Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Chương 27: Giả Phượng hư Hoàng cười chẳng dứt - Chân tâm thật ý giải nghi ngờ



Giả Phượng hư Hoàng cười chẳng dứt

Chân tâm thật ý giải nghi ngờ

Đoàn Khắc Tà đang giận cùng mình, nghe đến danh tự Sử Triêu Anh thì càng khó chịu, nhưng dù sao Tân Chỉ Cô cũng có ân cứu mạng đối với chàng, chàng cũng không thể giống như Thiết Ma Lặc không thèm để ý đến bà. Vì vậy, chàng nói:

“Tân lão tiền bối, người muốn biết nơi hạ lạc của lệnh đồ thì nên đi hỏi Mưu Thế Kiệt”.

Tân Chỉ Cô ngạc nhiên:

“A, Mưu Thế Kiệt nào? Là Mưu Thế Kiệt tân nhiệm Lục lâm Minh chủ phải không?”

Bà ẩn dật mãi nơi tây thùy hoang vắng nhưng hai năm gần đây tên tuổi Mưu Thế Kiệt vang dội, bà cũng có biết. Đoàn Khắc Tà đáp:

“Không sai, chính là Mưu Thế Kiệt đó”.

Tân Chỉ Cô hỏi:

“Vì sao phải hỏi hắn?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Đêm qua cô ta và Mưu Thế Kiệt đã cùng đi rồi”.

Tân Chỉ Cô ngẩn người ra, vẻ rất không vui hỏi:

“Sao nó lại theo Mưu Thế Kiệt? Có phải ngươi đắc tội với nó không?”

Đoàn Khắc Tà nghiêm sắc mặt đáp:

“Ta không muốn trước mặt sư phụ mà lại nói xấu đệ tử”.

Tân Chỉ Cô hiểu lầm ý tứ của chàng, chỉ nghĩ rằng Đoàn Khắc Tà oán hận đệ tử mình rời bỏ chàng, liền ha ha cười nói:

“Tính nết Triêu Anh thích sai khiến một chút, có điểm không chịu phục tùng, tuổi trẻ giận dỗi một chút cũng chẳng có gì. Khi nó nguôi giận dỗi, tự nhiên sẽ lại hòa hảo với ngươi”.

Đoàn Khắc Tà cười lạnh nói:

“Ta không thích hợp. Mưu Thế Kiệt với cô ta mới là chí đồng đạo hợp”.

Tân Chỉ Cô hiểu lầm càng sâu, lại có chút vì đồ đệ mà cảm thấy có lỗi, “Không lẽ quả nhiên Triêu Anh thấy mới nới cũ? Hay là nó bị Mưu Thế Kiệt dụ hoặc? Ờ, điều này phải chờ ta gặp mặt nó mới có thể hỏi nó chân chính là thích ai”. Vì vậy bà nói:

“Ngươi đừng tức giận, nếu như đồ đệ ta đối với ngươi không đúng, ta sẽ quản giáo nó. Ngươi hãy nói Mưu Thế Kiệt và nó đi đâu?”

Đoàn Khắc Tà đáp: “Ta sao biết được? Tóm lại bọn họ đã rời khỏi Trường An rồi”.

Tân Chỉ Cô bỏ được khối đá nặng trong lòng, bà nói:

“Tốt, ngươi đứng qua một bên, không được bước lên trợ thủ, đợi ta giáo huấn con khỉ con này rồi sau đó sẽ cùng với ngươi đi tìm Triêu Anh”.

Tinh Tinh Nhi không biết Tân Chỉ Cô, nghe nói bà ta là sư phụ của Sử Triêu Anh thì trong lòng cũng ngầm kinh hãi, nhưng hắn kiêu ngạo thành tính, cũng không chịu nhún nhường, lập tức ngạo nghễ đáp:

“Hay lắm, ngươi đã là sư phụ của Sử Triêu Anh thì xem chừng cũng không phải hạng vô danh, ngươi nói năng càn rỡ chỉ làm mất thân phận của mình. Ta không thèm đấu võ mồm với người, chúng ta hãy so tài chút xem!”

Tân Chỉ Cô khúc khích cười nói:

“Ngươi không biết ta là ai, nhưng ta lại biết ngươi là tên nào. Xem cái bộ tướng như con khỉ ốm của ngươi thì ngươi chính là Tinh Tinh Nhi chứ chẳng sai!”

Tinh Tinh Nhi bộ dáng giống hệt con khỉ, hắn ghét nhất là có người cười nhạo tướng mạo hắn, tức thì đại nộ thét:

“Ta chẳng muốn cưới ngươi, ngươi quản gì ta xấu hay đẹp?”

Tân Chỉ Cô điềm nhiên nói một mình:

“Ta từng nghe Không Không Nhi nói qua, y có một sư đệ tên gọi Tinh Tinh Nhi rất tài ba, hôm nay mới thấy, quả nhiên chẳng sai. Hừ, ngươi lại dùng thủ đoạn ti bỉ đối đối phó với sư đệ, hơn nữa lại còn dám luận bàn thân phận với ta, ta vốn muốn cắt lưỡi ngươi, móc mắt ngươi, nhưng nể mặt sư huynh ngươi chỉ đánh ngươi hai bạt tai!”

Tinh Tinh Nhi tức giận đến thất khiếu bốc khói, hắn quát:

“Lý đâu như vậy, ta muốn xem ngươi bạt tai ta thế nào?”

Kim Tinh đoản kiếm của hắn giương không chớp động đã hướng Tân Chỉ Cô đâm tới trước, Tân Chỉ Cô lại chẳng thèm để ý mà xuất chưởng đánh ra.

Tinh Tinh Nhi quen lâm đại địch, mặc dù tức giận nhưng lại hoàn toàn không nóng nảy, hắn muốn “vị cầu thắng, tiên phòng bại” (chưa cầu thắng, đề phòng thất bại trước). Một kiếm phóng ra, chưa đâm tới nơi, giữa đường hắn liền biến chiêu, thân mình cũng di hình hoán vị. Trong một chưởng của Tân Chỉ Cô lại ẩn chứa đến ba biến hóa, chỉ chờ đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi chém đến cổ tay là bà khả dĩ lập tức trở tay đoạt lấy bảo kiếm của hắn, tả thủ có thể bạt tai hắn. Nhưng Tinh Tinh Nhi cơ cảnh phi thường, không như bà dự liệu.

Nói thì chậm nhưng lúc đó diễn biến rất nhanh, Tinh Tinh Nhi tránh khỏi chính diện, nghiêng mình phát kiếm, Tân Chỉ Cô chưởng thức sử ra hai biến hóa, một thế “Thủ Huy Tỳ Bà” gõ xuống muốn đoạt lấy kiếm, ngón giữa tả chưởng lại theo thế xuyên tới điểm “Dũ Khí huyệt” bên sườn Tinh Tinh Nhi. Tinh Tinh Nhi quát lên:

“Đến mà không lại là phi lễ!”

Đoản kiếm liền chỉ đông đánh tây, cũng hướng “Nhũ Đột huyệt” của Tân Chỉ Cô đâm tới, vậy mà Tân Chỉ Cô còn có biến hóa thứ ba, chỉ nghe vù một tiếng, chưởng phong đã quét qua trước mặt Tinh Tinh Nhi, nóng rát thật khó chịu, thế nhưng hắn vẫn chưa bị bạt tai.

Một chiêu trao đổi này, Tinh Tinh Nhi đã dùng hai kiếm trả lại một chưởng của đối phương, tuy không bị bà đánh trúng, lỗ tai cũng đã bị chưởng phong chấn đến ong ong, nếu như chiếu theo thân phận của kẻ đã thành danh thì hắn nên nhận thua mới phải nhưng Tinh Tinh Nhi sao có thể cam tâm nhận thua để bị bạt tai. Tân Chỉ Cô một đòn không trúng, mặc dù chiếm được thượng phong nhưng cũng cảm thấy mất mặt, bà lại hận Tinh Tinh Nhi ra chiêu khinh bạc, tức thì phẫn nộ quát:

“Nếu như trong vòng năm mươi chiêu ta không bạt tai được ngươi, từ nay trên giang hồ không còn nhân vật Tân Chỉ Cô này nữa!”

