Sử Triêu Anh lấy làm kinh hãi, “Hắn vận công đang tới lúc khẩn yếu quan đầu, nếu như kẻ tới là địch nhân thì biết làm sao?” Tâm niệm còn chưa qua, chỉ nghe thấy tiếng ngựa lao xao trên đường bỗng dừng lại, một đám người hùng hổ tiến vào trong rừng vây quanh Khắc Tà. Sử Triêu Anh thấy có tổng cộng mười ba người đến, tên đầu đà và tên mũi sư tử kia cũng có ở trong đó, quả nhiên chính là địch nhân!
Một phiên tăng mình khoác áo cà sa màu hồng nói:
“Ả này là em gái của Sử Triêu Nghĩa sao? Ngươi không nhận lầm người đấy chứ?”
Sư tị nhân đáp:
“Quyết không nhầm được”.
Phiên tăng kia lại hỏi:
“Tiểu tử này là ai?”
Sư tị nhân lại đáp:
“Không rõ, võ công của hắn rất cao cường, may mắn là ta đã đánh hắn một chưởng nên hắn mới không chạy được”.
Trong lời nói của hắn pha chút ý kể công. Phiên tăng kia hừ một tiếng rồi nói:
“Các ngươi mới xuất đạo, lại làm giảm mất uy phong của Linh Sơn phái, còn dám lớn tiếng”.
Sư tị nhân và đầu đà kia đỏ bừng mặt không dám lên tiếng. Một hòa thượng mặt vuông tai lớn khác nói:
“Ta biết lai lịch của người này, hắn là Đoàn Khắc Tà, là sư đệ của Không Không Nhi”.
Nguyên lai người này chính là hòa thượng trên tửu lâu ở Ngụy Bác đã ngộ nhận Sử Nhược Mai là Sử Triêu Anh. Linh Sơn phái bọn chúng đại cử xuất động, lùng bắt Sử Triêu Anh, trùng hợp lại hội họp chốn này. Đầu đà và tên mũi sư tử kia ở khách điếm đã nếm mùi đau khổ, nửa đường trốn chạy thì gặp được đồng bọn, liền lần theo dấu vết con ngựa Sử Triêu Anh cưỡi mà đuổi tới.
Phiên tăng kia nghe xong lai lịch của Đoàn Khắc Tà thì ngẩn người ra nói:
“A, thì ra là sư đệ của Không Không Nhi, được rồi, ta không lý đến hắn nữa, chỉ cần bắt nha đầu kia về là được”.
Xem ra hắn đối với Không Không Nhi có vài phần kính nể. Tên hòa thượng mặt vuông tai lớn nói tiếp:
“Còn hai tên quan quân do nữ cải nam trang trong khách điếm thì sao?”
Phiên tăng kia lại hừ một tiếng:
“Các ngươi ở Ngụy Bác gây nên chuyện đáng chê cười, bị bọn chúng cho nếm mùi thất bại phải không?”
Hòa thượng mặt vuông tai lớn cúi thấp đầu đáp:
“Bẩm sư huynh, tôi mặc dù nhận lầm người nhưng nghe thất sư huynh vừa kể, chỉ sợ hai nữ nhân kia cũng là đồng đảng của bọn chúng, hơn nữa người của Linh Sơn phái chúng ta từng thảm bại dưới tay bọn chúng, chuyện này đồn ra ngoài sẽ chẳng dễ nghe gì”.
Phiên tăng kia nói:
“Được rồi, trở về sẽ đến xử lý hết mấy ả. Hừ, không phải vì bảo toàn thể diện của bổn phái, ta thừa hơi hay sao mà đi quản chuyện của các ngươi?”
Những người này xem Đoàn, Sử hai người như ba ba trọng rọ nên không thèm vội vàng động thủ. Phiên tăng kia chính là nhị đệ tử của Linh Thứu thượng nhân, lần này đại sư huynh hắn không ra ngoài nên hắn là người lớn nhất, sau khi giáo huấn trách mắng sư đệ một phen, hắn mới chậm rãi nói:
“Sử cô nương, ta nhận lời nhờ cậy của lệnh huynh và Thổ vương Hề tộc, đến mời cô quay về. Cô hãy ngoan ngoãn theo chúng ta, nếu để bọn ta phải động thủ thì sẽ rất không hay ho gì”.
Sử Triêu Anh từ đầu đến giờ trong lòng vẫn đang tính toán nên ứng phó thế nào, lúc này đột nhiên nàng cười:
“Nguyên lai các ngươi là đệ tử của Linh Sơn phái à? Nói như vậy, chúng ta không phải người ngoài! Sư phụ của ta, Tân Chỉ Cô và lệnh sư Linh Thứu thượng nhân cũng là chỗ quen biết”.
Lời này vừa nói ra, cả đám người Linh Sơn phái hơn phân nửa đều hoảng hốt, có vài người còn rỉ tai nhau:
“Nữ ma đầu này thật không dễ chọc!”
Sử Triêu Anh thấy tình cảnh vậy, trong lòng thầm đắc ý, nàng nói:
“Các ngươi ngay cả Không Không Nhi cũng không dám chọc vào, nghe đến danh hào của sư phụ ta rồi, các ngươi còn không nhanh thu binh sao?”
Hòa thượng kia sắc mặt trầm xuống nhưng lại nói:
“Ta biết ngươi là đệ tử của Tân Chỉ Cô, đem sư phụ ngươi ra cũng không dọa được ta đâu!”
Sử Triêu Anh lấy làm kinh hãi, thấy việc xảy ra ngoài dự tính, chỉ đành làm cứng, cười lạnh mà nói:
“Được lắm, các ngươi, ai dám động thủ thì đến đây mà bắt! Chỉ sợ một khi sư phụ ta biết thì các ngươi một tên cũng đừng hòng sống!”
Nàng đang nghĩ mang danh đầu của sư phụ ra dọa đối phương, trong số đệ tử Linh Sơn phái, quả nhiên cũng có vài tên xuất hiện thần sắc kinh hoàng. Phiên Tăng kia trấn an:
“Việc này đã có đại sư huynh lo liệu, các ngươi còn sợ cái gì? Bắt ả lại!”
Đầu đà và tên mũi sư tử nhân vì vừa rồi ở khách điếm bị thua thiệt, lại bị sư huynh trách mắng, lúc này gấp gáp muốn lập công chuộc tội, không hẹn mà cùng đều từ trong đám người lao ra, nhất tề nhào đến Sử Triêu Anh.
Sử Triêu Anh rút bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà ra, chắn phía trước người chàng. Sư tị nhân cười nhăn nhở:
“Sử cô nương, chúng ta không có ý làm phương hại đến tình nhân của cô, cô không cần phải bảo vệ cho hắn nữa, ngoan ngoãn theo chúng ta đi!”
Song chưởng cùng đẩy ra, chưởng phong phát ra ngoài tám thước vang “ầm” một tiếng, Sử Triêu Anh chân đứng không vững, loạng choạng thối lui liền hai bước đến phía sau người Đoàn Khắc Tà.
Sư tị nhân lại cười nói:
“Ngươi không bảo vệ được hắn, hắn cũng không bảo vệ được ngươi đâu”.
Nói đoạn, y vòng qua bên mình Đoàn Khắc Tà, vươn tay muốn tóm lấy Sử Triêu Anh.
Đầu đà kia cũng nhào theo lên trên, tính hắn nóng như lửa, mặc dù nhị sư huynh đã hạ lệnh là chỉ cần bắt một mình Sử Triêu Anh nhưng hắn từng bị Đoàn Khắc Tà chụp một trảo, đến bây giờ vẫn còn tê nhức. Hắn nhào lên phía trên, thấy Sử Triêu Anh nấp sau lưng Đoàn Khắc Tà, tức thì nhớ đến mối thù một chưởng, trong lòng bừng lửa, quát lớn:
“Tiểu tử này, biến ngay!”
Hắn lấy công báo tư cừu, phóng một cước đến đá Đoàn Khắc Tà!
