Giai nhân có mái tóc
trắng như ánh trăng và đôi mắt đen long lanh ầng ậng nước. Lúc này, đôi
mắt đẹp đó lại đang chứa đầy lãnh ý. Bởi nàng ta còn đang bận cùng Ngọc
Dao mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói một lời. Ngọc Dao đành phải nhận
thua, không đủ kiên nhẫn bằng nàng ta, mở lời hỏi :“ Chính cô nương đã
bắt cóc Tề Hiếu Phàm sao?”
Giai nhân tóc trắng cười nửa miệng,
cất giọng lên chất giọng trầm khàn:“ Đúng là ta bắt cóc hắn, nhưng cũng
do hắn cam tâm tình nguyện thôi!”
Ngọc Dao nhíu mày khó hiểu nhìn nàng ta.
Giai nhân lại nói:“ Dao Di Đế Cơ, muốn cứu hắn sao? Vậy hãy bước qua xác ta trước đi!”
Ngọc Dao sửng sốt chưa kịp hỏi, sao nàng ta lại biết được tiền kiếp của
nàng? Thì sợi roi dài trong tay giai nhân đã vung tới, xược qua, cách má trái của nàng một thốn. Cũng may, Ngọc Dao kịp thời né tránh, không thì đã thành quỷ Dạ Xoa mất rồi.
Ban đầu, Ngọc Dao chỉ muốn thương
thảo với giai nhân về việc, làm thế nào mới chịu thả Tề Hiếu Phàm ra
thôi, nhưng giai nhân này, dung mạo thì lạnh tanh, mà tâm hỏa thì quá
vượng. Đối đáp chưa đầy ba câu, đã xông vào “choảng” luôn !
Giai nhân ý đồ muốn chiếm thế thượng phong, đánh nhanh thắng nhanh, bất chấp tung đòn hiểm về phía Ngọc Dao. Đoạn roi dài không ngừng xé gió, phát
ra những thanh âm chát chúa. Ngọc Dao bị giai nhân khiêu khích, chỉ ra
sức tránh trái né phải, chứ không hề ra chiêu phản công nào, vẫn nhớ,
lần này giao chiến không phải vì huyết tẩy rửa hận, nàng chủ trương kéo
dài thời gian trận chiến, để Cảnh Niệm có thêm cơ hội cứu Tề Hiếu Phàm.
Giai nhân phẫn nộ, hung hãn phát tiết trong từng đường roi, khi nhận ra,
càng đánh càng không có roi nào trúng Ngọc Dao. Nàng ta mím môi kìm nén
hậm hực, trong đầu, trù tính một kế hoạch. Khi Ngọc Dao xoay người,
tránh đường roi đánh về phía eo phải của giai nhân tóc trắng, nàng thật
không ngờ, nàng ta vậy mà lại, dùng pháp thuật tạo ra ảo ảnh đánh lừa
thị giác, rồi bất ngờ tung roi đánh vào vai trái của nàng.
Trúng kích này, Ngọc Dao văng xa tầm ba trượng, cánh tay áo bị xé rách một
mảng, máu thịt tứa ra đầm đề. Mặt nàng đã tái đi, răng cắn chặt chịu
đựng đau đớn, hít sâu một hơi để cho không khí căng tràn buồng phổi, một lần nữa, nàng ổn định thần trí.
Gió tuyết nổi lên ào ạc, Ngọc Dao khẽ phất tay áo, siết chặt chuôi kiếm Bích Hải. Tà áo xanh tung
người bay lên trong màn mưa tuyết, máu đỏ từ cánh tay trái nhiễu xuống
nền tuyết giá lạnh, tạo nên một hình ảnh vừa đẹp, vừa bi tráng.
Kiếm quang phát ra tứ phương tám hướng, mặt đất rung chuyển mạnh mẽ, cuồng
phong vũ bão nổi lên, sấm sét giáng “ ầm ầm” liên hồi như muốn xé rách
một mảng trời đêm.
Chỉ dùng nửa phần sức lực, kiếm Bích Hải đã
quét bay giai nhân xa mười trượng. Nàng ta ôm ngực, ngã lăn mấy vòng
trên nền tuyết, miệng còn hộc ra một ngụm máu tươi. Cảnh tượng đó, làm
cho Ngọc Dao phút chốc ngây người, nhìn kiếm Bích Hải đang cầm trong
tay, không thể không tự hỏi, uy lực của thần kiếm đây sao?
“ Mẫn Xuyên!”
Giai nhân và Ngọc Dao bất giác ngơ ngác quay đầu về nơi phát ra tiếng gọi.
Ngọc Dao: “ Sư phụ ?!”
Giai nhân:“ Cảnh Niệm thần quân?!”