Tinh Tinh Nhi không biết Tân Chỉ Cô là người nào nhưng nghe đến danh tự Tân Chỉ Cô thì giật mình kinh hãi, “Nguyên lai yêu phụ này là Vô Tình Kiếm Tân Chỉ Cô, chẳng trách lại lợi hại như vậy! Nghe khẩu khí của mụ thì chuyện mụ và sư huynh ta rất có giao tình cũng chẳng phải là giả”.

Nhưng hắn một mặt sợ hãi, một mặt lại vui mừng, nghĩ bụng: “Trong một trăm chiêu, ngươi muốn bạt tai ta, hừ, hừ, cái đó vị tất có thể làm được, ta chỉ cần chịu quá năm mươi chiêu, xem ngươi hạ đài như thế nào? Đoán chừng với thân phận của mụ ta, lời đã nói ra, tuyệt không thể thu hồi. Lúc đó bức mụ thoái xuất giang hồ, đanh đầu của Tinh Tinh Nhi ta càng vang dội”.

Khinh công của Tinh Tinh Nhi vốn dĩ khoái tốc vô cùng, ra chiêu lại nhanh như thiểm điện, lập tức hắn tận dụng chiến thuật du thân giao đấu, quyết ý tránh khỏi năm mươi chiêu.

Năm mươi chiêu vốn dĩ có thể qua rất nhanh, song Đoàn Khắc Tà chẳng có kiên nhẫn ở một bên chờ xem kết quả của bọn họ. Trong lòng chàng chỉ có hai chuyện, một là trợ giúp Thiết Ma Lặc phá vậy, hai là tìm Sử Nhược Mai. Chàng đưa mắt lướt qua, thấy Thiết Ma Lặc đã vững vàng chiếm thượng phong, chỉ là ngay lập tức chưa thể phá vây nhưng quyết không có nguy hiểm gì.

Đúng lúc này từ xa có tiếng của Sử Nhược Mai kêu lên:

“Khắc Tà, Khắc Tà!”

Giữa tràng, tiếng chém giết, tiếng binh khí va chạm hỗn náo phi thường, nhưng Đoàn Khắc Tà nhất tâm chờ đợi chính là tiếng gọi của Sử Nhược Mai, chàng tập trung tinh thần, hết thảy thanh âm tạp nham khả dĩ có thể không nghe thấy, nhưng thanh âm của Sử Nhược Mai thì chàng nghe thấy tức thì.

Đoàn Khắc Tà vừa bỏ đi, Tinh Tinh Nhi lại càng hết băn khoăn, đôi khi còn giành công lại mấy chiêu. Trong nháy mắt đã qua bốn muơi chiêu, Tinh Tinh Nhi đếm:

“Bốn mươi mốt, bốn mươi hai,... bốn mươi bốn, bốn mươi lăm, hì hì, ta xem ngươi làm thế nào bạt tai ta? Bốn mươi sáu, bốn mươi tám”.

Đột nhiên Tân Chỉ Cô xoay người, quay đầu liền đi.

Điều này xảy ra quá ngoài ý liệu của Tinh Tinh Nhi, hắn không khỏi bỗng dưng vừa kinh vừa hỉ, “Ha ha, dù sao thì mụ cũng biết khó mà lui!”

Hắn những muốn đuổi theo dùng lời để bức ép bà nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi, nhất thời trù trừ không quyết. Tâm niệm còn chưa qua, thì chợt thấy một luồng gió nhẹ táp đến, Tân Chỉ Cô đột nhiên giữa chừng bắn ngược lại, nhanh như gió lốc! Cao thủ tỷ đấu, tuyệt không có đạo lý hướng lưng về phía địch nhân, Tinh Tinh Nhi nằm mộng cũng không nghĩ Tân Chỉ Cô lại lớn mật như thế, quay lại tập kích, lần này so với việc bà đột nhiên bỏ đi càng nằm ngoài ý liệu hơn.

Tinh Tinh Nhi hoảng hốt luống cuống đâm Kim Tinh đoản kiếm ra, chỉ nghe Tân Chỉ Cô quát một tiếng:

“Trúng! Bốn mươi chín!”

Ngay chiêu thứ bốn mươi chín thì “Bốp” một tiếng thanh thúy như chuông vang lên, bà đã bạt cho Tinh Tinh Nhi một bạt tai! Tinh Tinh Nhi đâm kiếm này ra, Tân Chỉ Cô đầu vai trầm xuống, y phục cũng bị mũi kiếm xé rách một chút nhưng Tinh Tinh Nhi không làm thương bà.

Bạt tai của Tân Chỉ Cô thật không nhẹ, hai gò má của Tinh Tinh Nhi sưng đỏ, cả hàm răng mơ hồ cũng đau buốt, thê thảm không chịu nổi, nào còn dám tham chiến, hắn cuống quít lách vào rừng người. Tân Chỉ Cô y phục bị hắn phá rách một chút, có thắng cũng không thấy vẻ vang, mặc dù Tinh Tinh Nhi đã nhận thua bỏ chạy nhưng bà vẫn theo sát không rời, vừa hô vừa gọi:

“Ta đã nói phải đánh ngươi hai bạt tai, còn một bạt tai nữa, ngươi lại muốn chạy à?”

Bình sinh Tinh Tinh Nhi có khi nào chịu nhục nhã thế này, huống hồ lại trước mặt anh hùng thiên hạ? Hắn thực hận không có cái lỗ để chui xuống! Đối với Tân Chỉ Cô, hắn vừa sợ vừa hận, nhưng uy phong đã mất hết, lại không dám há miệng, chỉ đành thục mạng bỏ chạy.

Quần hào trong tràng, có rất nhiều người mới rồi bị Tinh Tinh Nhi đạp lên đỉnh đầu, tám phần mười đối với hắn trong lòng đều nuôi hận, lúc này thấy hắn thụ nhục thì người người đều vỗ tay khoan khoái, thấy Tân Chỉ Cô đuổi theo đều nhường đường cho bà qua. Có người còn e sợ Tân Chỉ Cô không bạt tai Tinh Tinh Nhi liền reo hò:

“Bạt tai vừa rồi ta không nhìn thấy, lần này không thể để lỡ nhãn phúc được”.

Tân Chỉ Cô dương dương đắc ý nói:

“Được, các ngươi sẽ mặc tình nhìn xem”.

Khinh công Tinh Tinh Nhi vốn trên Tân Chỉ Cô một chút, nhưng mọi người đều nhường đường cho Tân Chỉ Cô, cố ý ngăn trở hắn. Hắn lại không dám đắc tội với mọi người thêm nữa, nên chỉ đành dùng thân pháp xảo diệu vòng qua chỗ ít người mà đi, vậy mà một hồi cũng dần dần bị Tân Chỉ Cô đuổi đến gần.

Đại giáo trường này phương viên đến vài dặm, khắp nơi đang hỗn chiến, Tân Chỉ Cô đang ở bên này truy đuổi Tinh Tinh Nhi, Đoàn Khắc Tà ở bên kia không nhìn thấy, cũng không có tâm tình để ý đến Tân Chỉ Cô và Tinh Tinh Nhi tranh đấu, bởi vì lúc này chàng đã nhìn thấy Sử Nhược Mai.

Sử Nhược Mai, Niếp Ẩn Nương, Phương Ích Phù ba người đang ở trong vòng vây trùng kích, Đoàn Khắc Tà kêu lớn:

“Niếp tỷ tỷ, Sử, Sử cô nương, tiểu đệ đến đây”.

Chàng vốn muốn gọi là muội muội nhưng trước mặt nhiều người, hai từ muội muội vừa đến cửa miệng lại không dám nói ra. Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Mai muội, muội vừa gọi y, sao bây giờ lại không lên tiếng? Chúng ta ở đây, Đoàn hiền đệ, đệ nhanh lại đây!”

