Dạo gần đây, quả thật có nhiều sự tình được phơi bày trước tai mắt Ngọc Dao. Nhất thời khiến
nàng có cảm giác mọi thứ hư hư thực thực thế nào ấy. Suy nghĩ như vậy,
nàng liền đưa tay tự cấu đùi mình một cái.
Á, đau quá! Hóa ra là thực, không phải nằm à?
Ngọc Dao nghiêng nghiêng ngã ngã đứng dậy rời khỏi ghế mây, chấp tay cáo từ
Cảnh Niệm, lần mò về phòng nghỉ ngơi. Hi vọng sau khi đánh một giấc, đầu óc trở nên minh mẫn hơn, hoặc giả như sau khi tỉnh dậy, sẽ thấy mình
đang nằm trên nóc nhà ở Phong Tuyết sơn trang, uống rượu ngủ quên như
trước kia.
Nàng lắc đầu cười nhạt, một lần nữa tự thán nhân tâm: “ Đôi khi có những chuyện, nếu không biết sẽ ung dung mà sống, nhưng
một khi đã biết, thì không thể nào tùy tâm sở tại được nữa.”
Bóng áo trắng vẫn đứng dưới sân hậu viện, đưa mắt dõi theo thân dáng Ngọc Dao đang dần khuất xa sau dãy hành lang.
Khoảnh khắc đó, Cảnh Niệm không kìm chế được bản thân, dâng lên tiếng thở dài sầu muộn, cùng ánh mắt thê lương ai oán.
Trên đời này, vốn tồn tại những nỗi đau có thể tùy tâm bộc phát, song vẫn
còn đó, những nỗi đau chỉ có thể chất chứa ở trong lòng.
Chiếc ghế mây giờ đã trống không. Chàng bước đến ngồi xuống, khẽ đong đưa,
chậm rãi nhắm mắt, để cho hoài niệm ùa về giăng đầy tâm trí.
Chàng gặp Dao Di, khi đó chàng chỉ mới năm vạn tuổi, cũng là lần đầu tiên
chàng đến Long Cung, chính thức tiếp nhận ban phong chức vị thần quân
Nam Hải Thần Cung.
Chàng vẫn nghĩ trong đầu, vị Đế Cơ Long tộc mà mình chuẩn bị tiếp kiến, chắc hẳn là một vị thần nữ uy nghiêm ngồi trên điện ngọc. Nhưng chàng đã đợi từ khi mặt trời lên cao cho đến khi xuống tận thủy cung, vẫn chưa thấy bóng dáng vị nữ chủ Long Cung này đâu. Tuy vậy, Cảnh Niệm vẫn nghiêm cẩn ngồi chờ ở đại điện.
Mãi cho đến
khi, Dao Di bước vào từ ngoài môn điện, vất dây roi cho một thị tỳ gần
đó, miệng không ngừng than vãn :“ Ta nói địa thượng thiên tiên thật
phiền phức, đi tới đâu cũng gặp, cũng vái chào”. Hôm đó, Dao Di quên mất phải phong ban cho một vị thần quân, vừa thăng chức tiếp quản Nam Hải,
đã vậy, còn bỏ đi ngao du khắp Phàm giới, thưởng thức mỹ thực dân
gian.
Quy lão Mạnh Hà tiên quan chưởng sự của Long Cung,
tiến lên húng hắng ho mấy tiếng, khẽ nháy mắt ra hiệu cho Dao Di là còn
có sự xuất hiện của Cảnh Niệm, cẩn trọng bẩm báo, có Nam Hải Thần Quân
đang chờ đợi tiếp kiến chính thức tấn phong.
Dao Di quan sát
đánh giá Cảnh Niệm một lượt, chỉ thấy chàng nghiêm cẩn hướng nàng hành
lễ. Hồi sau, chàng bình tĩnh dùng ánh mắt không tự cao, không siểm nịnh nhìn đáp lại nàng. Nàng vừa gặp, liền hài lòng bộ dáng chàng thật tốt,
thêm nữa là khí chất ổn trọng khiêm nhường, nhưng Dao Di cũng không vội
tin tưởng khả năng của Cảnh Niệm, không nói nhiều lời, liền lôi chàng ra thực chiến một trận.
Cũng giống như người ta thường nói, không đánh không thành bằng hữu, Dao Di và Cảnh Niệm cũng luận lý thành chương, kết thành bằng hữu chi giao theo đạo lý trên, đồng thời duy trì quan hệ quân - thần.