Nào ngờ Đoàn Khắc Tà đang mặc vận huyền công, toàn thân chân khí đang lưu chuyển trướng căng, một cước của đầu đà kia đá tới giống như đá phải một trái cầu da lớn. Trong khoảnh khắc một cỗ đại kình lực phản chấn ngược lại, đầu đà kia làm sao chịu nổi, hắn rống lên một tiếng, thân hình cao bảy thước của hắn đã bị cỗ đại kình lực bắn tung lên bay qua đỉnh đầu Đoàn Khắc Tà.
Sư tị nhân đang hướng Sử Triêu Anh chụp xuống thì thân hình đầu đà kia đã như đạn pháo bắn đến vừa vặn trúng người hắn, “uỳnh” một tiếng, cả hai đều té ngã, lăn xuống sườn dốc. Đệ tử Linh Sơn phái đều đại kinh thất sắc, hồng y phiên tăng cả giận thét:
“Hay cho tiểu tử, chúng ta đã không động đến ngươi, ngươi lại chọc đến chúng ta! Tóm cả tên tiểu tử này cho ta!”
Hắn suất lĩnh đồng bọn lao ra trước tiên, phóng một phách không chưởng vào Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà lắc động thân mình nhưng vẫn khoanh chân ngồi trên mặt đất, chưa từng di động. Chàng nghĩ bụng, “Công lực của phiên tăng này so với tên mũi sư tử kia thì cao hơn nhiều lắm, phách không chưởng phát từ xa mà lại có uy lực đến như vậy!” Chàng đang vận khí trục độc. Độc khí đã được dồn xuống đầu ngón tay giữa, mắt thấy có thể bắt đầu trục ra ngoài nhưng nếu đứng lên nghênh địch vào lúc này thì bao công sức trước đó đều mất hết.
Đầu đà kia thấy phách không chưởng của phiên tăng không thôi động được Đoàn Khắc Tà một chút nào thì càng giật mình kinh hãi, hắn nghĩ thầm: “Dù sao cũng đã có đại sư huynh lo liệu, chỉ cần tránh kết oán với Không Không Nhi là được”. Tạo nghệ võ học của hắn vốn bất phàm, cũng đã nhìn ra Đoàn Khắc Tà đang vận công trục độc đến hồi khẩn yếu quan đầu, thân mình không thể di động được, lập tức hắn nổi tâm địa ngoan độc, quát to:
“Loạn đao chém hắn!”
Mắt thấy loạn đao sắp chém lên thân Đoàn Khắc Tà, chợt nghe có một tiếng quát:
“Ai dám động thủ!”
Thanh âm rất nghiêm khắc nhưng lại thanh thúy phi thường, hẳn là thanh âm của một nữ tử.
Nói cũng thật kỳ quái, thanh âm này tịnh không cao quá nhưng lại như một cây lợi châm xuyên vào lỗ tai, người người đều bất giác chấn động trong lòng, không tự chủ liền dừng cước bộ, định thần nhìn lên.
Chỉ thấy bên cạnh Sử Triêu Anh đã có thêm một nữ nhân, xem ra ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, tóc cài vòng vàng, mày dài lá liễu, tóc mai mềm mại. Trên vai gác phất trần, không phải tục gia nữ tử mà cũng chẳng phải trang phục đạo cô, tư dung diễm lệ như vậy nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một luồng hàn khí khiến người không dám ngước nhìn. Tóm lại, cả người đều lộ ra điểm quái dị khiến người khác không đoán ra thân phận của nàng.
Trung niên mỹ phụ đảo song mục rồi lạnh lùng nói:
“Nguyên lai là đám bảo bối môn hạ của Linh Thứu lão quái, hừ, chỉ có mười mấy tên các ngươi sao? Đại sư huynh các ngươi đâu?”
Đệ tử Linh Sơn phái lúc đầu bị dung quang của mỹ phụ nhiếp hồn, nhất thời còn chưa có ý định gì, sau lại thấy nàng ta mới mở miệng đã mắng sư phụ chúng thành “lão quái”, đối với bọn chúng lại mang giọng rất chế giễu, lúc này chúng mới nổi giận, đang muốn phát tác nhưng lại nghe thấy câu nói sau cùng của nàng thì không khỏi ngẩn người. Nguyên lai đại sư huynh Thanh Minh Tử của bọn chúng đã đạt được bảy phần chân truyền của sư phụ, võ công hơn xa đám cùng bối phận. Mấy năm gần đây Linh Thứu thượng nhân đã không còn lý đến sự vụ, mọi việc nhất nhất đều giao cho đại đệ tử làm thay cho nên bọn chúng đối với đại sư huynh càng nể sợ hơn.
Hồng y phiên tăng kia nói:
“Ngươi là ai? Quen biết thế nào với đại sư huynh chúng ta? Chúng ta đang phụng mệnh đại sư huynh bắt ả nha đầu này về”.
Trong khi hồng y phiên tăng nói, một số sư huynh đệ của hắn đã thì thào to nhỏ với nhau, có người nói:
“Yêu phụ này xem ra không phải kẻ trong chánh đạo!”
Lại có kẻ đoán:
“Chẳng lẽ ả là nhân tình của đại sư huynh chúng ta?”
Liền có tên nạt đi:
“Im lặng, các ngươi sao dám nói xấu sau lưng đại sư huynh”.
Nguyên lai Thanh Minh Tử háo sác ham dâm, có câu dẫn không ít nữ nhân trong tà phái, sư huynh đệ của hắn đều biết rõ. Bọn chúng mặc dù chỉ rỉ tai nói chuyện nhưng mỹ phụ kia cũng đã nghe thấy, tức thì sắc mặt thoáng biến.
Lúc này tinh thần Sử Triêu Anh đã ổn định, nàng cũng đồng thời nói:
“Sư phụ, bọn chúng cậy có Linh Thứu lão quái làm chỗ dựa, chẳng những khi phụ con mà ngay cả sư phụ lão nhân gia bọn chúng cũng không để trong mắt! Con đã mang danh hào của lão nhân gia người nói cho bọn chúng hay, bọn chúng lại nói Tân Chỉ Cô yêu phụ đó thì làm sao? Người khác sợ bà ta, chứ bà ta gặp Linh Sơn phái sẽ sợ phát run, có cho bà ta cũng không dám động đến một cọng lông của chúng ta!”
Lời vừa nói ra, các đệ tử Linh Sơn phái đều giật mình thất kinh, lúc này mới biết người đến chính là nữ ma đầu Tân Chỉ Cô cùng tề danh với sư phụ chúng tại phương Bắc! Tân Chỉ Cô xuất quỷ nhập thần, ai chọc tới bà thì đừng mong sống sót, cho nên mặc dù bà ta giết người vô số khiến người trong võ lâm nghe danh mà vỡ mật nhưng lại không có một ai nói được dung mạo của bà ra sao bởi vì cho đến tận bây giờ bà không hề có bằng hữu, còn những địch nhân nhìn thấy bà thì cơ hồ đều bị bà giết chết. Mọi người đều tưởng tượng bà ta là một nữ ma đầu có hình dạng hệt như quỷ dạ xoa, tối thiểu cũng đã ngoài năm mươi tuổi, nào ngờ bà ta lại là một nữ nhân dung mạo diễm lệ, nhìn ra còn chưa đến ba mươi tuổi.
Hồng y phiên tăng kia gấp gáp kêu lên:
“Mọi người cùng lên!”
Hắn biết Tân Chỉ Cô lòng dạ độc ác, muốn bỏ chạy cứu mạng cũng là vô kế khả thi, không bằng ỷ vào đông người cùng với bà ta ác đấu một trận. Hắn nghĩ bụng, “Tân Chỉ Cô mặc dù võ nghệ rất cao nhưng chẳng lẽ mười ba người bọn ta còn không đánh thắng được bà ta sao?”
Nào ngờ hắn còn chưa dứt lời thì đã nghe một tiếng “bốp” vang lên, một tên đệ tử Linh Sơn phái đã bị Tân Chỉ Cô hung hãn bạt cho một bạt tay.
Chiếc bạt tay này quá bất ngờ, tên đệ tử Linh Sơn phái kia căn bản chưa phòng bị gì, chỉ thấy bóng người trước mắt lóe lên, trên mặt đã trổ hoa, ré lên một tiếng rồi tức thì ngã gục xuống, huyết nhục bầy nhầy, hiển nhiên là đã không còn sống được. Tên này chính là kẻ vừa xì xầm với đồng môn rằng Tân Chi Cô là tình phụ của đại sư huynh hắn.
Nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, Tân Chỉ Cô phất phất trần lên, “bốp” một tiếng, lại đập vỡ Thiên linh cái một tên khác. Tên mũi sư tử tranh lao lên trước, độc chưởng cuộn lên một trận gió tanh. Tân Chỉ Cô cười lạnh nói:
“Độc chưởng này của ngươi làm hại nhiều người, ta cũng nhượng cho ngươi nếm thử mùi vị độc chưởng của chính mình!”
Phất trần vừa phóng ra, tức thì “Khúc Trì huyệt” của sư tị nhân đột nhiên như bị kim đâm, cánh tay không thể tự chủ được liền gập lại, “binh” một tiếng, hắn đã tự mình đánh mình một chưởng, tức thì ngã xuống.
Tân Chỉ Cô phất trần bay lượn, tiếng cười còn chưa dứt lại đã có mấy kẻ xấu số trúng phải độc thủ! Mặc dù phất trần là vật mềm nhẹ nhưng được bà vận dụng nội công thượng thừa thì lại có thể nhu cũng có thể cương, khi thì tụ lại làm một bó, lúc tán ra thành một chùm, tụ lại có thể làm thành thiết bút xuyên vào đại não, tán ra lại có thể làm lợi châm đâm vào huyệt đạo. Kẻ nào xui xẻo gặp phải độc thủ của bà, không bị bể đầu thì huyệt đạo cũng bị đâm, đầu bị bể thì lập tức bỏ mạng chết luôn còn đỡ, huyệt đạo bị đâm trúng thì muốn sống không được mà chết không xong, tiếng rên ai oán, càng nghe càng thảm thiết bất nhẫn!
Đám đệ tử Linh Sơn phái này hoành hành quen thói, nào ngờ hôm nay đụng phải ma đầu Tân Chỉ Cô so với bọn họ càng hung dữ và tàn nhẫn hơn. Một trường ác đấu, kẻ chết thì đã chết, kẻ bị thương thì đã thương, kẻ may mắn chưa bị thương chỉ còn hận cha mẹ sinh ra thiếu mất đôi chân nữa!
Hồng y phiên tăng kia là nhị đệ tử của Linh Thứu thượng nhân, trong đám đồng môn ở đây hắn là lớn nhất, hắn làm gan tiến lên nghênh chiến. Võ công của hắn so với đám sư đệ cao minh hơn nhiều, hắn cởi áo cà sa ra rồi vung lên tựa như một đám mây hồng nhằm đầu Tân Chỉ Cô chụp xuống.
Chợt nghe thấy tiếng “vù vù”, tựa như có vật nặng bay đến, phiên tăng kia còn chưa nhìn rõ là vật gì, chỉ thấy cà sa trầm xuống, hắn vội vàng rung lên thì vật nặng liền rơi xuống, lập tức nghe hai tiếng la thảm thiết xé gan đứt ruột. Nguyên lai, Tân Chỉ Cô tiện tay tóm lấy hai tên sư đệ của hắn ném đến, bọn chúng bị cà sa cuốn đập ngã thì sao còn mạng sống nổi. Tân Chỉ Cô cười gằn:
“Ngươi có mắt không tròng, còn được tác dụng gì”.
Cà sa của phiên tăng kia vừa mới vung lên không kịp phòng bị, đột nhiên cảm thấy hai mắt như bị lợi châm đâm trúng, tức thì trước mắt trắng xóa, dĩ nhiên là đã bị mù. Hắn vội vàng múa tung cà sa, thục mạng bỏ chạy.
Tân Chỉ Cô đuổi theo, phất trần rung lên phóng ra hơn mười sợi trần vĩ. Cùng bỏ chạy với phiên tăng kia còn có bốn năm tên, tất cả đều bị trần vĩ của bà đâm trúng đại huyệt sau bối tâm, chúng lăn lộn gào thét.
Tân Chỉ Cô đối diện với hồng y phiên tăng cười mà rằng:
“Ta hôm nay phá lệ, đặc biệt tha cho nhà ngươi một mạng, cho ngươi quay về báo cáo. Ngươi nói cho Linh Thứu Lão Quái biết, bảo hắn cấp tốc nộp Thanh Minh Tử cho ta. Bằng không ta sẽ đích thân đến tận cửa, trước tiên móc mắt của Thanh Minh Tử, sau đó rút gân hắn rồi lột da hắn!”
Tại sao Tân Chỉ Cô lại thống hận Thanh Minh Tử như vậy? Bên trong chắc hẳn còn có nguyên do. Nguyên lai Tân Chỉ Cô dung mạo mỹ miều, tuy đã bốn mươi tuổi nhưng nhìn qua chỉ như chưa đến ba mươi, nếu không biết chi tiết về bà quyết sẽ không nghĩ bà chính là nữ ma đầu lòng dạ tàn độc như vậy. Có một hôm, Thanh Minh Tử trên đường trông thấy bà, Thanh Minh Tử thấy sắc thì có gan che trời, có mắt mà không biết núi Thái Sơn.
Vậy là hắn hướng bà mà trêu cợt, Tân Chỉ Cô trong cơn tức giận liền thiến luôn hắn, đó là còn nể mặt Linh Thứu thượng nhân mới phá lệ tha cho hắn một mạng.
Thanh Minh Tử chịu một đại sỉ nhục như vậy, đương nhiên nhớ kỹ, không quên báo cừu nhưng hắn không dám thổ lộ việc mất thể diện này trước mặt đồng môn và sư phụ. Sau khi dưỡng thương về núi, hắn một mực im lìm không hó hé gì, lặng lẽ chờ cơ hội. Chờ được vài năm, rồi cơ hội cũng đến, cơ hội này chính là có liên quan đến Sử Triêu Anh. Nguyên lai trong khi huynh muội Sử Triêu Nghĩa bị quan quân đánh bại, đầu nhập về với Thổ vương Hề tộc, Thổ vương chỉ có duy nhất một ái tử Trác Mộc Luân ngày trước bị Đoàn Khắc Tà dùng tay không đánh bại trường thương của hắn. Trác Mộc Luân đối với Sử Triêu Anh thập phần khuynh mộ, đã ba phen bốn lượt đến cầu thân nhưng thủy chung đều bị Sử Triêu Anh khôn khéo cự tuyệt, sau đó lại phát sinh chuyện Sử Triêu Anh phản lại ca ca cùng với Đoàn Khắc Tà bôn đào. Trác Mộc Luân tự phụ mình thần dũng, chẳng ngờ bị Đoàn Khắc Tà tay không đánh bại, lại cướp mất mỹ nhân, hắn phẫn hận không chịu nổi liền bức bách Sử Triêu Nghĩa nhất định phải truy bắt muội muội trở về, bằng không sẽ đá Sử Triêu Nghĩa ra khỏi cửa.
Sử Triêu Nghĩa trái lo phải nghĩ không có biện pháp gì, liền vấn kế Tinh Tinh Nhi. Tinh Tinh Nhi cũng không dám chọc vào Đoàn Khắc Tà nhưng hắn lại nghĩ đến kẻ tham tiền háo sắc là Thanh Minh Tử nên hiến kế cho Sử Triêu Nghĩa. Do Sử Triêu Nghĩa với Hề tộc có danh nghĩa liên minh, hắn liền nhún nhường mời Thanh Minh Tử điều phái môn hạ đệ tử Linh Sơn phái đến tương trợ. Thanh Minh Tử biết Sử Triêu Anh là đệ tử của Tân Chỉ Cô liền lập tức ưng thuận bởi bất luận chuyện thành bại ra sao thì đều có thể tạo nên cục diện đối địch giữa Tân Chỉ Cô và Linh Sơn phái.
Trải qua một trường mưa máu gió tanh, hoang lâm dần dần khôi phục vẻ yên lặng cố hữu. Một số tên thụ thương rên la cũng đều đã đoạn khí hết. Những thi hài rải rác khắp nơi, mùi máu tanh từng trận từng trận bốc lên, cảnh tượng thật khiến người ta kinh tâm hãi mục!
