Không lâu sau đó, Ngọc Dao chính thức bái Vương Hạo làm sư phụ. Từ biệt,
hoàng cung uy nghi tráng lệ, cùng danh phận thập thất công chúa Đại Tề
quốc cao quý. Theo sư phụ về đỉnh Bạch Vân, quanh năm mây trắng bao phủ, linh khí dồi dào, vô cùng thích hợp tu tiên học đạo, nhưng đường đi lại hiểm trở khó khăn nên rất ít người lui tới.
Trên đỉnh Bạch Vân,
có một biệt viện nằm tách biệt với thế sự. Đó chính là Phong Tuyết sơn
trang nơi cư ngụ của Vương Hạo chân nhân.
Sau bao ngày vất vả đi
đường vạn dặm, vừa đến chân núi Bạch Vân, Vương Hạo vốn dĩ trên đường đi vẫn trầm mặc ít lời, khiến cho Ngọc Dao cảm thấy sư phụ có phần xa
cách, lúc này đã chịu nói chuyện cùng nàng : “ Tới núi Bạch Vân rồi, từ
đây lên tới Phong Tuyết sơn trang còn khá xa, đường đi lại khó khăn .
Ngọc Dao, con còn quá nhỏ để tự mình leo lên tới đỉnh, theo ta đằng vân
lên đỉnh núi là được rồi.”
Ngọc Dao ngước nhìn ngọn núi cao sừng sững hiện ra trước mặt, ngơ ngác hỏi lại:“ Đằng vân là gì vậy sư phụ ?”
“Là gì chút nữa con sẽ rõ thôi”, chàng ôn tồn đáp lời không quên kèm theo một nụ cười nhã nhặn .
Niệm quyết gọi một đám tường vân, Vương Hạo thong thả bước lên, vươn tay ý muốn đỡ Ngọc Dao bước lên cùng chàng.
Ngọc Dao khi đó, vẫn là một tiểu công chúa chưa trải sự đời, đối diện với
loại chuyện này, lần đầu nhìn thấy, đương nhiên rất lấy làm kinh ngạc,
nhưng vốn bản tính lém lỉnh lại tò mò thành quen, nàng e dè dùng ngón
tay nhỏ chọt chọt cụm mây kia, thích thú kéo ra một mảnh mây. Quả nhiên, giống như nàng tưởng tượng, mềm nhẹ xôm xốp, chạm vào rất thích.
Không lâu sau, đám mây nhỏ trong tay nàng từ từ tan biến mất. Thấy thế, Ngọc
Dao đâm ra chần chừ, không dám nắm tay Vương Hạo bước lên, mặt có chút
nhăn nhó, khó nói : “ Sư phụ, người nói đám mây đó vừa mềm vừa xốp như
vậy đồ nhi bước lên có khi nào lún xuống đất không?”
Vương Hạo
phì cười : “ Sao có thể như vậy chứ? Nếu nói như vậy ta đây trước giờ đã ngã không biết bao nhiêu lần rồi”, cẩn thận vỗ về an ủi: “ Có sư phụ
đây Ngọc nhi còn sợ ư? Không tin tưởng sư phụ như vậy sao?”
“ Đồ nhi không dám!”,nàng khua tay, lắc đầu nguầy nguậy.
“ Vậy còn không nắm lấy tay sư phụ rồi bước lên? Sẽ không té hay lún xuống đâu!”, chàng ân cần khuyên nhủ.
“ Vâng , sư phụ.”
Ngọc Dao e dè đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên những ngón tay thon dài nhẵn nhụi, cảm thấy tay sư phụ hơi lạnh ,tay nàng lại ấm, hai thái cực giao
nhau, cảm giác có chút tê tê. Sư phụ nắm chặt tay nàng kéo mạnh lên,
nàng vì mất thăng bằng bổ nhào về phía trước, được đà nhào vào lòng
người. Ngọc Dao kêu lên một tiếng “oái”, mũi xộc tới mùi hương thoang
thoảng phát ra trên người chàng, lập tức lùi ra, nhịn không được ngọc
diện phi hà, miệng lấp bấp : “Sư phụ là con .. con .. không ... không
phải ... cố ý .”
