Hắn cũng chỉ biết thủ lễ, yên lặng ngồi một bên. Chăm chú theo dõi diễn
biến đoạn phong nguyệt tay ba đầy éo le ngang trái của biểu hoàng tỷ, sư phụ chân nhân và giai nhân tóc trắng kia. Nhập tâm tới mức độ quên luôn bản thân hắn, vừa mới bị bắt cóc và bị lợi dụng thành mồi nhử cho Mẫn
Xuyên
Chuyện là sau khi, Ngọc Dao và Cảnh Niệm bỏ Tề Hiếu Phàm ngây ngốc ngồi một mình ở trà lâu.
Hắn mang một bụng tâm sự đi ra biển. Tìm một gò đá vừa xa vừa vắng vẻ, ngồi thừ người ở đó suốt cả ngày. Trải mắt ngắm nhìn từng cơn sóng vô nghĩa, cứ mải miết xô ra đánh vào...
Trời dần tối, hắn dẫu có suy nghĩ
chưa thông cũng đành đứng lên phủi mông đi về. Khi Tề Hiếu Phàm xoay
người lại, thì đã thấy một giai nhân tóc trắng đang nhìn hắn mỉm cười vô cảm.
Mẫn Xuyên tự giới thiệu nàng là thánh cô. Vì bản thân tu
luyện cổ pháp, nên chỉ sau một đêm, đầu tóc đều đã bị bạc trắng. Nay
nàng đắc đạo, muốn xuống núi phổ độ chúng sinh, lập thêm ít công đức.
Chuyên có biệt tài, bói toán, bốc quẻ, nói chuyện được với cả thần tiên
yêu ma. Để Tề Hiếu Phàm thêm phần tin tưởng, nàng không tiếc thể hiện
một vài phép thuật đơn giản. Cuối cùng, hắn đã dễ dàng tin đến sái cả
cổ.
Mẫn Xuyên còn tỏ ra cao thâm nói rằng :“Ta nhìn thấy được
trong lòng ngươi có chấp niệm chưa buông bỏ được đúng không? Có lẽ.. ta
có thể giúp được ngươi”. Chỉ cần nhiêu đó thôi, là nàng đã gãi đúng chỗ
ngứa của Tề Hiếu Phàm, thuận lợi đưa hắn vô tròng.
****
Một roi của Mẫn Xuyên đã đánh tới nứt xương vai trái Ngọc Dao. Không thể
trở về Phong Tuyết sơn trang, nàng mang thương thế quay ngược lại ngôi
nhà tre trúc ở ngoại ô kinh thành.
Sau khi vào thành tìm đại phu chữa trị thương thế. Ngọc Dao bắt đầu cuộc sống đơn độc, một thân
một mình giống như hai năm trước.
Đêm đó Ngọc Dao chong đèn ngồi trước hiên nhà, nghiêm túc suy nghĩ về kế sinh nhai những ngày tiếp theo của bản thân.
Bởi vì tốn tiền tìm đại phu trị thương, nên ngân lượng sót lại cũng không
còn nhiều. Ngọc Dao cũng không thuộc trường phái tu tiên ăn gió uống
sương. Từ giờ, cho đến thiên kiếp còn phải sống, còn phải ăn cơm nữa.
Bốc quẻ bói toán à? Kẻ nào tu tiên chẳng biết đôi chút về cái thuật này!
Nhưng thực tâm thì nói, Ngọc Dao cũng không muốn kiếm tiền bằng cách lừa thiên hạ đó đâu. Giờ thì bần cùng rồi, đành tự nhủ không thẹn với lòng
rằng: “Ta là thân bất do kỷ, là thân bất do kỷ mới làm vậy thôi a~”
Thân là nữ tử hành tẩu thật không tiện. Trước giờ, cũng chẳng thấy có nữ đạo sĩ nào bày sạp ngoài chợ xem tướng số dạo cả. Ngọc Dao nhíu mày suy
nghĩ, nàng cần tự điều chỉnh bộ dạng của mình lại một chút.