Đoàn Khắc Tà mặc dù biết đám người mà Tân Chỉ Cô giết chết chính là bọn đệ tử Linh Sơn phái, đều là quân chẳng lương thiện gì, những hành vi tà ác của bọn chúng thật đáng kinh tởm nhưng đối diện với cảnh tượng thảm khốc như vậy thì không khỏi cảm thấy bất nhẫn, chàng nghĩ bụng, “Sư phụ của Sử Triêu Anh võ công thật cao cường nhưng thủ đoạn lại quá mức tàn khốc. Thật không ngờ một nữ nhân mỹ mạo như hoa lại là một ma đầu giết người không chớp mắt như vậy!”
Chợt chàng lại nhớ đến chuyện cũ, Sử Triêu Anh từng dùng đến danh đầu của sư phụ để dọa đại sư huynh mình bỏ chạy, trong lòng lại cảm thấy rất kỳ quái. Chàng ngẫm nghĩ, “Võ công của sư phụ cô ta đích thực là võ lâm hiếm thấy nhưng cũng chưa chắc thắng sư huynh ta. Đại sư huynh tại sao lại sợ bà ta, mới nghe thấy tên đã bỏ chạy? Hơn nữa đại sư huynh là người tâm cao khí ngạo, không sợ trời không sợ đất, vậy mà bây giờ lại sợ ma nữ này, quả thật khiến cho người khác khó hiểu!”
Lúc này Đoàn Khắc Tà đã dùng nội công thượng thừa dồn chất độc trong nội thể ngưng kết lại, ép xuống đầu ngón tay giữa, lập tức ngón giữa bắn ra, độc chất ngưng kết nhỏ như hạt đậu mang theo chút máu tươi phá rách đầu ngón tay phóng ra. Tân Chỉ Cô vừa mới quay đầu lại thấy Đoàn Khắc Tà làm được như vậy thì thần sắc thoáng ngạc nhiên.
Sử Triêu Anh móc ra một chiếc khăn tay, đang định băng vết thương cho chàng, Đoàn Khắc Tà liền nói:
“Không cần”.
Chàng chậm rãi bước đi liền. Sử Triêu Anh gọi:
“Uy, ngươi đi đâu đó?”
Đoàn Khắc Tà nhạt nhẽo trả lời:
“Sư phụ ngươi đã đến, không cần ta phải kèm ngươi nữa chứ? Việc của Cái bang, sau khi ta đến Trường An, sẽ tự sẽ thông tri cho ngươi”.
Sử Triêu Anh gấp gáp nói:
“Này, lời ngươi nói có tính không?”
Đoàn Khắc Tà vừa lắc hai vai đã lướt ra ngoài mấy trượng, chợt chàng phát giác có tiếng gió, Tân Chỉ Cô đã lẻn đến sau lưng, bà ta hừ một tiếng rồi trách:
“Tiểu tử vô lễ, ta giúp ngươi tiêu diệt sạch cường địch, ngươi cũng không thèm cám ơn ta một tiếng”.
Trong khi đang nói, ngón tay bà ta đã chạm đến bả vai Đoàn Khắc Tà, chỉ nghe “xoạt” một tiếng, một mẩu y phục của Đoàn Khắc Tà đã bị bà ta xé rách, thế nhưng Tân Chỉ Cô cũng chưa thể chụp được chàng.
Đoàn Khắc Tà du thân lướt đi, tránh khỏi phương chính diện rồi quay đầu lại, Sử Triêu Anh sợ Tân Chỉ Cô muốn hạ độc thủ liền vội vàng kêu lên:
“Sư phụ, hắn là sư đệ của Không....”
Tân Chỉ Cô nói:
“Ta biết rồi, hắn là sư đệ của Không Không Nhi, khinh công của hắn cũng không thua kém sư huynh nhiều lắm”.
Nếu như Đoàn Khắc Tà thi triển toàn bộ khing công, trong vòng mười dặm, Tân Chỉ Cô với chàng không phân cao thấp nhưng quá mười dặm, Tân Chỉ Cô vị tất đã đuổi kịp chàng. Đoàn Khắc Tà thấy qua công phu của bà, cũng đã thấy được điểm đó. Vốn chàng có thể một mạch bỏ đi nhưng nghe bà ta trách móc, nghĩ thầm quả thật thấy mình thất lễ, mặc dù chàng không có hảo cảm gì với Tân Chỉ Cô, cũng chỉ đành dừng bước hướng bà ta thi lễ rằng:
“Được, ta xin đa tạ bà”.
Tân Chỉ Cô nói:
“Ngươi từ từ hãy đi”.
Rồi bà quay sang hỏi Sử Triêu Anh:
“Hắn đã hứa gì với con?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Hắn đáp ứng cùng con đến Trường An”.
Rồi nàng liền mang việc Cái bang nói ra. Tân Chỉ Cô quay sang Đoàn Khắc Tà lạnh lùng nói:
“Vậy là ngươi không đúng rồi, trên giang hồ coi trọng nhất là lời hứa, ngươi sao có thể nói đi là đi? Hừ, sao sư huynh đệ các ngươi đều giống nhau như đúc vậy? Giao ước chưa xong đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy?”
Đoàn Khắc Tà vốn luôn luôn kiên trì làm hiệp nghĩa, chàng hoàn toàn không phải vì sợ Tân Chỉ Cô dọa nạt nhưng nghe bà ta dùng lý mà trách thì lại không thể không phân giải cùng bà ta, đồng thời nghe bà ta đề cập đến sư huynh, trong lòng chàng cũng có chút hiếu kỳ, liền đứng lại.
Đoàn Khắc Tà giải thích:
“Không sai, ta có đáp ứng cùng ngươi đến Trường An nhưng từ đây đến Trường An bất quá chỉ hai ngày đường. Sư đồ ngươi tương phùng chắc nhiều chuyện để nói, ta là người ngoài, đi theo các người chẳng phải sẽ khiến cho các người chán ghét sao. Bởi vậy, ta thiết nghĩ không bằng ta đến Trường An trước rồi chờ các người đến sau. Còn về chuyện rắc rối giữa ngươi với Cái bang, sau khi ta đến Trường An rồi sẽ nghĩ biện pháp hòa giải giúp ngươi, hoàn toàn không phải là vứt bỏ không quản tới”.
Tân Chỉ Cô bật cười một tiếng, đoạn hỏi:
“Anh nhi, ngươi chán ghét tiểu tử này sao?”
Sử Triêu Anh thẹn hồng hai má, nàng xấu hổ đáp:
“Sư phụ, người..., người biết rõ rồi còn hỏi, con.., con không nói”.
Tân Chỉ Cô lại cười rằng:
“Đúng vậy, nếu ngươi chán ghét hắn thì đã không bảo hắn cùng đi. Bất quá, ta lại rất chán ghét tiểu tử này”.
Sử Triêu Anh giật mình kinh hãi, nàng không dám nói nhiều chỉ đành len lén nhìn trộm sắc mặt của sư phụ. Nàng thấy sư phụ không có nét giận dữ, cũng không biết là bà nói nghiêm chỉnh hay là nói giỡn.
Đoàn Khắc Tà đang định đáp: “Tốt, nếu bà đã chán ghét ta thì sao lại không để ta đi?” Nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì Tân Chỉ Cô đã nói tiếp:
“Ta chán ghét hắn bởi hắn là sư đệ của Không Không Nhi. Ta chán ghét vì hắn và sư huynh của hắn cùng một dạng giống hệt nhau. Bất quá, dù sao ta cũng không nên để cho hắn theo ta, ngươi không chán ghét hắn là được”.
Sử Triêu Anh hỏi:
“À, mà sư phụ lão nhân gia không phải đang trên đường đến Trường An sao?”
Tân Chỉ Cô thản nhiên đáp:
“Đại hội anh hùng gì đó của Tần Tương, ta còn chưa thèm để trong mắt, ta không có hứng thú đến đó xem náo nhiệt”.
Sử Triêu Anh liền tâng bốc sư phụ:
“Đúng vậy, trong mắt của sư phụ còn có ai dám xưng hai chữ anh hùng nữa chứ?”