Đoàn Khắc Tà không muốn phương hại tính mạng nhiều người, chàng tận lực phát huy uy lực của bảo kiếm, chỉ nhằm chém binh khí của quan quân, kiếm quang lướt qua, chỉ nghe thấy một chuỗi âm thanh chặt vàng chém ngọc, trong giây lát đao thương kiếm kích bị chém gãy đã biến thành từng đống từng đống đồng nát, rải đầy mặt đất. Đám quan quân hô nhau một tiếng, khắp nơi tứ tán, Niếp Ẩn Nương, Sử Nhược Mai, Phương Ích Phù ba người không phí chút lực nào cũng đánh giết ra ngoài.

Đoàn, Sử hai người trải qua bao nhiêu giày vò, chợt lại trùng phùng trong hoàn cành này, nhất thời cả hai đều không biết nói sao. Niếp Ẩn Nương cười nhẹ nhắc:

“Khắc Tà, đệ biết sai chưa?”

Đoàn Khắc Tà tự mình không có chủ ý, cũng không để ý Niếp Ẩn Nương nói đùa hay nói thật, chàng liền y theo chỉ điểm của Niếp Ẩn Nương mà bước đến trước mặt Sử Nhược Mai chắp tay thi lễ rồi nói:

“Sử cô nương, ta một mực lỗ mãng, đã đắc tội nhiều với nàng, xin nàng đừng tức giận nữa”.

Sử Nhược Mai không ngờ chàng thực sự nhận sai trước mặt mọi người, nàng thẹn đến đỏ hồng cả mặt, cũng chỉ đành hoàn lại một lễ rồi đáp:

“Muội cũng có nhiều điều không phải. Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa”.

Niếp Ẩn Nương cười:

“Các ngươi chuyện trò với nhau thêm chút nữa, ta và Phương sư đệ mở đường cho, các ngươi không cần phải phân tâm tác chiến”.

Sử Nhược Mai tuy nói không đề cập đến chuyện cũ, nhưng bất tri bất giác lại hỏi:

“Vị Sử cô nương kia của huynh đâu, sao không nhìn thấy cô ta?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Nàng hỏi đến tiểu yêu nữ đó à? Ả hại Thiết Ma Lặc đại ca không thành, đã theo người bỏ đi rồi!”

Sử Nhược Mai rất lấy làm kỳ quái, nàng hỏi:

“Theo người nào bỏ đi?”

Niếp Ẩn Nương ở ngay phía trước, chàng không muốn nói ra danh tự của Mưu Thế Kiệt, lại sợ Sử Nhược Mai sinh nghi, liền buột miệng nói:

“Mai muội, ta và tiểu yêu nữ đó không có nửa điểm mập mờ, ta có thể phát thệ, nếu như....”

Sử Nhược Mai xấu hổ, khuôn mặt tươi cười ửng như trái hồng, nàng vội vàng giữ tay chàng lại:

“Muội đâu bảo huynh với cô ta có hay không có gì mập mờ? Huynh thề thốt lung tung gì chứ? Đừng để mọi người cười!”

Phần sau của câu này là nàng nói nhẹ bên tai Đoàn Khắc Tà, mặc dù làm bộ giận dỗi, nhưng giọng nói đó, ánh mắt đó, dẫu Đoàn Khắc Tà có ngây thơ thế nào thì cũng biết là nàng tin tưởng, dĩ nhiên là không cho chàng phát thệ. Sử Nhược Mai lại bảo:

“Muội chỉ hỏi huynh là cô ta đi cùng ai? Sao huynh không đáp?”

Lúc này Niếp Ẩn Nương đang phát ra một mũi ám khí đánh tên quan quân phía trước rớt xuống ngựa, Đoàn Khắc Tà sẽ “hư” một tiếng rồi nói:

“Nói ra rất dài, chờ sau khi thoát hiểm, huynh sẽ nói cho mình muội nghe”.

Sử Nhược Mai cảm thấy kỳ quái, “Chuyện này với Niếp tỷ tỷ có liên quan gì không? Xem thần sắc của huynh ấy dường như không muốn cho Niếp tỷ tỷ biết? Ừ, đúng vậy, huynh ấy da mặt mỏng như vậy, chắc là còn có vài lời muốn nói riêng với ta, huynh ấy lại không biết ta và Niếp tỷ tỷ thân như chị em ruột, chuyện gì cũng có thể nói với tỷ ấy được. Huynh ấy lại xấu hổ trước mặt Niếp tỷ tỷ”.

Niếp Ẩn Nương đánh ngã viên quan quân kia liền quay đầu lại cười nói:

“Các ngươi cứ mặc tình nói đi, ta sẽ không nghe đâu”.

Sử Nhược Mai cười nói:

“Thật không ngờ huynh lại mang Sử cô nương đó ra mắng thành yêu nữ, các người không phải là suốt đường đồng hành ư?”

Lần này đến lượt Đoàn Khắc Tà mặt đỏ tận mang tai, chàng lại giơ tay lên trực phát thệ, Sử Nhược Mai đột nhiên khúc khích cười giữ tay chàng lại nói:

“Bây giờ huynh còn không minh bạch sao, trước khi chưa rõ chân tướng thì sao có thể nghi ngờ lung tung được? Muội chỉ nói huynh một câu, huynh lại thành ra bộ dạng quẫn bách như vậy! Huynh ngẫm lại xem, huynh và yêu nữ đó thân thiết như thế, trong mắt người ngoài sẽ thấy như thế nào? Không sai, huynh là chính nhân quân tử, nhưng trừ huynh ra thì không có chính nhân quân tử nào nữa hay sao?”

Mấy lời này, Sử Nhược Mai mang theo chút giận dỗi, chút ôn nhu mà nói ra, Đoàn Khắc Tà nghe xong thì tựa như có cây gậy nện vào đầu, nhưng cái nện này đã đánh tan nghi vấn trong lòng chàng. Trong mấy lời này còn chứa hàm ý, Đoàn Khắc Tà có ngây ngô thì cũng nghe ra, “Ta chỉ nghĩ nàng đã có người khác trong lòng, cùng với Độc Cô Vũ trở thành đôi ái lữ, nguyên lai là hiểu lầm! Không sai, tình cảnh của ta với Sử Triêu Anh so với bọn họ chẳng phải càng đáng khả nghi hơn hay sao? Ta chỉ biết biện giải cho mình, nhưng lại không biết đã trách nhầm nàng!” Tức thì trong lòng thấy dịu ngọt, lại là hổ thẹn, lại là hoan hỉ, bất tri bất giác chàng nắm lấy tay Sử Nhược Mai, nhẹ giọng:

“Đều là huynh không tốt, huynh đã nghĩ oan cho muội”.

Sử Nhược Mai nói:

“Không, muội cũng không đúng, muội không nên cố tình chọc tức huynh”.

Những lời của song phương vốn đều là những lời vừa mới nói qua, chỉ là có thay đổi chút ít. Nhưng trong lần trọng thuyết này lại có thêm nội dung mới, nghi ngờ lẫn nhau đều biến mất, càng thêm tâm tâm tương ái.

Niếp Ẩn Nương quay đầu lại cười bảo:

“Các ngươi sao cứ mãi hướng nhau nhận lỗi thế. Ta nghe thấy cũng xấu hổ”.

Sử Nhược Mai giận dỗi, xẵng giọng:

“Tỷ nói là không nghe, sao lại nghe lén. Tốt, chúng ta đã nói xong rồi, tỷ có chuyện gì muốn hỏi Khắc Tà thì nhanh đến hỏi đi”.

Nàng đẩy Khắc Tà lên hai bước rồi cười nói:

“Niếp tỷ tỷ, tỷ đừng xấu hổ, hỏi đi!”

Niếp Ẩn Nương vốn muốn hỏi Đoàn Khắc Tà tin tức của Mưu Thế Kiệt, lại bị Sử Nhược Mai nói ra như vậy, ba chữ “Mưu Thế Kiệt” đã đến cửa miệng, nhất thời lại không dám nói ra, chỉ đành chuyển giọng hỏi:

“Đúng rồi, Khắc Tà, ta đang muốn hỏi đệ, đệ và Thiết Ma Lặc cùng đến phải không?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Không sai, Thiết đại ca đang ở bên kia ác đấu với Dương Mục Lao. Chúng ta nhanh đến đó hội họp với huynh ấy”.