Vương Hạo ngược lại vẫn vân đạm phong kinh, mắt
thấy Ngọc Dao đang chật vật cúi đầu xoắn xoắn gấu áo, mới làm bộ ho
nhẹ:“ Khụ ..Ta không sao, vô ý thôi mà không cần bận tâm!”
“ Vâng”, giọng nàng vẫn lí nhí như muỗi kêu .
Khi nãy, do lúng túng nàng không để ý xung quanh. Bây giờ, bình tĩnh lại
nàng đã nhận ra được mình đang đứng trên đám mây, thân mình lơ lửng trên không. Nàng bỗng nuốt nước miếng, đầu choáng váng, sợ sệt nắm chặt lấy
chéo áo của chàng.
Thấy nàng sợ như vậy, Vương Hạo gỡ tay nàng ra khỏi chéo áo mình, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng vỗ về trấn an : “
Chúng ta đi thôi, đừng sợ có sư phụ bên cạnh.”
Ngọc Dao cảm thấy
gió không ngừng tạt mạnh vào mặt mình, đám mây càng lúc càng bay lên
cao. Xung quanh bốn phía một tầng sương sớm, nhìn xuống dưới là một màu
xanh, cây nối tiếp cây. Nhìn lên phía trên và trước mặt là trời cao thăm thẳm, mây lướt qua mây, gió lướt qua gió. Ánh dương đang lên, nấp sau
bóng đại thụ mờ mờ ảo ảo, cảm giác trở nên phấn khích tột cùng, sợ hãi
ban đầu đã không còn tồn tại.
Chỉ một thoáng sau, hai thầy trò
đáp xuống trước một toà biệt viện. Đó chính là Phong Tuyết sơn trang, từ nay về sau là nơi hai thầy trò tịnh tu. Trong viện vắng vẻ chẳng có ai, nàng sờ đông mó tây một hồi rồi âm thầm đánh giá. Tuy mọi thứ ở đây,
không có gì là xa hoa diễm lệ, nhưng vẫn toát ra vẻ trang nhã hài hòa.
Rất tốt, nàng rất thích !
“ Đi đường mấy ngày nay chắc con cũng
mệt lắm rồi, về sương phòng phía tây nghỉ ngơi trước đi. Một hai hôm
nữa, ta sẽ dạy con luyện tâm pháp. Ta ở sương phòng phía đông có gì cần
cứ đến gặp “, Vương Hạo ngồi xuống trường kỷ thuận tay đốt một lò hương.
“ Sư phụ, ở đây không có ai khác, ngoài người và con thôi sao?”, Ngọc Dao đưa mắt tìm kiếm ngó dọc ngó ngang.
Chàng đang nhắm mắt tĩnh tâm tọa thiền, đáp: “ Đúng vậy, ở đây không giống
như hoàng cung có kẻ hầu người hạ, tu tiên cần yên tĩnh để chuyên tâm tu luyện.”
Thấy Vương Hạo có vẻ cần yên tĩnh, Ngọc Dao nhanh nhẹn hiểu ý, xin phép về phòng : “Dạ, sư phụ. Đồ nhi cáo lui.”
Có lẽ,do mệt mỏi tích tụ mấy ngày đi đường, về tới phòng là nàng lăn ra
ngủ như chết. Đến tận giờ dậu, lúc nàng vẫn mơ ngủ rỏ cả nước miếng, thì có tiếng gọi đánh thức nàng dậy. Mơ hồ thấy bóng người trăng trắng,
nàng mở mi mắt nặng nề. Sư phụ đang vận một thân cẩm bào trắng, tóc
không cài quan ngọc, đứng khoanh tay ở đầu giường nhìn nàng cười ngất.
Nàng ngồi dậy gọi sư phụ, lau lau vệt nước miếng, xấu hổ xấu hổ.
Vương Hạo trêu chọc: “Ngọc Dao ngủ mơ thấy đùi gà hay sao mà chảy cả nước miếng như vậy?”
Nàng vội vàng giải thích: “ Không phải sư phụ !Tại con mệt quá ngủ say nên mới như vậy thôi .”
“ Ồ, vậy mà ta tưởng con đói bụng định gọi con dậy ăn cơm , nếu con không đói thì ngủ tiếp đi”, nói xong , giả bộ phất tay áo ý muốn rời đi.