Tân Chỉ Cô nói:
“Cũng không hẳn nói như vậy, chỉ đáng tiếc là ta còn chưa gặp được anh hùng chân chính thôi. Giống như Không Không Nhi vậy, lúc đầu ta còn ngỡ hắn là một anh hùng, nào ngờ lá gan của hắn lại bé một cách đáng thương hại! A, nói đến Không Không Nhi, có lẽ ta lại đi tìm hắn để trút giận đây”.
Đoàn Khắc Tà đối với sư huynh luôn một mực kính trọng, nay nghe Tân Chỉ Cô chế giễu Không Không Nhi thì chàng không khỏi phẫn nộ gặng hỏi:
“Bà dựa vào cái gì mà nói lá gan sư huynh ta nhỏ? Bà cùng huynh ấy có chuyện gì mắc mớ?”
Sử Triêu Anh thấy Đoàn Khắc Tà nói năng không có chút khách khí thì trong lòng ngầm cuống quít, vậy mà sư phụ nàng vẫn không chút nổi giận, ngược lại bà ta thở dài rồi đáp:
“Mặc dù ngươi là sư đệ của hắn nhưng chuyện của hắn ngươi cũng chẳng thể quản được. Sư huynh ngươi nếu không phải kẻ nhát gan vậy thì sao lại luôn phải trốn tránh ta? Bất quá, hắn không thể tránh ta cả đời được, điểm này ngươi cũng không cần phải vì ta mà lo lắng!”
Đoàn Khắc Tà nghĩ bụng, “Uy, ngươi tìm không được sư huynh ta, ta vì sao mà phải lo lắng cho ngươi?” Chàng chỉ cảm thấy lời nói của Tân Chỉ Cô thật khó hiểu nhưng nghe giọng nói của bà ta thì lại không giống như có oan sâu cừu nặng với Không Không Nhi.
Tân Chỉ Cô đột nhiên chỉnh sắc mặt rồi nói:
“Không đề cập đến sư huynh ngươi nữa, chỉ nói đến chuyện của ngươi. Ngươi nghe cho rõ đây, thứ nhất, ta cùng với Triêu Anh phải chia tay ngay lập tức, ta cũng không có gì muốn nói cùng nó. Thứ hai, ta chán ghét ngươi nhưng Triêu Anh hoàn toàn không chán ghét ngươi. Nó muốn ngươi cùng đi với nó đến Trường An, ngươi đã đáp ứng nó rồi, bây giờ lại muốn nuốt lời là sao?”
Đoàn Khắc Tà không làm sao tránh được, chàng chỉ đành nói:
“Nếu như sư đồ các người không đi cùng đường, ta đây sẽ đưa Sử cô nương đến Trường An”.
Trên không trung truyền xuống mấy tiếng “quác, quác”, nguyên lai là có vài con chim ưng nhìn thấy dưới đất có thi thể liền nhào xuống mổ ăn. Tân Chỉ Cô gắt:
“Đáng ghét!”
Phất trần liền vung lên, vài sợi trần vĩ nhỏ như lông trâu bắn ra đánh rớt hết đám chim ưng, sau đó bà ta đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đoàn Khắc Tà biểu lộ thái độ thị uy, rồi nói:
“Tiểu tử, ngươi phải đối đãi với đồ nhi của ta cho tốt. Nếu như ngươi khi phụ nó thì dù ngươi có mọc đôi cánh dài hơn lũ ưng cũng không thoát khỏi bàn tay của ta!”
Lời vừa thốt xong, bà ta đã lập tức bỏ đi ngay. Đoàn Khắc Tà chứa đầy một bụng tức giận, “Võ công của mụ đàn bà này chưa phải là thiên hạ đệ nhất nhưng tính tình cực kỳ hung dữ. Ước chừng, sư huynh ta chính là sợ tính cách của bà ta, nể bà ta là nữ lưu cho nên mới nhún nhường với bà ta”.
Sử Triêu Anh vặn vẹo hai tay, nàng dùng giọng nói lạnh băng như của chàng đáp lời:
“Ngươi tự mình đi trước đi!”
Đoàn Khắc Tà hỏi:
“Ụy, sao lại kỳ lạ vậy, ngươi vừa rồi còn trách ta không chịu đi cùng ngươi, bây giờ lại muốn ta đi trước là sao?”
Sử Triêu Anh khóe mắt hơi đỏ, nàng u uẩn nói:
“Khắc Tà, bây giờ ta mới biết, nguyên lai là ngươi chán ghét ta!”
Đoàn Khắc Tà nhíu mày hỏi:
“Sao ngươi lại nói vậy?”
Sử Triêu Anh đáp:
“Nếu ngươi không chán ghét ta, tại sao lại luôn luôn hậm hực vì không được ly khai khỏi ta? Mặc dù chúng ta không thân không thích nhưng đã cùng ở chung lâu như vậy, có thể nói là bằng hữu được không? Cho dù ngươi không coi ta là bằng hữu nhưng ta vừa rồi cũng xả thân cứu ngươi, dựa vào điểm nhân tình này, ngươi cũng không nên đối với ta lãnh đạm như vậy chứ. Hừm, ta biết ngươi không muốn đi cùng ta, được rồi, ngươi tự mình đi trước đi!”
Đoàn Khắc Tà nhớ đến những điểm mà Sử Triêu Anh đối tốt với mình, bất giác trong lòng thấy áy náy, chàng nghĩ bụng, “Không sai, mặc dù ta không thích sư phụ nàng nhưng cũng không nên giận lây sang nàng. Vừa rồi tại khách điếm nàng ta đã cứu thoát ta, tóm lại đó đúng là có ân với ta”. Chàng vừa nghĩ như vậy, tức thì nộ khí cũng tiêu mất, ngược lại sợ Sử Triêu Anh giận dỗi, chàng lập tức hướng Sử Triêu Anh luôn miệng tạ lỗi. Lúc này Sử Triêu Anh mới mỉm cười rồi nói:
“Được, nếu ngươi đã thực sự thành tâm nguyện ý làm bạn cùng đi với ta thì lên ngựa đi thôi”.
Đoàn Khắc Tà ngẩn người ra rồi nói:
“Không cần cưỡi ngựa, ta có thể đi bộ được”.
Sử Triêu Anh bảo:
“Ta biết ngươi có thể đi bộ được nhưng trên đường quan lộ không tiện thi triển khinh công. Vừa rồi chúng ta cũng cưỡi chung một ngựa mà đến đây, ngươi lại không phải kẻ hủ nho vậy mà bây giờ sợ tị hiềm nam nữ hay sao?”
Đoàn Khắc Tà còn đang do dự, Sử Triêu Anh lại cười:
“Ngươi không muốn sớm ngày đến Trường An sao? Đến Trường An rồi, ngươi có thể bỏ mặc ta, đó không phải tâm nguyện của ngươi sao? Lại nữa, ngươi sớm đến Trường An thì khả dĩ có thời gian đi tìm vị muội muội kia của ngươi!”
Đoàn Khắc Tà bị nàng nói trúng tâm sự, trên mặt đỏ hồng, chàng nói:
“Ta đã sớm nói qua, từ nay về sau, ta xem như chưa hề quen biết cô ta, ngươi còn đề cập tới cô ta làm gì? Được, lên ngựa thôi!”
Hai người ngồi trên lưng ngựa, da thịt cận kề, Đoàn Khắc Tà chỉ cảm thấy trận trận u hương, trong người như say, không khỏi khiến tâm thần bâng khuâng, chàng thầm nghĩ bụng, “Sự tình trên thế gian thật khó lường, Sử Triêu Anh cùng với ta chẳng liên quan gì đến nhau, hơn nữa lại xuất thân từ tà phái, vậy mà bây giờ lại thân cận như vậy. Sử Nhược Mai cùng ta mới sinh ra đã có danh phận vợ chồng mà hôm nay lại trở mặt thành cừu!”
Chàng lại theo dòng suy nghĩ mà tự nhủ, “Ta tính tình lỗ mãng, đối với Nhược Mai có rất nhiều hiểu lầm, điểm nào cũng đắc tội với nàng nên chẳng trách nàng rời bỏ ta. Ôi, nàng đã có người trong lòng, sau này sợ rằng cũng chỉ có thể xem nàng như chưa từng quen biết mà thôi”.
