Long Nữ Đế

Chương 25



Châm một ngọn nến nhỏ, lúc này trong phòng chỉ có một luồng ánh sáng yếu ớt, Ngọc Dao kê ghế ngồi chống má nhớ lại chuyện sáng nay.

Chỉ vừa đặt chân tới cổng kinh thành, Ngọc Dao đại khái đã nghe dân chúng bàn tán xôn xao rằng triều đình đang tiến hành xung quân, chiêu nạp lực lượng chuẩn bị chiến sự với Kiên quốc.

Hơn ba mươi ba năm rồi, Đại Tề mới có biến lớn như vậy. Nguyên nhân dẫn đến chiến sự này, cũng chỉ do Đại Tề, bất kể địa hình hay khí hậu đều được thiên nhiên ưu ái, phía đông còn giáp với cả một vùng biển rộng lớn, cho nên ngư nghiệp và ngành muối rất được phát triển, khiến những quốc gia vốn có sẵn dã tâm như Kiên quốc luôn nhìn chằm chằm vào thèm khát.

Kiên quốc là quốc gia nằm sâu trong lục địa. Tuy không có địa hình thuận lợi như Đại Tề, nhưng bù lại họ rất phát triển ngành đồ sắt. Người dân Kiên quốc trải qua nhiều đời sống du mục trên các cao nguyên rộng lớn, máu hiếu chiến đã được tôi luyện từ bé trên lưng ngựa.

Xung đột giữa Đại Tề và Kiên quốc không phải chỉ mới xảy ra lần đầu tiên, nhưng do tiên đế là bậc minh quân, vẫn luôn dốc lòng bảo vệ và duy trì bình ổn giữa hai nước. Nay Kiên quốc lợi dụng thời cơ tiên đế băng hà, tân đế vừa mới đăng cơ ngai vàng ngồi chưa vững, bèn dùng việc dây dưa mua bán muối với Đại Tề, mưu thiên nghịch mệnh gây ra đại chiến.

Ngọc Dao thấp thỏm không yên. Nàng biết nàng đã ly khai, sớm không liên quan đến hoàng thất Đại Tề. Nhưng lòng vẫn không cam nhìn giang sơn tiên đế, cố gắng gìn giữ bao nhiêu năm trong thái bình thịnh trị, mà bây giờ dưới sự trị vì yếu kém của tân đế, lại để cho Kiên quốc lấn lướt chiếm cứ tận ba tòa thành.

Ngọc Dao cảm thấy đau lòng khôn xiết. Một đêm nay nàng không thể nào chợp mắt được.

Sau hàng tre lũy trúc, một bóng áo đỏ đứng trong sương đêm hướng mắt về sương phòng Ngọc Dao, tận cho đến khi ngọn đèn bên song lặng lẽ tắt, người ấy vẫn chưa hề rời đi.

Sáng hôm sau, Ngọc Dao đem quyết định muốn quay về thành An Đô tìm Tề Hiếu Phàm nói với Uy Viễn.

Uy Viễn nằm dài trên trường kỷ, tóc sau lưng buông xõa tán loạn. Bộ dạng như vừa mới ngủ dậy, trông vừa có một vẻ uể oải lười biếng, lại vừa quyến rũ chết người. Chàng che miệng ngáp dài một cái, không hề báo trước, vươn tay kéo Ngọc Dao nằm gọn vào lòng mình.

Ngọc Dao bị bất ngờ quên luôn không phản ứng. Cả người đều cứng đờ, qua một lúc lâu mới chớp mắt nhíu mày nhìn Uy Viễn, hỏi: “Chúng ta đã thân thiết đến thế này rồi ư?”

Uy Viễn vùi mặt vào hõm cổ nàng, giọng nói mơ hồ của chàng vang bên tai nàng: “Ngọc Dao, ta không thể can dự vào việc của Phàm giới.”

Nàng ngây người, sán lại chủ động siết chặt vòng tay ôm chàng. Thở dài một hơi, nói: “Chàng giúp ta cầu xin Thiên Quân đừng trách phạt sư phụ nữa có được không?”

Ngón tay chàng nhẹ nhàng quấn quanh một lọn của tóc nàng, khẽ “ừm” một tiếng bằng âm mũi.