Thời gian ở Thần giới, thong thả qua đi
rất nhanh, không biết từ khi nào, chàng đã đem tâm tư lặng lẽ đặt lên
người nàng, nhưng tính cách của Cảnh Niệm vốn thiên hướng nội tâm sâu
sắc, lại thêm suy nghĩ thân phận bản thân không tương xứng với nàng. Cảm thấy chỉ nên làm tròn thân phận của một vị thần quân, hài lòng ngày
ngày tương kiến nàng là được.
Cho đến khi chàng nghe được
tin Dao Di giao chiến với Ma Quân Đôn Đình Ngạn, bị hắn hạ chú phản vệ
kéo theo xuống lục đạo luân hồi. Trong đầu Cảnh Niệm khi ấy, hoàn toàn
chỉ nghĩ đến việc phải làm sao mới cứu được nàng thoát khỏi khổ ải hồng
trần. Cuối cùng, chàng đã bất chấp làm trái thiên mệnh. Vì Dao Di cải
tạo mệnh cách, chỉ với mong muốn duy nhất là nàng có thể vô sự trở lại
Thần giới.
Nhớ về, những ngày tháng ở đỉnh Bạch Vân, chàng dùng thân phận sư phụ tiếp cận dạy dỗ hướng nàng tu đạo. Không ai hay
biết rằng, chàng đã âm thầm nhận thấy quyết định trở thành sư phụ của
nàng, mà không phải là một thân phận khác là điều đúng đắn vượt ngoài sự mong đợi. Bởi vì thân phận sư phụ ngoài có thể dễ dàng cải tạo lại mệnh cách, mà còn cho chàng cơ hội, tận mắt chứng kiến quãng thời gian
trưởng thành của nàng.
Nhưng sau tất cả, chàng vẫn ngoan cố không bước thêm một bước chiếm lấy tâm tư Dao Di.
Có lẽ nhiều kẻ sẽ cho rằng, chàng khờ dại làm điều không cầu hồi đáp.
Nhưng Cảnh Niệm thì hiểu, bản thân chàng chỉ cần ở bên cạnh nàng, không
muốn chiếm hữu cũng không muốn buông tay.
Rồi thì, Thiên Quân cũng phát hiện.
Chàng vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhận phạt, việc chịu cực hình bốn mươi
chín đạo thiên lôi, đối với chàng cũng không phải ủy khuất oan ức gì.
Vậy mà, Thiên Quân lại ra lệnh nhốt chàng trong núi Cửu Chân tư quá một
trăm năm, điều này, quả đã tác động khiến chàng trở nên cấp bách lo
lắng.
Ở núi Cửu Chân cô độc lẻ loi suốt ba năm trời, trong đầu
Cảnh Niệm lại chưa khắc nào quên nghĩ tới kỳ hạn thiên kiếp của Dao Di.
Chàng tính toán cẩn thận, phát giác chỉ nửa năm nữa thôi là tới ngày đó
rồi. Rốt cục lục căn vẫn chưa thanh tịnh, chàng đành cãi lệnh Thiên
Quân, đánh liều phá kết giới trốn ra.
Sau khi hao
tổn thần lực phá kết giới ở núi Cửu Chân, sức lực của chàng vốn đã suy
yếu. Bất ngờ giữa đường, Cảnh Niệm lại gặp phải Hổ tinh là biến thể của
trọc khí thoát ra từ Bảo Yêu Tháp. Con yêu quái này ở phàm giới cuồng
hãn tắm máu mạng người vô tội, khiến cho sinh linh nơi nó đi qua, lâm
vào cảnh đồ thán triền miên. Chàng không kìm được lòng nghĩa hiệp, đành
phải hóa thành chân thân thu phục nó.
Thời điểm chàng dùng đến sức lực cuối cùng hạ gục Hổ tinh, thì cũng là lúc, nghe được tiếng gọi
khẩn khiết quen thuộc, không chút ngần ngại, chàng đưa mắt tìm kiếm
hướng giọng nói phát ra.
Cảnh Niệm gặp lại nàng, áo xanh tóc rối, khuôn mặt ngơ ngác nhưng diễm lệ tuyệt trần. Đây đúng là nàng thực rồi, vị thần nữ khiến chàng không thể thoát khỏi kiếp tư niệm, vấn vương.