Sử Triêu Anh ngồi phía sau khẽ khều chàng, kêu lên:
“Ngươi lại có tâm sự gì thế? Nhanh nắm lấy cương ngựa, con ngựa này chạy nhanh quá, vó tung quá cao, cơ hồ hất ta ngã xuống!”
Đoàn Khắc Tà trấn tĩnh lại, cẩn thận giữ cương ngựa nhưng chàng vẫn không khỏi thầm nghĩ, “Mặc dù Nhược Mai cùng với ta không thể đầu bạc răng long nhưng trong lòng ta chỉ có mình nàng. Vị Sử cô nương này tuy đối với ta rất tốt, ta cũng chỉ có thể cô phụ ý tốt của nàng ta thôi”.
Tiếng kêu vừa rồi của Sử Triêu Anh chợt khiến cho chàng nhớ lại, giữa lúc chàng trúng độc sắp bị hôn mê, Sử Nhược Mai chạy đến bên chàng kêu lên một tiếng hoảng hốt rồi lại liên tiếp gọi tên chàng, “Nếu như trong lòng nàng không có hình bóng của ta thì sao nàng lại hoảng hốt như vậy? Ôi, nếu như không phải Sử Triêu Anh điểm huyệt đạo của ta rồi ngay lập tức mang ta bỏ chạy thì nhất định ta và nàng có thể nói được với nhau vài câu. Bất quá, việc này cũng không trách Sử Triêu Anh được. Nàng làm sao biết được quan hệ giữa ta với Nhược Mai, nàng làm như vậy hoàn toàn là vì cứu tính mạng của ta”.
Đáng thương cho Đoàn Khắc Tà không biết mình đã bị gạt, tin lời nói một phía của Sử Triêu Anh, chàng đâu biết rằng lúc đó Sử Nhược Mai đang hận đã đuổi đến phía sau chàng nhưng lại bị Sử Triêu Anh dùng ám khí đánh lui.
* * * * *
Môn hạ Linh Sơn phái đều cưỡi loại tuấn mã của Khang Cư Quốc, thớt ngựa mà Sử Triêu Anh lấy trộm lại là “lương câu” trong “lương câu”, phi tựa như đằng vân giá vũ. Cũng may là thất mã chạy nhanh quá mức tầm thường, trên đại lộ mặc dù hành nhân đi lại như cá nhưng thất mã phi nhanh như cơn lốc phóng qua, người đi đường cũng chỉ có thể cảm giác con ngựa chạy nhanh đến thần kỳ chứ rất ít người có thể thấy rõ trên lưng ngựa là một nam một nữ cho nên cũng không gây ra nhiễu loạn gì.
Đoàn Khắc Tà suốt dọc đường tâm tư như sóng triều, bất tri bất giác đã đến chân núi Ly Sơn, vượt qua Ly Sơn đi thêm chừng hơn hai mươi dặm nữa là đã có thể đến được kinh thành. Lúc này vừa mặt trời mới quá ngọ, còn hai canh giờ nữa trời mới tối. Sử Triêu Anh cười nói:
“Đêm nay chúng ta có thể đến tửu lâu danh tiếng của Trường An mà ăn tối rồi. Ta thực rất cao hứng!”
Đoàn Khắc Tà cũng cười:
“Ngươi không còn là tiểu hài tử nữa, sao lại chóng đói vậy, chỉ nghĩ đến Trường An để ăn đồ ngon!”
Chàng đâu biết Sử Triêu Anh chính là vì thoát khỏi Sử Nhược Mai mà cao hứng.
Đoàn Khắc Tà gần đến Trường An, trong lòng chàng cũng rất cao hứng, đang muốn nói giỡn vài câu với Sử Triêu Anh chợt nghe Sử Triêu Anh kêu lên:
“Nhanh quay đầu ngựa, quay trở lại!”
Thanh âm của nàng vô cùng kinh hãi, Đoàn Khắc Tà kinh ngạc không hiểu chuyện gì. Con ngựa này lại phóng quá nhanh, nhất thời còn chưa quay kịp thì nó đã phi được hơn mười trượng. Lúc này Đoàn Khắc Tà mới nhìn thấy phía trước là một hàng hóa tử giăng thành hình chữ nhất ngăn ở trên đường.
Đám hóa tử này tổng cộng có bốn người, Đoàn Khắc Tà nhận ra trong đó có một hóa tử mang hồng hồ lô là Phong Cái Vệ Việt, người đứng bên trái là một trung niên hán tử chính là Cái bang tân Bang chủ Thạch Thanh Dương, lão khiếu hóa đứng bên phải là Từ trưởng lão. Còn có một lão khiếu hóa khác đứng ở giữa cùng với Phong Cái Vệ Việt thì chàng không biết. Đoàn Khắc Tà mừng rỡ kêu lên:
“Vệ lão tiền bối, tiểu điệt đang muốn tìm mọi người đây. Không ngờ chưa vào Trường An thì đã gặp các vị trên đường rồi!”
Lời vừa mới đến thì thớt ngựa đã phi đến trước mặt Vệ Việt, Vệ Việt chợt há miệng phun ra một luồng rượu như sóng vỗ. Thất mã rất có linh tính, nó liền vội nhắm mắt lại nhưng sóng rượu cay cay nóng nóng phun lên mặt ngựa cũng khiến nó khó chịu. Thất mã hí một tràng dài, nhảy dựng lên rồi ngã xuống, tức thì lôi theo Sử Triêu Anh nhào khỏi lưng ngựa.
Đoàn Khắc Tà thất kinh, thân mình lập tức rời yên ngựa bay ra, chàng hướng Vệ Việt chạy đến hô lên:
“Vệ lão tiền bối, xin khoan hãy động thủ. Tiểu điệt có tin tức cần báo cho người!”
Vệ Việt giữ Đoàn Khắc Tà lại rồi thong thả nói:
“Tiểu Đoàn, đừng vội, ta mời ngươi uống chút rượu”.
Lão mở nắp hồ lô rồi nói:
“Đây là rượu “Lão phần”, ngươi vừa ngửi một chút là thấy dậy hương! Nhưng đáng tiếc chiếc đại hồ lô trước đây của ta bị Tinh Tinh Nhi đánh hỏng, chiếc hồ lô này chất liệu kém hơn một chút, bằng không mùi rượu sẽ rất tuyệt”.
Đoàn Khắc Tà gấp đến độ rối rít:
“Rượu chờ sau uống cũng không muộn.....”
Lúc này Thạch Thanh Dương và Từ trưởng lão một trước một sau đã vây Sử Triêu Anh vào giữa. Sắc mặt Sử Triêu Anh tái nhợt, nàng đưa mắt cầu cứu Đoàn Khắc Tà nhưng cũng không nói một lời.
Đoàn Khắc Tà kêu lên:
“Khoan hãy động thủ đã. Vệ lão tiền bối, tin tức này thập phần quan trọng, lão hãy nghe tiểu điệt nói trước có được không?”
Vệ Việt uể oải vươn mình uống ừng ực hết một hớp rượu lớn rồi chậm rãi nói:
“Tin tức gì mà trọng yếu vậy? Được rồi, ngươi hãy nói đi!”
Đoàn Khắc Tà nói:
“Ta đã biết được nơi hạ lạc của Tiêu bang chủ quý bang, y chưa chết, y bị cầm tù ở một nơi thuộc Hề tộc, nơi này chỉ có Sử cô nương biết. Mặc dù trước kia Sử cô nương có lỗi với quý bang nhưng lần này cô ta thành tâm thành ý đến thương lượng cùng quý bang. Cô ta nguyện ý trả lại Tiêu bang chủ cho các người, xin mọi người đừng làm khó cô ta”.
Vệ Việt đảo hai tròng mắt ngờ vực hỏi:
“Có gì để thương lượng?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Cô ta muốn cùng mọi người thương lượng chuyện gì tiểu điệt không biết. Xin cứ hỏi cô ta. Vệ lão tiền bối, Thạch bang chủ, nơi Tiêu bang chủ quý bang bị cầm tù chỉ có cô ta mới biết, mọi người cũng không thể động thủ được!”