Vương Hạo cố nén cười: “ Được rồi, rửa mặt rồi ra ngoài tiền viện ăn cơm với sư phụ “.
Ngọc Dao mau chóng rửa mặt chải lại đầu tóc, đi đến tiền viện đã ngửi thấy
mùi thơm thức ăn lôi cuốn mời gọi, nàng khẽ nuốt nước miếng, mắt thấy
trên bàn đã bày ra ba món mặn một món chay. Nàng tò mò hỏi : “ Tất cả là do sư phụ nấu sao ?”, từng được nghe tu tiên sẽ nhịn ăn, chỉ được ăn
gió nuốt sương. Bây giờ, đồ ăn bày ra trước mặt, thật không hiểu, trường phái tu tiên của sư phụ là như thế nào nữa?
Vương Hạo nhướn nhướn mày:“ Đúng vậy, là do vi sư nấu, có vấn đề gì sao?”
“Tất nhiên là không ạ! Bởi vì đồ nhi cứ nghĩ rằng, sư phụ cao cao tại thượng như vậy mà cũng có thể nấu được bao nhiêu đó món, thật sự rất đáng kinh ngạc!”, vẻ mặt nàng muốn bao nhiêu ngây thơ liền có bao nhiêu ngây thơ, muốn bấy nhiêu khả ái liền có bấy nhiêu khả ái.
Chàng không nói
gì, im lặng vươn tay bẹo má Ngọc Dao, da mặt nàng lại non mềm Vương Hạo
tuy không mạnh tay, nhưng cũng để lại trên mặt nàng một vệt hồng hồng
như muỗi đốt. Chàng lại quan tâm hối thúc: “ Ngồi xuống ăn cơm đi nói
nhiều làm gì.”
Ngọc Dao giả vờ nghiêm cẩn thẳng lưng, nói : “ Con biết rồi.”
Nói gì thì nói, Ngọc Dao vẫn là một tiểu nha đầu, rất nhanh đã thích nghi cuộc sống ở Phong Tuyết sơn trang.
Ngày qua ngày, cùng sư phụ dậy sớm luyện công, qua giờ ngọ thì sẽ luyện chữ, học pháp thuật kiếm thuật. Đúng như lời Vương Hạo nói, vì nàng vốn có
thiên tư nên tiếp thu tâm pháp thuần thục,tu luyện đạt được kết quả cao
trong thời gian thần tốc.
Lúc rãnh rỗi, sẽ trốn đi trèo cây câu
cá bắn chim, nghịch ngợm cùng đám trẻ con nhà ở dưới chân núi, nhưng tới chiều tối là sẽ tự giác về ăn cơm sư phụ nấu, cuộc sống tiêu dao tự tại cứ thế trôi qua.
Vương Hạo như cũ, không mặn không nhạt, nàng
học hành tu luyện chăm chỉ chàng cũng không khen lấy một câu. Nàng
nghịch phá khắp nơi, chàng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Đối với bản
thân Ngọc Dao mà nói, so với hoàng cung phiền hà lễ nghi, thì nơi này,
sư phụ đối với mình tốt vô cùng. Chàng một bên yên lặng tọa thiền, không thì đọc sách, thi thoảng còn tự mình phẩm trà. Tuy có vẻ không chú ý gì tới Ngọc Dao, nhưng những lúc tập luyện chỉ cần nàng sai một lỗi nhỏ
cũng sẽ biết ngay. Lên tiếng nhắc nhở nàng sai ở đâu, vì sao sai, phải
sửa như thế nào, Ngọc Dao ở sau lưng âm thầm toát mồ hôi hột với sư phụ, chỉ còn cách nghiêm túc tập luyện, trong lòng càng thêm tôn kính người
vạn phần.
Thời gian nàng ẩn tu ở núi Bạch Vân, thoáng chốc đã
mười chín năm, có nghĩa là, Ngọc Dao đã hai mươi bảy tuổi, nhưng ngoại
hình từ năm hai mươi tuổi đã tu thành bán tiên, nên từ đó đến nay vẫn
chưa từng già đi.