Hai ngày sau Ngọc Dao lên đường trở về thành An Đô, còn Uy Viễn cũng đi Cửu Trùng Thiên một chuyến.

Thành An Đô là một địa phương phồn hoa náo nhiệt. Vậy mà khi Ngọc Dao quay lại, khung cảnh nơi đây đã trở nên vô cùng điều hiu vắng vẻ, không còn chút một chút sinh khí nào cả.

Hỏi ra thì biết, do chiến trận xảy ra quá nhanh, làm Đại Tề trở tay không kịp. Tân đế phó thác cho Định Vương gia giữ ấn soái, thống lĩnh ba mươi vạn đại quân tiến về biên giới phía bắc, giành lại ba thành trì đã mất trong tay Kiên quốc. Theo đó, nam tráng trong thành cũng không tránh khỏi số phận phải đi xung quân.

Thực ra, Định Vương gia tuy có nhiều kinh nghiệm chiến đấu trên sa trường, nhưng nay tuổi cũng đã cao, sự tinh nhuệ nhạy bén với chinh chiến vốn đã không còn bằng thời trai trẻ. Ngọc Dao cảm thấy suy nghĩ của tân đế thật quá ấu trĩ, ngây thơ.

Ngọc Dao nương theo trí nhớ trước kia tìm đến phủ Định Vương, nhưng gia đinh trong phủ lại báo rằng, Tề Hiếu Phàm đã sớm đi ra ngoài. Vạn bất đắc dĩ, nàng phải đứng trước đại môn chờ hắn.

Trời đã ráng, Tề Hiếu Phàm vẫn chưa về. Ngọc Dao sốt ruột gọi gia đinh trong phủ thăm hỏi nhưng cũng không biết được tin tức gì hơn, nàng đã hết kiên nhẫn đành phải giả vờ dùng vũ lực uy hiếp. Lúc này, gia đinh kia mới run rẩy chịu khai ra là Tề Hiếu Phàm đi Vạn Hương lầu.

Vạn Hương lầu vốn là thanh lâu nổi danh nhất trong thành An Đô. Sau khi từ trấn Tương Liễu trở về, ngày nào Tề Hiếu Phàm cũng đến đó uống rượu, cho đến khi bản thân say túy lúy mới chịu lết xác về nhà.

Khi Ngọc Dao tìm thấy Tề Hiếu Phàm, đúng lúc hắn đang vui vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, uống rượu cùng với một đám cô nương mình đầy son phấn. Gân xanh trên thái dương của Ngọc Dao nổi lên, nhưng nàng vẫn bình tĩnh bước đến kéo ghế ngồi xuống trước mặt Tề Hiếu Phàm.

Tề Hiếu Phàm đã say khước, nào còn biết người trước mặt đang là ai, chỉ mơ hồ trông thấy một bóng dáng áo xanh thướt tha. Nhầm tưởng nàng là cô nương mới đến, do Hà mama cho vào phục vụ, liền vươn tay kéo nàng lại gần nhìn cho kỹ, giọng điệu bỡn cợt nói: “Nàng qua đây uống với gia ly rượu nào!”

Ngọc Dao nộ khí xung thiên, vung tay tát cho Tề Hiếu Phàm hai cái bạt tai như trời giáng. Mấy cô nương Vạn Hương lầu thấy vậy, đoán đây chắc hẳn là một vụ đánh ghen của thê thiếp nhà hắn, liền thức thời hoảng hốt tản ra, chỉ còn mỗi Ngọc Dao đứng khoanh tay nhìn Tề Hiếu Phàm đã ngã lăn ra đất.

Tề Hiếu Phàm sau một hồi choáng váng, bắt đầu có dấu hiệu tỉnh táo trở lại. Hắn nheo mắt cố gắng nhìn rõ người phía trước, liền không khỏi xanh mặt khi phát hiện đó chính là biểu hoàng tỷ - Ngọc Dao.

Nàng túm lấy cổ áo hắn, chau mày tức giận quát: “Ta còn tưởng ngươi chung tình lắm, bây giờ không ngờ ngươi lại dễ dàng trầm luân trong tửu sắc như vậy. Tề Hiếu Phàm, ngươi không xứng đáng với tình yêu của A Nguyên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.