Chàng nói lại thêm một lần nữa, nhân vì lúc này Thạch Thanh Dương đã ép sát Sử Triêu Anh, tình thế như kiếm bạt cung giương, mắt thấy sắp động thủ đến nơi.
Vệ Việt cười nói:
“Tiểu Đoàn, ngươi còn chưa gặp qua vị sư điệt này của ta, trước tiên ta dẫn kiến cho các ngươi biết nhau”.
Phong Cái chỉ vào lão khiếu hóa kia rồi giới thiệu:
“Đây chính là sư điệt của ta, Tiêu Cố. Còn đây là sư đệ của Không Không Nhi, Đoàn Khắc Tà!”
Tiêu Cố cười nói:
“Ngưỡng mộ đã lâu, khi ta không có mặt trong bang, tệ bang đã được thiếu hiệp giúp đỡ không ít, Thạch sư đệ đều đã nói lại với ta”.
Đoàn Khắc Tà ngây người ngơ ngẩn, trong lòng nhẩm mấy từ “Tiêu Cố”, đột nhiên chàng kêu lên:
“Ai chà, người chính là Tiêu bang chủ, người đã thoát ra rồi à!”
Tiêu Cố cười:
“Không sai, Tiêu Cố chính là ta, ta chính là Tiêu Cố, đa tạ thiếu hiệp đã có hảo ý cứu ta”.
Đoàn Khắc Tà tròn mắt há miệng ngơ ngác, lúc này mới biết nguyên nhân tại sao vừa rồi Sử Triêu Anh kinh hoàng như vậy, muốn chàng tức tốc quay đầu ngựa. Tiêu Cố đã thoát hiểm trở về, vốn liếng nàng ta dùng để thương lượng với Cái bang đã mất hết, hôm nay tương ngộ chẳng phải là lao đầu vào lưới hay sao.
Tiêu Cố tạ ơn Đoàn Khắc Tà xong liền thu lại nét mặt tươi cười, sắc mặt trầm xuống, lão quát:
“Hay cho yêu nữ, ngươi dẫn dụ đồ đệ ta, hại chết hắn rồi, cái mạng già của ta cơ hồ cũng bị mất trên tay ngươi. Hôm nay cừu nhân gặp mặt, đường hẹp tương phùng! Thạch sư đệ, cấp tốc thay ta bắt lấy ả! Ta muốn khai đàn thiết tế, dùng loạn đao băm nát ả, vì Vũ Văn Thùy mà rửa hận!”
Nguyên lai, sau khi Sử Triêu Anh giao phó cho nha hoàn tâm phúc bí mật di chuyển địa điểm mang Tiêu Cố đi cầm tù, Vũ Văn Thùy vẫn còn ở bên Sử Triêu Nghĩa. Vũ Văn Thùy vốn là người rất cơ trí, hắn đoán rằng Sử Triêu Anh và Đoàn Khắc Tà vội vàng bỏ chạy, nhất định là không kịp mang sư phụ hắn đi. Hắn liền giả tình giả nghĩa kết nạp nha hoàn tâm phúc của Sử Triêu Anh, trước mặt thị thường tỏ vẻ thất ý, thỉnh thoảng còn thở ngắn than dài khiến cho nha hoàn đối với hắn có lòng thương tiếc. Vũ Văn Thùy vốn thiếu niên anh tuấn, cử chỉ phong lưu, lại mang thân phận Bang chủ Cái bang nên chẳng tốn nhiều thời gian, nha hoàn kia đã bị hắn dẫn dụ đến thần hồn điên đảo, tất nhiên là bí mật gì cũng đều nói cho hắn hết.
Vũ Văn Thùy dò xét được nơi giam cầm sư phụ, liền lừa lấy giải dược vào tay, rồi vào một buổi tối hắn lặng lẽ đột nhập vào thạch động giam cầm tù nhân. Hắn giết chết mấy nha hoàn của Sử Triêu Anh đang canh giữ Tiêu Cố cứu sư phụ ra. Hắn vốn một phút lỗi lầm, bị Sử Triêu Anh câu dẫn, đồng mưu hãm hại sư phụ khiến cho thân bại danh liệt, làm Bang chủ không thành ngược lại còn bị trục xuất ra khỏi Cái bang. Sử Triêu Anh nhân vì hắn hết giá trị lợi dụng mà gạt bỏ hắn, hắn làm người cũng không còn gì thú vị cho nên trong lúc thiên lương bột phát, sau khi cứu xong sư phụ hắn cũng liền lập tức tự vẫn.
Cái bang tai mắt rất đông, Sử Triêu Anh cùng đồng hành với Đoàn Khắc Tà sớm đã bị đệ tử Cái bang phát giác rồi dùng phi cấp truyền thư, từng trạm từng trạm truyền đi báo đến Trường An cho Vệ Việt biết. Khéo trùng hợp Tiêu Cố cũng đã thoát hiểm đến Trường An, hôm nay bọn họ chặn ở đây là cố tình từ trước.
Vũ Văn Thùy là đệ tử tâm ái nhất của Tiêu Cố, nay bị như vậy, đương nhiên là y cực hận Sử Triêu Anh, vốn định tự thân báo cừu nhưng bởi y bị trúng độc quá nặng, nguyên khí còn chưa hồi phục, cho nên mới phải nhờ sư đệ Thạch Thanh Dương ra tay. Vệ Việt vì có bối phận quá cao, không tiện động thủ cùng với Sử Triêu Anh.
Lúc này, trong khi Đoàn Khắc Tà đang há mồm trợn mắt không hiểu thế nào thì bên kia Thạch Thanh Dương và Sử Triêu Anh đã giao thủ với nhau. Bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà vẫn còn trong tay Sử Triêu Anh, lúc này ở trong tình thế cấp bách, nàng đang liều mạng, mỗi chiêu đều là chiêu sát thủ. Thạch Thanh Dương thấy kiếm pháp của nàng tinh diệu, lại cố kỵ bảo kiếm nàng đang dùng, cho nên trong hai ba mươi chiêu đầu không chiếm được chút tiện nghi nào.
Thạch Thanh Dương là đệ nhất cao thủ trong lớp đệ tử thứ hai của Cái bang, võ công gần bằng với sư thúc Vệ Việt, còn vượt hơn so với sư huynh Tiêu Cố. Nếu luận về bản lĩnh thực thì Sử Triêu Anh còn kém y một bực. Sau ba mươi chiêu, y dần dần nhìn ra đường lối kiếm pháp của Sử Triêu Anh, tức thì trượng pháp biến đổi chuyển thủ sang công.
“Hàng Long trượng pháp” của Cái bang là võ lâm nhất tuyệt, sử ra rất cẩn mật, chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là bóng trượng rợp kín. Sử Triêu Anh chỉ có thể múa kiếm hộ thân, kiếm pháp dần dần không triển khai được. Đoàn Khắc Tà trong lòng mờ mịt, chưa biết làm gì.
Đang kịch chiến, bỗng nghe thấy Sử Triêu Anh kêu “ối” lên một tiếng, “Kiên Tỉnh huyệt” của nàng đã bị trúc trượng của Thạch Thanh Dương điểm trúng. Thế nhưng Sử Triêu Anh cũng chỉ loạng choạng vài cái chứ không ngã xuống. Thạch Thanh Dương không khỏi rúng động trong lòng, “Nguyên lai yêu nữ này còn có công phu bế huyệt, xem ra không thể coi thường được”. Nghĩ đoạn, y liền chuyển sang dùng trọng thủ pháp điểm huyệt, trúc trượng vung lên, kình phong ầm ầm, uy thế cực kỳ mạnh mẽ, so với thiết trượng thì trúc trượng còn cương mãnh hơn.
Đoàn Khắc Tà nghe Sử Triêu Anh ối một tiếng, trong lòng cũng tựa như bị trúc trượng của Thạch Thanh Dương điểm trúng. Chàng không nhẫn nại được, liền muốn lao ra kêu Thạch Thanh Dương ngừng tay, nào ngờ tâm niệm vừa mới động, lời còn chưa ra khỏi miệng, cước bộ chưa kịp bước ra thì đã bị Phong Cái Vệ Việt giữ lại.
