Lòng Người Như Rắn Rết Dụ Hoặc Phía Sau Tình Yêu Nam Nữ

Chương 10: Chương 10




Tôi đi cùng Cố Vân Trạch, lúc tìm được Trần Dật Thanh, hắn đã xuất viện, đang ở nhà của mình.
Nhưng hắn cứ điên điên khùng khùng, hai tay quấn băng gạc, một tay vỗ bụng một tay đỡ eo.
Khi thì vuốt bụng hừ hừ, khi thì đột nhiên sợ hãi bật khóc.
Hơn nữa rõ ràng hắn mới xuất viện, quần áo cũng rất sạch sẽ, nhưng trên người luôn có mùi hôi thối, dù đứng xa phòng khách vẫn có thể ngửi thấy cứ như toàn bộ phòng khách đều là mùi hôi này.
Mới qua ba tháng, mẹ Trần cũng gầy đi rất nhiều, thấy tôi thì mừng lắm: "Tần Cầm, con tới rồi."
Nhưng thấy Cố Vân Trạch đi cùng tôi, bà ta hơi sửng sốt.
Cố Vân Trạch lễ phép tặng bà ta trái cây và sữa: "Dì ơi, đây là chút lòng thành của bọn cháu."
Dù sao cũng từng là bạn học, tình nghĩa còn đó.

Mấy năm nay sự nghiệp của Cố Vân Trạch ngày càng thăng tiến, cư xử với mọi người đều rất tốt.
Dù làm gì, anh đều được bạn học, bạn bè, đồng nghiệp khen không dứt miệng.
Mẹ Trần nhìn nhìn Cố Vân Trạch rồi cười nói với tôi: "Tần Cầm, con về nhà mình, mua trái cây làm gì chứ!"
Tôi chỉ đáp: "Đây là chút lòng thành của cháu và Vân Trạch, dù gì cũng là bạn học mà."
Bây giờ là nhà mình rồi sao?
Không định khách sáo với bà ta, tôi thay giày, đi thẳng vào vấn đề: "Đại sư kia nói phải xử lý thế nào?"
Khi tôi tới gần phòng khách, Trần Dật Thanh đột nhiên quay đầu nhìn tôi.

Hắn vừa xoa bụng vừa nói: "Con yêu, mẹ về rồi.

Con đừng khóc, để ba bảo mẹ sinh con ra."
Dáng vẻ hắn quá quỷ dị, đặc biệt là thời điểm xông tới, mùi tanh thối mỗi lúc một nồng.
Hơn nữa vừa nói xong, tự hắn khóc ré lên như đứa bé, thậm chí ngã xuống đất, bắt chước hành động múa tay đá chân của trẻ con.
Cố Vân Trạch vội ôm chầm lấy tôi, bảo vệ phía sau.

Mẹ Trần vội cùng ba Trần kéo hắn về phòng.
"Bảo đại sư xử lý đi." Cố Vân Trạch cũng bị sốc.
Hình như mẹ Trần còn có chuyện muốn nói với tôi, nhưng Cố Vân Trạch không cho bà ta cơ hội: "Cháu với Tần Cầm còn việc bận, dì có thể nhanh hơn không?"
Tôi biết suy nghĩ của mẹ Trần, trước đây bà ta ghét tôi, cho rằng người xuất thân nông thôn gả cho con trai bà ta là trèo cao.

Bây giờ Trần Dật Thanh điên điên khùng khùng, đôi tay học vẽ mười năm bị hủy, bà ta cảm thấy tôi và Trần Dật Thanh quay lại với nhau cũng tốt.
Cố Vân Trạch đã nói thẳng như vậy, mẹ Trần vẫn chưa từ bỏ ý định, bà ta xoa tay, cười ha ha: "Tần Cầm à, Dật Thanh thành thế này cũng vì nhớ mong đứa bé kia đúng không? Đại sư nói thật ra cách tốt nhất là con và Dật Thanh mang thai đứa khác, sinh nó ra, mọi việc đều viên mãn.Dì thấy con và Dật Thanh quen nhau cũng lâu, nếu không phải nó một mực yêu con..."
Trước nay tôi chưa từng nghĩ bà ta cũng có thời điểm nhún nhường cầu toàn như vậy, công việc của chồng bà ta rất tốt, con trai nghe lời, cho nên chính bà ta luôn kiêu ngạo, chưa từng nhìn thấy điểm tốt của tôi.
Lần đầu cùng Trần Dật Thanh về nhà chào hỏi, bà ta đã điều tra hộ khẩu nhà tôi, nghe nói tôi từ dưới quê lên, ba mẹ mở tiệm cơm nhỏ, sắc mặt lập tức tệ đi, còn ám chỉ: "A, gia đình mở tiệm cơm à, vậy hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi."
Sau đó bà ta bảo tôi đi nấu cơm, cũng chính lần đó, tôi và Trần Dật Thanh cãi nhau một trận, hắn dẫn tôi ra ngoài thuê nhà, bảo đảm kết hôn cũng không sống cùng ba mẹ hắn.

Nghĩ đến đây, tôi khẽ cười: "Nếu đại sư không tới thì cháu đi đây.

Cháu tới đây chỉ vì muốn siêu độ cho đứa bé, nếu không Trần Dật Thanh biến thành dáng vẻ này có liên quan gì tới cháu?" Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, "Dì không biết sao? Đa số các cặp tình nhân sau khi chia tay đều không muốn đối phương sống tốt.

Cháu không bỏ đá xuống giếng, tới đây giúp dì xử lý việc này, nếu dì còn nói những lời không nên nói thì đừng trách cháu vô tình."
"Tần Cầm, mày đừng có không biết tốt xấu!" Mẹ Trần đập bàn trà muốn mắng tôi nhưng Cố Vân Trạch đã đứng bật dậy.
Ba Trần cũng gọi một tiếng, kéo bà ta lại, nói đại sư sẽ tới ngay..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.