Áo chùng trắng trên người Cảnh Niệm tung bay phần phật, vẻ mặt ngập tràn
lo lắng, mày trán cũng đã chau chặt. Bỗng chốc, cảnh quan xung quanh như làm nền cho sự tuấn tú phi phàm của chàng lúc này. Tề Hiếu Phàm ở bên
cạnh, mặt trắng bệch hốt hoảng, người hắn như không còn sức lực yếu ớt
tựa vào Cảnh Niệm. Cả hai vội vã bước ra từ trong khu rừng.
Ngọc
Dao thở dài, miệng lẩm bẩm một mình :“ Trông sao cũng giống một đôi đoạn tụ!”. Nàng sực nhớ ra, phóng tầm mắt hướng về phía giai nhân đằng kia,
thầm nghĩ, sao nàng ta vừa biết thân phận tiền kiếp của nàng, vừa biết
sư phụ là Cảnh Niệm thần quân?
Cảnh Niệm đỡ Tề Hiếu Phàm ngồi xuống một tản đá gần đó, ánh mắt đăm đăm nhìn cánh tay đầm đìa máu thịt của Ngọc Dao.
Ngọc Dao không kìm chế được nghi hoặc trong lòng, bất kể thương thế trên
người, hướng Cảnh Niệm hỏi:“ Sư phụ biết nàng ta?”, vừa rồi sư phụ gọi
“Mẫn Xuyên”, chứ không phải “ Ngọc Dao”.
Cảnh Niệm liếc nhìn
giai nhân xa xa. Sau đó, hướng Ngọc Dao trả lời:“Nàng ta là Mẫn Xuyên -
Công chúa Ma tộc, muội muội của Ma Quân Đôn Đình Ngạn.”
Ngọc Dao bất động thanh sắc nhìn Mẫn Xuyên ôm ngực trọng thương, miệng còn vương chút tơ máu, đang lê từng bước nặng nề tiến về bên này.
Mẫn
Xuyên hướng Ngọc Dao cười thật mỉa mai, lại ngẩng đầu nhìn Cảnh Niệm bi
phẫn, nói:“Ta cho thần quân chàng biết, Dao Di của chàng, thần nữ của
lòng chàng, không băng thanh ngọc khiết như chàng vẫn nghĩ đâu! Nàng
ta.. ngày trước ở thành An Đô, đã quyến rũ thượng thần Uy Viễn!”
Khi Cảnh Niệm nói, Mẫn Xuyên chính là công chúa Ma tộc, Ngọc Dao đã nghĩ,
nguyên nhân nàng ta khổ công bố trí tất cả chuyện này, hẳn do nảy sinh
hận ý báo thù chuyện Dao Di đánh bay Ma Quân - ca ca nàng ta, vào lục
đạo luân hồi. Đâu ngờ rằng, sự thật không như Ngọc Dao đã tưởng, Mẫn
Xuyên làm mọi chuyện vô nghĩa này, xuất phát từ một chữ “tình”, mà người giữ chữ “tình” của nàng ta, không ngoài ai xa lạ khác, cũng là Cảnh
Niệm thần quân!
Ở Ma tộc, không ai không biết, công chúa Mẫn
Xuyên của họ, mang lòng mến mộ Cảnh Niệm thần quân cai quản Nam Hải Thần Cung, nhưng chỉ mỗi một mình công chúa, là tự mình đa tình mà thôi. Tự
bản thân Mẫn Xuyên cũng biết. Trước khi gặp nàng, Cảnh Niệm đã có lòng
với Dao Di, nàng ở một bên âm thầm nuốt cay đắng, trơ mắt xem Cảnh Niệm
làm mọi thứ khờ dại vì Dao Di, và chỉ có thể cắn răng nhìn Cảnh Niệm
chịu đựng hình phạt từ Thiên Quân.
Trong ba năm, Cảnh Niệm ở trong núi Cửu Chân, Mẫn Xuyên vẫn tiếp tục ẩn mình ở Phàm giới, theo
dõi Ngọc Dao. Khi nhìn thấy Ngọc Dao Uy Viễn ngày càng thân thiết, nàng
ta bỗng nổi cơn ghen thay Cảnh Niệm. Đúng là, thế sự nhiều chuyện kỳ lạ! Đỉnh điểm của cơn ghen, là khi ở thành An Đô, Ngọc Dao say rượu bỡn cợt Uy Viễn, tức tối, Mẫn Xuyên dùng thuật sai bóng, phá rối cả hai một
trận, trong lòng vô cùng hả hê!
Trên người Mẫn Xuyên khoác
bạch y phiêu dật, tóc trắng buông xõa bay tứ tung, nàng ta trời sinh
dung quan lạnh nhạt. Hiện tại, đứng giữa khoảng trời mênh mông tuyết
trắng, ánh mắt nồng đậm hận ý, càng bức người ta toàn thân muốn đông
cứng:“Chàng dùng mười chín năm ở bên cạnh nàng ta, hy sinh mọi thứ chàng có, nhưng cuối cùng thì sao hả? Lòng của Dao Di đã nghiêng về thượng
thần Uy Viễn!”
Cảnh Niệm không nói một lời, mâu quang đã tối đen như mực.
Sau đó, ở trước mặt Ngọc Dao, Mẫn Xuyên nói ra những gì nàng ta biết, bao
gồm chuyện thượng thần Uy Viễn niết bàn lưu lại núi Bạch Vân, được Ngọc
Dao đưa về Phong Tuyết sơn trang, ngày ngày kề cận chăm sóc, tình cảm đã trở nên vô cùng thân thiết.
Mẫn Xuyên cười ngạo nghễ, quắc mắt lạnh lùng chỉ tay về phía Ngọc Dao, nói
:“ Lời thật chàng không muốn nghe, lại muốn nghe những điều giả dối?
Chàng cứ mãi như vậy, sẽ có ngày bị Dao Di hại cho hôi phi yên diệt! ”
Nãy giờ, Ngọc Dao vẫn im lặng nghe Mẫn Xuyên hồ ngôn loạn ngữ, lúc này mới
bình tĩnh lên tiếng:“Ta nghĩ, chuyện tình cảm của ta, vẫn không đến lượt công chúa xen vào!”
******
Trời đã tảng sáng, khi gần như tất cả các ngôi sao đã tắt, giữa khoảng không nghìn trùng, chỉ còn một ngôi sao Mai vẫn băng trôi lặng lẽ chiếu sáng
giữa bầu trời vô hạn.
Mẫn Xuyên trừng mắt nhìn Ngọc Dao bằng
ánh mắt lạnh tanh, nhưng cuối cùng chỉ cong khóe môi lên cười nhạt,
không nói thêm lời nào.
Cảnh Niệm hướng người trước mặt, ngập ngừng muốn nói:“Ngọc Dao, ta...”
Ngọc Dao vội vàng cắt ngang:“ Sư phụ, người hãy để con nói hết lời này. Bỏ
chuyện Dao Di qua một bên, chúng ta chỉ nói chuyện mười chín năm nay
thôi được không?”, nàng nhấc tà áo quỳ xuống.
Cảnh Niệm bị hành
động của Ngọc Dao làm cho thất kinh. Chàng lùi lại một bước, hai tay
giang ra muốn đỡ nàng, giọng điệu khẩn cấp:“Ngọc Dao, nàng làm gì vậy?
Cứ đứng lên rồi nói!”
Ngọc Dao vẫn kiên quyết quỳ dưới nền tuyết
giá lạnh, ngẩn mặt nhìn Cảnh Niệm, nói: “Thời gian qua, người thương yêu Ngọc Dao như ‘trò’, thì con cũng đã hiếu kính người như ‘thầy’...”
Ngọc Dao cúi gầm mặt, cắn môi cơ hồ sắp bật ra máu, hai nắm tay siết chặt để móng tay găm vào thịt. Tự trấn an bản thân, thu thêm can đảm nói tiếp:“ Sư phụ đừng liên quan đến Ngọc Dao nữa có được không? Con nợ sư phụ quá nhiều rồi, không cam tâm nhận thêm bất kỳ ơn huệ nào nữa đâu. Trước
đây, con đã nợ người những gì, nhất định sẽ có ngày con tìm cơ hội hồi
đáp. Mong sư phụ đừng tiếp tục mù quáng, vì Ngọc Dao làm những việc
khiến bản thân phải chịu thiệt thòi, ủy khuất nữa !”, nàng hướng Cảnh
Niệm dập đầu mạnh ba cái, dứt khoát quay người ngự kiếm Bích Hải rời đi.
Ngọc Dao đã đi xa lắm rồi, mà Cảnh Niệm vẫn chưa hoàn hồn, cả người đều ngây ra như tượng gỗ.
Mẫn Xuyên bước đến cất tiếng gọi nhỏ:“Cảnh Niệm thần quân..”
Chàng nhìn Mẫn Xuyên trước mặt không chút cảm xúc, ngước mặt lên trời bất
giác cười chua chát :“ Như ý nàng rồi đó, Ngọc Dao đã bỏ ta đi... ”, lại nói tiếp: “Ta đâu cần nàng ấy hồi đáp, điều ta cần, đơn giản chỉ là
được ở bên cạnh nàng ấy, thế mà... Mẫn Xuyên nàng đã làm gì vậy?”
Mắt Mẫn Xuyên dần dần mờ đi, một giọt lệ nóng hổi rơi xuống, làm tan chảy tất cả vẻ băng giá trên khuôn mặt nàng ...