Vệ Việt cười như không cười mà từ tốn nói:
“Tiểu Đoàn, ngươi sao vậy, ta mời ngươi uống rượu mà ngươi không uống!”
Đoàn Khắc Tà lòng gấp như lửa đốt, chàng cuống quít:
“Vệ lão tiền bối, vị Sử cô nương này, vị Sử cô nương này....”
Nhất thời chàng không biết dùng từ gì, nói luôn mấy câu “vị Sử cô nương này” mà không biết nói tiếp ra sao. Vệ Việt cười nói:
“Vị sử cô nương này và ngươi có giao tình rất tốt phải không?”
Đoàn Khắc Tà đỏ bừng mặt nhưng lúc này chàng đã chẳng kể ngượng ngùng nên chỉ đành mặc nhận.
Phong Cái Vệ Việt đột nhiên chỉnh sắc mặt rồi nói:
“Đoàn hiền điệt, cháu hẳn nhớ đến phụ thân cháu một đời đại hiệp, yêu nữ này là con gái của Sử Tư Minh là em gái của Sử Triêu Nghĩa, hành sự yêu tà, ngươi làm sao có thể ở cùng một chỗ với ả ta được? Ả tại Cái bang gây chuyện ly gián, khiến cho nội bộ Cái bang xảy ra tranh chấp, sau lại hại chết Vũ Văn Thùy. Ngươi nói chúng ta có nên đối phó với ả ta không?”
Đoàn Khắc Tà bị Vệ Việt giáo huấn một trận, ngẫm lại cũng xác thực là Sử Triêu Anh không đúng, hiện tại thật khó tranh biện cho nàng ta, Phong Cái Vệ Việt đột nhiên lại cười rằng:
“Cô nương tài mạo song toàn trong thiên hạ rất nhiều, ngươi thích cô nào, lão sẽ làm mối cho ngươi. Chỉ cần ngươi nhìn trúng cô nương nào trong võ lâm, sư phụ các nàng nhất định phải nể mặt lão vài phần”.
Đoàn Khắc Tà bị lão làm cho muốn cười mà chẳng được, chàng đỏ hồng cả mặt, nóng đến tận mạng tai, chỉ đành miễn cưỡng nói:
“Vệ lão tiền bối, tiểu điệt hoàn toàn không phải cùng vị cô nương này có tư tình sâu sắc...”
Vệ Việt ha hả cười lớn:
“Nếu đã không có tư tình, lại càng không cần nói nữa! Ngồi xuống đây, uống rượu đã, tốt nhất là ngay cả nhìn ngươi cùng đừng nhìn nữa!”
Đoàn Khắc Tà lấy đâu ra tâm tình để ngồi uống rượu, tuy nói rằng chàng hiểu đúng là Sử Triêu Anh sai thế nhưng đi chung lâu ngày như vậy, rốt cục cũng có chút cảm tình, chàng đâu thể trơ mắt nhìn Sử Triêu Anh bị Cái bang bắt mang lên đài tế sống được. Lúc này Thạch Thanh Dương đã nắm ưu thế áp đảo, trượng pháp càng lúc càng mãnh liệt, thực sự như thiên phong hải vũ khiến người kinh hãi. Kiếm chiêu của Sử Triêu Anh đã bị y đánh cho rối loạn không ra đường lối thế nhưng Sử Triêu Anh cực kỳ ngoan cường, không chịu buông tay chịu trói. Mắt thấy qua thêm vài chiêu nữa nàng ta sẽ bị thương dưới trượng của Thạnh Thanh Dương, thậm chí cũng có thể bỏ mạng.
Đoàn Khắc Tà gấp gáp kêu lên:
“Vệ lão tiền bối, tiểu điệt tình nguyện cho người trách mắng, xin người tha cho cô ta một mạng!”
Vệ Việt nói:
“Tiểu Đoàn, ngươi nói cùng với ả không có tư tình sâu sắc gì, vì sao lại cứ luôn cầu xin cho ả thế...”
Đoàn Khắc Tà gấp đến độ mồ hôi túa ra đầy đầu, gân xanh cũng nổi lên, chàng không chờ Vệ Việt nói hết mà cướp lời nói:
“Mọi người hãy thả nàng ra trước, việc này nhất thời ta nói không được rõ ràng lắm. Ta tình nguyện thay nàng ta chịu phạt có được không?”
Đoàn Khắc Tà đối với Cái bang vốn có đại ân, Vệ Việt thấy tình cảnh chàng gấp gáp đến như vậy, mặc dù thấy kỳ lạ khó hiểu nhưng trong lòng cũng trù trừ tư lự, “Nể tình Đoàn Khắc Tà tha cho yêu nữ này một mạng cũng không có gì quá đáng”. Thế nhưng tính tình Vệ Việt ghét ác như cừu, mấy chục năm chẳng hề thay đổi đã thành thâm căn cố đế, mặc dù Đoàn Khắc Tà đã một lần nữa cầu tình nhưng lão vẫn chưa động lòng, trong nhất thời không chịu thay lời, lão vẫn nói:
“Không thể, yêu nữ này chúng ta không bắt sống không được”.
Nếu Đoàn Khắc Tà cẩn thận nghe kỹ thì có thể thấy trong khẩu khí của Vệ Việt đã thoáng động lòng, chỉ nói là “bắt sống” chứ không nói cần phải lấy tính mạng của nàng.
Nhưng trong lúc khẩn cấp vạn phần như vậy, Đoàn Khắc Tà đâu có thừa thời gian để phân tích ngữ khí của y? Chỉ thấy Thạch Thanh Dương đánh ra một chiêu “Cử Hỏa Liên Thiêu”, đầu trượng điểm vào thốn mạch trên hổ khẩu Sử Triêu Anh. Sử Triêu Anh tự thị có bảo kiếm sắc bén liền xuất chiêu “Thiết Tỏa Hoành Giang”, ý đồ muốn chặt đứt trúc trượng của Thạch Thanh Dương.
Thạch Thanh Dương liền quát:
“Buông tay!”
Y dùng bí quyết chữ “Tá”, trúc trượng đè lên sống kiếm của Sử Triêu Anh, vừa lật vừa xiết, tức thì nghe một tiếng “Choang”, bảo kiếm của Sử Triêu Anh đã rời tay rơi trên mặt đất. Thạch Thanh Dương quát:
“Còn muốn chạy nữa không? Trước tiên ta phế bỏ võ công của ngươi rồi mới nói!”
Tả thủ y giương lên, một trảo chụp xuống xương tỳ bà của Sử Triêu Anh.
Đoàn Khắc Tà vốn đang bị Vệ Việt nắm giữ, lúc này tình huống cấp bách vô cùng, chàng bất giác lao mạnh về phía trước, chạy ra vài bước. Vệ Việt tu luyện nội công mấy chục năm chẳng phải vừa, lập tức lão phản ứng giữ chặt Đoàn Khắc Tà lại, mặc dù bị Đoàn Khắc Tà kéo đi nhưng Đoàn Khắc Tà cũng không thể đi nhanh được.
Đoàn Khắc Tà vốn mang thân phận tiểu bối không thể cố hết sức tranh thắng với Vệ Việt, hơn nữa dù có cố hết sức cũng chẳng thể ngay lập tức tránh thoát, chàng gấp gáp kêu lên:
“Lão tiền bối, xin hãy buông tay!”
Đúng lúc chàng kêu Vệ Việt buông tay thì chợt nghe thấy có người cũng kêu lên:
“Khoan hãy động thủ!”
Thanh âm đó, chữ đầu tiên thì hãy còn ở rất xa, nói xong chữ cuối cùng thì đã lại gần, chấn động ong ong lỗ tai mọi người. Vệ Việt nghĩ bụng:
“Người này công lực không kém!”
Tâm niệm chưa qua thì thấy một khoái mã phi đến như bay. Thủ chỉ của Thạch Thanh Dương vừa mới tiếp xúc với xương tỳ bà của Sử Triêu Anh, nghe thấy âm thanh đó tức thời ngây người phát ngốc. Chờ đến khi thớt ngựa lại gần, y đưa mắt nhìn thì càng thất kinh vội vàng rút tay lại mà nói: