muốn giải thích nữa.

Tạ Tư Hành cười tủm tỉm tiến tới gần: “Khá tới mức nào?”

Ngự Hàn nhẹ giọng trách cứ: “Đừng có được voi đòi tiên.”

Y không chịu trả lời, Tạ Tư Hành tức khắc nheo mắt như đang nhớ lại, thong thả nói: “Ừ, khá mà giám đốc Ngự nói chắc là lần đầu tiên tôi vừa dùng tay…”

“Chờ đã!” Ngự Hàn mặt đỏ bừng ngắt lời hắn: “Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

Tạ Tư Hành chau mày: “Ngoài ý muốn?”

Ngự Hàn ừ một tiếng, y quay mặt đi, bên tai cũng đỏ lên theo.

Từ trước tới nay Ngự Hàn chưa từng có kinh nghiệm về chuyện đó, cũng không nghĩ mình sẽ làm những việc như vậy, trước kia đe dọa muốn so tài cao thấp với Tạ Tư Hành chỉ là dựa vào tự tin mà thôi.

Dù chưa từng làm, y vẫn nghĩ mình là mạnh nhất.

Chẳng qua Ngự Hàn vẫn xem thường Tạ Tư Hành.

Bàn tay nóng bỏng to lớn mang theo chai sạn khống chế y bằng lực vừa phải như đặt y lên kệ nướng, lại thêm cảm giác lạ lẫm k1ch thích, lần đầu tiên y nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng, còn làm bẩn quần áo của Tạ Tư Hành.

Nhưng mấy lần sau y dần quen thuộc, thời gian nằm trong tay Tạ Tư Hành lâu hơn lần trước, đủ để chứng minh y là một người đàn ông khỏe mạnh!

Tối qua Tạ Tư Hành cũng mới biết cho tới giờ Ngự Hàn chưa từng tự sướng, tân thủ khởi hành dễ đầu hàng, có lẽ không phải là vấn đề của Ngự Hàn.

Nhưng Tạ Tư Hành vẫn tò mò vì sao Ngự Hàn nhịn nổi, tối qua ghé tai y hỏi dò.

Lúc ấy Ngự Hàn bị hắn tuốt đến thất thần, nhưng vẫn trả lời hắn: “Thanh tâm quả dục… Mới là kẻ làm việc lớn.”

Khi đó Tạ Tư Hành đã nghĩ, vậy có lẽ cả đời hắn sẽ không thể đạt được thành tựu lớn như Ngự Hàn đã nói.

Người luôn giữ mình trong sạch một khi đã mở chốt sẽ không thu lại được.

Tạ Tư Hành nhìn bên tai đỏ rực của Ngự Hàn, cười khẽ: “Được, là ngoài ý muốn.”

Vẫn nên dỗ y thì hơn, miễn lại chọc tức người ta, đến lúc đó sẽ có kết cục không tốt lắm.

Ngự Hàn cảm thấy giọng hắn không hề chân thành, quay lại nói: “Anh không tin?”

“Tôi tin.”

Tạ Tư Hành nói: “Lần đầu tiên giám đốc Ngự đã có thiên phú cao như vậy, đương nhiên tôi tin.”

Ngự Hàn hừ khẽ: “Tất nhiên.”

Chắc chắn là do Tạ Tư Hành làm nhiều thành quen, cho nên lần đầu của y mới bại trong tay hắn.

Nếu để y làm thêm mấy lần, chắc chắn sẽ không thua nữa!

Nhìn khuôn mặt trắng ngần sạch sẽ nhuốm màu đỏ nhạt của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành không khỏi ngắm lâu thêm, đôi mắt cũng tối đi.

“Nếu không làm được chuyện kia, vậy thì được hôn chứ?” Tạ Tư Hành tới gần một chút, nhẹ nhàng nâng cằm y lên, ngón tay thon dài gãi nhẹ lên da cằm y.

Lòng bàn tay ấm áp, những chỗ bị chạm vào cũng nhanh chóng nóng lên, mắt Tạ Tư Hành cháy rực nhìn chằm chằm người trước mắt.

Ngự Hàn chỉ mới ngẩn ra một lát, mặt đối phương đã áp sát xuống, hôn thẳng lên môi y.

Lần này Tạ Tư Hành không nhường y nữa, trong lúc cọ môi còn phá tan lớp phòng thủ của y, hung hăng xâm nhập.

Hắn giữ đầu Ngự Hàn, dùng sức còn mạnh hơn đêm qua đẩy Ngự Hàn lùi từng bước một, vươn tay ra đỡ lấy phía sau.

Từ lúc Ngự Hàn ngạc nhiên đến bừng tỉnh chỉ mất ba giây, sau đó nắm chặt cà vạt hắn, dùng hết sức mình đáp trả.

Chiếc cà vạt sọc trắng xanh đan xen bị ngón tay thon dài của y túm chặt, nhẹ nhàng ghìm chết cần cổ đỏ lên vì d0ng tình của Tạ Tư Hành, mang theo hơi thở t1nh dục khi3u gợi.

Kỹ năng của Ngự Hàn đã thành thạo hơn nhiều so với lần đầu tiên, nhưng y vẫn quá vội vàng, chưa từng biết cái gì gọi là cọ xát, chỉ biết tiến công.

Trong lúc răng môi chạm nhau, Ngự Hàn bỗng ngửi thấy mùi máu tươi, phát hiện mình cắn rách khóe miệng Tạ Tư Hành.

Ngón tay Tạ Tư Hành đặt bên sườn mặt y, lúc tách môi ra còn mang theo vết máu đỏ thắm làm khuôn mặt góc cạnh anh tuấn nhuốm thêm nét xuân động lòng người.

“Đệt!”

Một tiếng gào hốt hoảng vang lên, cửa phòng bị đóng sập.

Phó Nhàn ngoài cửa cố gắng nén cơn sợ hãi, nói với Tần Châu Mục đến thăm Thịnh Cảnh: “Bây giờ vẫn chưa vào được đâu giám đốc Tần.”

Tần Châu Mục nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

Phó Nhàn nghẹn một hơi, sốt ruột nói: “Giám đốc Ngự và giám đốc Tạ đang nổ bom ở trong.”

Đủ cho cả Thịnh Cảnh bay màu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.