Trước gương đồng, hiện ra mỹ nhân đang cầm lược ngà chải một kiểu tóc đơn giản, tinh tế. Sau đó, nàng mở hộp trang sức, cài một cây trâm bạc có đính những viên đá màu hồng tía chạm trỗ hình
hoa mai, mà mẫu phi để lại cho nàng. Dung nhan thiếu nữ của Ngọc Dao
tựa đóa hoa tuyết liên trong sáng thuần khiết, không cần tô điểm, vẫn
toát ra vẻ đẹp thanh tao, ưu nhã.
Nàng hài lòng mở cửa bước khỏi
phòng, tay cầm thanh kiếm Bích Hải, đi thẳng đến rừng trúc sau hậu viện, nơi nàng thường luyện kiếm.
Cất tiếng gọi “ sư phụ”, trong giọng nói không giấu được tâm tư vui vẻ. Vương Hạo quay người, thấy nàng hôm
nay đặc biệt cao hứng lại, còn ra sức chỉnh chu bộ dạng như vậy, khóe
miệng chàng khẽ cong lên sau đó vội vã thu lại, như tỏ ra không có biểu hiện gì:“ Đến rồi đấy hả? Xem ra, hôm nay tâm tình con rất tốt, vậy
Lăng vân kiếm pháp con đã luyện tập xong rồi phải không?”
“Dạ đã xong rồi, nhưng, sư phụ....”, nàng muốn nói, hôm nay là sinh thần của nàng, sư phụ có thể xuống núi cùng nàng hay không?
“ Vậy mau xuất kiếm đi !”,chàng điềm nhiên nói .
Ngọc Dao lòng hơi trùng xuống, mi nhíu lại rồi giãn ra, cuối cùng cũng tuốt kiếm bắt đầu xuất chiêu.
Bên rừng trúc gió thổi xào xạc, một thân áo xanh phiêu dật, tóc đen suông
dài như gấm lụa thượng hạng. Hai màu tương quan đối lập, lây động theo
đường kiếm, lại cho người ta cảm giác hài hòa.Toàn bộ chiêu thức phức
tạp của Lăng Vân kiếm pháp, được nàng thể hiện một cách thanh thoát mềm
dẻo, lại mang ba phần quyết đoán trầm ổn. Dáng người thanh mảnh, giơ
tay nhấc chân đều tao nhã như hồng hạc vỗ cánh, nhất thời khiến chàng
bỗng dưng ngây người.
Vương Hạo biết hôm nay là sinh thần Ngọc
Dao, tiểu công chúa hôm nào đã trưởng thành trở nên xinh đẹp nhường này, lại càng lúc càng giống... Aizz, khiến chàng không khỏi thở dài.
Nàng tra kiếm vào vỏ, mặt nhiễm sắc hồng, trán lấm tấm mồ hôi sinh động lạ
thường. Chàng rút khăn tay ý muốn lau cho nàng, nhưng suy nghĩ lại, chỉ
đưa khăn đặt vào tay cho nàng.
Ngọc Dao đón lấy khăn tay: “ Đa tạ sư phụ”, cẩn thận lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán.
Đợi nàng điều tức hơi thở xong, Vương Hạo mới nói : “ Hôm nay là sinh nhật của con ta muốn đưa cho con thứ này, đi theo ta !”
Nàng lập tức trở nên phấn chấn, tinh thần như nở hoa. Ngọc Dao vui vẻ thầm
suy nghĩ, hóa ra sư phụ vẫn không quên sinh thần nàng. Đi theo Vương Hạo mười mấy năm, nàng trước mặt sư phụ luôn duy trì hình ảnh đoan trang
thục tĩnh, không muốn sư phụ phiền lòng, vì đã thu dưỡng một nữ nhân
trong ngoài bất nhất như nàng hôm nay.
Chân bước vô thức theo
chàng về phía đông, trong đầu Ngọc Dao bật ra suy nghĩ , đây chẳng phải
phòng sư phụ sao? Từ trước đến giờ, nàng vẫn chưa bao giờ bước chân vào sương phòng sư phụ. Bởi vì, sư phụ không có triệu nàng vào, cũng không
sai bảo dọn dẹp quét tước, mọi thứ trong phòng vẫn luôn do tự sư phụ thu xếp, còn Ngọc Dao thì không dám to gan lẻn vào.
Mọi thứ trong
này đều được bài trí thoáng đảng, thảm nhung trải giữa phòng, trên bàn
tròn gỗ tử đàn đặt bộ kỷ trà bằng men sứ xanh lục, trà nhài trong bình
tuy đã pha lâu, nhưng hương trà vẫn tỏa hương nồng đậm. Từ nơi này nhìn
ra, sẽ thấy được đầm nước ở sau vườn. Vào thời điểm cuối xuân đầu hạ,
khung cảnh sẽ trở nên thanh nhàn, một vài cơn gió thổi tới lây động làn
nước, khiến con người ta cũng theo đó mà thập phần thư thái.
Vương Hạo nhấc tay vén rèm châu đi về phía thư trác, mở hộc bàn, lấy một hộp
gỗ dài hẹp, bên ngoài phủ lớp sơn đen chạm trổ cầu kì, thân dài hơn ba
tấc đặt trên bàn, đẩy về phía Ngọc Dao, ý bảo mở ra xem.
Ngước mắt nhìn Vương Hạo không giấu nổi tò mò, Ngọc Dao cẩn thận mở cái khóa vàng đưa tay nhấc nắp mở hộp.
Một cây tiêu bằng ngọc bích .
Ngọc Dao cầm lên sờ sờ, cảm thấy chất ngọc mát lạnh, màu sắc như dòng xuân
thủy đẹp đẽ vô cùng. Không phải pháp bảo, chỉ là một cây tiêu bình
thường?
Chàng cất giọng hỏi nàng :“Có thích không?”
Ngọc Dao thật thà trả lời:“Thích ạ, nhưng mà con không biết thổi tiêu.”
Vương Hạo thần thần bí bí, đáp : “ Con chưa thử làm sao biết không thể thổi tiêu?”
Lời sư phụ, càng làm đầu óc nàng trở nên mù mờ. Chẳng lẽ, sư phụ nghĩ rằng
cứ tùy tiện đưa tiêu lên miệng là sẽ thổi được? Bốn mắt nhìn nhau, nàng
có cảm giác muốn trào máu họng, thầm nghĩ, sư phụ à, người cứ tâm cơ
nông sâu khó đoán như vậy con cũng hết cách rồi.
Nàng có chút lúng túng, cầm cây tiêu mân mê trong tay chẳng biết nên làm gì đáp gì.
“Ta có việc phải xuống núi, con ở lại trông coi Phong Tuyết sơn
trang.Tiếp tục luyện tập, không được lười biếng”, Vương Hạo vừa nói
xong, cũng nhấc chân toan bước đi.
Ngọc Dao trở nên gấp gáp:“ Sư phụ đi ngay bây giờ ạ?”
Chàng nhẹ nhàng “ Ừ “ một tiếng.
Ngọc Dao mơ hồ có dự cảm chẳng lành, miệng chẳng nói ra được câu nào: “ Nhưng ... nhưng ...”
Theo sư phụ, tiễn bước ra tận đại môn, Ngọc Dao không biết phải nói gì.
Vương Hạo vươn tay xoa nhẹ tóc nàng, tcảm thấy mớ tóc đen mềm như tơ
lụa, khiến người ta chạm vào rồi không nỡ buông tay.
Cuối cùng,
miệng chàng cười nhạt, khuôn mặt thoáng trầm mặc, mắt cũng không nhìn
nàng thêm lần nào nữa. Dứt khoát, quay người hóa thành luồng sáng bay
đi, biến mất tận chân trời vào một ngày đầu thu.
Nàng nhíu mi, nhìn về phía chân trời đang chuyển dần về đêm, trong lòng không ngừng tự hỏi, sư phụ đi nhanh như vậy sao ?
Ngọc Dao ngồi thẫn thờ suy nghĩ trong tiền viện nửa ngày. Mười chín năm qua, sư phụ cũng thỉnh thoảng xuất môn dăm ba bữa nửa tháng, nhưng lại chưa
bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn nàng. Ánh mắt đó, như lưu luyến như từ
biệt, khiến nàng gần như mờ mịt không hiểu là ý gì. Nàng linh cảm có
điều không ổn, lại nghĩ tự an ủi, có lẽ mình quá đa cảm, sư phụ chắc
cũng sẽ sớm về thôi.
Không ngờ ngày qua tháng lại, Ngọc Dao cứ mang tâm trạng chờ đợi như vậy suốt ba năm.