Niếp Ẩn Nương lại hỏi:

“Cùng đến có những ai?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Còn có Kim Kiếm Thanh Nang Đỗ Bách Anh thúc thúc. Không xong rồi, ta chỉ biết đi theo Thiết đại ca, lại không lưu tâm đến thúc thúc, không biết thúc có bị hãm trong vòng vây không? Ẩn Nương tỷ tỷ, tỷ xem có nên đi tìm người trước hay không?”

Sử Nhược Mai phì cười một tiếng, nàng bảo:

“Khắc Tà, huynh thật ngốc quá! Niếp tỷ tỷ muốn hỏi, không phải là Thiết đại ca, cũng không phải là Đỗ thúc thúc, còn có một người nữa, huynh quên rồi sao?”

Đoàn Khắc Tà hỏi:

“Ai nhỉ?”

Sử Nhược Mai gõ gõ thái dương, nàng nói:

“Huynh khiến người ta tức chết, huynh ấy....”

Chợt nàng ngừng lại rồi cười bảo:

“Cũng hay, Niếp tỷ tỷ không nhắc, huynh cũng đừng nói!”

Niếp Ẩn Nương tính tình hào sảng, lúc này nàng cũng nhịn không được, liền cứ thoải mái hỏi:

“Ta muốn hỏi một vị bằng hữu thì cũng có gì mà mà kỳ quái, Mưu Thế Kiệt đâu, huynh ấy không đến à?”

Đoàn Khắc Tà kỳ thật sớm đã liệu nàng sẽ hỏi như vậy, chỉ đành ấp a ấp úng trả lời:

“Mưu, Mưu Thế Kiệt à, huynh ấy không đến”.

Niếp Ẩn Nương hỏi lại:

“Huynh ấy không đến sao? Nhưng ta nghe nói huynh ấy sớm đã đến Trường An rồi mà”.

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Đêm qua huynh ấy đã rời đi rồi”.

Niếp Ẩn Nương lại càng lấy làm kỳ quái, “Thế Kiệt nên cùng với Thiết Ma Lặc cùng tiến cùng lui chứ, sao lại đơn độc bỏ đi?” Nàng vốn tương đối lão luyện, lại thông minh, nhất thời phát hiện thần sắc Đoàn Khắc Tà khác thường, càng nảy sinh nghi ngờ, cho nên bất chấp xấu hổ mà vội vàng hỏi:

“Khắc Tà, đệ không cần dối ta, có phải huynh ấy xảy ra chuyện gì đúng không?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Huynh ấy không có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không bị thương tích. Bất quá....”

Niếp Ẩn Nương gặng hỏi:

“Bất quá làm sao?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Huynh ấy không thụ thương, bất quá, huynh ấy đã cùng chúng ta ‘phân đạo dương tiêu’ (tức mỗi người một ngả) thôi!”

Niếp Ẩn Nương chợt biến sắc hỏi:

“Lời này của đệ là có ý gì?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Đệ và Thiết đại ca đến đây, huynh ấy và người ngoài đến một nơi khác rồi, uy, tỷ xem, đó không phải là Độc Cô huynh muội sao? Chúng ta đến giúp bọn họ giải vây trước rồi hẵng nói. Niếp tỷ tỷ, chuyện này để sau đệ sẽ nói tỉ mỉ với tỷ, không cần phải vội trong lúc này”.

Niếp Ẩn Nương nghi hoặc bất định, nàng ngẫm nghĩ: “Khắc Tà vốn không phải người khéo ăn nói, nói không chừng Mưu Thế Kiệt vì chuyện khác mà ly khai Trường An, chứ hoàn toàn không phải đoạn tuyệt với Thiết Ma Lặc. Khắc Tà lại dùng nhầm câu thành ngữ ‘Phân đạo dương tiêu’”. Nhưng rốt cuộc có thể thấy Đoàn Khắc Tà thần sắc kỳ lạ, lời nói không rõ ràng, mặc dù tự bản thân nàng giải thích như vậy nhưng trong lòng cũng khó mà thư thái được.

Lúc này bọn họ vẫn đang trong chiến tràng, bất quá quan quân không dám đến gần công kích bọn họ mà thôi, cho nên bọn họ một mặt thì nói chuyện, một mặt dùng binh khí đánh bay những mũi tên ngầm bắn đến, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng không dám có một chút phân tâm. Sử Nhược Mai đột nhiên kinh hô:

“Phương sư đệ, đệ cẩn thận!”

Nguyên lai có một mũi tên bắn đến trước mặt Phương Ích Phù, Phương Ích Phù lại đang cúi đầu, dường như không thấy. May mắn Đoàn Khắc Tà kịp thời phát giác, chàng liền dùng phách không chưởng đánh rớt mũi tên bắn lén. Phương Ích Phù ngẩng đầu lên, song nhãn có điểm hồng nhuận, y xấu hổ ngượng ngùng nói:

“Không có gì, một hạt cát bay vào mắt ta”.

Là y thầm ái mộ sư tỷ, lúc này mới biết trong lòng sư tỷ đã có người khác.

Độc Cô huynh muội và Lữ gia huynh muội bị một tiểu đội địch nhân vây giữ, trong đó có một bộ phận là quan quân, một bộ phận là đồng đảng của Tinh Tinh Nhi. Cầm đầu nhóm đồng đảng của Tinh Tinh Nhi là tên Hề Bỉnh Đạt, hắn rất giỏi khắc chế đao kiếm, võ công thật sự không kém, thanh giản kiếm của Độc Cô Oánh mấy lần suýt bị hắn đánh rời tay.

Đoàn Khắc Tà đến nhanh nhất, chàng nhảy vào giữa vòng vây, tức thì triển khai kiếm thuật khoái tốc vô song, đối với quan quân thì dùng kiếm chém gãy binh khí, đối với đồng đảng của Tinh Tinh Nhi thì dùng mũi kiếm điểm huyệt. Trong nháy mắt, đã có bảy tám tên lảo đảo ngã quỵ trên mặt đất. Hề Bỉnh Đạt đã lãnh giáo qua lợi hại của Đoàn Khắc Tà, thấy chàng mới đến hắn giật mình kinh hãi, không dám ham chiến vội vàng cuống quýt chạy liền. Sử Nhược Mai theo sau Đoàn Khắc Tà đánh vào. Song phương hội họp, Sử Nhược Mai cười nói:

“Oánh cô nương, còn nhận ra Sử đại ca của muội không?”

Độc Cô Oánh giận dỗi nói:

“Sử tỷ tỷ, tỷ gạt ta thật đến khổ!”

Nàng nhớ đến mình chẳng phân nam nữ, tương tư không đâu thì không khỏi thấy tức cười lại ngượng đỏ mặt. Sử Nhược Mai vẫn dùng dáng điệu nam tử, hành nam tử lễ rồi khúm núm cười nói:

“Cô nương đừng trách, tương lai đại ca sẽ bồi tội với muội!”

Độc Cô Oánh cười như nắc nẻ:

“Không biết thẹn, còn muốn giả dạng nam tử nữa à? Muội những muốn vẫn coi tỷ là đại ca, chỉ đáng tiếc có người không thuận cho thôi”.

Nàng quay đầu lại hướng Đoàn Khắc Tà nói:

“Nói ra, ta cũng nên bồi tội với huynh. Chỉ trách ta không biết huynh chính là hôn phu của Sử đại ca, thật đã mạo phạm nhiều”.

Nàng thuận miệng mà nói, không chút lưu ý, lại mang ba chữ “Sử đại ca” nói ra, chúng nhân nghe thấy câu “hôn phu của Sử đại ca” thì đều ha hả cười lớn.

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Ta cũng nên hướng huynh muội các người bồi tội”.

Độc Cô Oánh nói:

“Đoàn thiếu hiệp, bồi tội thì không cần, chỉ mong sau này huynh đối xử tốt với Sử tỷ tỷ. Huynh chỉ có thể có một Sử cô nương, đừng có ba lòng hai ý”.

Lời nàng là ám chỉ việc mấy ngày trước trên đường gặp Đoàn Khắc Tà và Sử Triêu Anh, Đoàn Khắc Tà cười nói:

“Nhược Mai có thêm vị muội muội như cô nương trợ giúp, ta nào còn dám không tốt với nàng”.

Lữ gia huynh muội cũng bước lên cùng Đoàn Khắc Tà ra mắt. Độc Cô Vũ cố ý đến gần Lữ Hồng Thu, cùng nàng sóng vai mà đứng rồi cười nói:

“Hồng Thu, hiểu nhầm giữa cô nương và Sử cô nương cũng có thể tiêu trừ rồi”.

“Muội muội, muội có biết là không chỉ muội bị Sử cô nương gạt mà cả Lữ tỷ tỷ cũng từng xem Sử cô nương là nam tử đó”.

Độc Cô Oánh nói:

“A, có chuyện như vậy à, Lữ tỷ tỷ còn chưa nói với muội”.

Lữ Hồng Thu cười rằng:

“Ngày sau ta sẽ kể cho muội nghe chuyện buồn cười mà ta đã làm tại Kim Kê lĩnh. Sử cô nương, cô còn trách ta lỗ mãng không?”

Độc Cô Vũ cố ý biểu lộ thân thiết với Lữ Hồng Thu đều lọt vào mắt Đoàn Khắc Tà, nghi ngờ trong lòng cũng tiêu tán hết, “Nguyên lai Độc Cô Vũ cũng đã có ý trung nhân. Mấy tháng nay ta suy nghĩ lung tung, thực sự là tự làm khổ mình”.

Lữ Hồng Thu đối với Độc Cô Vũ cũng có mấy phần ý tứ, lúc này theo khẩu khí của Độc Cô Vũ, hiển nhiên là chàng ta coi nàng là “người của mình”, trong lòng bất giác thấy ngọt ngào, vừa là đắc ý, vừa là thẹn thùng.

Sau khi tám vị anh hùng nam nữ tụ họp, trùng sát ra ngoài, quan quân tức thì rối loạn. Đoàn Khắc Tà đưa mắt lướt qua, thấy Vệ Việt và Thạch Thanh Dương còn đang trong vòng vây của quan quân vẫn vừa hô vừa uống rượu, chàng cười nói:

“Tên quan quân giao thủ với Vệ lão tiền bối là ‘Cửu thành tư mã’ Đỗ Phục Uy, xem chừng Vệ lão tiền bối vì hắn là đại quan triều đình cho nên hạ thủ lưu tình. Tên họ Đỗ này hãm hại hảo hữu của Thiết Ma Lặc đại ca là Tần Tương khiến ta tức giận, để ta đi cho hắn một chút giáo huấn”.

Đoàn Khắc Tà sở liệu không sai, Vệ Việt quả nhiên vì thân phận của Đỗ Phục Uy cho nên không dám đối với hắn tức khắc hạ sát thủ. Vệ Việt chẳng phải vì quan hệ của bản thân mà sợ đắc tội với đại quan triều đình, nguyên cớ cũng đều là vì Cái bang.

Phải biết bang chúng Cái bang khất thực tứ phương, phân bố khắp thiên hạ, bọn họ tuy không nguyện làm ưng khuyển cho chốn quan môn, nhưng cũng khống muốn vô duyên vô cớ chọc đến quan phủ để tự chuốc phiền. Tỷ như tại Trường An trước đây không lâu, từng phát sinh chuyện “Kinh triệu duẫn” (một chức quan tương đương với thị trưởng ngày nay) lấy cớ Trường An là bộ mặt quốc gia, muốn khu trục toàn bộ ăn mày ra khỏi kinh thành, may mắn có Tần Tương ở bên trong xoay xỏa, mới thu hồi lại mệnh lệnh.

Đỗ Phục Uy là “Cửu thành tư mã” Trường An (chức quan tương đương với tư lệnh cảnh bị thủ đô ngày nay), lần đó “Kinh triệu duẫn” muốn khu trục ăn mày chính là được sự đồng ý của hắn trước.

Vệ Việt được xưng là “Phong Cái”, vốn là nhân vật không sợ trời không sợ đất, nhưng đến khi cùng Đỗ Phục Uy giao thủ thì lão cũng không thể không bận tâm đến bang chúng Cái bang, nếu như lão giết chết Đỗ Phục Uy, họa này sẽ rất lớn, chỉ sợ đệ tử sẽ chẳng có chỗ đứng tại Trường An, ngoài ra các nơi khác cũng sẽ bị quan phủ cấm hết mọi đường. Đỗ Phục Uy biết rõ đối phương hạ thủ lưu tình nhưng lại không chịu lui xuống, ngược lại hắn chỉ huy quân đằng bài tầng tầng lớp lớp vây chặt lấy hai người Vệ Việt và Thạch Thanh Dương. Quân đằng bài lập thành phương trận, đệ tử Cái bang tới tiếp ứng đều bị chúng ngăn trở. Vệ Việt dưới sự giáp công của Đỗ Phục Uy và Bộc Dương Hầu, mấy lần gặp phải hiểm chiêu.

Bất quá, Đỗ, Bộc hai người muốn bắt Vệ Việt cũng là vọng tưởng.

Trước khi Đoàn Khắc Tà đến, Vệ Việt và bọn chúng đã đấu mấy trăm chiêu, bản thân đã hạ thủ lưu tình, đối phương lại ngoan cố bức người, Vệ Việt dần dần bị chọc đến nổi giận, tính “điên cuồng” phát tác, đúng lúc không muốn để ý hết thảy, thi triển chiêu sát thủ thì Đoàn Khắc Tà đánh giết vào phương trận.

Đoàn Khắc Tà không hề cố kỵ nhưng cũng không muốn giết nhiều người, thấy quân đằng bài ngăn cản đường đi, mấy đằng bài xếp lại thành một bức bình phong, binh sĩ nấp sau bình phong vươn trường mâu đâm chàng. Chàng cười một tiếng nói:

“Ta không đả thương các ngươi, trước tiên phá vỡ cái mu rùa đen của các ngươi rồi nói tiếp!”

Bảo kiếm tức tốc vung lên, chàng dùng lực vừa khéo, chỉ nghe tiếng âm thanh vỡ nổ không ngớt bên tai, mỗi lần xuất kiếm đều phá vỡ một mặt đằng bài.

Trong nháy mắt, chàng phá vỡ mấy chục tấm đằng, đệ tử Cái bang đi theo phía sau ào ào tiến vào phương trận. Quân đằng bài bị mất vật hộ thân, tức thì trận cước đại loạn. Vệ Việt quát lớn:

“Không được giết chúng, chó có cắn người, cũng chỉ có thể đánh gãy chân nó!”

Mỗi đệ tử Cái bang đều nắm một cây đả cẩu bổng trong tay, quân đằng bài nào bỏ chạy thì không lý tới, còn tên nào dám nhào lên sẽ bị một gậy đập gãy xương chân. Cái bang tối thiện dụng là bổng pháp, đám binh sĩ này mất đi đằng bài hộ thân liền bị đệ tử Cái bang đánh cho đến quỷ khóc thần kêu, tức thì tán loạn.

Bộc Dương Hầu thấy Đoàn Khắc Tà đánh đến, nào còn dám ham chiến, vội vàng hướng Vệ Việt phát một hư chưởng, rồi quay mình chạy liền. Đoàn Khắc Tà liền phóng đến một kiếm, Bộc Dương Hầu đẩy ra một phách không chưởng, chưởng lực của hắn tuy thua kém Vệ Việt nhưng cũng hùng hậu phi thường, chấn lệch mũi kiếm của Đoàn Khắc Tà.

Đoàn Khắc Tà quát:

“Được, ta sẽ tỷ thí với ‘Hỗn nguyên chưởng lực’ của ngươi!”

Kiếm chưởng cùng xuất, chỉ nghe một tiếng “bùng” vang lên, hai người đều ngả nghiêng như sóng đẩy, nhưng Đoàn Khắc Tà cùng thi triển cả kiếm lẫn chưởng, sau khi chưởng lực đối tiêu, thì kiếm chiêu lập tức đâm tới. Bộc Dương Hầu vô pháp chế ngự, hắn chạy tuy nhanh nhưng bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà còn nhanh hơn, kiếm quang lướt qua đã chém đứt một bên đầu gối hắn.

Đỗ Phục Uy vì muốn giữ thể diện của đại tướng quân, trong lúc nhất thời không ngờ Bộc Dương Hầu lại bỏ hắn một mình mà chạy. Ngay khi Bộc Dương Hầu quay mình bỏ chạy, hắn vẫn còn làm dáng hò hét ầm ĩ chém hờ một đao về phía Vệ Việt. Vệ Việt chịu ức chế đã đủ, bị hắn khiêu khích làm cho nộ hỏa trong lòng, lão hét lớn một tiếng, một chiêu “Diệu Thủ Trích Tinh” xuất ra, song chỉ kẹp chặt lấy sống đao, dĩ nhiên là đoạt lấy Nhạn Linh đao của hắn. Vệ Việt quẳng lên trời rồi ha hả cười nói:

“Đại tướng quân, ngươi đi kiếm bảo đao của ngươi, rồi quay lại tìm lão khiếu hóa nha!”

Đỗ Phục Uy sợ đến mặt xám ngoét, cũng bất chấp thân phận đại tướng quân, cuống quít chạy trốn.

Bộc Dương Hầu bị chém mất một đầu gối, vừa nhảy vừa lết nhưng vẫn cố nhịn đau bỏ chạy, lúc này nếu như Đoàn Khắc Tà muốn đuổi theo lấy tính mạng của hắn thì thật dễ như trở bàn tay. Nhưng chàng vừa nhìn thấy Đỗ Phục Uy thì trong lòng thoáng động, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý: “Hôm nay, muốn thoát hiểm phải mượn người này mới được”.

Chủ ý đã định, lập tức chàng bỏ qua Bộc Dương Hầu, phi thân cấp tốc hướng theo phía Đỗ Phục Uy bỏ chạy mà đuổi theo.

Cây bảo đao bị Vệ Việt ném lên tít trên không lúc này mới rơi xuống, Đỗ Phục Uy vừa muốn tiếp đao thì bên cạnh đột nhiên vọt ra một viên quan quân, phi thân búng mình lên, cướp lấy bảo đao vào tay. Đỗ Phục Uy chưa thấy rõ diện mạo của y, chỉ nghĩ y là quan quân thủ hạ của mình, đang muốn gọi y lại, chợt thấy sau lưng có tiếng kim loại xé gió, bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà đã phóng đến.

Một kiếm này của Đoàn Khắc Tà là ý muốn điểm huyệt hắn, chàng dùng chiêu số xảo diệu phi thường, dẫu cho hắn tránh né kiểu nào cũng không thoát, nhưng dùng kiếm điểm huyệt thì không thể sử ra lực đạo cương mãnh được.

Viên quan quân kia cướp được bảo đao, chợt chém lại một đao, “đương” một tiếng, đã đánh bạt bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà ra. Đoàn Khắc Tà sắp thành lại bại, trong lòng đại nộ, chàng ứng biến cực kỳ cơ trí, nhanh như thiểm điện, liên tiếp chém ra liên hoàn tam kiếm. Viên quan quân kia cũng cực kỳ nhanh chóng hoàn lại hai đao, hai đao đối ba kiếm, mặc dù so với Đoàn Khắc Tà chiêu số có chậm hơn nhưng đao pháp cực kỳ cẩn mật, hai đao này đầu đuôi tiếp nối, kình lực mạnh mẽ vô cùng, đúng là Đoàn Khắc Tà không chiếm được chút tiện nghi nào.

Đoàn Khắc Tà trong lòng rúng động: “Không ngờ viên quan quân vô danh này lại có bản lĩnh như vậy! Chớ nói đến Đỗ Phục Uy, mà ngay cả Vũ Duy Dương cũng còn xa mới bằng hắn!”

Người kia chiêu số tuy không nhanh bằng Đoàn Khắc Tà, nhưng nội lực so với chàng còn cao hơn một bậc, Nhạn Linh đao trong tay y chính là nội khố bảo tàng chẳng thua kém bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà nhanh như chớp phóng ra ba kiếm, sau khi y hoàn lại hai đao thì đột nhiên trở tay gõ xuống một đao, bức Đoàn Khắc Tà lùi lại một bước rồi quay người chạy.

Đoàn Khắc Tà nghĩ có điều gian trá, cũng không ngờ hắn thực sự không quay đầu lại đã liền bỏ chạy. Đoàn Khắc Tà quát:

“Thắng bại chưa phân, vì sao ngươi muốn trốn?”

Thân hình chàng bốc lên như bóng với hình đuổi theo viên quan quân.

Viên quan quân kia đi tới trước mặt Đỗ Phục Uy. Đỗ Phục Uy không nhận biết y, nhưng thấy y bản lĩnh cao cường như thế thì trong lòng cũng là vui mừng vô hạn, nói:

“Tốt, ngươi đoạn hậu cho ta, nhanh theo hội họp với đại quân rồi lại đến bắt bọn phỉ đồ, ta nhớ công lao của ngươi, ngày sau nhất định đề bạt”.

Viên quan quân kia nói:

“Vậy, đa tạ đại nhân tài bồi!”

Y sấn lên trước, đột nhiên sử ra một chiêu cầm nã thủ, như sấm đánh không kịp bưng tai, chụp lấy Mạch môn của Đỗ Phục Uy. Đỗ Phục Uy toàn thân tê buốt, bị y chế phục đến mềm xèo, chẳng thể nhúc nhích, vừa sợ vừa gấp, kêu lên:

“Ngươi, ngươi làm gì vậy?”

Đoàn Khắc Tà đã chạy đến, thấy như vậy thì ngạc nhiên vô cùng, chàng vội vàng thu kiếm lại, viên quan quân kia cười nói:

“Chúng ta hôm nay nếu muốn thoát hiểm, trừ phi mượn tên này để thoát ra, ngươi sao có thể giết chết hắn được?”

Đoàn Khắc Tà lúc này mới biết viên quan quân này và chàng có cùng tâm tư, bất quá bởi vì có điều hiểu lầm, y không biết Đoàn Khắc Tà đâm Đỗ Phục Uy một kiếm chỉ là để điểm huyệt hắn chứ hoàn toàn không muốn phương hại đến tính mạng hắn.

Đoàn Khắc Tà mừng ngoài mong đợi, chàng chẳng kịp giải thích, liền vội vàng hỏi:

“Các hạ là ai, vì sao lại trợ giúp ta?”

Viên quan quân cười nói:

“Ta trợ giúp ngươi cũng chính là trợ giúp bản thân ta, ta là kẻ có tên trong ‘thập nghịch’, Thanh Châu Sở Bình Nguyên. Xem ngươi niên kỷ còn nhỏ như vậy, tất là thiếu hiệp danh vang giang hồ Đoàn Khắc Tà!”

Đoàn Khắc Tà thấy chuyện không ngờ đến, Sở Bình Nguyên này liệt danh trong ‘thập’ nghịch, khi Đỗ Phục Uy khai tràng tuyên bố danh sách thì ‘cửu nghịch’ khác đều vang danh giang hồ, chỉ có Sở Bình Nguyên này là không ai biết lai lịch của y, thật không ngờ y lại đột nhiên xuất hiện lúc này trong trang phục quan quân.

Đoàn Khắc Tà chắp kiếm cúi chào, cười nói:

“Vừa rồi hiểu lầm, đã mạo phạm nhiều, Sở đại ca trí dũng song toàn, bội phục, bội phục!”

Sở Bình Nguyên cười đáp:

“Vị Đỗ đại nhân này giao cho ngươi quản, tránh cho ngươi khỏi lo lắng”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“Sao nói vậy...”

Sở Bình Nguyên đã đẩy Đỗ Phục Uy qua, Đoàn Khắc Tà chỉ đành tiếp lấy. Võ công của Đỗ Phục Uy không yếu, nhân cơ hội Sở Bình Nguyên buông tay còn muốn tránh né, Đoàn Khắc Tà đã sớm chụp lấy bối tâm hắn, một chưởng đề lên “Dũ Khí huyệt” của hắn rồi quát:

“Ngươi dám loạn động, ta sẽ chấn đứt kinh mạch của ngươi, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết chẳng xong”.

Mấy người Vệ Việt, Độc Cô Vũ lần lượt đến nơi, một đường đánh giết áp giải Đỗ Phục Uy, quan quân trong giáo trường đều e ngại không dám ngăn cản, không mất nửa khắc sau bọn họ đã đến rìa sân tràng.

Xung quanh giáo tràng, có ba ngàn quân vũ lâm và hai ngàn quân hổ trách vây giữ, giữ toàn bộ sáu cửa đại môn không cho tiến xuất. Năm ngàn tinh binh này cung đã căng dây, đao rút khỏi vỏ, sớm bầy nghiêm trận đối địch. Mặc dù mấy người Thiết Ma Lặc, Đoàn Khắc Tà bản lĩnh cao cường, nhưng nếu như ngang ngạnh tiến ra cũng quyết không thể ra khỏi.

Sở Bình Nguyên và Đoàn Khắc Tà áp giải Đỗ Phục Uy đi phía trước, Sở Bình Nguyên trầm giọng nói:

“Đỗ đại nhân, nếu ngươi muốn bảo toàn cái mồm nhai cơm thì nhanh kêu thủ hạ ngươi mở cửa!”

Đỗ Phục Uy bị dọa đến mặt không còn chút máu, hắn nghĩ bụng: “Mở cửa thả giặc, cho dù tặc nhân không giết ta thì đó cũng là tử tội. Mở cửa cũng chết mà không mở cửa cũng chết, không bằng ta cứ làm trung thần”. Tâm niệm còn chưa qua, Đoàn Khắc Tà đã thúc một cỗ nội lực ấn xuống bối tâm hắn, tức thì tựa như có trăm ngàn con rắn nhỏ đang cắn xé nội thể Đỗ Phục Uy, đó thực sự là độc hình thảm khốc nhất thiên hạ. Đỗ Phục Uy đau đến chết đi sống lại, liền vội vàng van xin:

“Hảo hán nương tay, ta xin tuân mệnh!”

Đoàn Khắc Tà cười lạnh nói:

“Không sợ ngươi làm hảo hán ngang ngạnh, nếu bất tuân, ta còn có thủ đoạn lợi hại hơn cho ngươi thưởng thức”.

Đoàn Khắc Tà áp giải Đỗ Phục Uy đến cách đám quan quân chừng mấy trượng, Đỗ Phục Uy thấy phía trước là thuộc hạ của hắn, giữ cửa phía sau lại là vũ lâm quân của Tần Tương. Vũ lâm quân của Tần Tương sẽ không chịu nghe hắn chỉ huy, nhưng lúc này chẳng thể quản nhiều, Đoàn Khắc Tà vừa triệt tiêu nội lực, Đỗ Phục Uy tức thời kêu lên:

“Mau mau mở cửa, mau mau mở cửa!”

Quan quân đều nhìn thấy Đỗ Phục Uy là dưới sự uy hiếp mà bị bức bách mở cửa, đây là chuyện rất lớn, không ai dám làm chủ. Vũ lâm quân giữ cửa đại môn chia làm hai phe, một phe nói:

“Tần thống lĩnh triệu khai anh hùng đại hội, vốn đã chiêu cáo thiên hạ, quyết không hãm hại mọi người tham gia. Đều là Hoàng thượng nghe lời sàm ngôn, gây nên cớ sự này, giữa tràng trở mặt, khiến Tần thống lĩnh của chúng ta có lỗi với anh hùng thiên hạ. Ta thấy nên bảo người mở cửa”.

Phe kia lại nói:

“Không thể, không thể, tróc tặc là ngự chỉ của Hoàng thượng, nếu chúng ta mở cửa thả tặc nhân, truy cứu đến nơi, chẳng những chúng ta không đương nổi mà chỉ sợ còn tăng thêm tội danh cho Tần thống lĩnh. Tên họ Đỗ này đã nhiều lần hãm hại Tần đại nhân của chúng ta, để cho hắn chết trong tay tặc nhân là chuyện không thể hay hơn được!”

Hai phe đều có lý của mình, nghị luận lao xao, nhưng chần chừ chưa ra kết quả. Đỗ Phục Uy ngày thường đối với thuộc hạ hà khắc, thưởng phạt bất minh, chỉ biết dùng người thân, làm mai một không ít nhân tài, uy tín trong quân còn xa mới bằng được Tần Tương. Quân hổ trách của hắn cũng chia thành hai phe, phần đông thì oán hận hắn, đang thấy hả hê, kiên trì không chịu nghe lệnh hắn. Nhưng cũng có một bộ phận trung thành với hắn, lại muốn mở cửa.

Vũ Duy Dương, Dương Mục Lao hai người cùng Thiết Ma Lặc ác đấu đến nửa ngày, đánh không lại Thiết Ma Lặc, lúc này đang vừa đánh vừa chạy. Đám quân thân cận của Vũ Duy Dương kéo đến, nhóm cầm khiên và nhóm cầm hổ câu hợp thành một phòng tuyến ngăn chặn Thiết Ma Lặc. Vũ Duy Dương chạy vào trong quân thì đã thở hổn hển, lúc này phát hiện việc mấy người Đoàn, Sở đang uy hiếp Đỗ Phục Uy, hắn hít một hơi khẩu khí rồi liền vội vàng chạy ra hô:

“Đỗ đại nhân đã chịu phản tặc uy hiếp, các ngươi chỉ có thể nghe mệnh lệnh của ta. Ta lệnh cho các ngươi bắn tên!”

Thủ hạ của Đỗ Phục Uy còn đang chần chừ, Vũ Duy Dương lại hô lên:

“Vũ lâm quân hãy nghe ta một lời, các ngươi muốn cứu Tần thống lĩnh của các người không?”

Lời vừa nói ra, tức thì vũ lâm quân ngừng huyên náo, ngưng thần lắng nghe. Nội công của Vũ Duy Dương không kém, hắn vận chân khí từ đan điền tống âm thanh đi xa:

“Các ngươi muốn cứu Tần đại nhân, chỉ cần tuân thánh chỉ, giết tặc lập công, như vậy mới có thể giảm nhẹ tội trạng cho Tần đại nhân, ta cũng mới có thể nói đỡ cho ngài. Nếu như các ngươi mở cửa thả tặc nhân, Hoàng thượng tất nhiên sẽ nghi ngờ Tần Tương dạy các ngươi tạo phản, như vậy chẳng phải là hại chết Tần đại nhân của các người sao?”

Một đại bộ phận vũ lâm quân vốn đã nghĩ đến điều này, nay nghe xong lời Vũ Duy Dương quả nhiên được khích động, không rảnh nghĩ thêm, liền có rất nhiều người giương cung phóng tiễn. Vũ lâm quân so với binh sĩ bình thường thì hơn xa, dĩ nhiên cung tiễn cũng phải thuộc hạng nhất, người người đều phải cử được cung cứng năm thạch [1] mới được coi là hợp cách. Lúc này cường cung mãnh nỏ nhất tề hướng Đỗ Phục Uy bắn tới, thực sự ngàn tên như châu chấu, thanh âm tựa sấm rền. Tuy có mấy người Đoàn Khắc Tà, Sở Bình Nguyên, Vệ Việt đều là cao thủ nhất đẳng phòng hộ cho, nhưng Đỗ Phục Uy cũng cuống quít chân tay.

Vũ lâm quân nhất loạt phát động công thế, vốn dĩ hổ tham quân của Đỗ Phục Uy cũng không dám rớt lại phía sau, đặc biệt là đám ngày thường bất mãn với Đỗ Phục Uy càng muốn trừ khử hắn, tức thì tên chiu chíu nhằm hắn bắn đến.

Sở Bình Nguyên nói:

“Mau lui! Mau lui! Quay lại trong giáo trường!”

Đỗ Phục Uy thấy quan quân trùng sát đến, vừa sợ vừa giận, run giọng kêu lên:

“Ta dù sao cũng là quan trưởng của các ngươi, các ngươi không nghe lệnh ta thì thôi, sao còn nhằm ta mà bắn?”

Trong lúc tên bay như lưu tinh, cung bật như sấm giật, những binh sĩ này nào để ý đến đến lời van xin của hắn. Vũ Duy Dương lấy một bộ cung tiễn, nhảy lên lưng ngựa, đột nhiên quát:

“Đỗ Phục Uy, ngươi khuất thân theo phản tặc, chớ oán trách ta giết ngươi!”

“Viu, viu, viu”, liên châu tam tiễn phát ra, lực tiễn của hắn càng mạnh mẽ, lại lẫn trong đám loạn tiễn, chẳng dễ để phân biệt được. Đoàn Khắc Tà vung kiếm đánh rớt hai mũi, mũi thứ ba thì Độc Cô Vũ dùng Chiết phiến bạt tới, công lực của chàng ta không bằng được Vũ Duy Dương, tức thì mũi tên xuyên qua Chiết phiến găm chính giữa yết hầu Đỗ Phục Uy, lập tức bắn hắn chết tốt.

Vũ Duy Dương ha hả cười lớn, liên châu tiễn lại tiếp tục hướng vào mấy người Đoàn Khắc Tà, Độc Cô Vũ bắn tới. Lữ Hồng Xuân giận dữ quát:

“Đến mà không lại là phi lễ, xem tiễn!”

“Viu, viu, viu”, cũng là liên châu tam tiễn bắn lại, Lữ Hồng Xuân là thần tiễn thủ, cao thủ tiễn pháp số một trong chốn võ lâm, mũi tên thứ nhất bắn đến con ngựa của Vũ Duy Dương, mũi tên thứ hai nhắm đến yết hầu hắn. Vũ Duy Dương cũng rất cao cường, hắn phi thân xuống ngựa, con ngựa ngã nhưng hắn không ngã, vội vàng nhấc cán cung ngăn cản. Chỉ nghe một tiếng như phá trúc, cây Thiết Thai cung của hắn đã bị một tên của Lữ Hồng Xuân bổ đôi. Nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, mũi tên thứ ba lại bay đến, Vũ Duy Dương tránh cũng không tránh được, hắn đành phải sử dụng “Ngão Hầu pháp”, há miệng cắn lấy. “Chát” một tiếng, hắn cắn được đầu tên, tuy rằng may mắn thoát chết, nhưng răng cửa cũng bị gãy mất một chiếc, hắn hoảng hốt cuống quít quay mình bỏ chạy, khoảng cách xa, mũi tên thứ tư của Lữ Hồng Xuân không đuổi kịp hắn.

Nhóm người Sở Bình Nguyên, Đoàn Khắc Tà vội vàng thối lui vào trong giáo trường. Giữa tràng đang là cục diện địch ta hỗn chiến, loạn tiễn của vũ lâm quân lúc này không dám bắn đến.

Trong giáo tràng, Tân Chỉ Cô với Tinh Tinh Nhi vẫn đang cút bắt, Tân Chỉ Cô một mặt đuổi, một mặt ầm ĩ:

“Tiểu hầu nhi, ngươi còn thiếu nãi nãi một bạt tai, chạy cũng không thoát đâu! Nếu ngươi thức thời thì ngoan ngoãn lại đây cho ta đánh. Bằng không ta tóm được thì sẽ không chỉ đánh ngươi một bạt tai đâu”.

Tinh Tinh Nhi đánh không lại Tân Chỉ Cô, lại không dám chửi lại, hận mặt đất không nứt ra để chui xuống. May mà khinh công của hắn cao hơn Tân Chỉ Cô một bậc, hắn chuyên tìm nơi vắng người mà tránh, nhất thời Tân Chỉ Cô cũng không đuổi được. Nhưng quần hùng trong giáo trường, phần lớn đều chán ghét Tinh Tinh Nhi, Tân Chỉ Cô đuổi đến đâu người người đều nhường đường, còn Tinh Tinh Nhi chạy đến đâu thì lại có ý cản trở. Một hồi như vậy, kẻ chạy người bắt, khoảng cách giữa song phương càng ngày càng ngắn lại.

Vệ Việt quay lại trong tràng, vừa lúc đụng phải Tinh Tinh Nhi đâm đầu chạy đến, Vệ Việt mới thấy, tức thì trong lòng bốc lửa, hai tay giang ra, quát:

“Hay rồi, thằng khỉ con ngươi còn ở đây, nhanh đền ta cái hồ lô!”

Tinh Tinh Nhi đang gấp, mũi chân điểm xuống liền muốn nhảy qua đỉnh đầu Vệ Việt. Vệ Việt há miệng phun ra một ngụm rượu, tiếp theo lại vỗ tới một phách không chưởng. Tinh Tinh Nhi người đang trên không, bị chưởng lực chấn phải, tức thì bị ném bay lại tựa như trái cầu da, đầu mặt chân tay cũng đều ướt rượu, nóng nóng rát rát thật khó mà chịu được, mắt thấy Tân Chỉ Cô sẽ liền đuổi tới.

Khá khen cho Tinh Tinh Nhi, khinh công thật siêu trác bất phàm, mặc dù hắn bị phách không chưởng của Vệ Việt chấn bay, nhưng nội tạng chưa hề bị thương, trong lúc nguy cấp đột nhiên ở giữa không trung dùng thế “Diêu Tử Phiên Thân”, người chưa rơi xuống đất đã chuyển sang phương khác, lướt ra ngoài mấy trượng.

Mũi chân vừa mới chấm đất, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ngay Đoàn Khắc Tà đã đứng trước mặt lạnh lùng nhìn hắn. Tinh Tinh Nhi lần này kinh hãi không ít, hắn vội vàng cầu xin:

“Đoàn sư đệ, chúng ta tuy có xích mích, nhưng dù sao cũng cùng sư môn. Đệ nhẫn tâm nhìn ta bị người ngoài làm nhục hay sao?”

Đoàn Khắc Tà nói:

“Ta cùng ngươi còn có tình nghĩa đồng môn gì nữa?”

Lời tuy như vậy nhưng chàng vẫn chỉ đánh hư một chiêu, liền tức thời nghiêng mình cho hắn phóng qua.

Sở Bình Nguyên chợt hét:

“Đưa đây!”

Tinh Tinh Nhi hỏi:

“Đưa cái gì?”

Thân hình hắn nhoáng lên, đang muốn vượt qua bên mình Sở Bình Nguyên. Sở Bình Nguyên đã dụng một chiêu “Lung Tráo Lục Hợp”, đao quang chớp ngời chặn đường đi của hắn, y quát:

“Ngươi còn cố ý giả ngây? Thanh Kim Tinh đoản kiếm này là vật của nhà ta, mau mau đưa đây!”

Tinh Tinh Nhi nói:

“A, nguyên lai ngươi là Sở công tử. Ngươi đã cướp được Nhạn Linh đao của Đỗ Phục Uy rồi, hà tất còn muốn thu hồi Kim Tinh đoản kiếm?”

Sở Bình Nguyên quát:

“Đâu có cái lý này, bảo kiếm gia truyền của nhà ta sao có thể cho ngươi cầm đi gây ác?”

Một đao nối tiếp một đao chặn lại, võ công của Tinh Tinh Nhi vốn không kém Sở Bình Nguyên, thế nhưng hắn giao chiến lâu đã mệt mỏi, quả nhiên không xông qua được. Tân Chỉ Cô ha hả cười nói:

“Tiểu hầu nhi, xem ngươi còn chạy được nữa không? Sở Bình Nguyên, ngươi tạm thời dừng tay, chờ ta đánh hắn một bạt tai rồi ngươi lại cùng hắn tính sổ”.

Tinh Tinh Nhi trước sau đều thọ địch, mắt thấy không thể thoát khỏi tay của Tân Chỉ Cô được, đúng lúc này, chợt thấy đám quan quân hô hoán ầm ĩ, đội ngũ rối loạn, một nhân ảnh nhanh như cánh chim vượt qua đỉnh đầu quan quân, trong chớp mắt đã hạ xuống giữa tràng. Người này không phải ai xa lạ mà chính là Không Không Nhi. Tân Chỉ Cô kêu lên:

“Không Không Nhi, lần này huynh còn muốn tránh không gặp ta nữa không?”

Bà không quản tới bạt tai Tinh Tinh Nhi nữa mà vội vàng chạy đi đuổi theo Không Không Nhi.

Đúng là:

Man mác thiên nhai đường vạn nẻo

Lòng riêng chửa dứt khối chung tình

--------------------------------------------------------------------------------

[1] Một thạch tức 59,2 kg.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.