Không tiếc công bỏ một canh giờ để hóa trang râu tóc hoa râm và khuôn mặt đầy kênh rạch chằng chịt. Sau đó, dùng vải trắng quấn ngực, cẩn thận mặc
đạo bào thanh y. Ngọc Dao tự soi mình trong gương, cảm thấy vô cùng hài
lòng với phong thái của một lão đạo sĩ đạo mạo nghiêm cẩn của nàng lúc
này.
Thời tiết hôm nay thật không tốt chút nào. Tuy vậy, Ngọc
Dao vẫn quyết định dọn hàng cúng khai trương. Bắt đầu sự nghiệp bói toán bóc quẻ của nàng.
Cả ngày trời ngồi ngoài chợ phơi sương phơi
gió. Vậy mà, chẳng có ai thèm ghé lại nghe nàng bóc phét nói chuyện đời
một chút. Thậm chí, khi một tiểu oa nhi nước mũi còn chảy thòn lòn, nắm
tay theo mẫu thân nó túc tắc đi chợ, thơ ngây hồn nhiên chỉ vào Ngọc
Dao, hỏi: “ Mẫu thân, lão gia gia đó bày sạp bán gì vậy ạ?”. Mẫu thân nó tuyệt tình nói: “Bói toán lừa thiên hạ thôi!”
Bị nói trúng tim đen. Ngọc Dao vờ ho khan, vuốt râu nhìn hai mẫu tử đó cười gượng.
Ngày đầu tiên không kiếm được bạc cắc nào, nàng đành lủi thủi dọn hàng đi
về. Tối đó, khẩu phần ăn của Ngọc Dao chỉ còn một quả trứng, nhưng không ngờ khi đập ra chiên thì lại phát hiện là trứng ung. Nàng không kìm nén nổi nữa, ngửa mặt lên trời chửi đổng.
Ngày hôm sau Ngọc Dao tiếp tục bày sạp ngồi chờ thời.
Cuối cùng, lão trời già cũng rũ chút thương xót cho nàng gặp được vị khách
hàng đầu tiên. Đó là một cô nương vận hồng y xinh đẹp động lòng người.
Ngọc Dao vuốt râu nheo mắt đánh giá vị cô nương đang ngồi trước mặt. Sao lại thấy quen mắt thế nhỉ? Trước đây đã gặp nàng ta ở đâu rồi chăng?
Hồng y cô nương nâng ống tay áo che mặt cười duyên, xòe bàn tay của nàng ra, e thẹn hỏi:“ Lão đạo sĩ, ngài xem cho ta một quẻ tình duyên đi.”
Ngoài mặt, Ngọc Dao vẫn tỏ vẻ cẩn trọng xem xét bàn tay đang xòe ra kia. Đồng thời, trong lòng lại không khỏi âm thầm cảm khái. Cô nương này mặt mày
thì đẹp như họa, nhưng sao lại có bàn tay thô to vậy trời?
Ngọc
Dao vờ ho khan ra vẻ trịnh trọng, vuốt râu thâm thúy nói: “Theo như ta
thấy được cả ba gò Thủy Tinh, gò Nguyệt, gò Kim Tinh của cô nương đều
nổi lên rất đầy đặn. Biểu hiện cho thấy vận số cực kỳ đào hoa. Nhất định trong năm nay, cô nương sẽ tìm được đấng lang quân như ý, lưỡng tình
tương duyệt thôi mà.”
Hồng y cô nương mủm mỉm cười gật đầu, móc
ra năm văn tiền trả cho Ngọc Dao. Lại ghé sát tai nàng nói nhỏ:“ Ngọc
Dao à, ta thấy nàng không có khiếu xem bói chút nào cả. Dẹp sạp đi,
không có ngày bị họa sát thân đó!”
Hả? Cái giọng này sao lại ồ ồ như nam nhân vậy nè? Mà hình như, hình như là giọng.. Uy Viễn thì phải?
Ngọc Dao trố mắt hoảng hốt ngã lăn từ trên ghế xuống đất làm đổ cả hiệu thương cờ.
Hồng y cô nương vẫn điềm nhiên dùng ống tay áo che mặt cười đắc ý.